“Hiện tại ta đã có kế hoạch để cho bọn họ có thể chấp nhận thân phận của Khải Dạ rồi, đương nhiên là sẽ không để ảnh hưởng đến danh tiếng của môn phái chúng ta, chỉ cần có sự hỗ trợ của tất cả mọi người.”
Đào Tửu nói ra mục đích của mình, khi nghe xong mọi người đều cảm thấy rất thích thú.
Huynh trưởng của nàng nói: “Tiểu sư muội, ngươi có kế hoạch gì thì cứ nói ra, chúng ta nhất định sẽ giúp ngươi.”
“Là như vậy, ta muốn giúp Khải Dạ tạo một danh tính giả, tốt nhất cha mẹ hắn đều là các tiền bối đã khuất của Phái Vô Vi, hoặc cũng có thể là ở các môn phái khác của Giới Tu Tiên, cha mẹ hắn có thể không có mối thù với Ma Giới, vì hiện tại hắn đang sống ở Ma Giới.”
“Ừm… Đó thực sự cũng là một phương pháp.” Chưởng môn sư huynh thầm nghĩ, đáng lẽ phải có một số…. Trưởng bối có lai lịch như vậy.
Tam sư huynh, một người thích buôn chuyện và chuyên nghiên cứu về lịch sử, cuối cùng cũng đã được phát huy thế mạnh của mình vào thời điểm này.
“A!” Hắn đột nhiên vỗ vỗ vào phía sau gáy như chợt nhận ra điều gì đó: “Ta nhớ ra rồi! Thực sự là có người thích hợp!”
Kinh ngạc khi thấy hắn như vậy, nhị sư huynh không nhịn được mà dùng quạt gõ nhẹ lên trán hắn.
“Biết chuyện gì thì mau nói nhanh đi, đừng lòng vòng nữa.”
“Này này, cái cặp đôi này, đó là một vấn đề rất lớn.”
Lão Tam như bỏ cuộc, thấy nhị sư huynh lại chuẩn bị giơ quạt lên, vội vàng nói: “Thật ra thì, chắc hẳn là mọi người đều đã nghe qua câu chuyện về Lưu Vô Kỵ của Phái Huyền Nguyên, hơn trăm năm trước, hắn đã đem lòng yêu đệ tử của mình.”
Ngay khi hắn nói ra những điều này, những người khác đột nhiên nhận ra.
“Lão Tam, giỏi lắm.” Lão Nhị vỗ vào vai hắn: “Những thứ lỗi thời mà ngươi thường hay xem thật ra lại rất hữu ích đấy.”
“Tất nhiên rồi.” Lão Tam không khỏi tự hào: “Cho nên là, bất kể là trình độ cao hay thấp, chỉ cần ngươi thành thạo, thì mọi thứ đều có tác dụng.”
Chưởng môn sư huynh liếc mắt nhìn hắn, đành phải khẳng định: “Ừm, đây thật sự là một người thích hợp.”
Dù sao thì bọn họ cũng có quan hệ tốt với Phái Huyền Nguyên, đối phương vẫn còn nợ bọn họ, cho nên việc dùng chuyện của môn phái khác cũng là hợp tình hợp lý.
Đào Tửu thấy bọn họ đã có ý tưởng, lập tức tra cứu về chuyện này.
Sau khi đọc xong câu chuyện, nàng cảm thấy tốt, hồi hộp hơn, và dễ chơi hơn rồi.
“Sư huynh, vì đã có người thích hợp rồi, phần còn lại giao cho ngươi đó.”
Không đợi đại sư huynh trả lời, nhị sư huynh đã lên tiếng trước: “Không có gì đâu tiểu sư muội, những chuyện này cứ để chúng ta lo liệu.”
Nói xong, hắn liếc mắt nhìn đại sư huynh: “Sư huynh, xem ra ngươi phải đi tới Phái Huyền Nguyên một chuyến rồi.”
“Ừm.” Đại sư huynh khẽ nói: “Vừa đúng lúc, ta cũng thèm rượu dược liệu của Lưu bá.”
Nhân tiện, tính toán luôn chuyện trước đây nữa.
...
Sau khi giải quyết xong vấn đề về danh tính của Khải Dạ, Đào Tửu trở về hang động của mình.
Ngay khi trở lại hang động, nàng thậm chí còn không cởϊ qυầи áo mà nhảy thẳng vào chăn bông.
Từ lúc trở về còn chưa được nghỉ ngơi gì, nàng đã lập tức đi tìm mọi người để thương lượng về chuyện kia, hiện tại đã thương lượng xong, nàng cũng nên đi nghỉ ngơi một lát.
“Ha…” Nàng ngáp một cái, kéo chăn đắp lên người, định chợp mắt một lát rồi tới tìm Tiểu Ma Quân.
Tiểu Ma Quân mà nàng đang lo lắng vào lúc này lại đang vừa vui mừng vừa lo lắng, hắn đang chuẩn bị để xông tới Phái Vô Vi.
Hóa ra là do sự việc giữa Ma Tôn Con Rối và Phái Thanh Hà, một số làn sóng đệ tử của Giới Tu Tiên đã bắt đầu tấn công vào biên giới của Ma Giới.
Và những nơi bị tấn công này tình cờ lại có một lãnh thổ thuộc về Khải Dạ.
Khải Dạ chỉ mới làm ma tôn được vài năm, mặc dù bên dưới không có nhiều lãnh thổ lắm, nhưng mà hắn sẽ không bao giờ cho phép người khác xâm chiếm chúng.
Nếu như bình thường, các đệ tử của Giới Tu Tiên đó chắc chắn sẽ bị gϊếŧ hoặc bị trọng thương.
Nhưng hiện tại, nghĩ đến Đào Tửu, hắn không muốn dùng phương pháp quá đẫm máu, hắn chỉ muốn đánh bại những người đó rồi đuổi bọn họ ra ngoài.
Ai mà ngờ, đối phương thật sự cho rằng bọn họ sợ, thỉnh thoảng lại tới tấn công từng đợt một, điều này làm cho những huynh đệ canh giữ ở bên đó vô cùng bực bội.
Chính vì điều này hắn đã thương lượng với nàng.
Sau khi giải quyết xong mọi việc, hắn đã sẵn sàng trở về Ma Cung, ôm lấy Tiên Tử tỷ tỷ của hắn để an ủi.
Kết quả là, Tiên Tử tỷ tỷ đã biến mất!
Hiện tại hắn có chút lo lắng, nhưng cũng may là Tiểu Lan đã kịp thời đưa cho hắn bức thư mà Đào Tửu để lại.
Khi nhìn thấy lá thư, Đào Tửu nói rằng nàng đồng ý gả cho hắn, trong giây lát hắn vui mừng đến mức choáng váng.
Và khi thấy nàng nói rằng nàng muốn trở về Phái Vô Vi để thương lượng vấn đề này với mọi người trong môn phái, hắn bắt đầu thấy lo lắng ngay lập tức.
Hắn biết rằng người của Giới Tu Tiên ghét những người của Ma Giới bọn họ tới mức nào, đặc biệt là khi hắn lại còn là một Đại Ma Tôn.
Một khi tỷ tỷ đã rời đi, những đệ tử trong môn phái của nàng chắc chắn sẽ không đồng ý để nàng gả cho hắn.
Có lẽ... Bọn họ sẽ quản thúc nàng trong môn phái và ngăn nàng gặp lại hắn...
Vừa nghĩ đến đây, hắn lập tức nhịn không được, thời gian uống rượu còn không có, hắn lập tức cầm kiếm đi thẳng tới Phái Vô Vi...
Vội vàng chạy tới Phái Vô Vi, xem xét đội hình bảo vệ của môn phái, Khải Dạ dự tính sẽ đóng giả làm người của Giới Tu Tiên để trà trộn vào bên trong trước.
Ai mà ngờ, ngay lúc hắn đến cổng, không đợi hắn lên tiếng, đệ tử canh giữ cổng trong nháy mắt đã nhận ra hắn.
“Đây chắn hẳn là Khải Dạ đại nhân, sư phụ đã đặc biệt yêu cầu ta chào đón ngươi ở đây, xin hãy đi theo ta.”
Hóa ra sau khi nhị sư huynh của Đào Tửu nghe những gì nàng nói, hắn đã đặc biệt đổi người canh giữ cổng bằng một đệ tử biết Khải Dạ.
Thấy đối phương cung kính mời mình vào, trong lòng Khải Dạ không khỏi nghi hoặc, chẳng lẽ là lừa đảo sao?
Có phải họ đang cố tình đưa hắn vào để xử lý hắn và khiến cho hắn không còn suy nghĩ hay quan tâm tới tỷ tỷ của hắn nữa phải không?
May mắn thay, trong trường hợp đó, hắn sẽ nhân cơ hội này để chứng minh quyết tâm của mình đối với tỷ tỷ.
Cho dù có phải chết, hắn cũng sẽ không bao giờ từ bỏ!
Hắn đi theo đệ tử kia vào bên trong, nghĩ rằng khi đối phương nhìn thấy quyết tâm của hắn đối với tỷ tỷ, bọn họ sẽ cảm động mà đồng ý.
Kết quả là, người đệ tử dẫn hắn đến một ngọn núi đầy tre xanh.
“Đây là đỉnh núi Thanh Loan của Thanh Loan sư phụ, ta sẽ không đi tiếp nữa.”
Đệ tử kia vừa nói vừa chỉ đường cho hắn: “Hang động của sư phụ Thanh Loan ở ngay phía trước, Ma Tôn Khải Dạ cứ đi dọc theo con đường này, sẽ sớm có thể nhìn thấy được.”
Không đợi Khải Dạ phản ứng lại, đệ tử kia đã xoay người rời đi, khiến hắn vô cùng bối rối.
Điều này có nghĩa là gì? Nghĩa là hắn ta nói tỷ tỷ của hắn đang sống ở đây phải không?
Than ôi, bất kể thế nào, cho dù là ao rồng hay hang hổ, hôm nay hắn cũng phải xông vào.
Khải Dạ đi dọc theo con đường đó, sau khi rẽ hai đường quanh co, hắn nhìn thấy một hang động.
Một khoảng sân nhỏ được xây dựng ở trước hang động, nơi này đầy hoa và thực vật, và lối vào của hang động bị che khuất bởi dây leo xanh mướt, trông rất yên bình.
Khải Dạ sải bước đi về phía trước, nhấc dây leo lên đi vào bên trong, chỉ thấy bên trong có chút trống rỗng, thứ bắt mắt nhất chính là một chiếc giường lớn.
Trên giường, Đào Tửu vẫn đang ngủ.
Thấy người trong lòng đang ngủ ngon lành, Khải Dạ nghi hoặc đi tới.
Chẳng lẽ tỷ tỷ ở đây là giả, bọn họ cố ý tìm người ngụy trang nàng để lừa hắn?
Có lẽ khi hắn đến gần hơn, người đó sẽ cho hắn một chưởng hoặc một nhát kiếm chăng?
Hắn nghi ngờ, chậm rãi tới gần...
Kết quả là, không có gì, không có gì hết.
Khi hắn ngồi xuống mép giường, người trên giường vẫn không có phản ứng gì hết.
Hử? Hắn cảm nhận được một hơi thở quen thuộc từ đối phương, chẳng lẽ đây thật sự là tỷ tỷ hay sao?
Khải Dạ nhẹ nhàng đánh thức nàng, Đào Tửu nghe thấy âm thanh, nàng dụi dụi mắt.
Thấy đó là hắn, nàng có chút khó hiểu: “Sao ngươi lại ở đây vậy?”
“Tỷ tỷ, ngươi thật sự là Tiên Tử tỷ tỷ sao?”
Đang ngủ thì bị làm phiền, Đào Tửu thực sự giận rồi.
Nghe được những lời này, nàng trực tiếp đánh lên trán hắn một cái, vẻ mặt chán ghét nói: “Giữa ban ngày giữa ban mặt mà ngươi nói chuyện cái ngu xuẩn gì vậy?”
Khải Dạ lạp tức vui mừng: Cái chạm này cái tát này, ánh mắt ghê tởm này, thật sự là Tiên Tử tỷ tỷ của hắn!
Không ngờ, Phái Vô Vi lại để cho hắn tiến vào hang động của Tiên Tử tỷ tỷ dễ dàng như vậy!?
Không biết hắn đột nhiên nghĩ tới điều gì, Khải Dạ vẫn đang vui mừng, đột nhiên kéo Đào Tửu lên và chuẩn bị rời đi.
Hắn háo hức nói: “Tỷ tỷ, chúng ta mau đi nhanh thôi, nếu không sẽ muộn mất!”