Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh: Ta Yêu Thông Thiên Giáo Chủ

Chương 59: Huynh Đệ Bị Bắt

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau khi dạo chơi ở ngoài hai tháng, Đào Tửu và Khải Dạ trở về phái Vô Vi Đạo Tông trước.

Trước khi trận chiến Tiên – Ma bắt đầu,bọn họ cũng phải quay về Ma vực, dù sao hiện tại Khải Dạ là ma quân, đương nhiên cũng phải có trách nhiệm, cho dù hắn vô tình làm ma quân, có một số việc cũng cần phải giải thích.

Mà vừa vào lãnh địa của mình, Khải Dạ liền phát hiện, rất nhiều ma tu dưới trướng nhìn hắn với ánh mắt quái lạ, sự sợ hãi trước sau như một, hơn nữa còn có sự ...đề phòng?

Đào Tửu cũng cảm nhận được, nàng cùng Khải Dạ nhìn nhau một cái.

Bầu không khí... Có điều gì đó không đúng.

Hai người bất chấp những việc khác, trực tiếp trở về Ma cung.

Ma cung vẫn là giống như ma cung lúc trước, nhưng Khải Dạ phát hiện người gác cửa đã thay đổi.

Từ một tiểu ma tu nhỏ, đổi thành một trong những huynh đệ hắn tín nhiệm.

- Đại Uy, ngươi sao lại ở chỗ này?

Khải Dạ có chút nghi hoặc, Đại Uy không phải hiện giờ đang ở biên cảnh sao?

Đại Uy ma tu thấy bọn họ trở về, ánh mắt không khỏi sáng lên.

"Đại ca, rốt cuộc ngươi cũng về rồi." Đại Uy vội vàng nghênh đón, như thấy được tín nhiệm vậy…

"Ngươi không biết sao, bọn Phong Ca bị các ma quân bắt đi rồi"

Sắc mặt Khải Dạ lạnh băng: "Phệ Huyết Ma Quân?"

"Là bọn chúng, bọn chúng còn nói, muốn ngươi một mình đi cứu bọn họ, nếu không sẽ đem bọn Phong Ca đút cho ma thú."

"Nhưng đại ca, ngươi nếu đi một mình, chắc chắn sẽ không tốt, chuyện này phải làm sao đây."

Đào Tửu nghe hắn nói, vậy, giống như có chút diễn kịch, nhưng Tri Chích cũng mới báo tin cho nàng biết.

Phệ Huyết Ma Quân bọn họ không chỉ bắt được mấy huynh đệ Khải Dạ, còn cố ý lan truyền tin đồn, nói Khải Dạ cấu kết với Tu Tiên Liên Minh, hiện giờ người của Ma Vực ít nhiều cũng có chút đề phòng Khải Dạ.

Đó là lý do vì sao, những người vừa nhìn thấy bọn họ, lại có ánh mắt kì lạ như vậy,

Khải Dạ nghe vậy, tâm trạng có chút hoảng loạn,

Nếu hắn chỉ có một mình, cho dù đánh cược tính mạng, hắn cũng phải đi cứu huynh đệ của mình.

Thế nhưng, hiện giờ hắn đã có tỷ tỷ...

Đào Tửu thấy sắc mặt hắn, liền đoán được đại khái suy nghĩ trong lòng hắn.

"Chúng ta đi trước rồi nói sau, chuyện này cần phải bàn tính kỹ lưỡng."

"Ừm." Khải Dạ gật gật đầu, lại nói với Đại Uy: "Đại Uy, ngươi về trước đi, ta nhất định sẽ cứu bọn Phong Tử ra. "

“Đại ca, vậy cho ta đi chung đi." Đại Uy thấy Khải Dạ bảo hắn về trước, trong lòng có chút gấp gáp.

Tuy rằng đầu óc hắn không thông minh, nhưng đánh nhau vẫn giỏi.

Khải Dạ lắc đầu, chuyện này vì hắn mà ra, đã làm liên lụy đến huynh đệ hắn, nên hắn không muốn liên lụy đến Đại Uy.

Đại Uy muốn nói gì nữa, nhưng thấy sắc mặt hắn không tốt, có chút kinh ngạc.

Vì thế hắn đổi sang Đào Tửu xin giúp đỡ, đại ca đối với đại tẩu nặng tình bao nhiêu, bọn họ là huynh đệ dĩ nhiên nhìn ra được

Nếu như đại tẩu có thể giúp hắn nói chuyện, đại ca nhất định sẽ đáp ứng.

Đào Tửu thấy hắn nhìn về phía mình, còn mang theo vẻ mặt khốn khổ cầu xin, nhìn hắn biết hắn muốn nói cái gì.

Nàng nhìn Khải Dạ một cái, liền nói: "Đại Uy, đối phương lấy huynh đệ khác uy hϊếp, lúc này không thể lấy cứng đối cứng, ngươi chờ ở đây cũng lo lắng, chi bằng quay về trấn an thủ hạ dưới kia, chờ đại ca ngươi cứu bọn họ trở về, đem theo thuộc hạ đi với đại ca ngươi tìm bọn hắn tính sổ.”

Quả nhiên, Đại Uy nghe thấy lời này, vỗ vỗ đầu: "Ai da ai da, ta sao lại không nghĩ tới điểm này, đa tạ đại tẩu nhắc nhở, ta lập tức đi triệu tập người. Nói xong, hắn lại nói với Khải Dạ: "Vậy nhờ đại ca, ta đi trước đây. "

“Ừm." Khải Dạ đáp một tiếng, ánh mắt nhìn Đào Tửu, thần sắc trong mắt có chút phức tạp.

Đào Tửu bị hắn nhìn chằm chằm, trong lòng suy nghĩ.

Nhìn nàng vậy có ý gì??? Bất mãn nàng xen vào việc của người khác sao?

Nàng rõ ràng muốn tốt cho hắn, có vẻ ngượng ngùng khó có thể nói ra, nên mới đứng ra nói giúp hắn, không lẽ vì vậy mà chọc hắn?

Nàng chớp chớp mắt, thầm nghĩ, tâm tư của người già thật khó đoán.

Chờ Đại Uy đi xa, Khải Dạ lập tức ôm nàng vào lòng, đá văng cửa lớn đi vào trong.

“A ~ ngươi làm gì vậy!” Sao lại động tí lại ôm ta, ta có chân tự đi vào được mà?

Không lẽ hắn trách nàng nhiều chuyện, nên muốn phạt nàng chứ?

Nàng còn nhớ rõ, ngày đó bọn họ ăn cơm ở tửu lâu, bởi vì nàng ép hắn ăn rau xanh không thích, đêm đó hắn phạt nàng rất lâu.

Trong lúc đầu Đào Tửu hiện màu sắc, Khải Dạ đã ôm nàng vào tẩm điện.

"Tỷ tỷ, có tỷ thật tốt." Hắn ôm nàng ngồi trên ghế dài, mặt gắt gao vùi vào cổ nàng.

Nghe thanh âm trầm thấp làm nũng của hắn, Đào Tửu nhất thời không kịp phản ứng.

Nàng vươn tay ôm lấy hắn, nhẹ nhàng vỗ lưng hắn: "Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

“Không sao..." Khải Dạ lắc đầu, mặt nhẹ nhàng lướt qua cổ nàng, làm cho nàng có chút ngứa.

"Chính là cảm thấy, có thể quen biết tỷ tỷ, ở cùng một chỗ với tỷ tỷ, rất hạnh phúc."

Hôm nay hắn mới cảm nhận được, có người vì mình mà bảo vệ, dù có chuyện gì xảy ra vẫn luôn đứng về phía mình, vì mình suy nghĩ, thì ra là loại cảm giác này.

Đào Tửu nghe vậy, cười khẽ ra tiếng: "Đồ ngốc, chúng ta là phu thê với nhau, không lẽ bây giờ ngươi mới phát hiện, hiện giờ ở chung với nhau nên giờ ngươi mới hạnh phúc?"

“Đương nhiên không phải, ở cùng một chỗ với tỷ tỷ, vẫn rất hạnh phúc!”

Khải Dạ vội vàng giải thích, nói xong mới phản ứng lại, Đào Tửu vừa rồi còn nói cái gì.

"Tỷ tỷ, tỷ vừa nói phu thê..."

"Hả? Có chuyện gì vậy? Đào Tửu có chút khó hiểu, từ phu thê này có gì kỳ lạ sao?

Khải Dạ ngẩng đầu lên, nhìn vào ánh mắt nàng, nụ cười có chút nham hiểm.

"Tỷ nói phu thê, vậy tỷ có phải nên gọi ta là phu quân hay không?"

Từ sau khi hôn lễ, hình như tỷ tỷ chưa từng gọi xưng hô này với ta…”

"..."

Một phút trước còn lo lắng chuyện kia, hiện giờ lại bắt đầu suy nghĩ những thứ này?

Nhưng nể tình tâm trạng tiểu ma quân đang không tốt, thôi thì dỗ dành hắn vậy.

Đào Tửu thản nhiên cười, đang chuẩn bị mở miệng, nhưng mở miệng ra hai chữ "phu quân" lại không nói được.

Kỳ lạ! Bình thường nàng nói hai chữ này không phải rất thuận miệng sao?

Sao bây giờ nàng lại ngại không kêu được?

Khải Dạ mắt nhìn nàng mở miệng, tâm tình có chút kích động mong chờ, nghĩ chờ tỷ tỷ gọi hắn, hắn hung hăng chặn miệng nàng lại, rồi hưởng thụ tên gọi này.

Kết quả, chờ hoài, không thấy Đào Tửu nói: “...”

"Tỷ tỷ..." Thanh âm Khải Dạ có chút ủy khuất nhìn không được, Đào Tửu nhìn tiểu ma quân, hạ quyết tâm, mắt nhắm lại: "... Phu quân!”

Ngữ khí của nàng khô khan, không giống như gọi phu quân, ngược lại giống như đang gọi kẻ thù.

Nhưng nghe trong tai Khải Dạ, hắn rất thỏa mãn mà hưởng thụ.

"Vâng, tỷ.. Không đúng." Khải Dạ cười sửa miệng nói: "Là phu nhân, vi phu ở đây.” Nói xong, hắn một tay giữ chặt eo nàng, đem khoảng cách giữa hai người lại kéo gần.

Trong lúc hơi thở giao nhau, nụ hôn trao nhau, cúi đầu mê hoặc nói: "Phu nhân, gọi lại một lần nữa được không?"

"..." Nàng liền biết, tiểu ma quân rất tao nhã, không phải đang suy nghĩ chuyện kia, chính là đang suy nghĩ chuyện kia trên giường.

Có lẽ hắn có vẻ thích vậy?

Đào Tửu: "Ừ... Phu quân... Phu quân~"

Hai tiếng phu quân ngọt ngào uyển chuyển này, đem Khải Dạ thiêu cháy trong ấm ngoài mềm.

Hắn mềm lòng đến rối tinh rối mù, há miệng cũng càng thêm nhẹ nhàng, thật giống như đang đối đãi với một món trân bảo so với mạng hắn còn quan trọng hơn

...

...

Khi Đào Tửu tỉnh lại, Khải Dạ đã không ở đây nữa

Nàng mơ hồ nhớ rằng hắn đã nói với nàng rằng hắn sẽ đi cứu những huynh đệ của hắn

Bởi vì việc này nàng có tính toán khác, nên không mở miệng ngăn cản hắn.

Nghĩ tới đây, nàng xoay người chuẩn bị tìm quần áo mặc vào, lại phát hiện đầu giường xếp quần áo sạch sẽ, phía trên còn đè một phong thư.

Nhìn thấy phong thư của Khải Dạ để lại, phía trên nói cái gì bảo nàng trở về Vô Vi Đạo Tông chờ hắn.

Nếu như không đợi được, vậy quên hắn đi.

Đào Tửu suy nghĩ : Mmp, lại làm như vậy, một lần nữa!

Còn biết chuyện một chút, còn biết dặn dò một câu "Nếu không đợi được...", chẳng phải có chút tiến bộ sao?

Nhưng... đã qua một lần, cảm giác chờ không được, nàng không muốn chờ nữa.

Lần này, tiểu ma quân hãy chờ ta.

Trước khi rời khỏi Ma cung, Đào Tửu truyền phong linh tiêu cho các sư huynh đệ ở Vô Vi Đạo Tông.

Thu dọn đồ đạc, Khải Dạ tặng nàng những châu ngọc bảo thạch kia cũng không lấy, chỉ mang theo áo cưới Khải Dạ chuẩn bị cho nàng.

Nàng không có đi tìm Khải Dạ, mà là trực tiếp đi tới chiến trường Tiên - Ma.

Tri Chích nói cho nàng biết, Phệ Huyết Ma Quân lấy Khải Dạ làm con tốt thí để muốn bắt phái Vô Vi Đạo Tông và phái Huyền Nguyên, hiện tại mặc dù hắn bị bắt, tạm thời cũng sẽ không có nguy hiểm gì.

Chỉ cần trên chiến trường Ma Vực thất bại, bọn họ tự nhiên sẽ tới

Đào Tửu lên kế hoạch rất kĩ càng, nàng còn tính toán giúp thay đổi số mệnh của thế giới, đem Ma vực giải quyết.

Bất đắc dĩ, sau khi đến chiến trường, nàng vừa mới tiến vào doanh địa của Tiên Minh, không đợi nhìn thấy người của Vô Vi Đạo Tông, có kẻ quấy rối xuất hiện.

Nhìn kẻ quấy rối trước mắt, sắc mặt Đào Tửu có chút lạnh lẽo.

Mà kẻ kia làm như không biết, còn tự nói chuyện không ngừng.

"Ôi chao, để ta xem đây là ai tới, thì ra là Nhạc m tiên tử băng thanh ngọc khiết a."

Liễu Sơ Sơ mở một đôi mắt hoa đào vây quanh Đào Tửu cẩn thận đánh giá, nói xong, nàng ta lại vội vàng vỗ vỗ miệng mình.

"Khụ, nhìn cái miệng này của ta, nói sai rồi, hiện tại Nhạc m tiên tử đã gả cho ma đầu ma vực, từ băng thanh ngọc khiết không thể dùng được rồi."

"..." Ruồi muỗi đúng là tới đâu cũng đáng ghét.

Đào Tửu không đáp lời, thầm nghĩ nhanh chóng tìm được doanh địa của Vô Vi Đạo Tông.

Mà đối phương lại là không biết xấu hổ, Liễu Sơ Sơ thấy nàng muốn đi, vội vàng lại ngăn cản nàng lại.

"Khoan đã, trước tiên đừng vội vàng đi." Nàng ta lộ ra bộ dáng bát quái: "Ta nghe nói ma quân kia có bộ mặt tuyệt diễm, lại là ma đầu, nghĩ đến phương diện kia hẳn là cũng rất lợi hại, nhìn sắc mặt ngươi trắng trẻo hồng hào chắc chắn chuyện đó không tệ đi…”

“Tránh ra!” Ánh mắt Đào Tửu lạnh dần, chuyện phu thê bọn họ, người ngoài như nàng ta nhiều chuyện làm gì?

Phải thừa nhận rằng, nàng ta được nuôi dạy rất tốt.

Nhưng không hiểu vì sao lại nói chuyện dơ dáy hèn mọn như vậy?

Liễu Sơ Sơ đã sớm quen với khuôn mặt lạnh lùng của Lạc Thanh Loan, tự nhiên như không có chuyện gì xảy ra.

Không chỉ không làm chuyện gì, trong lòng nàng ta còn đang suy nghĩ, ngươi giả bộ gì, trước kia xem thường thủ đoạn của ta, ta khen ngươi một câu thì lại khó chịu.

Bây giờ, nàng không phải là bảo bối của mọi người nữa!

Hiện tại còn giả bộ bộ dáng ngọc nữ như vậy, thật cho rằng mình cao quý sạch sẽ hơn nàng ta sao?

"Muội nói này, Thanh Loan tỷ tỷ, tỷ không phải còn đang hận ta cướp Huyền ca ca sao." Liễu Sơ Sơ che miệng cười, giọng nói nũng nịu vô cùng.

"Trước kia muội còn tưởng tỷ cũng thích Huyền ca ca, mới cố ý ở trước mặt tỷ nói những lời đó, không ngờ tỷ nhanh như vậy đã thành thân, không ngờ tỷ đã quen biết ma quân kia đã lâu, chuyện hiềm khích lúc trước, chúng ta xóa bỏ có được không?"

Vẻ mặt nàng ta vui tươi ý cười, nhìn qua rất ngây thơ hồn nhiên, không biết, còn tưởng rằng nàng ta thật lòng cùng Lạc Thanh Loan giảng hòa.

Nhưng Đào Tửu sẽ không, nàng mặc dù không phải Lạc Thanh Loan, nhưng nàng trực giác, nữ nhân này khẳng định không phải là thật lòng.

"Vì sao ngươi lại muốn ta cùng ngươi xóa bỏ hiềm khích? Lần trước quấy nhiễu ta tiến thăng*, hại ta thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma, nói một hai ba câu là có thể xóa bỏ?"

*Thăng cấp trong tu tiên

Nàng vốn không có ý định tranh cãi với đối phương, nhưng vừa nghĩ đến Lạc Thanh Loan là bởi vì người này, mới có những chuyện bi kịch đằng sau, nàng nhịn không được muốn vì nguyên chủ nói vài câu.

"Muội tự biết trước kia là muội không đúng, Thanh Loan tỷ tỷ nếu như không chịu tha thứ cho ta." Liễu Sơ Sơ nghe vậy, lông mày khẽ nhíu, làm ra bộ dáng áy náy: "Vậy ngày khác muội làm một buổi lễ tạ lỗi cho tỷ tỷ được không??”

Tạ lễ? À~ Vậy phải xem lễ nặng bao nhiêu??

"Ngươi muốn lấy cái gì ra để bồi tội với ta?”

"A?" Có lẽ không nghĩ tới đối phương hỏi trực tiếp như vậy, Liễu Sơ Sơ vốn muốn nói chuyện khách sáo ngẩn người.

"Là thánh phẩm lưu huỳnh Xích Quả của phái Hợp Hoan chúng ta, tỷ tỷ cảm thấy như thế nào?”

Liễu Sơ thở dài, tiếc rằng nữ chính nguyên tác không thể chịu đựng nổi sự tàn ác của của thế giới này. Nhưng nàng quyết tâm phải đạt được mục đích của mình. Nàng không tin rằng khi ấy, Liễu Sơ Sơ sẽ thực sự đến hỏi nàng muốn gì.

Đào Tửu: "Lưu Huỳnh Xích Quả sao, ngươi nhớ đến lúc đó đưa đi tới Vô Vi Đạo Tông cho ta.”

Nàng biết Lưu Huỳnh Xích Quả, nghe nói trong xích trung mang vàng, có thể ăn, có thể nhuộm vải.

Một người ăn có thể trợ giúp tu vi, hai người cùng nhau ăn, rất có ích cho việc song tu.

Là một thánh phẩm song tu tốt nhất.

Liễu Sơ Sơ vừa nghe lời này của nàng, thiếu chút nữa cắn nát răng.

Nàng ta biết điều đó! Lạc Thanh Loan quả nhiên không thánh khiết như bề ngoài!

Công hiệu thánh quả của phái Hợp Hoan bọn họ, ở giới tu tiên này ai mà không muốn, nàng ta vừa nhắc tới, Lạc Thanh Loan cũng muốn.

Điều đó có nghĩa là gì? Điều này chứng tỏ Lạc Thanh Loan của nàng ta chính là một người phụ nữ lẳиɠ ɭơ!

Ha ha ha chuyện tốt như thế, tới lúc đó nàng ta dắt Huyền ca ca nhìn xem, tiên tử trong lòng hắn rốt cuộc là loại người gì, xem hắn còn có thể nhớ mãi không quên hay không.

Thấy Liễu Sơ Sơ nàng ta hưng phấn vui vẻ ra mặt, Đào Tửu theo bản năng có chút chột dạ.

Uh... Quả này dễ dàng khiến người ta suy nghĩ lệch lạc, nàng vừa mới đáp ứng sảng khoái như thế, hình như mất hình tượng phải không?

Tuy rằng hình tượng của nàng trông mắt những người quen biết đã sụp đổ không ít rồi, nhưng trước mặt người ngoài như nàng ta vẫn phải chú ý một chút.

Mà sự chột dạ của nàng trong mắt Liễu Sơ Sơ, lại càng thêm sự chắc chắn trong suy nghĩ nàng ta.

Vì thế nàng ta dối trá cười nói: "Tỷ tỷ, đã như thế, chờ trận chiến Tiên –Ma chấm dứt, muội liền đem trái cây đưa tới cho tỷ.”

“Hiện tại, tỷ có thể vào trong trướng của ta hay không, ta chuẩn bị một số thứ trước bồi tội với tỷ?"

*Trướng: nơi nghỉ chân.

Mời nàng vào trong trướng?

Tuy rằng trực giác của nàng thấy không ổn, nhưng đã vì lừa nàng ta lấy được một thánh phẩm tốt, đi vào nhìn một chút chắc cũng không sao.

"Được, đi thôi."

Nghe vậy, Liễu Sơ Sơ lúc này nhếch miệng cười càng vui vẻ.

Ha ha ha Lạc Thanh Loan trúng kế.

Đúng là Đào Tửu.

Đào Tửu uống một chén rượu đươc nàng ta mơi, sau khi uống rượu, Liễu Sơ Sơ không giữ nàng ở lại nữa, còn tốt bụng chỉ cho nàng doanh trướng của phái Vô Vi Đạo Tông.

Đợi sau khi nàng đi, Liễu Sơ Sơ ở trong lều trại cười to.

"Ha ha ha ha ha…” Không nghĩ tới dễ dàng như vậy, cho Lạc Thanh Loan uống cực phẩm hợp hoan tán nàng ta chuẩn bị cho nàng.

Nghe nói Lạc Thanh Loan gả cho một ma quân, nàng ta đã rất vui sướиɠ, nghĩ lần này Huyền ca ca có thể quên Lạc Thanh Loan đi, an tâm ở bên nàng ta,

Kết quả nàng ta đi tới phái Huyền Nguyên tìm hắn, không chỉ ngay cả sơn môn cũng không vào được, hắn còn nặng lời với nàng ta, nói nàng ta hết hy vọng.

Sau khi nàng ta gây ra trận náo loạn, nên hắn đã hẹn gặp mặt, nhưng hắn lại nói: "Cho dù Thanh Loan đã gả cho người khác, ở trong lòng ta, nàng ấy vẫn là người trong lòng của ta, mà ngươi, ta chưa bao giờ thích ngươi.”

Nhục nhã như thế, làm sao nàng ta có thể chịu được, nàng ta nhất định phải để cho Huyền ca ca nhìn xem, Lạc Thanh Loan có thực sự đáng giá như vậy không?

Thành gia lập thất rồi thì sao, gả cho người khác mà còn cùng lăn lộn với nam nhân khác, chẳng phải danh tiếng của Lạc Thanh Loan càng thêm xấu xí sao?

Tuy rằng nghĩ như thế, nhưng nàng ta hai tháng nay vẫn không tìm được cơ hội, đừng nói hạ dược, ngay cả Lạc Thanh Loan cũng không thấy.

Không ngờ hôm nay lại gặp được Lạc Thanh Loan, còn nhất cử đắc thủ*.

*Mũi tên trúng đích, làm việc dứt khoát, nhanh gọn.

Vừa hay có trận chiến Tiên - Ma, các môn phái Tiên Minh đều có mặt đầy đủ.

Đợi đến khi mọi người tụ tập, nàng ta bên này dùng Hợp Hoan Cổ hạ vào nước của Lạc Thanh Loan, sau khi uống xong, dược liệu Hợp Hoan Tán sẽ nhanh chóng phát tác, đến lúc đó...

Nàng ta sẽ chống mắt len xem, chờ danh tiếng Lạc Thanh Loan truyền khắp Tiên Minh, để xem Lạc Thanh Loan có còn là người trong lòng của Huyền ca ca nữa không!

Mà Đào Tửu từ chỗ Liễu Sơ Sơ rời đi, rất nhanh đã tìm thấy doanh địa của phái Vô Vi Đạo Tông.

Trong trướng, người phụ trách phái Vô Vi Đạo tông lần này xuất chiến, là tam sư huynh của nàng.

"Tam sư huynh, hai bên đều đối đầu mấy ngày, vẫn không thấy khai chiến, có gì uẩn khúc sao?"
« Chương TrướcChương Tiếp »