Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh: Ta Yêu Thông Thiên Giáo Chủ

Chương 56: Đại Hôn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trời trong nắng ấm, là một ngày đẹp trời thích hợp để dựng vợ gả chồng.

Hôn lễ của Đào Tửu và Khải Dạ, bỏ qua nghi thức đón dâu, được cử hành trực tiếp tại Ma Cung của Khải Dạ.

Ngoại trừ chưởng môn của phái Vô Vi Đạo Tông ra, còn có mấy vị trưởng lão của thế hệ trước đều có mặt đông đủ tham gia hôn lễ.

Đối với hôn lễ này, cho dù hợp tác liên minh với Tu tiên hay đối Ma Vực. Ngoại trừ Vô Vi Đạo Tông ra, bên phía Tu tiên liên minh chỉ có Huyền Nguyên phái tới người, người tới là Tam thúc Lưu Vô Tâm của Lưu Đạo Huyền, Huyền Nguyên phái là trưởng lão chính trực trọng tình nhất.

Về phần ma quân khác của Ma vực, Khải Dạ căn bản không gửi thiệp mời cho người ta.

Chỉ mời mấy huynh đệ mình quen biết, và những thủ hạ đắc lực nhất hiện tại của hắn.

Hiện tại trong chính điện của Ma Cung, được giăng đèn kết hoa đẹp đẽ.

Khoa trương diễm lệ, từng viên châu ngọc to như cái chén sáng lấp lánh được kết lại thành dây lưu ly ngũ sắc.

Hai bên chính điện, một bên là trưởng lão Vô Vi Đạo Tông, bên kia là mấy vị huynh đệ Khải Dạ.

Hai vị chủ hôn ngồi trên, một người là nhị sư huynh của Đào Tửu, một người là Lưu Vô Tâm của phái Huyền Nguyên.

Một tiếng nói được cất lên "Giờ lành đã đến, vui mừng đón tân nương vào".

Đào Tửu mặc giá y đỏ thẫm, dưới sự dìu đỡ của Tứ sư tỷ chậm rãi nghiêng người bước vào.

Cùng lúc đó, Khải Dạ cũng từ bên kia đi tới.

Hai người gặp nhau ở cửa, nhìn nhau, nắm tay, song song bước vào chính điện.

Một người phong độ trác tuyệt*, diễm lệ bậc nhất, một người duyên dáng yêu kiều, lãnh diễm tuyệt tục**, thật sự là một đôi bích nhân, môn đăng hộ đối.

*Cao vượt hẳn lên, không có gì sánh kịp

**Vẽ đẹp lạnh lùng kiêu sa nhưng không tục tĩu

"Hừm... ngươi đừng nói, tiểu bạch kiểm này tuy rằng có xinh đẹp quá mức một chút, nhưng đứng chung một chỗ với tiểu sư tỷ, không ngờ rất thích hợp."

Nhìn đôi phu thê bước vào, Thất sư đệ của Đào Tửu không nhịn được ghé tai nhiều chuyện với Lục sư huynh bên cạnh.

- Không cần ngươi nói! Lục sư huynh lườm hắn một cái, rồi nói: "Về sau hắn là Ngũ tỷ phu của chúng ta, ngươi đừng có chút làm mặt nặng mặt nhẹ, nên biết cư xử có chừng mực.”

“Hả, ta nói lão Lục, ngươi chỉ nhập môn sớm hơn ta có một ngày, còn bày đặt giáo huấn ta?”

Lục sư huynh khẽ hừ một tiếng: “Dù vào sớm hơn một giờ, ta cũng đã là sư huynh của ngươi.”

"Ngươi..." Thất sư đệ còn muốn nói cái gì, bị Tam sư huynh bên cạnh nhắc nhở.

"Ầm ĩ cái gì, tập chung xem lễ, đại sư huynh nói rồi, về sư môn còn phải viết báo cáo lại.”

"......"

Sự thật cho dù đại sư huynh không thể đến tham gia, nhưng cũng không thể nào nhẫn tâm đem bọn họ “bóc lột’’ một cách triệt để như vậy chứ.

Không chỉ muốn bọn họ viết ra toàn bộ quá trình hôn lễ, người viết ít còn phải còn phải ký hợp đồng trả một tháng trả tiền ăn cho Trưởng Lão Đường.

Đây không phải là cố ý làm khó Lão Thất hắn sao? Biết rõ hắn ít đọc sách...

Nhưng hắn có thể làm sao bây giờ, vì một tháng tiền ăn kia, chỉ có thể nhẫn nhịn thành tâm xem lễ thôi.

Lúc này, Đào Tửu cùng Khải Dạ đã đứng ở giữa đại điện, dựa theo nghi thức, bọn họ muốn dưới sự chứng kiến của chủ hôn hai bên, hành lễ thiên địa.

Lúc hành lễ, Khải Dạ nhẹ nhàng nhéo tay Đào Tửu một cái.

Ánh mắt Đào Tửu nhìn sang, Khải Dạ cười cho nàng thấy một nụ cười đong đầy hạnh phúc và cả sự thỏa mãn.

[Tỷ Tỷ, cuối cùng chúng ta cũng thành thân rồi.]

Đào Tửu cũng nở một nụ cười ngọt ngào với Khải Dạ: [Thật ngốc nghếch.]

... Dưới sự dẫn dắt khéo léo của người chủ trì buổi lễ, lễ đại hôn diễn ra suôn sẻ.

Nhưng ngay khi mời khách, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng cười to của Phệ Huyết Ma Quân.

- Ha ha ha ha ha Khải Dạ, ngươi đúng là dư nghiệt của tu tiên liên minh, dám tổ chức hôn lễ ở Ma vực, lá gan thật sự không nhỏ!

Cùng lúc tiếng nói chuyện của hắn, hai tiểu ma tu gác cửa bị quăng vào trong đại điện.

Ngay sau đó, ở phía sau vị Phệ Huyết Ma Quân khuôn mặt khô khốc xấu xí đang công khai bước vào đại điện, còn có các vị ma quân khác tiến vào như Khôi Lỗi Ma Quân.

Ngay thời điểm đó, ngũ đại ma quân vô tình có mặt đầy đủ.

***

Khải Dạ nhìn lướt qua hai thuộc hạ bị đả thương, sắc mặt có chút lạnh.

Huynh đệ dự lễ, dưới ý chỉ của hắn, đỡ người bị thương nhanh chóng lui xuống.

Hôm nay là đại hôn của hắn và tỷ tỷ, hắn không muốn bị người khác quấy rầy hôn lễ, nhưng trước mắt...

Nghĩ tới đây, hắn theo bản năng nhìn thoáng qua Đào Tửu, chỉ thấy nàng cười nhạt một tiếng, nhìn hắn với sự bao dung và rộng lượng, và sự tín nhiệm duy nhất.

Đào Tửu học động tác vừa rồi của hắn, nhéo tay hắn , và nắm chặt tay hắn, còn nháy mắt với hắn.

Ngay sau đó, Khải Dạ nghe thấy giọng nói của nàng truyền qua linh thức: "Không có gì phải lo lắng, dù bất cứ điều gì xảy ra, chúng ta cùng nhau đối mặt."

Truyền âm trong giây lát, trong đôi mắt lạnh như băng của Khải Dạ xuất hiện ý cười, trong phút chốc ánh sáng trong mắt rực rỡ di chuyển.

Hắn quay đầu nhìn về phía mấy vị khách không mời mà đến, giọng nói lạnh như băng.

"Mấy vị khách mới đến đây mặc dù không mời mà đến, nhưng người tới là khách, nếu như đến chúc mừng bổn tọa tân hôn, vậy bổn tọa rất vui vẻ uống một ly rượu mừng chung với các vị. Nhưng nếu không phải..."

Nói đến đây, khóe miệng hắn nhếch lên, trên khuôn mặt diễm lệ hiện ra một vẻ mặt tàn khốc.

Ánh mắt lạnh như băng của hắn lướt nhìn những ‘’vị khách’’, thanh âm càng thêm lạnh lùng: "Nếu không phải, thì cút... "

“Ha ha ha thật quá ngông cuồng." Phệ Huyết Ma Quân nhịn không được cười to.

"Nhóc con Khải Dạ, đừng tưởng rằng ngươi ở Ma Uyên có chút công lực, khinh thường không đem bọn ta để vào mắt, lần trước là do bổn tọa sơ suất, hôm nay tứ đại ma quân ở đây liên thủ, xem ngươi còn ngông cuồng như thế nào!"

Không đợi Khải Dạ mở miệng, Đào Tửu cười "khanh khách" ra tiếng.

Trong đại điện trống rỗng, nàng cười nhẹ nhàng, khí thế lại mơ hồ lấn át Phệ Huyết Ma Quân.

Bị một nha đầu như nàng cười, Phệ Huyết Ma Quân sắc mặt có chút bất ngờ.

"Nha đầu xấu xí, ngươi cười cái gì, hôm nay ngươi mới kết hôn ,chút nữa sắp biến thành quả phụ, ngươi còn dám cười sao!"

Khải Dạ nghe vậy muốn phát hỏa, bị Đào Tửu ngăn lại.

Chỉ thấy ánh mắt nàng đang lạnh dần, ngừng cười, nhẹ nhàng liếc đối phương một cái.

"Ta cười ngươi ngu xuẩn, lại còn tỏ vẻ ngạo mạn ngông cuồng, quả nhiên làm ta mở rộng tầm mắt."

Thanh âm nàng trong trẻo lạnh lùng, như tuyết mùa đông mới tan, mang theo hàn ý chưa tan.

Không đợi đối phương trả lời, tiếp tục nói: "Theo ý của ta, ngươi mang mấy tên dưa chuột dưa hấu tới, đến kiếm chuyện với phu quân của ta, mới gọi là ngu xuẩn ngông cuồng.

Bị một nha đầu của nàng nói như vậy, Phệ Huyết Ma Quân sớm đã thẹn quá hóa giận.

Mà Khải Dạ cười, tiếng cười từ tận đáy lòng, tỷ tỷ vừa mới gọi hắn... Là phu quân... Ha ha, cái tên gọi xưng hô này làm cho người ta hạnh phúc vô cùng.

“Nha đầu thối, hôm nay vốn dĩ chỉ đến muốn bắt tên Khải Dạ, nhưng nếu ngươi đã không biết tốt xấu gì, vậy bổn tọa liền phải kết liễu ngươi trước!” Nói xong, Phệ Huyết Ma Quân chuẩn bị phát công lực công kích với Đào Tửu.

Khải Dạ thấy thế, theo bản năng chắn trước người nàng.

Mà mấy vị trưởng lão Vô Vi Đạo Tông, nhìn hành động của Khải Dạ, trên mặt đều biểu hiện lộ vẻ hài lòng.

"Khụ khụ..." Nhị sư huynh ngồi ở bên trên mở cây quạt ra, nói chuyện: "Làm sao đây, vị ma quân này nghĩ thế nào về cách bày trí hôm nay?”

Dáng vẻ bề ngoài của Nhị sư huynh thật sự rất ôn hòa, lời nói cử chỉ cũng rất bình thản, khiến người đối diện cảm thấy yên tâm. Nhưng nếu quan sát kỹ hơn, sẽ phát hiện đôi mắt sắc lạnh của hắn cho thấy bên trong đang âm ỉ những cơn gió bão. Dưới vẻ ngoài trầm tĩnh đó là những cảm xúc tiêu cực đang sôi sục, chỉ chờ thời cơ bùng nổ như những con sóng dữ đang gào thét dưới đáy biển sâu. Chỉ cần một tia lửa nhỏ cũng có thể kích hoạt ngọn núi lửa ngầm ấy, biến người đối diện thành nạn nhân của cơn bão cảm xúc mà hắn gây ra.

Nghe được lời này, Phệ Huyết Ma Quân và những người khác nhìn lên vị trí chủ tọa, bọn họ lúc này mới để ý, họ không thể nhìn thấu tu vi của hai người đang ngồi ghế phía trên.

Nhất là người không cầm quạt, ngồi vững như cây tùng, vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt trong hắn không gợn sóng như giếng cổ ngàn năm, giống như hết thẩy những chuyện xung quanh đều không liên quan đến hắn.

Lưu Vô Tâm giải thích rằng mình không hề bị liệt mặt, chỉ là không thể tự chủ được nhiều biểu cảm trên khuôn mặt. Vì vậy, hắn chỉ có thể để lộ vẻ mặt lạnh lùng, vô cảm, giống như một cao nhân ẩn dật nơi thâm sơn cùng cốc, đã từ bỏ mọi thứ thế tục để tĩnh tâm tu luyện. Đôi mắt sắc lẻm nhìn xuống thế gian của Lưu Vô Tâm khiến người khác liên tưởng đến một nhân vật huyền bí, đầy uy nghi và khí phách, không hề chịu ảnh hưởng bởi những xúc cảm phàm tục. Dù vậy, đằng sau ánh mắt ấy, có lẽ vẫn ẩn chứa những cung bậc cảm xúc phức tạp mà chính hắn cũng khó lòng kiểm soát.

Nếu không, hắn cũng muốn dùng ánh mắt lạnh như băng, trừng chết những người tìm cháu trai hắn gây phiền toái.

Đúng vậy, Lưu Vô Tâm cho rằng, Khải Dạ là cháu trai của hắn, nếu không với tính tình khó ở cộng thêm khuôn mặt liệt của hắn, làm sao có thể làm chủ hôn.

Bốn vị ma quân trao đổi ánh mắt, mấy vị ở đây rõ ràng là người của môn phái tu tiên...

Cứng đối cứng, bốn người bọn họ khó có thể nắm chắc tình thế.

Vì thế Phệ Huyết Ma Quân đứng ra, mở miệng nói: "Hôm nay là giải quyết ân oán của Ma vực bọn ta, người của môn phái tu tiên đã đến làm khách, bọn ta không muốn có kiếm chuyện, các người không liên quan xin phép nhanh chóng rời đi.”

“Bà nội nó!” Thất sư đệ người luôn có tính tình nóng nảy ngồi không yên nói: "Lúc ấy lúc Tiểu Bạch Kiểm cầu hôn tiểu sư tỷ ta, nói rõ ràng lấy toàn bộ Ma cung làm sính lễ, hiện giờ hôn lễ đã thành, Ma cung này là của sư tỷ ta, các ngươi là cái thá gì, cũng dám bảo chúng ta rời đi?"

Theo nguyên tác vị sư tỷ này là một người có khí chất lạnh lùng, nhưng Đào Tửu nhập vai hiện giờ cũng không giữ được hình tượng mà bật cười.

"Khụ khụ..." Nàng che miệng cười khẽ, lại nhìn qua Phệ Huyết Ma Quân một cái, bĩu môi nói: "Nghe chưa? Hiện giờ đây là địa bàn của ta, ta là Nhạc m tiên tử của phái Vô Vi Đạo Tông, các ngươi nếu muốn gây sự, nên cân nhắc một chút.

Không ngờ Phệ Huyết Ma Quân nghe vậy ngạc nhiên: "Nhạc m tiên tử? Ai vậy?"

Hắn ...! Đào Tửu bất ngờ cũng cạn lời.

Chuyện gì vậy, thất sách thất sách, tên Ma Quân này vậy mà chưa từng nghe qua thanh danh của nàng?

Đúng là người cổ lỗ sĩ!

Ngược lại là Khôi Lôi Ma Quân kế bên cười nói: “Thì ra là Nhạc m tiên tử, có danh tiếng là mỹ mạo xinh đẹp ,hôm nay vừa thấy, quả nhiên là danh bất hư truyền, không ngờ Dạ huynh lại có diễm phúc như vậy.”

Câu nói sau của hắn rõ ràng là nói với Khải Dạ, lời nói ô uế dơ bẩn, Khải Dạ nghe xong nhất thời nổi trận lôi đình.

Nếu không phải Đào Tửu ở một bên truyền âm vào tai, khuyên can hắn bình tĩnh, không thôi hắn đã sớm ra tay đánh người rồi.

Đào Tửu có thật sự bình tĩnh như bề ngoài?

Đương nhiên không phải, nàng chỉ là đang suy nghĩ làm thế nào cho hắn chết thảm một chút.

Khôi Lỗi Ma Quân là kẻ trầm mê hương sắc, nhìn là biết không có đầu óc, lúc này hắn cũng không nhìn ra được hắn đang trong tình thế nguy hiểm thế nào.

Lại còn liên tục ra vẻ "mị lực" đối với Đào Tửu.

"Tiên tử, Dạ huynh hắn có chút mỹ mạo, nhưng hắn còn trẻ sao có thể chu đáo được như ta, ta sẽ vô cùng yêu thương nàng, tiên tử không bằng. A..."

Hắn còn chưa nói hết câu, trong một khắc ngắn ngủi đã la lên một tiếng thét thảm thiết.

Mọi người còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Khôi Lỗi Ma Quân lăn lộn trên mặt đất, hai tay hắn ôm hạ thể, khuôn mặt đau vặn vẹo, không nói thành lời..

Đứng giữa đại điện, Đào Tửu vẫn tỏ ra bình tĩnh, vỗ tay và nói với giọng điệu nhẹ nhàng như không hề để tâm: "Ta là người không chịu được khi ai đó nói xấu về phu quân của mình. Nếu nghe được điều đó, ta sẽ không biết bản thân sẽ làm điều gì ngu xuẩn mất khôn nữa đâu."

Dù vẻ ngoài vẫn giữ sự bình tĩnh, nhưng ánh mắt và ngữ điệu của Đào Tửu đã toát lên sự cảnh cáo mạnh mẽ. Nàng khẳng định sẽ không dung thứ cho bất cứ ai dám nói xấu phu quân mình.
« Chương TrướcChương Tiếp »