Chương 57: Khải Dạ Phải Chết

Ngữ khí Đào Tửu không chút kiêng dè, những người có mặt trong đại diện đều vô cùng căng thẳng.

Đám người Phệ Huyết Ma Quân thần sắc có vài phần hoảng loạn, nha đầu cùng lắm là Nguyên Anh, mặt không biến sắc ở dưới mắt mọi người đem Khôi Lỗi Ma Quân bị thương thành như vậy?

Mà Khải Dạ nhíu mày, trong lòng vừa xúc động lại có chút chán nản.

Ah, tỷ tỷ vì hắn, liền ra tay phá hỏng đồ chơi của đối phương? Hắn chẳng qua là thứ phế vật làm sao xứng để tỷ tỷ ra tay!!

Ah, tỷ tỷ lợi hại như vậy, cũng không để cho hắn cơ hội thể hiện khí thế nam nhân.

Đám người bên phái Vô Vi Tông Đạo và Lưu Vô Tâm, bọn họ đều sửng sốt, lúc nãy vừa xảy ra chuyện gì không một ai thấy rõ Đào Tửu ra tay như thế nào.

Theo lẽ thường, Lạc Thanh Loan vừa mới thăng cấp Nguyên Anh không lâu, cho dù có thiên phú dị bẩm, cũng không có khả năng ở mí mắt của tất cả mọi người ra tay không một tiếng động.

Nhị sư huynh và Lưu Vô Tâm nhìn nhau, trong lòng có tính toán, hai người đều nhất trí không nói gì.

"Chuyện gì vừa mới xảy ra vậy?" Thất sư đệ mở to mắt,một lúc lâu mới phản ứng lại: “Là tiểu sư tỷ ra tay sao? Tiểu sư tỷ quá dũng mãnh!”

Nói xong hắn giơ hai ngón tay cái lên với Đào Tửu, sư tỷ quá giỏi!

Chắc chắn sau này tên bạch kiểm không dám ăn hϊếp tiểu sư tỷ!

Sau khi nghe câu nói của Thất sư đệ, đám người Phệ Huyết Ma Quân cuối cùng cũng phản ứng lại.

Một vị ma quân khác giao hảo với Khôi Lỗi Ma Quân, đã nâng Khôi Lỗi Ma Quân dạy.

Tên Khôi Lỗi Ma Quân vẫn còn ôm chỗ hạ thể, sắc mặt đau đớn tái nhợt vặn vẹo.

Đào Tửu thấy hắn như vậy, trong lòng hài lòng, khen ngợi Tri Chích.

"Thuốc phóng đại đau đớn của ngươi thật dễ sử dụng, nhìn thấy khuôn mặt vặn vẹo của hắn, trong lòng ta cực kì hưng phấn."

Tri Chích trong lòng run rẩy, ha ha, ngươi vui là tốt rồi.

Mắt thấy pháp lực cũng không ngăn được cơn đau, Phệ Huyết Ma Quân lạnh lùng nói: "Nha đầu thối, ngươi rốt cuộc đã dùng thủ đoạn gì, hại cho Khôi Lỗi Ma Quân thành ra như vậy!”

Đừng nhìn thấy hắn tỏ vẻ nổi giận như vậy, thực chất trong lòng hắn vô cùng hoảng loạn và bức bách,cẩn thận đề phòng Đào Tửu cũng dùng chiêu đó đối phó với hắn.

"Ta không có làm gì hết, chỉ là muốn hắn sau này không nên mở miệng ra nói những lời bẩn thỉu, tránh gây hại cho các cô nương khác.’’

Đào Tửu bắn móng tay, sâu kín nói: "Nghe nói hắn bắt đệ tử phái Thanh Hà, coi như đây là hình phạt nhỏ cho hắn.”

“Ngươi!” Khôi Lỗi Ma Quân được tu vi như hiện giờ toàn bộ dựa vào dựa thuật song tu, bây giờ căn cơ đã hỏng sao có thể tu luyện được? Đây rõ ràng là cắt đứt đường sống của hắn.

Thấy nàng nói thoải mái như vậy, Phệ Huyết Ma Quân cuối cùng lại nói một câu: "Ngươi sao lại tàn nhẫn như vậy! Chúng tiên các ngươi chẳng phải lúc nào cũng tự xưng là người chính nghĩa lương thiện sao?”

Đào Tửu châm chọc cười "Ha" một tiếng, giống như đang nghe được chuyện cười gì đó.

“Phệ Huyết Ma Quân ngươi lúc nào cũng coi mạng người như cỏ rác, hiện giờ lại nói ta tàn nhẫn, thật không có thiên lý nha.”

“Hiện giờ ta tàn nhẫn như vậy, ngươi có thể làm gì ta?” Nói xong, ánh mắt nàng lạnh lẽo, vô hình trung hướng tới đối phương phóng ra uy áp.

"Thức thời mà cút đi, đừng quấy rầy tiệc cưới của bọn ta!"

Nếu không do kiêng kỵ sợ sẽ xảy ra đại chiến Tiên - Ma, nàng thật sự muốn đánh mấy tên ma quân không biết trời cao đất dày này.

Mà đám người Phệ Huyết Ma Quân, đối mặt với uy áp bất thình lình, tâm trạng hoảng loạn bất an, phảng phất như có ngọn núi lớn đang đè ép đến bọn hắn không thở nổi.

Không kịp suy nghĩ nhiều, ba người trao đổi ánh mắt, liền đỡ Khôi Lỗi Ma Quân chuẩn bị rời đi.

Trước khi rời đi, Phệ Huyết Ma Quân còn hung hăng trừng mắt Khải Dạ và Đào Tửu một cái.

"Hừ, hôm nay dừng ở đây, ngày sau tìm các ngươi tính sổ."

Nhìn bóng lưng bọn họ chạy trối chết, Đào Tửu không khỏi khẽ xùy một tiếng, ai mới là người buông lời tàn nhẫn đây.

Bất quá, vừa vặn như thế, bọn họ rời đi không tính là chật vật, sư huynh bọn họ chỉ cho rằng, đối phương là bị bọn họ ỷ thế mạnh hϊếp yếu nên bị dọa sợ.

Mà đám người Phệ Huyết Ma Quân sau khi đi ra ngoài, phản ứng lại mới vừa nhận ra điều gì, tất cả bọn chúng trong lòng rất kinh hãi.

Chẳng lẽ vừa rồi, bọn chúng gặp được lĩnh vực trong truyền thuyết.

Đó là đại năng lực từ tu vi kỳ Hợp Thể trở lên, mới có thể lĩnh ngộ được, nhưng không phải ai tu luyện đều có thể lĩnh ngộ.

Đương nhiên, bọn chúng không nghĩ Đào Tửu vừa mới đạt Nguyên Anh lại thần thông đến vậy.

*9 cảnh giới tu tiên: Luyện Khí, Trúc Cơ, Kết Đan, Nguyên Anh, Hoá Thần, Luyện Hư, Hợp Thể, Đại Thừa, Độ Kiếp

Nhưng chắc chắn một điều, sau lưng nha đầu này có cao nhân giúp đỡ, có lẽ trong thần thức của nàng cất giấu một vị đại năng.

Không thể không nói, đám người Phệ Huyết Ma Quân vô tình đến gần chân tướng.

Về vị đại năng trong thần thức Đào Tửu, lúc này đang dương dương tự đắc tranh công.

"A Tửu, ta lợi hại quá, lúc nãy chỉ mượn ngươi một chút linh lực, mà mấy tên ma quân đó quá sợ hãi."

Tri Chích một tay cầm khoai tây chiên một tay cầm uống coca, rất biết hưởng thụ cuộc sống.

Đào Tửu đối với việc này thấy bình thường, nhưng vẫn giả bộ nịnh nọt nói: "Ừ, lợi hại, rất lợi hại. "

Sớm biết không gian linh lực của ngươi tốt như vậy, ta lúc trước nên mượn thêm." Tốt nhất là hóa thành của riêng mình, ha ha ha ha đuổi mấy tên phá hư không khí, Đào Tửu lôi kéo Khải Dạ, tiếp tục đi mời rượu cho mọi người.

Những người có mặt trong đại điện, đều nhất trí bỏ qua biến cố này, nên không có chút nào tạo thành ảnh hưởng đến bọn họ.

Nhất là mấy vị phái Vô Vi Đạo Tông, vừa ăn vừa uống rượu hăng sai, dường như lúc nãy là buổi kịch được diễn trong đại hôn hôm nay.

Đợi hai người đi tới bàn của Thất sư đệ, Thất sư đệ vội vàng cầm chén rượu đứng lên.

"Tiểu sư tỷ, chúc tỷ và tiểu bạch kiểm…” Thất sư đệ nói xong đột nhiên ngừng một chút, mới sửa lời nói: "... A, và tỷ phu bên nhau đến răng long đầu bạc!”

Đào Tửu cười ha ha đáp lại một chén: "Đa tạ Thất sư đệ.”

Kính rượu Lục sư đệ xong, vừa mới đi được vài bước, nghe thấy Thất sư đệ thấp giọng nói với Lục sư đệ: "Lúc ta mới mời rượu, ngươi làm gì bóp ta như vậy xém chút nữa bóp nát chén rượu.’’

Nghiến răng nghiến lợi, rất chi bất mãn.

Lục sư đệ không trả lời hắn, chỉ thản nhiên nói: "Ta là sư huynh của ngươi, có trách nhiệm dạy dỗ ngươi."

“Hả! Ai muốn ngươi làm sư huynh của ta!"

Hửm. Đào Tửu nghĩ, không biết vì sao mỗi lần nhìn hai người này, nàng luôn cảm thấy hai người chí chóe như mèo vờn chuột ~

Sau hôn lễ, người phái Vô Vi Đạo Tông liền rời đi.

Trước khi rời đi, Lưu Vô Tâm muốn nói gì đó với Khải Dạ, nhưng cũng không nói gì hết chỉ nhét cho hắn một kiện linh bảo.

Nói đúng một câu "Đây là đồ của Nhị ca luyện chế", nói xong liền rời đi.

Nhị sư huynh nhìn bóng lưng của hắn, nói với Khải Dạ: "Tiền bối Lưu Vô Tâm không giỏi ăn nói, nhưng đem linh bảo này tặng ngươi, ý muốn là nhận ngươi là cháu trai của hắn.”

Khải Dạ hơi gật đầu: "Ta biết.”

Tỷ tỷ từng nói với hắn, lúc trước nghe tin tiền bối Lưu Vô Cực xảy ra chuyện, người khổ sở nhất là Lưu Vô Tâm, đệ đệ của ngài.

Đây cũng chính là nguyên nhân chưởng môn phái Huyền Nguyên cố ý gạt Lưu Vô Tâm, không muốn hắn đi tìm nguyên nhân cái chết của Lưu Vô Cực.

Nhị sư huynh thấy hắn hiểu rõ, nói thêm một câu: "Nếu ngươi có lòng, có thể tặng hắn một món quà nhỏ, coi như là trấn an cũng như cho hắn thỏa mong nhớ Lưu Vô Cực.”

Hắn và Lưu Vô Tâm cũng coi như là tri kỷ, cũng biết hắn để trong lòng nhất là việc gì.

Khải Dạ nghe xong, suy nghĩ một chút, lấy trong người ra một khối ngọc bội.

"Vậy làm phiền Nhị sư huynh đưa món đồ này giúp ta, đa tạ.”

Đây là món đồ mấy ngày trước tỷ tỷ cho hắn, món đồ này có liên hệ sâu xa với Lưu Vô Cực

Nhị sư huynh vừa nhìn, thấy có chút quen mắt: "Được, ta nhất định sẽ đem cho hắn.’’

Bọn họ cũng không biết, đây là di vật của Lưu Vô Cực.

Dưới sự chỉ đạo của Tri Chích, Đào Tửu ở trong sào huyệt của ma vực lấy ra trong đầu của một con ma thú.

Cũng bởi vì thế, Lưu Vô Tâm càng thêm chắc chắn Khải Dạ chính là con của Nhị ca.

Thậm chí ngay cả chưởng môn Lưu Vô Cảnh của phái Huyền Nguyên cũng có chút hoài nghi, Nhị đệ của hắn thật sư lưu lại hậu nhân sao, chẳng lẽ là họ vô tình tìm ra?

Mà bên kia, bởi vì phái Huyền Nguyên và Khởi Dạ có chút quen thuộc, nên đám người Phệ Huyết Ma Quân chắc chắn xác định được thân phận của hắn, đồng thời hạ quyết tâm bọn chúng phải diệt trừ hắn.

Dù sao Khải Dạ ở Ma vực nhiều năm như vậy, ai biết hắn nắm giữ bao nhiêu nhược điểm của ma vực đây?

Nếu hắn an tâm làm ma quân thì tốt, nhưng nếu hắn và tu tiên liên minh lại với nhau.

Nên bọn chúng tuyệt đối sẽ không cho phép loại tai họa ngầm này tồn tại.

Vì vậy, Khải Dạ phải chết.