Chương 53: Cắn Chết Cái Tên Hay Diễn Kịch Này

“Tỷ tỷ, chúng ta mau đi nhanh thôi, nếu không sẽ muộn mất!” Khải Dạ kéo Đào Tửu lên và chuẩn bị rời đi.

Đào Tửu ngủ không đủ giấc nên tức giận lắm, sao có thể để hắn kéo nàng đi được.

Nàng bắt lấy tay hắn, khó hiểu nói: “Muộn cái gì vậy?”

Nàng không biết có điều gì đã kí©h thí©ɧ nàng, khiến cho nàng hành động một cách cáu kỉnh!

Kahir Dạ thấy nàng có chút nóng nảy nên đành phải dỗ dành nàng: “Tỷ tỷ, chúng ta cùng đi ra ngoài trước rồi giải thích sau có được hay không, nếu không thì khi sư huynh của ngươi và mấy người khác đến, chúng ta sẽ không thể nào rời đi được.”

“Tại sao chúng ta lại không thể rời đi được nếu như sư huynh của ta và những người khác tới đây?”

Lần này Đào Tửu càng thêm bối rối, nàng thầm nghĩ, chẳng lẽ não của Tiểu Ma Quân lại có vấn đề rồi hay không?

Hóa ra khi phát hiện ra Tiên Tử tỷ tỷ là thật, nhà lý luận âm mưu Khải Dạ đã nghĩ rằng sau một thời gian, sẽ có một số trưởng lão xông vào, nói rằng hắn đột nhập vào phòng của tỷ tỷ, sẽ đánh gãy chân hắn và rồi ném hắn ra ngoài.

Mặc dù hắn không sợ bị đánh, nhưng hắn sợ sẽ lại phải xa nàng.

Đó là lý do vì sao hắn lại nghĩ tới việc phải chạy trốn thật nhanh.

Sau khi nghe Khải Dạ giải thích, Đào Tửu không nhịn được mà bật cười, vừa cười vừa vỗ lên tấm ván giường.

“Ha ha ha ha... Có phải ngươi đang cố chọc cười ta đến chết hay không, ngươi đây là đang diễn kịch đó hả a ha ha ha ha... Hóa ra ngươi lại là một bảo vật sống như vậy a ha ha ha ha…”

Nàng lại nói, đầu óc của hắn thật sự có vấn đề một lần nữa.

Thấy nàng cười, Khải Dạ có chút xấu hổ nói: “Tỷ tỷ, ta biết rằng lựa chọn chạy trốn thì chó chút hèn nhát, nhưng mà ngươi có thể đợi chúng ta ra khỏi đây trước rồi mới cười nhạo ta được không.”

Khi Đào Tửu nghe thấy điều này, nàng nhìn hắn rồi tiếp tục cười.

Khải Dạ mất bình tĩnh vì tiếng cười của nàng, hắn chỉ đơn giản là ngồi xuống giường.

“Nếu đã như vậy, có thể làm cho tỷ tỷ cười được như vậy thì cũng đáng, sư huynh của ngươi và những người khác muốn đánh thì cứ để họ đánh đi, nhưng mà tỷ tỷ, ngươi không được phép rời xa ta.”

Đào Tửu cuối cùng cũng ngừng cười, nhìn thấy sự ủy khuất cam chịu số phận của hắn, nàng lập tức lại “Ha ha ha” một lần nữa...

“... Không được rồi, không được rồi.” Đào Tửu cười một lúc rồi ôm bụng: “Ôi, cười đau cả bụng…”

Khải Dạ đau lòng đành phải tiếp tục xoa xoa bụng cho nàng, thấy nàng ngừng cười, hắn hỏi: “Tỷ tỷ, hành động mà ta làm vừa rồi thật sự rất xấu hổ đúng không?”

Hắn không sợ mất mặt, hắn sợ nàng sẽ không thích hắn làm chuyện khiến nàng thấy xấu hổ...

“Xấu hổ?” Đào Tửu thầm nghĩ, ừm, thật là xấu hổ khi một vở kịch nội tâm đầy đủ kịch tính như vậy.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy đôi mắt nhỏ có phần đáng thương của hắn, nàng thầm nghĩ, nàng là một tiểu tiên nữ tốt bụng và đáng yêu, làm sao lại có thể làm tan nát trái tim của hắn như vậy được.

Vì thế nàng nghiêm túc nói dối: “Không đâu, không có gì xấu hổ cả, không xấu hổ chút nào, chỉ là ta thấy buồn cười thôi?”

Thấy buồn cười, đó còn không phải là một sự xấu hổ sao?

Chẳng lẽ Tiên Tử tỷ tỷ hiểu hai từ này theo hai nghĩa khác nhau sau sao?

Hmmm, chắc chắn rồi, nhưng miễn là nàng không cảm thấy xấu hổ là được.

Nghĩ như vậy, trong lòng Khải Dạ thoải mái hơn chút, ngay khi ngước mắt lên, liền bắt gặp đôi mắt long lanh của Đào Tửu, trái tim nhỏ bé trong ngực lập tức đập nhanh hơn.

“Tỷ tỷ…” Hắn nuốt nước bọt, đột nhiên nói: “Những gì mà ngươi nói trong thư... Có phải là sự thật không?”

“Hử?” Thấy ánh mắt của Tiểu Ma Quân đang nhìn thẳng vào mình, Đào Tửu khó chịu rời ánh mắt đi: “Ngươi là muốn hỏi cái gì?”

Không ngờ, ngay sau đó, đối phương trực tiếp dùng tay ôm lấy mặt nàng.

Khải Dạ mạnh mẽ để Đào Tửu nhìn hắn, ánh mắt hai người đối diện nhau, trong mắt hắn dường như có ngọn lửa rất mãnh liệt.

“Tỷ tỷ, ta đã thấy hết rồi, ngươi đã nói là sẽ đồng ý gả cho ta.” Giọng nói của hắn rất trầm trầm, trong giọng điệu có chút độc đoán: “Ngươi không được phép nuốt lời!”

Bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, Đào Tửu phát hiện ra da mặt mình vẫn chưa đủ dày, bởi vì nàng đã cảm thấy mặt và tai mình đang dần nóng bừng lên.

Mặc dù vậy, động lực không thể bị mất đi!

Vì thế nàng giơ tay lên, véo khuôn mặt trắng trẻo của hắn, hung dữ nói: “Đừng lo lắng, ta vẫn luôn nói là làm, đến lúc đó ngươi đừng có hối hận!”

Hừ, thật sự là dám uy hϊếp nàng! Cho hắn mặt mũi!

Nghe vậy, mặc dù bị nàng véo mặt hơi đau, nhưng Khải Dạ lại cười như một tên ngốc.

“Tỷ tỷ, ta thật sự rất hạnh phúc, vì vậy ta sẽ không hối hận, sau này ta nhất định sẽ đối xử tốt gấp đôi với ngươi.”

Đào Tửu cố ý hừ một tiếng: “Có tốt hay không, còn tùy thuộc vào hành động, không phải chỉ nói miệng là được.”

“Ừm, vậy tỷ tỷ muốn ta làm gì nào?”

Không đợi Đào Tửu trả lời, Khải Dạ đã cúi đầu xuống, chạm nhẹ một cái vào môi nàng.

“Hành động như vậy có được không?”

Giọng nói trầm thấp dồn nén, ánh mắt quyến rũ như nước suối, Đào Tửu chỉ cảm thấy như mình sắp bị ăn thịt mất rồi.

Không, không, không, chúng ta đã đồng ý muốn tìm một nơi!

Trong lòng nàng hoảng hốt, lập tức dùng chính miệng của mình đập vào miệng đối phương, trực tiếp làm Khải Dạ bối rối.

“Tê~” Khải Dạ vô thức thở dốc, nhưng lại bị Đào Tửu phát hiện, cắn nhẹ vào miệng hắn...

Đào Tửu vẫn đang muốn tìm một chỗ ngồi xuống, nhưng ánh mắt của Khải Dạ đã chuyển từ bối rối sang ngây ngất, thậm chí còn có chút nóng bỏng...

Cùng lúc đó, tiếng reo hò của Tri Chích đột nhiên truyền đến trong thức hải của Đào Tửu.

“Tăng lên, tăng lên, tăng lên! A Tửu, chỉ số tình yêu đã tăng lên rồi, trực tiếp lên tới chín mươi chín rồi!”

Không đợi Đào Tửu trả lời, Tri Chích liếc nhìn cảnh tượng bên cạnh hông nàng, lập tức che mắt lại.

“Ừm ừ... Cái đó, các ngươi cứ tiếp tục đi, ta sẽ chặn màn hình trước.”

Trước khi màn hình được chặn lại, Đào Tửu nghe thấy Tri Chích lẩm bẩm: “Ta vừa nói cái này vẫn có tác dụng, nhưng ngươi không tin, thật sự nó rất thơm nha.”

“...”

Trong lòng của Đào Tửu có chút phẫn nộ, hừ, có thể trách nàng vì chuyện này sao, ai mà biết được sự chân thành của hắn thật sự có thể bị thân thể nàng làm thay đổi.

Nghĩ đến đây, miệng nàng dùng lực mạnh hơn một chút, hmmm, cắn thủ tên thủ phạm này!

Cảm nhận được sự thay đổi trong lực cắn của nàng, Khải Dạ vẫn không nhúc nhích, bắt đầu nhìn sâu nàng hơn.

Thật không ngờ, Tiên Tử tỷ tỷ trông rất dễ thương và đáng yêu, lại làm ra một việc thô bạo như vậy.

Nhưng hắn thích nó rất nhiều.

Ngay sau khi Đào Tửu trút bỏ hết sự bất mãn (chủ yếu là vì gặm mệt rồi), nàng định buông hắn ra, Khải Dạ lại ôm lấy eo nàng, đột nhiên ngã xuống giường.

Nàng muốn dừng lại, hắn lại muốn tiếp tục.

“Ngươi muốn làm cái gì!” Thấy đối phương từ khách thành chủ, Đào Tửu hung tợn trừng mắt nhìn Khải Dạ.

“Tỷ tỷ, bây giờ đến lượt ta.”

Giọng nói của Khải Dạ có chút ủy khuất, nhưng ánh mắt lại giống như sói đói, khiến cho trái tim nhỏ bé của Đào Tửu đập thình thịch.

“Ngươi... Đừng lộn xộn... Ưm…”

Đào Tửu còn chưa nói xong, miệng đã bị bịt lại.

Trong chốc lát, trời như giông bão, gió cuốn đi những đám mây còn sót lại.

... Đào Tửu cảm thấy đầu óc có chút thiếu oxy, điên thật rồi! Chẳng lẽ hắn muốn bóp chết nàng hay sao?

Đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc chút nào, nàng là một tiểu tiên nữ đáng yêu như vậy, mà hắn có thể làm như vậy được sao!!

Tuy nhiên, nhớ lại những gì mà Tri Chích vừa nói, chỉ số tình yêu đã là chín mươi chín rồi.

Đó... Có phải miễn là nàng ngủ cùng hắn, nó sẽ đạt tối đa không?

Đào Tửu ngay lập tức bị thúc đẩy với ý nghĩ rằng mình sẽ sớm có thể nhận được 100% sự chân thành từ hắn.

Nàng đẩy mạnh, trong ánh mắt kinh ngạc của Khải Dạ, nàng đã xoay chuyển tình thế giữa hai người.

Khi Khải Dạ kịp phản ứng lại, hắn đã bị Tiên Tử tỷ tỷ lật người rồi.

“Tiểu Dạ Dạ, có phải từ rất lâu rồi… Ngươi đã muốn làm cái gì đó với ta rồi không?”

Giọng nói của người phụ nữ đột nhiên trở nên mềm mại hơn, đôi mắt dài hẹp của nàng cũng nhuộm một chút mùa xuân, khiến cho Khải Dạ càng thêm xúc động hơn.

Nhìn thấy ánh mắt dường nhưng đang tỏa sáng của hắn, trong lòng Đào Tửu không khỏi cười lạnh.

Ôi, đứa nhỏ này, hắn vẫn còn non nớt khi dám cạnh tranh sự quyến rũ với hồ ly chín đuôi nha.

Tuy nhiên, trong khoảnh khắc tiếp theo, Đào Tửu biết rằng da mặt cô mặc dù đã dày rồi, nhưng mà chắc chắn vẫn thua kém Tiểu Ma Quân.

Bởi vì người đàn ông đó ngay cả khi áp chế mà khuôn mặt không thể giấu đi sự phấn khích: “Tỷ tỷ, không biết vì lí do gì, ngay từ lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi, ta đã muốn chiếm giữ/ có được ngươi rồi.”

“...”

Điên rồi, hắn có thể suy xét về tình trạng hiện tại của nàng có được hay không!?

Chưa biết được ai mới là người chiến thắng cuối cùng đâu!

Nghĩ đến đây, Đào Tửu xoa xoa nắm đấm, chuẩn bị sẵn sàng để lột quần áo của Tiểu Ma Quân trước, để hắn biết thực lực của nàng tới đâu.

Hmmm, đến lúc đó xem hắn còn dám nói nhảm nhí nữa hay không.

Nàng không để ý rằng khi tay nàng chạm vào thắt lưng của đối phương, tia lửa trong mắt đối phương đã bắt đầu bùng cháy, và càng ngày càng mạnh mẽ hơn như thể đã sẵn sàng để ăn nàng rồi.

“Hmmm, trông nó khá là thú vị.”

Nàng kéo áo của Khải Dạ ra, nàng không hề biết bản thân đang gặp nguy hiểm, còn dùng tay chọc chọc vào cơ thể của hắn.

“Ta không biết là khi bị sờ vào sẽ có cảm giác như thế nào.” Nói rồi, nàng định sờ lại một lần nữa, nhưng lại bị đối phương giữ lại.

Đào Tửu trừng mắt nhìn Khải Dạ một cách bất mãn: “Ngươi đang làm gì vậy?”

Nhưng nàng lại nghe thấy tiếng cười khúc khích của đối phương, hắn nắm lấy tay nàng và chuyển xuống bên dưới.

“Tỷ tỷ, cầm ở chỗ này thì sẽ dễ chịu hơn.”