Chương 47: Cộng Hưởng Từ Sâu Thẳm Trong Tâm Hồn

“Vậy thì sao? Chuyện này thì có liên quan gì đến việc ngươi hạ dược ta sao?”

Ơ… Tâm lý của Khải Dạ có chút suy sụp, hắn đã thổ lộ tình cảm nhiều như vậy rồi, mà nàng vẫn không tin vào con người của hắn sao?

“Hả?” Đào Tửu tiếp tục nhìn hắn một cách khó hiểu, sao ngươi không nói gì nữa, không phải ngươi rất giỏi ăn nói hay sao.

Khải Dạ mất bình tĩnh khi bị nàng nhìn chằm chằm, thở dài nói: “Tóm lại, chuyện chính đó là, ta không có hạ dược ngươi, ta không phải là loại người đáng khinh như vậy.”

Nói xong, hắn vẫn còn đang suy nghĩ, hóa ra người vừa cương ban nãy, chính là kẻ đáng khinh này.

Đào Tửu say rượu phản ứng chậm mấy giây, rồi mới chậm rãi gật đầu.

“Ồ, không hạ dược, không cho vào, tại sao ngươi lại nói nhiều như vậy?”

Nói nhiều như vậy, nàng cũng không thể nhớ được, chỉ tốn thời gian mà thôi.

Thấy đối phương nhìn mình như kẻ ngốc, Khải Dạ không khỏi muốn khóc.

Có dễ dàng cho hắn không, hắn thú nhận, và hắn bị tỷ tỷ chán ghét sao!

Lúc này, có lẽ chỉ có một câu có thể diễn tả tâm trạng của hắn - bảo bảo đau khổ, nhưng bảo bảo không nói.

Nhưng Đào Tửu là một người vô tâm và không tim không phổi, nàng không có thời gian để cảm nhận nỗi đau của hắn.

Nàng cử động cơ thể, thấy hắn vẫn đang ôm nàng thật chặt, nàng có chút bất mãn.

“Này! Buông ta ra!” Nàng say sưa ra lệnh, người đàn ông này thật là, dù giải thích mọi chuyện rồi, nhưng vẫn ôm chặt lấy nàng như vậy, rất đáng bị đánh!

Khải Dạ không để ý đến sự bất mãn của nàng, vẻ mặt đầy oán trách nói: “Tỷ tỷ, ta muốn giữ ngươi lâu hơn một chút.”

Giọng điệu của hắn rất nhẹ nhàng, có chút mê hoặc, nếu là lúc bình thường, Đào Tửu có thể nhìn dáng vẻ của hắn, mà mềm lòng.

Nhưng, Đào Tửu bây giờ đã say.

Khi nàng say, nàng sẽ tìm đến cái chết nếu nàng mạnh mẽ, còn nếu nàng yếu đuối thì nàng sẽ gϊếŧ người khác.

Vì vậy, không cần suy nghĩ, nàng đã nhanh chóng sử dụng một câu thần chú.

“He he… Bây giờ ngươi sẽ không thể di chuyển được.”

Sau khi giữ chân được Khải Dạ, nàng thoát ra khỏi sự giam giữ của hắn và đưa tay tới véo mặt của hắn.

“Hừm, không để ta đi, ngươi bị vậy là xứng đáng!”

Vừa nói, nàng vừa nhe răng ra cười với hắn, giống như một con hồ ly vậy.

Khải Dạ bây giờ rất bối rối, đây là tình huống gì vậy!? Tại sao hắn lại không thể di chuyển được?

Thân thể hắn bị một luồng sức mạnh khóa chặt, hơi khó để thoát ra được.

Thật vô nghĩa, rõ ràng tu vi của tỷ tỷ thấp hơn hắn rất nhiều mà.

Chẳng lẽ là, sư phụ rất lợi hại của nàng đã dạy nàng phương pháp bí mật nào đó?

Trong khi cố gắng thoát khỏi sự áp chế trên cơ thể, hắn nhìn vào tiểu tiên nữ đang hành động như một con quỷ ở trước mặt mình.

Đào Tửu cầm một miếng thịt nướng lên lắc lắc trước mặt hắn.

“Muốn ăn không? Hừm.” Nói rồi, nàng bỏ miếng thịt vào miệng, vỗ vỗ miệng nói: “Ôi, thơm quá đi, nhưng thật đáng tiếc, ngươi không được ăn!”

Có lẽ nàng thấy thịt này thật sự rất ngon, nên đã bưng đĩa lên, chậm rãi ăn trước mặt hắn.

Thỉnh thoảng, nàng lại cảm thán mấy câu, cố tình làm cho hắn thấy thèm muốn, Khải Dạ không khỏi bật cười khi chứng kiến cảnh này.

Mặc dù bị tỷ tỷ làm phép nên không thể di chuyển được như vậy khá là xấu hổ.

Nhưng mà có thể thấy được một khía cạnh khác của nàng sống động như vậy thì cũng đáng.

Khi Khải Dạ cảm giác như mình sắp phá vỡ được sự áp chế kia, thì Đào Tửu cũng chuẩn bị ăn xong đĩa thịt.

Sau khi ăn xong, nàng nhìn vào tay mình.

“A, bẩn quá.” Nhìn lớp dầu dính trên tay, nàng có chút chán ghét nói.

Nàng còn đang lo lắng không biết phải tìm cái gì để lau tay, nàng ngước mắt lên nhìn thấy Khải Dạ, nàng lập tức nảy ra một ý tưởng.

“He he... Thật là đáng tiếc.” Nàng cười toe toét, có chút nghịch ngợm.

Khi Kahie Dạ thấy nàng giơ tay lên dần tiến lại gần mình, hắn đột nhiên có linh cảm xấu.

Quả nhiên, vào khoảnh khắc tiếp theo, nàng trực tiếp tát thẳng vào mặt hắn.

Không mạnh lắm, nhưng mà… Dính nhớp.

Sau đó, nàng chắp hai tay lại rồi lau chúng lên mặt hắn.

Nàng vừa lau, lại vừa nói: “Mùa đông đang đến rồi, để ta dưỡng ẩm cho ngươi, nếu không, khi bị gió lạnh thổi qua sẽ rất đau.”

Ánh mắt đó rất nghiêm túc, và nếu như hắn không phải người trong cuộc, thì chắc chắn hắn sẽ cảm thấy những gì mà nàng nói đều là sự thật.

“Ừm, xong rồi.” Một lúc sau, nàng dừng lại và mỉm cười với hắn: “Ngươi có gì không hài lòng sao?”

“...” Khải Dạ có chút bất lực, nếu hắn không hài lòng, thì bây giờ hắn có thể làm gì được?

Nhưng mà…

“Ya~” Đào Tửu còn chưa kịp phản ứng, nàng đã bị kéo vào trong vòng tay của dối phương.

“Ngươi làm sao có thể cử động rồi?”

Rõ ràng nàng đã thi triển câu thần chú lên hắn rồi mà, chẳng lẽ nàng đã đọc sai bùa chú rồi sao?

Trước khi nàng kịp hiểu ra, nàng đã thấy đối phương mỉm cười, khuôn mặt tiến sát đến gần về phía nàng.

Đào Tửu giật mình, vội vàng đưa tay ra che mặt lại.

Nàng nhớ rằng khuôn mặt của hắn dính đầy dầu, nên nàng không muốn phải giống như hắn!

Thấy nàng hành động như vậy, Khải Dạ không khỏi bật cười, thì thầm vào tai nàng: “Tỷ tỷ, đến lượt ta rồi.”

Giọng nói của hắn vừa trầm vừa thấp, còn có chút quyến rũ, xen lẫn hơi thở ấm áp phả vào bên tai, khiến Đào Tửu không khỏi run rẩy.

Nàng vốn dĩ đã hơi say, loại rượu kia cũng rất mạnh, bây giờ nghe được giọng nói của hắn, nàng càng lúc càng thêm say.

Vì vậy, nàng chỉ đơn giản là nhắm mắt lại và ra lệnh giống như một nữ hoàng: “Được rồi, ta cho phép ngươi, cõng nàng tiên nữ này về cung ngủ!”

Hửm? Mặc dù Khải Dạ không thể hiểu được nàng đang hát về cái gì, nhưng mà hắn vẫn có thể hiểu được ý nghĩ trong câu nói của nàng.

Hưm hưm đi ngủ ~ đúng như những gì mà hắn muốn!

Hắn bế Đào Tửu lên và đi thẳng vào phòng ngủ, chính là nói mà Đào Tửu ngủ vào ban ngày.

“Tỷ tỷ, ngươi ngồi trước đi, ta đi lấy nước rửa mặt trước đã.”

“Ừm, đi trước đi.”

Đặt Đào Tửu ngồi lên giường xong, Khải Dạ xoay người rời khỏi căn phòng.

Sau khi ra sân lấy nước, hắn rửa mặt trước, dưới sự kí©h thí©ɧ của dòng nước lạnh, tâm trạng của hắn lại càng hưng phấn hơn.

Hắn đã nghĩ rằng mặc dù hắn không thể làm bất cứ điều gì, nhưng ít nhất hắn có thể ngủ với tỷ tỷ trong vòng tay, hắn sẽ không còn phải cô đơn một mình nữa, không còn phải đối mặt với chiếc giường lạnh lẽo và màn đêm lạnh giá một mình nữa.

Hơn nữa, khi tỷ tỷ say rượu, hắn vẫn có thể hôn và chạm vào nàng bất cứ lúc nào.

Sau khi rửa mặt xong, Khải Dạ có chút hưng phấn khi trở về phòng ngủ.

“Tỷ tỷ, ta về rồi đây.” Hắn cười như một kẻ ngốc, nghĩ rằng sẽ thật tốt nếu như tỷ tỷ trở thành vợ của hắn.

Nhưng… Thật đáng thương, nàng không trả lời lại hắn.

Không những không trả lời, nàng còn đang ngủ thϊếp đi ở trên giường.

“Tỷ tỷ?” Hắn đặt chậu xuống, đi đến bên giường thì thấy Đào Tửu đang nằm xiêu vẹo ở trên giường, ngủ một cách ngon lành.

“Sao người lại ngủ mất rồi?” Hắn hơi nhăn mặt, lúc nãy trông hắn khá tràn là sung sức.

Nhưng nghĩ đến việc tỷ tỷ đã không ngủ suốt hai ngày qua để cứu hắn, hắn đột nhiên thở phào nhẹ nhõm.

Cho nên hắn đi lấy nước, dùng linh lực làm cho nước ấm lên, lau mặt và tay cho Đào Tửu, rồi giúp nàng đổi sang tư thế nằm thoải mái hơn.

Sau khi làm xong mọi thứ, hắn chui vào trong chăn, vòng tay qua ôm nàng và nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi nàng.

“Tỷ tỷ, chúng ta cùng ngủ thôi.” Sau đó, hắn tắt đèn và nhắm mắt lại mà không có thêm bất kỳ suy nghĩ gì.

Đào Tửu thức dậy vào nửa đêm và nhìn thấy bản thân đang nằm trong vòng tay của một người đàn ông.

Cảm nhận được hơi thở có phần quen thuộc, nàng thở phào nhẹ nhõm, đơn giản duỗi tay ra ôm lấy đối phương.

Vùi đầu vào vòng tay của Khải Dạ, nàng thầm nghĩ, nhất định là không thể sai được, làm sao mà hai người hoàn toàn khác nhau lại có khí chất giống nhau như vậy được.

Hơi thở này không phải là mùi phát ra từ cơ thể của Khải Dạ, mà là cảm giác mà nàng có thể cảm nhận được ngay khi đến gần.

Cũng giống như nàng, nàng rõ ràng đã trở thành Nhạc Thanh Loan, nhưng ngay khi đến gần, hắn sẽ thích nàng.

Đó là sự cộng hưởng từ sâu thẳm trong tâm hồn.

Nghĩ đến đây, Đào Tửu không khỏi bật cười.

Ở thế giới trước, hắn là một đại lão, nàng không dám phạm sai lầm.

Bây giờ, hưm hưm ~ đã đến lúc nàng kiếm lại cả vốn lẫn lãi!

Nào, Tiểu Ma Quân, hãy sẵn sàng đối mặt với sự cuồng nộ của ta đi!

***

Ngày hôm sau, Khải Dạ tỉnh dậy trước, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy người mình thích, trong lòng hắn vô cùng vui mừng.

Ừm~ Tiên Tử tỷ tỷ càng ngày càng xinh đẹp, đẹp đến mức hắn muốn hôn.

Nghĩ đến đây, hắn đi tới cúi đầu xuống chạm vào môi của Đào Tửu.

Ngay vào thời điểm hắn sắp chạm vào, Đào Tửu đột nhiên mở mắt ra, vẻ mặt vô cảm, ánh mắt nhìn thẳng vào hắn.

Ơ...!

Nhịp tim của Khải Dạ không khỏi tăng nhanh, thật là xấu hổ khi bị bắt quả tang khi đang định hôn trộm.

Nếu như có thể thực hiện được thì tốt rồi.

Bây giờ chỉ là gần một chút thôi, thật sự là rất khó để tiến thêm, mà rút lui thì lại không nỡ.

Ngay lúc hắn đang thấy khó xử, Đào Tửu giơ tay vỗ vào trán của hắn.

“Tỷ tỷ...?”

Trong ánh mắt sững sờ của Khải Dạ, nàng đẩy mặt hắn ra, xoay người ngồi dậy, rồi chỉnh lại quần áo.

Sau đó nàng khinh thường nhìn hắn: “Đăng đồ tử*!”

*Đăng đồ tử (登徒子): Chỉ những kẻ háo sắc.

Nàng nói điều này với giọng điệu thấp, như thể chứa đầy sự bất mãn và khinh thường, nói xong, nàng xuống giường và chuẩn bị rời đi.

Khải Dạ vô cùng xấu hổ trước ánh mắt của nàng, cảm thấy bản thân quá kém cỏi, còn chưa kịp hôn trộm thì đã bị tỷ tỷ phát hiện rồi.

Đồng thời, hắn cũng rất lo lắng, bởi vì tỷ tỷ dường như… Cảm thấy rất kinh tởm khi thấy hắn hành động như thế này...

Hắn không sợ nàng sẽ khinh thường hắn, nhưng hắn sợ rằng sau này nàng sẽ cảnh giác với hắn.

“Tỷ tỷ!” Thấy Đào Tửu rời đi, hắn nhanh chóng ra khỏi giường đuổi theo nàng, và kéo nàng lại.

Đào Tửu liếc mắt nhìn hắn, nhìn bàn tay đang nắm chặt lấy tay mình, nàng cười lạnh: “Có chuyện gì? Hay là hôn trộm lén không được, còn muốn cưỡng ép cởϊ qυầи áo của ta?”

Ánh mắt nàng thờ ơ, cùng với biểu cảm “Ta đã nhìn thấu tâm trí của ngươi từ lâu rồi”, khiến cho Khải Dạ bị sốc khi nhìn thấy nó.

Mặc dù lúc này hắn không có bất kỳ suy nghĩ nào, nhưng khi nghĩ đến những việc mà bản thân đã làm với Tiên Tử ở trong giấc mơ... Trong lòng hắn không khỏi cảm thấy có chút hưng phấn.

Nếu... Nếu đó là sự thật, nó có thể rất giống với tỷ tỷ...

Nghĩ đến đây, trong lòng hắn không khỏi tự mắng chửi mình.

Việc ưu tiên hàng đầu bây giờ là khôi phục hình ảnh của hắn ở trong lòng của tỷ tỷ và hạ thấp sự đề phòng của nàng, chỉ bằng cách này, ý tưởng của hắn mới có thể trở thành hiện thực được.

Nếu không, trong suốt quãng đời còn lại hắn sẽ phải giải quyết chứng say tình của mình bằng trí tưởng tượng!

Vì vậy, hắn lập tức trở nên ngoan ngoãn, mím môi, và mỉm cười hơi ngại ngùng.

“Tỷ tỷ, ngươi hiểu lầm rồi, thật sự là…” Nói rồi, hắn liếc nhìn nàng có chút ủy khuất* nói: “Thật sự là tỷ tỷ của ta xinh đẹp như vậy, ta không thể nhịn được.”

Cái gì?

*Uỷ Khuất (委屈): Điều giấu kín trong lòng, không bày tỏ ra được.

Ôi, Đào Tửu không khỏi cảm thấy buồn cười, cái này chính là hắn đã đổi luôn da mặt rồi, thật sự không còn cảm thấy chút xấu hổ nào nữa luôn nha.

Trách nàng xinh đẹp sao?

“Vô liêm sỉ.” Nàng không khỏi lẩm bẩm, Cô không thể không lẩm bẩm, trong khi Tiểu Ma Quân không nghe rõ, nàng nhẹ nhàng liếc nhìn hắn một cái.

Cố ý nói: “Vậy thì, sau này ta sẽ không tới tìm ngươi để chơi nữa.”

“Làm sao có thể như vậy được!”Khải Dạ nói không cần nghĩ, sau khi nói xong thì thấy ánh mắt đối phương có chút không đúng, lập tức bình tĩnh lại: “Cái đó... Ý ta là, tỷ tỷ, ngươi quá xinh đẹp, nếu như không để ta ngắm nhìn, thì thật đáng tiếc, không phải có câu nói rằng những thứ đẹp đẽ thì phải có người trân trọng sao?”

Khi Đào Tửu nghe thấy những lời này, nàng không mỉm cười mà giúp hắn hoàn thành nốt câu nói đó: “Có nghĩa là những thứ đẹp đẽ thì sẽ được người có phẩm vị trân trọng đúng không?”

Nàng cố ý nhấn mạnh giọng điệu của ba chữ “Có phẩm vị*”, nhưng Khải Dạ là người lớn lên cùng với một nhóm ma thú từ khi còn nhỏ, hắn là một người không có học thức nên không thể nghe ra sự mỉa mai trong lời nói của nàng.

*Có phẩm vị (有品味): Ở đây dùng để chỉ người có gu thẩm mỹ.

Hắn cũng vui vẻ nói: “Đúng vậy, ý của ta chính là vậy đó, vì vậy nên một người xinh đẹp như tỷ tỷ thì nên để ta trân trọng mỗi ngày.”

“Ha ha…” Đào Tửu không khỏi cười một tiếng, thật là ngu ngốc, trí tuệ cảm xúc của hắn thật sự là thấp đến mức đáng lo ngại.

Quên đi, bây giờ phải để hắn rời đi trước, nàng đã chuẩn bị một món quà lớn cho hắn.

“Ngươi buông tay ra, ta không đi đâu hết, chỉ là không còn sớm nữa, ta phải đi tắm rửa và ăn uống nữa.”

Thấy nàng nói như vậy, Khải Dạ thật sự buông tay, vội vàng nói: “Tỷ tỷ, ngươi có đói bụng không, ngươi đi tắm rửa trước đi, ta sẽ cho người làm món ngon cho tỷ.”

“Ừm, đi trước đi." Đào Tửu hài lòng gật đầu, hắn thật sự rất ngoan ngoãn, thật sự là không có nhiều đại lão có chân chó như thế này.

Sau khi hai người ăn xong, họ không có việc gì để làm nên đã đi câu cá ở bên ao ở trong Ma Cung.

Không lâu sau, tỳ nữ Tiểu Lan mang theo một giỏ đồ đi tới.

“Bái kiến Tôn Thượng và Tiên Tử.”

“Ừm.” Đào Tửu hơi cúi đầu, nói với giọng trong trẻo: “Thứ ta nhờ ngươi tìm, có mang theo không?”

“Ừm, nô tỳ có mang theo, Tiên Tử, mời xem.” Nói rồi, Tiểu Lan đưa giỏ tre cho Đào Tửu.

Khải Dạ tò mò về thứ mà nàng bảo Tiểu Lan tìm kiếm, chỉ nghĩ rằng sau này có thể tìm giúp nàng thứ mà nàng thích, vì vậy hắn quay đầu lại và vươn cổ ra để nhìn.

Thật bất ngờ, ngay khi miếng vải trên chiếc giỏ được mở ra, bên trong có một số côn trùng lớn màu trắng!

Quá sợ hãi, hắn vội vàng ném chiếc cần câu trong tay đi và lùi lại mấy bước...

Tiểu Lan ở một bên giật mình, Tôn Thượng, người đây là… Sợ hãi sao!?

Nghĩ đến đây, tỳ nữ nhỏ không nhịn được mà bật cười.

Mặt khác, nhìn lại Đào Tửu, thấy phản ứng của Khải Dạ cũng giống với ai đó, khóe miệng nàng không khỏi cong lên.

Phản ứng như này không thể sai được.

Ban đầu, nàng chỉ là có chút nghi ngờ, cùng với việc không có bằng chứng chắc chắn, vì vậy nên nàng chỉ có thể sử dụng phương pháp ngớ ngẩn này để kiểm tra điều đó.

Nhưng sau đêm qua, nàng thậm chí không cần phải cố gắng thử nữa.

Tuy nhiên, vì mọi thứ đã được tìm thấy, nên cần phải tận dụng nó một cách tối đa.

Nghĩ đến đây, nàng chỉ đơn giản là đưa tay ra, lấy một con tằm từ trong giỏ và đặt nó vào trong lòng bàn tay.

“... Tỷ tỷ.” Khải Dạ nhìn hành động của nàng, không khỏi nổi da gà, hắn vô thức siết chặt nắm đấm, như thể sợ rằng sẽ có một con sâu xuất hiện trong lòng bàn tay mình.

“Có chuyện gì vậy?” Đào Tửu giả vờ không nhìn ra sự lo lắng của hắn, cố ý bước thêm vài bước về phía hắn, lắc lắc con tằm trong lòng bàn tay về phía hắn.

Thấy vẻ mặt kháng cự của Khải Dạ, nhìn như hắn có thể sẵn sàng bỏ chạy bất cứ lúc nào, nàng mỉm cười: “Hóa ra là ngươi sợ sao, có gì mà phải sợ, con tằm này rất đáng yêu, nó sẽ không cắn ngươi đâu.”

Dễ thương???

Khải Dạ cảm thấy mặc dù Tiên Tử tỷ tỷ rất xinh đẹp và thông minh, nhưng thẩm mỹ của nàng thật sự rất là…

Lần đầu tiên hắn gặp nàng, nàng muốn có một loại cỏ vô cùng xấu xí, và bây giờ nàng đang nghĩ rằng mấy con bọ xấu xí kia là dễ thương?

Ôi, lúc này Kải Dạ vô cùng lo lắng, nếu như sau này thỉnh thoảng nàng lại lấy những thứ như này ra để chơi thì hắn biết phải làm sao?

Và điều khiến hắn càng lo lắng hơn là tầm nhìn của Tiên Tử quá khác biệt so với những người khác, và hắn không biết khi nào hắn mới có thể khám phá hết con người nàng.

“Tỷ tỷ… Ngươi… Ngươi đặt cái thứ đó xuống trước đi nhé?” Khải Dạ chỉ vào cái giỏ trong tay của Tiểu Lan và thương lượng cùng với Đào Tửu.

“Đặt xuống?” Đối diện với ánh mắt bất lực của hắn, Đào Tửu mỉm cười nói: “Được rồi, vậy thì bỏ nó xuống đi.”

Nói rồi, nàng thật sự đặt con tằm ở trong tay xuống, ra lệnh cho Tiểu Lan: “Ta thấy ở trong vườn có một cây dâu tằm ở ngay bên cạnh sảnh bên á, vậy thì chúng ta đặt chúng ở bên đó trước đi.”

“Vâng, nô tỳ lập tức đi ngay.”

Tiểu Lan đang chuẩn bị rời đi, nhưng lại nghe thấy Tôn Thượng của mình nói.

“Khoan đã!” Khải Dạ ngăn Tiểu Lan lại, nói với Đào Tửu: “Tỷ tỷ, ý ngươi là ngươi định nuôi bọn chúng ở trong cung sao?”

Hắn nhìn Đào Tửu với vẻ mặt nhăn nhó và có chút chờ đợi, mong đợi nghe được một câu trả lời phủ định.

Đáng tiếc, hôm nay Đào Tửu có ý định quyết tâm chống lại hắn.

Nụ cười nàng ấm áp như gió xuân, nhưng những lời mà nàng nói đã xuyên thủng trái tim lạnh như băng của Khải Dạ.

“Đúng vậy, ta nghe nói tơ tằm còn có thể dệt thành vải, nhộng của chúng cũng có thể làm thành thức ăn nữa, cho nên ta muốn nuôi thử để xem có đúng là như vậy hay không.”

Quên việc dệt vải đi, còn có thể ăn nữa sao!?

Trái tim của Khải Dạ trở nên lạnh lẽo, hắn nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng chật vật nói: “Tỷ tỷ… Nếu như ta không muốn ngươi nuôi nó, ngươi có thể không nuôi nó được không?”

Đào Tửu liếc mắt nhìn hắn, thật đáng thương, khuôn mặt tuyệt đẹp của hắn lúc này trông có chút khổ sở.

Thật sự rất khó để có thể nhìn thấy được một khía cạnh khiêm tốn như vậy của đại lão.

Nàng nên thương xót hay là tàn nhẫn hơn đây?