“Bích Du cung lớn như vậy, cũng chỉ có một mình sư tôn sao?”
Nói đến vấn đề này, trên mặt Thánh Mẫu Kim Linh thoáng chút ngượng ngùng, sau đó nàng ấy lại gần Đào Tửu nói: “Sư tỷ nói cho ngươi biết, tuyệt đối không được nói với người khác.”
Đào Tửu thấy nàng ấy thần thần bí bí, nghĩ tới có chuyện gì đó, lập tức tỏ vẻ đáng yêu gật gật đầu: “Sư tỷ yên tâm, ta nghe xong là quên liền, tuyệt đối không nói cho người khác biết.”
Vì thế Vân Tiêu tiến đến bên tai nàng, nhỏ giọng nói: “Khi ngủ sư tôn thường nói mộng, đến khi tỉnh dậy thì không nhớ, trước kia sư huynh Đa Bảo ở Bích Du cung được một khoảng thời gian, nửa đêm nọ thức dậy nghe tiếng sư tôn nói chuyện, cho rằng sư tôn có việc nên gọi huynh ấy, kết quả còn chưa tới gần phòng, lập tức bị sư tôn kêu dừng lại, ngày hôm sau huynh ấy liền bị chuyển ra ngoài.”
Đào Tửu chớp chớp mắt, nàng còn tưởng rằng là chuyện lớn gì, cuối cùng chỉ có như vậy?
Người tu tiên bọn họ đều nhàm chán đến mức này sao, chuyện nhỏ như vậy cũng có thể làm ra giống như bí mật lớn gì đó.
Tuy nhiên, vừa nghĩ đến đại lão như vậy mà còn nói mộng, vẫn cảm thấy có chút buồn cười ha ha ha ha.
Kim Linh thấy nàng mở to hai mắt, còn tưởng rằng nàng bị bí mật này làm cho khϊếp sợ, lập tức vỗ về nàng: “Tiểu sư muội, việc này ngươi biết là tốt rồi, nhưng tuyệt đối không được nói ra bên ngoài đâu.”
Trong lòng Đào Tửu đã cười đến nghiêng ngả, ngoài mặt lại cực kỳ phối hợp nói: “Sư tỷ yên tâm, vừa rồi ngươi không nói cái gì với ta, ta cũng không nghe thấy cái gì.”
Thánh Mẫu Kim Linh thấy nàng nói như vậy, lộ ra vẻ trẻ nhỏ dễ dạy: “Sư muội nói rất đúng, chúng ta không nói cái gì hết.”
Sau khi cùng hai vị sư tỷ ăn cơm, Đào Tửu lại bị Kim Linh dẫn đi dạo một vòng ở Bồng Lai.
Đợi trở lại Bích Du cung, Giáo Chủ đại nhân cũng đã trở về.
“Sư phụ, người trở về rồi.” Đào Tửu cất bước chân ngắn chạy vào phòng Thông Thiên, lại phát hiện căn phòng này có chút khác thường.
Nàng nhìn đồ trang trí giống như những dải ruy bằng ở trên đầu giường, còn có tấm đệm da thú nhung trắng ở trên giường, nhất thời có chút bối rối: “Sư phụ, gian phòng này.” Cũng quá nữ tính đi.
Giáo chủ đại nhân đang trang trí phòng ngay cả đầu cũng không quay đầu lại, tiếp lời nói: “Phòng này là chuẩn bị cho ngươi, ngươi còn thích gì nữa không?”
Uh... Đại lão tự tay trang trí phòng, ngẫm lại cũng thật kỳ lạ nha.
“Thích. Ta rất thích.” Đối mặt với sự đối đãi tỉ mỉ của đại lão như vậy, Đào Tửu lựa chọn chịu thua, nàng tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình thật sự không thích cái sự thay đổi này.
Quả nhiên, đại lão thản nhiên nói: “Thích là tốt rồi, loại chuyện giúp đồ đệ chuẩn bị phòng như này, vi sư cũng là lần đầu tiên làm, cho dù ngươi không thích cũng chỉ có thể dùng tạm, chờ ngươi lớn rồi lại tự mình chỉnh sửa đi.”
“Sư phụ nói lời này, đồ nhi trong phòng này thích vô cùng, hơn nữa còn có tâm ý của sư phụ ở bên trong, cho dù ở trong đó ngàn vạn năm ta cũng không nỡ đổi.”
Đào Tửu thuận tay đánh rắm nắm cầu vồng, nghĩ thầm dù sao ngàn vạn năm sau, mình đã sớm không còn ở đây nữa rồi, tùy tiện nịnh hót một chút cũng là lẽ thường tình.
Nhưng đại lão chính là đại lão, nịnh hót là gì hắn còn chưa từng nghe qua, đối mặt với lời khen ngợi của Đào Tửu như vậy cũng không có liếc mắt nhìn nàng một cái.
Đợi bố trí đồ đạc xong, hắn lấy ra một tấm ngọc giản đặt lên bàn: “Trong ngọc giản này có ghi lại phương pháp tu luyện, ngươi xem trước, ngày mai vi sư bắt đầu dạy cho ngươi.”
Đào Tửu trừng mắt tròn, bộ dáng cực kỳ nghiêm túc gật gật đầu: “Ừm, đồ nhi nhất định sẽ học tập thật tốt.”
Trong đầu lại cầu cứu Tri Chích: “Này này, tuy ta biết những hán tự cổ này, nhưng ý nghĩa quá mức sâu sắc, ngươi có bản dịch hay không.”
Bởi vì cơ thể ban đầu của tiểu hồ ly có truyền thừa, từ lúc sinh ra đã có thể nhận biết các ký tự, nhưng dù sao bản chất cũng là một con thú, đối mặt với bí tịch cao thâm vẫn là hai mắt mờ mịt.
“Yên tâm, yên tâm, phiên dịch những thứ này đều là thao tác cơ bản của bổn tiểu gia ta, đừng hoảng hốt!” Tri Chích dùng một giọng điệu cổ quái, nó bắt đầu tìm kiếm thần khí để phiên dịch ở trong kho hàng không gian.
Đùa à, bây giờ làm gì còn ai dịch thủ công, thông minh lên chút được chứ!
Sau khi nhận được sự đảm bảo từ Tri Chích, Đào Tửu mới yên tâm, đột nhiên lại nhớ tới một chuyện, quay sang hỏi đại lão: “Sư phụ, vì sao các sư tỷ đều gọi người là sư tôn, nhưng lại để ta gọi là sư phụ?”
***
Hôm nay nàng mới phát hiện ra vấn đề này, bởi vì trong tiềm thức của nàng luôn cảm thấy sư phụ vẫn gần gũi hơn là sư tôn, vì không muốn Kim Linh và Vân Tiêu suy nghĩ nhiều, nàng còn đặc biệt xưng đại lão là sư tôn khi ở trước mặt các nàng.
Nhưng mà câu trả lời của đại lão lại không được như ý muốn, chỉ nghe hắn nói: “A ~ bọn họ đều lớn cả rồi, cùng lắm cũng là chỉ điểm qua bọn họ một chút, làm cho vi sư luôn có loại cảm giác muốn lợi dụng.”
Lợi dụng? Vậy để cho ta gọi sư phụ sẽ không có cảm giác muốn lợi dụng sao?
Đào Tửu trong lòng nghĩ như vậy, cũng là hỏi như vậy.
Mà câu trả lời của đại lão làm cho nàng cảm thấy có lẽ không nên hỏi.
“Ngươi? Ngươi còn nhỏ như vậy, lại là một con hồ ly, vi sư làm cha mẹ của ngươi, đó là ngươi lợi dụng.” Thông Thiên nói xong còn không quên lạnh lẽo liếc nàng một cái.
“Ta... Ta nợ người…” Đào Tửu lợi dụng còn không tự biết, không thể làm gì khác hơn là cầm lấy ngọc giản sang một bên trầm tư, lại bỏ lỡ ý cười lóe lên trong mắt đại lão.
Cứ như vậy, Đào Tửu trở thành tiểu đồ đệ chân chính của sư phụ Thông Thiên, ngoại trừ thời gian tu luyện cố định mỗi ngày, nàng cùng chơi đùa với các đồ đệ khác.
Thời gian nhanh chóng, mười lăm năm đã trôi qua, tiểu hồ ly đã lớn thành hồ ly tinh, đứa trẻ nhỏ cũng sớm biến thành đại mỹ nữ.
Mà muốn nói đồ đệ của Giáo Chủ Thông Thiên ai là người được yêu thích nhất trong các đệ tử ở trên đảo, đó phải là Đào Tửu.
Bởi vì nàng vừa dễ thương lại đáng yêu, vừa ngây thơ vừa gian xảo, có thể trò chuyện về đồ ăn với người béo, cũng có thể nói chuyện giữ dáng với người gầy, kẻ ngốc ngây thơ nhất trên đảo chính là huynh đệ tốt của nàng, mưu mô xảo quyệt nhất gọi nàng là tri kỷ.
Tóm lại tất cả tính cách, hình dáng cơ thể, ngoại hình thậm chí là chủng tộc đều có thể được bao dung và thấu hiểu như gió xuân.
Nhưng chỉ có một điều, nàng bảo vệ những khiếm khuyết của mình - nàng sẽ thẳng tay đánh đập những người nào công khai khıêυ khí©h, xúc phạm người khác hoặc những người làm việc trái với giáo lý.
Nếu bạn muốn hỏi nàng tại sao nàng phải bảo vệ Tiệt giáo như vậy, cô ấy sẽ nói với bạn: “Thật nhàm chán, làm người phải có một nguyên tắc và điểm mấu chốt, hồ ly này đã gia nhập Tiệt giáo, sau đó lấy thân hộ giáo, cũng coi như là duyên phận.”
Không thể không nói, trong tiềm thức hóa, Đào Tửu nói chuyện càng ngày càng có đạo của một người tu hành.
Mà trong mười lăm năm này, quan hệ của nàng với đại lão có thể nói là một lời khó nói hết —— nhưng nói tóm lại, cơ bản không thoát khỏi phạm vi bóc lột và bị bóc lột, ăn bệnh và bị bệnh.
Đương nhiên, trong lúc đó cũng không thiếu những khoảnh khắc ấm áp và cảm động.
Ví dụ như khoảng thời gian tiểu hồ ly vừa mới trưởng thành, Giáo Chủ đại nhân mỗi đêm đều đến đắp chăn cho nàng. Vốn là hành động ấm áp của sư phụ yêu thương đệ tử, nhưng một ngày nọ khi sư phụ đang đắp chăn giúp nàng, Đào Tửu tỉnh dậy, mơ mơ màng màng hỏi một câu: “Sư phụ, người mộng du sao?”
Cái này còn chưa tính là gì, nói xong mộng du, nàng còn lẩm bẩm nói: “Thì ra lời đồn đều là sự thật, sư phụ không chỉ có nói mộng, mà còn thích mộng du.”
Từ đó về sau, Giáo Chủ đại nhân cũng không tới đắp chăn cho nàng nữa.
Còn Đào Tửu? Nàng nói xong hai câu kia liền ngủ thϊếp đi, ngày hôm sau tỉnh lại căn bản không nhớ rõ chuyện này nữa.
Càng không biết vì sao đại lão lại đen mặt với nàng tận mấy ngày, nàng còn tưởng rằng đối phương bị táo bón.
Lại ví dụ như năm tiểu hồ ly được hai tuổi, khi đó Đào Tửu đã trưởng thành.
Một ngày nàng cùng Hắc Hùng Tinh trên đảo bên cạnh ra biển tìm mỹ nhân ngư, vốn nói ngày đó trở về, lại bởi vì gặp phải gió lớn mà lỡ chuyến đi.
Đợi trở lại Bích Du cung đã là ba ngày, vì trốn tránh đại sư phụ trách phạt, nàng nói dối mình gặp phải người xấu, nói người nọ muốn chém đuôi nàng, vì thế nàng còn không tiếc nhờ Tri chích giúp đỡ đem một cái đuôi của nàng làm ra giả thương.
Khi Giáo Chủ đại nhân nhìn thấy cái đuôi dính máu kia, ánh mắt luôn thâm trầm tĩnh lặng hiếm khi dao động.
Lại vừa nghe tiếng "khóc lóc kể lể" thảm thương của tiểu đồ đệ, đại lão trực tiếp đỏ mắt muốn đi tìm kẻ xấu kia mà gϊếŧ.
Nào ngờ tiểu gia hỏa vô lương tâm kia, nhìn thấy bộ dáng kia của hắn lại bị dọa sợ đến phát khóc.
Nàng vừa khóc vừa vẫy tay: “Ư ư.... Sư phụ người đừng như vậy, người như vậy thật đáng sợ, đồ nhi sai rồi, đồ nhi không nên lừa gạt người, vết thương của ta đều là giả.”
Lúc này đây, Giáo chủ đại nhân thật sự tức giận không gặp nàng trong ba ngày, vì nàng bị nhốt trong ba ngày.
Chuyện thường ngày của đại lão và tiểu hồ ly còn rất nhiều, vì vậy tôi sẽ không nói chúng ở đây.
Gần nhà, nghe nói vào ngày này, Đào Tửu đang ở chỗ tiên tử Vân Tiêu ủ rượu, Tri Chích trong đầu đột nhiên hô to: “A Tửu A Tửu, mau trở về Bích Du cung, Nguyên Thủy Thiên Tôn và Thái Thượng Lão Quân đến tìm sư phụ ngươi để thảo luận về danh sách phong thần kìa.”