Chương 58: Du Lịch

Kể từ khi đại hôn của Đào Tửu và Khải Dạ, hai người liền rời khỏi Ma Cung, ẩn thân phận đi du ngoạn khắp nơi.

Nói là đi hưởng tuần trăng mật, nhưng thật chất Đào Tửu và tiểu ma quân của nàng chỉ muốn được vài ngày được nghỉ ngơi

Bởi vì, nàng sợ không bao lâu sau, đại chiến Tiên - Ma chính thức bắt đầu, chắc chắn sẽ không có cơ hội này.

Dù sao, nàng còn phải hoàn thành nhiệm vụ, cũng không thể ở lại thế giới này.

Trên chợ náo nhiệt, Khởi Dạ nhìn thấy cái gì cũng mới lạ.

"Tỷ tỷ, ta thấy người đi đường diện tố giống như bọn họ, hai chúng ta cũng làm hai cái đi ."

Đào Tửu nhìn vào chỗ hắn chỉ: "Được, ngươi muốn nặn thành cái gì?”

Trước khi hai người đến quầy hàng nhỏ, Khải Dạ mím môi cười cười: "Ta muốn nặn một người giống ta và tỷ.”

Đào Tửu đáp một tiếng "Được", nói với lão đại thúc người nặn diện tố: "Đại thúc, có thể nặn cho chúng ta một đôi giống giống bọn ta được không.”

Đại thúc kia ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nhất thời mở to hai mắt.

"Ôi chao, hai người đúng là tiên đồng ngọc nữ." Đại thúc nặn chậm lại, cười ha hả nói: "Hai người đẹp như vậy, kinh nghiệm lâu năm như ta cũng không nặn ra được, có thể nặn được giống đến bốn năm phần thôi.”

“Được thôi, đại thúc nặn giúp ta đi." Đào Tửu cười đưa tiền, rồi hỏi Khải Dạ nói: "Ngươi còn muốn gì nữa không?”

Khải Dạ lắc đầu, nhìn kỹ động tác dưới tay đại thúc.

Đại thúc nếu nặn không giống, vậy thì hắn sẽ học.

Sau khi nặn xong, hai người đi dạo các quầy hàng nhỏ khác, mua một đống đồ chơi nhỏ.

Mãi cho đến khi mặt trời sắp lặn, họ mới tìm thấy một khách điểm để ở lại.

"Tỷ tỷ." Tới phòng, đặt đồ đạc ra, Khải Dạ đi vòng quanh Đào Tửu, ánh mắt cực kì nồng nhiệt.

"Đừng náo ~" Đào Tửu hơi đẩy hắn ra: "Chút nữa chúng ta đi xuống ăn cơm trước, sau đó về tắm rửa. "

"Ta không muốn." Khải Dạ tăng thêm lực đạo ôm nàng, sau đó vùi đầu vào cổ nàng nói: "Chúng ta nghỉ ngơi một chút, sau đó ta đi bưng thức ăn vào ăn, được không?”

Đối với người có tu vi cao như bọn họ, không ăn cái gì cũng được dù sao cũng đã có tịch cốc*.

*Nói người đi tu bỏ không ăn cơm để chuyên chú vào việc tu hành.

Nhưng Đào Tửu đã quen với ba bữa một ngày, Khải Dạ cũng chiều theo sở thích của nàng.

Nghe giọng điệu gần như làm nũng của hắn, Đào Tửu lòng mềm nhũn, nuông chiều nói.

"Được thôi, nhưng chỉ làm nửa canh giờ, không thể nhiều hơn nữa, ngày mai chúng ta còn phải đi leo núi."

"Ừm, đều nghe tỷ tỷ."

Khải Dạ thấy nàng đáp ứng, lập tức giống như tiêm máu gà, một tay ôm lấy nàng lên giường, sau đó lột sạch quần áo của hai người.

"Ngươi…." Đào Tửu còn chưa kịp nói xong bị Khải Dạ ôm lên, ngồi trên người hắn, mặt đối mặt…

Cảm nhận được nhiệt độ của đối phương, thân thể nàng nóng bỏng có chút run rẩy, ngại ngùng đỏ mặt: "Hôm nay sao ngươi lại vội vàng như vậy!”

Khải Dạ nghiêng người cọ cọ bên tai nàng, khàn giọng nói: "Không phải tỷ tỷ bảo ta nhanh lên sao?”

“Ta là bảo ngươi nhanh lên, nhưng không phải là cách nhanh này.”

Đào Tửu chỉ cảm thấy như bản thân mình đào cho mình một cái hố, trong lòng có chút bất mãn.

"Chỉ được một khắc ~"

*1 khắc = 15 phút.

Không đợi chữ “Thôi" kia ra khỏi miệng, nàng không đỡ được mà ôm chặt vai Khải Dạ - thủ phạm của động tác, nhưng hắn ủy khuất nói: "Tỷ tỷ. Một khắc quá ít, ngươi cũng không được nuốt lời.”

Một canh giờ sau, Đào Tửu được Khải Dạ đặt vào bồn tắm nóng hổi.

Nàng mơ mơ màng màng muốn mắng người, nói là một khắc sao, đúng là một tên nuốt lời mà!

Hiện giờ nàng thật sự không còn khí lực, mệt mỏi nặng nề mà ngủ thϊếp đi.

Đợi nửa đêm tỉnh lại, phát hiện Khải Dạ còn chưa ngủ…

Một tay hắn chống cằm dựa vào đầu giường, đôi mắt nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt sáng ngời.

"Tỷ tỷ, tỷ tỉnh rồi." Thấy nàng mở mắt, trên mặt Khải Dạ nở nụ cười.

"Sao ngươi còn chưa ngủ." Đào Tửu xoay người thành nằm nghiêng, giọng nói còn khàn khàn.

"Tỷ tỷ không ăn gì liền ngủ thϊếp đi, ta sợ nửa đêm tỷ tỷ đói, nên đã chuẩn bị trước cháo và điểm tâm cho tỷ, bây giờ tỷ muốn ăn không?"

Lúc hắn nói chuyện, trong mắt tựa như có ánh sao đêm, lòng Đào Tửu rung động.

Nàng giơ tay khẽ nhéo mặt hắn, giọng điệu lười biếng lại có chút ôn nhu: "Đồ ngốc, ta không ăn cũng sẽ không đói.” Nói xong, nàng lại khẽ nâng người lên, định ôm cổ hắn.

Khải Dạ thấy thế vội vàng cúi người xuống ôm lấy nàng.

Đào Tửu kéo hắn muốn tìm chỗ ngủ ngon, tìm tư thế thoải mái trong lòng hắn.

Vừa nhắm mắt muốn ngủ, phát hiện tay người nào đó không an phận lắm.

"..."

Nàng giật mình một cái, cơn buồn ngủ mất hơn phân nửa.

Nắm lấy tay hắn, tươi cười nói: “Dừng tại đây được rồi, mai còn phải dậy nữa ..."

Khải Dạ đặt tay lên trán nàng, giọng nói trầm thấp khàn khàn: "Vậy thì không dậy nữa..."

"..."

Đào Tửu nghĩ, nàng không muốn bị ngủ nữa đâu.

Mẹ kiếp! Sao lại tỉnh lúc nửa đêm chứ??

Thật là oan nghiệt mà

......

Nửa đêm Đào Tửu sắp ngủ, chỉ cảm thấy đối phương nâng nàng lên.

"Thật muốn thử nhiều thứ~"

Khải Dạ đặt nàng lên người mình, ngẩng đầu chôn vào, chọc cho âm cuối Đào Tửu run lên...

......

Đào Tửu lại ngủ thϊếp đi, đến giữa trưa, Đào Tửu cũng không thể đứng dậy nổi.

Nhưng ngược lại, trạng thái tinh thần tỉnh táo, nhưng thân thể của nàng thật sự đau nhức mệt mỏi.

Hôm nay trời cũng không đẹp, có cơn mưa nhỏ.

Nên chỉ có nằm bất động trên giường

...... Kế tiếp hơn một tháng, đại lục Thương Huyền hay bất cứ danh lam thắng cảnh nào nổi tiếng, hay là trấn nhỏ bình dị nho nhỏ, hai người đều đi qua

Đào Tửu nghĩ, sau này mặc dù nàng không ở bên cạnh tiểu ma quân, nhưng có thể cùng hắn đi qua những đoạn đường này, đều để lại hồi ức đẹp đẽ.

Làm như vậy, hắn cũng đỡ khó chịu hơn.

Nhưng nàng còn có một nghi ngờ.

Đó là, mặc dù tình yêu của hắn dành cho nàng đã đạt chỉ số tối đa, nhưng làm thế nào nàng có thể lấy được nước mắt của hắn đây.

Cũng không thể trực tiếp đánh cho hắn khóc.

Hơn nữa Tri Chích nói, nước mắt thật lòng, nhất định phải xuất phát từ sâu trong thâm tâm, tình chi sở chung, mới là thật lòng.

Ví dụ như vì nàng cảm động mà rơi lệ, hay vì đau lòng cho nàng mà rơi lệ.

Cảm động muốn khóc hết nước mắt, cái này chắc không làm được.

Dù gặp chuyện buồn hắn cũng chẳng muốn… khóc.

Tuy rằng ở trước mặt nàng, tiểu ma quân biểu hiện mặt dày ngốc nghếch, nhưng có chuyện gì xảy ra, hắn là người đứng ra đầu tiên giải quyết.

Muốn một người như vậy mà rơi lệ, nàng không dám chắc sẽ làm được

Vì thế ở một chỗ nào đó thanh sơn lục thủy, hai người vừa ngắm trăng, vừa làm gì đó.

Tình ý nồng nàn, Đào Tửu cố gắng chống đỡ cơn buồn ngủ, hỏi một câu: "A Dạ, nếu có một ngày ta không còn ở đây, ngươi có khóc không?”

Lúc đó, Khải Dạ một lòng một dạ làm việc, nghe vậy không chút suy nghĩ liền hỏi ngược lại: "Tại sao tỷ tỷ lại không có ở đây?"

Đầu có chút mơ màng, Đào Tửu nghĩ, ngươi thật biết bắt đúng trọng điểm.

Vì vậy, nàng cố tình làm nũng và nói: "Vậy ngươi có khóc vì ta không."

Cứ tưởng hắn sẽ trả lời gì đó.

Ai ngờ Khải Dạ nghiêm túc nói: "Tỷ tỷ nếu như không có ở đây, vậy ta sẽ đi tìm tỷ tỷ. Nếu tỷ tỷ đi lạc, ta sẽ cố gắng đi tìm tỷ.”

Vậy ý là, không có thời gian để khóc?

Đào Tửu cơ hồ giây hiểu ý của hắn, dứt khoát nói: "Vậy nếu ta chết thì sao?”

Nghe được chữ kia, động tác Khải Dạ dừng lại, sắc mặt trong nháy mắt trở nên có chút khó coi.

Cảm nhận được cảm xúc của hắn, Đào Tửu đang nghĩ có nên nói cái gì hay hòa hoãn lại không

Lại thấy mắt hắn nhìn mình chằm chằm, đôi mắt đen như mực, dường như muốn đem nàng hút vào trong đó.

Bị hắn nhìn như vậy, tâm trí của Đào Tửu có chút hốt hoảng, cơn buồn ngủ liền bay sạch...

Sư phụ... Lúc ấy hắn cũng nhìn nàng y như thế này...

Ngay lúc nàng sững sờ, giọng nói của Khải Dạ kéo nàng trở về.

Giọng nói của hắn nhẹ nhàng lợi hại, Đào Tửu nghe lần thứ hai tâm càng thêm hoảng loạn.

Bởi vì hắn nói: "Tỷ tỷ, nếu có ngày đó, ta phải chết chung với tỷ." Hắn nói "phải" chứ không phải là "chắc chắn.".

Một chữ chênh lệch, ý tứ lại kém ngàn vạn.

Cho nên ý của Tiểu Ma Quân là, không có nàng, hắn cũng không muốn sống sao?

Từ đó, Đào Tửu không bao giờ hỏi Khải Dạ có khóc vì nàng hay không.

Bởi vì, nếu một người sẽ chết với nàng, cho dù khóc cho nàng sẽ không quan trọng.

Đối với nhiệm vụ… vậy thì thuận theo ý trời thôi.

Lần đầu tiên, Đào Tửu muốn thuận theo ý trời.

Và nếu muốn, nàng muốn việc đó sẽ đến sớm…

Chú thích :

Diện Tố: Giống như tò he ở Việt Nam, ở Trung Quốc tò he được gọi là diện tố. Tò he Trung Quốc là một nghề thủ công truyền thống, đã trở thành nét văn hóa đặc sắc, các công đoạn chế tạo của nghệ nhân lại khá giống nhau. Khác với tò he Việt Nam, tò he Trung Quốc thường sử dụng bột mỳ, đôi khi là từ đất sét nhuộm phẩm màu. Tất cả mọi nguyên liệu đều được làm thủ công toàn bộ.