Chương 41: Oan Gia Ngõ Hẹp

“Ối!” Ngay sau đó, tiếng kêu của một người đàn ông bị lá cây che khuất trong con suối ở cách đó không xa chợt vang lên.

Sau đó là giọng nữ hơi khàn khàn, có chút lo lắng: “Huyền ca ca, sao ca ca lại bị chảy máu mũi vậy?”

Chảy máu mũi? Đào Tửu thở dài, xem ra dáng người của người phụ nữ này hẳn là rất đẹp, khó trách người đàn ông này lại yếu ớt như vậy.

Mỗi lần làm đều chảy máu mũi như vậy, có ổn hay không?

Nhưng nàng lại nghe thấy giọng người đàn ông nói: “Không sao, chỉ là không biết hòn đá từ đâu bay tới, đập vào mũi của ta thôi.”

Ơ, trên mặt Đào Tửu hiện lên vẻ xấu hổ, hóa ra là nàng hiểu sai rồi.

Ban đầu, nàng chỉ muốn tạo ra tiếng động để nhắc nhở bọn họ mà thôi.

Vì đó là lỗi của nàng, nên nàng phải tới xin lỗi.

“Khụ khụ.” Nàng ho nhẹ, nói một cách tội lỗi: “Cái đó, ta xin lỗi, ta đã vô tình ném hòn đá đó, nhưng không ngờ lại trúng phải ai đó, ta thật sự xin lỗi.”

Nói xong, nàng không quên cười ngượng ngùng “he he”, nhưng nàng không biết rằng hai người ở dưới bụi cây kia đã bị nàng làm cho hóa đá rồi.

Hể? Sau một lúc lâu không nhận được câu trả lời, Đào Tửu có chút khó hiểu.

Chẳng lẽ là nàng ra tay mạnh quá, đối phương không chấp nhận lời xin lỗi sao?

Ngay khi nàng chuẩn bị nói lại, cuối cùng phía bên kia cũng vang lên một giọng nói.

“Huyền huynh phải làm sao đây? Có vẻ như có ai đó đã phát hiện ra chúng ta rồi.”

“Không sao đâu, cho dù nàng ta biết là có người ở đây, chỉ cần chúng ta trốn thật tốt thì nàng ta cũng không biết chúng ta là ai được.”

Khóe mắt Đào Tửu giật giật, ta nói, ngươi có thể tôn trọng sự tồn tại của ta có được hay không?

Vì vậy nàng đành lớn tiếng nhắc nhở: “Vị huynh đệ ở dưới nước kia, ta lỡ tay ném đá trúng ngươi, hay là ta bồi thường cho ngươi một ít đan dược trị thương được không?”

Nhưng nàng lại nghe người đàn ông nói: “Hẳn là nàng ta đã nghe thấy tiếng kêu lúc nãy của ta rồi, chờ ta ra ngoài chào hỏi nàng ta một chút, ngươi cứ trốn ở đây đi.”

??? A? Cái quái gì vậy hả?

Hắn nghĩ rằng nàng không nghe thấy gì ngoài tiếng kêu đó của hắn sao?

Tuy nhiên, nàng không quan tâm đến chuyện của bọn họ, nhưng nếu nàng không ném trúng ai đó, thì nàng đã sớm rời khỏi đây rồi.

Ngay sau đó, người đàn ông lại lên tiếng, lần này là nói với Đào Tửu.

“Đạo hữu khách sáo rồi, chỉ là một hòn đá mà thôi, không cần phải vội vàng như vậy.”

Khi hắn nói, những chiếc lá ở khu vực đó dần chuyển động, và sau đó một người xuất hiện.

Đào Tửu bĩu môi khi nhìn thấy dáng người thanh tú, trắng trẻo, nhìn rất đẹp kia, nàng thật sự không thích loại cơ thể yếu ớt như thế này.

Tuy nhiên, vẫn cần phải bồi thường cho người ta.

Nàng triệu hồi ra một lọ Linh Huyết ở trong tay, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Vì ta đã làm tổn thương tới đạo hữu, xin ngươi hãy nhận lấy lọ đan dược này.”

Nói rồi, nàng vẫy tay, lọ đan dược bay đến trước mặt của người đàn ông.

Tuy nhiên, đối phương không trả lời, không những không trả lời mà còn ngơ ngác nhìn nàng.

Ừm? Đào Tửu khẽ cau mày, chẳng lẽ người này lại bị nàng dọa sợ rồi sao?

“Đạo hữu?”

“Hả?” Người đàn ông bị giọng nói lạnh lùng của nàng làm cho giật mình, sau đó có chút sợ hãi không dám tin nói: “Thanh Thanh Loan?”

Ừm? Đáng tiếc, hắn thật sự biết Nhạc Thanh Loan sao?

Vì thế Đào Tửu bí mật cẩn thận nhìn kĩ lại gương mặt của người đàn ông kia một lần nữa.

Hừ~ có chút ấn tượng, vừa rồi người phụ nữ kia gọi hắn là Huyền ca ca.

Huyền… Cái quái gì vậy, tại sao lại máu chó như vậy chứ?

Nàng nhớ ra, người này không phải chính là Lưu Đạo Huyền đã hủy hôn với nàng hay sao?

Nếu không phải vì mái tóc xõa xõa và ướŧ áŧ của hắn, nàng đã có thể nhận ra hắn ngay trong nháy mắt.

Nhưng mà nếu đây là Lưu Đạo Huyền, vậy người phụ nữ kia hẳn là nữ đạo sĩ của Phái Hợp Hoan, người đã gây ảnh hưởng đến quá trình thăng cấp của Nhạc Thanh Loan hay sao?

Hmm, đúng là oan gia ngõ hẹp mà.

Đào Tửu liếc mắt nhìn đối phương, trên mặt hiện lên vẻ lạnh lùng đến cực điểm.

Nàng lạnh lùng nói, giọng điệu xa cách: “Lưu đạo hữu, xin đừng gọi nhầm, ngươi nên gọi ta là Nhạc Tiên theo danh hiệu đạo sĩ của ta thì tốt hơn đấy.”

Nhạc Thanh Loan rất tài giỏi, sau khi được thăng cấp lên Kim Đan từ khi còn nhỏ, nàng được mệnh danh là Nhạc Tiên.

Nhưng sau này, bởi vì nàng mãi không thể thăng cấp lên Nguyên Anh được nên không thích người khác gọi mình như vậy, bây giờ nàng đã trở thành Nguyên Anh, danh hiệu này tự nhiên đã có thể có hiệu lực rồi.

“Ta.” Nhìn thấy nàng có vẻ xa cách như vậy, Lưu Đạo Huyền cảm thấy trong lòng có chút không thể giải thích được, nhưng cuối cùng vẫn nói: “Nhạc Tiên.”

“Ừm.” Đào Tửu nhẹ giọng đáp, nói: “Ta còn có việc nên sẽ không quấy rầy đạo hữu nữa.”

Vừa nói, nàng vừa liếc nhìn bụi cây ở phía sau Lưu Đạo Huyền, đôi mắt lạnh lùng toát lên vẻ sắc bén.

Nói xong, nàng không quan tâm tới Lưu Đạo Huyền kia có phản ứng như thế nào, trực tiếp xoay người rời đi.

Ôi, tiểu tử, cảm giác chắc hẳn rất tệ khi thấy hôn thê biết được chuyện nɠɵạı ŧìиɧ của mình nhỉ.

Về phần Lưu Đạo Huyền, trong lòng hắn ta thật sự cảm thấy có chút khó chịu.

Hắn ta và Nhạc Thanh Loan có thể được coi là người yêu từ thời thơ ấu, hắn ta lớn hơn nàng mười lăm tuổi.

Ở tuổi ba mươi lăm, Lưu Đạo Huyền đã đột phá Kim Đan, mặc dù không tài giỏi bằng Nhạc Thanh Loan nhưng cũng vô cùng tài năng.

Sau đó, người đứng đầu của hai môn phái đã liên hôn cho hai người họ.

Sau khi quyết định đính hôn, cứ ba đến năm ngày là Lưu Đạo Huyền lại chạy đến Phái Vô Vi, hắn ta luôn mang đến cho Nhạc Thanh Loan những thứ mới mẻ.

Nhưng Nhạc Thanh Loan là một nhân vật có tính cách lạnh lùng, nàng có vẻ hơi lạnh nhạt so với sự nhiệt tình của Lưu Đạo Huyền.

Cho dù như vậy, Lưu Đạo Huyền cũng không cho rằng đây là chuyện gì to tát, ngược lại hắn ra còn cho rằng tiên nữ thì nên cao quý như vậy.

Nhưng thời gian giống như lưỡi dao gϊếŧ heo, cứ như vậy trăm năm đã trôi qua, Lưu Đạo Huyền đột phá thăng cấp trở thành Nguyên Anh, nhưng Nhạc Thanh Loan vẫn bị mắc kẹt ở giai đoạn cuối của Kim Đan và không thể đột phá lên Nguyên Anh được.

Vốn dĩ việc này chả có vấn đề gì cả, nhưng đáng tiếc, một bên thứ ba đột nhiên xuất hiện vào lúc này.

Liễu Sơ Sơ, chính là nữ đạo sĩ của Phái Hợp Hoan kia đã móc nối với Lưu Đạo Huyền, nàng ta là con gái của trưởng lão của Phái Hợp Hoan, mặc dù tu vi chỉ là Kim Đan, nhưng mà nàng ta lại rất giỏi trong việc quyến rũ người khác.

Nàng ta đã để ý Lưu Đạo Huyền được một hai ngày, sau khi nhìn thấy hắn ta đột phá Nguyên Anh thì nàng ta trực tiếp đến tìm đến chỗ của hắn ta.

Lúc đầu, Lưu Đạo Huyền vẫn từ chối nàng ta một cách chính đáng, và sau đó… Tóm lại, đó là câu chuyện về sự cứng rắn biến thành sự mềm yếu.

Chỉ hai tháng trước khi Đào Tửu đến thế giới này, Liễu Sơ Sơ cuối cùng cũng đã hạ gục Lưu Đạo Huyền bằng kỹ năng đặc biệt của nàng ta.

Sau khi chuyện này xảy ra, Lưu Đạo Huyền cảm thấy không còn thể diện khi đối mặt với thanh mai bé nhỏ của mình nên hắn ta đã uống rượu suốt ngày.

Liễu Sơ Sơ vốn tưởng rằng sau khi gạo nấu thành cơm rồi thì nàng ta có thể thành công, nhưng mà khi nhìn thấy hắn ta như vậy, trong lòng nàng ta lại càng thêm oán hận Nhạc Thanh Loan.

Sau đó, xảy ra chuyện Liễu Sơ Sơ cố ý đi phá hoại việc đột phá để thăng cấp của Nhạc Thanh Loan.

Sau khi Lưu Đạo Huyền phát hiện ra chuyện này, trong lòng hắn ta càng cảm thấy áy náy, cảm thấy bản thân không còn xứng với bạch nguyệt quang* trong lòng hắn ta nữa nên đã tự mình hủy bỏ hôn ước.

*Theo ngôn ngữ mạng của giới trẻ Trung Quốc, bạch nguyệt quang (白月光 ) có nghĩa bóng ám chỉ người mình ái mộ nhưng không được ở bên. Người đó giống như mặt trăng rất sáng, chúng ta có thể nhìn thấy ngay trước mắt nhưng thực chất lại rất xa không thể với tới. Hiểu đơn giản, bạch nguyệt quang là một niềm khao khát, là người mình yêu mà vĩnh viễn không có được.

Về phần hắn ta và Liễu Sơ Sơ vừa rồi là gì?

Ừm, chỉ có thể nói, sau khi mất đi bạch nguyệt quang, Lưu Đạo Huyền đã hoàn toàn sụp đổ và trở nên sa đọa?

Bây giờ gặp lại, đối phương vẫn là tiên nữ cao quý mà hắn ta thầm yêu, nhưng hắn ta lại là…

Nghĩ đến đây, trong lòng Lưu Đạo Huyền cảm thấy xấu hổ đến mức không còn quan tâm đến sự nghi hoặc của Liễu Sơ Sơ ở bên cạnh, trực tiếp nhặt quần áo lên rồi bỏ chạy.

Liễu Sơ Sơ tức giận đến mức chỉ có thể đập mạnh vào mặt nước, nhưng càng đập nhiều thì sự oán hận trong lòng của nàng ta lại càng lớn.

“Nhạc Thanh Loan, lại là ngươi! Huyền ca ca là của ta, không ai có thể cướp huynh ấy đi.” Liễu Sơ Sơ căm phẫn nghĩ khi nhìn thấy bóng dáng của Lưu Đạo Huyền dần biến mất.

Có vẻ như nàng ta phải quay lại để nhờ sự giúp đỡ của sư thúc của nàng ta và mượn một ít bột Hợp Hoan mà sư thúc của nàng ta sưu tập được.

Chẳng phải Huyền ca ca thích sự giả cao thượng giả tạo của con khốn đó sao, lần này nàng ta sẽ xé rách khuôn mặt đạo đức giả kia của ả!

Nàng ta muốn xem xem Huyền ca ca có thể còn yêu nếu Nhạc Thanh Loan không còn ngây thơ nữa hay không!

***

Đào Tửu tội nghiệp, không biết rằng mình đang được nhớ đến.

Lúc này, nàng đang suy nghĩ làm thế nào để lợi dụng chuyện của Lưu Đạo Huyền để tìm thêm thể diện cho Phái Vô Vi.

Dù sao lần này nàng cũng đã bị hủy hôn, mặc dù trên mặt Lưu Đạo Huyền nói tất cả đều là lỗi của hắn ta, nhưng hắn ta cảm thấy bản thân không xứng với nàng, cũng không muốn trì hoãn một mỹ nhân như nàng.

Nhưng chính nàng vẫn là người bị hủy bỏ hôn ước.

Bây giờ toàn bộ giới đạo giáo đều biết rằng nàng là người bị hủy bỏ hôn ước vào ngày thứ hai thăng cấp lên Nguyên Anh.

Thậm chí còn có tin đồn rằng Lưu Đạo Huyền thực sự hối hận về mối hôn sự này từ lâu, nhưng trước đó Nhạc Tiên mãi không thể đột phá được, vì sợ bị bàn tán nên hắn ta vẫn luôn trì hoãn việc này.

Và ngay sau khi đột phá thăng cấp được, đối phương không thể chờ được mà nóng lòng muốn hủy bỏ hôn ước.

Mặc dù nàng không quan tâm đến những lời nhận xét này, nhưng dù sao chúng cũng làm tổn thương tới thể diện của Phái Vô Vi.

Bây giờ nàng đang sử dụng thân thể của Nhạc Thanh Loan, nàng tự nhiên phải giúp nguyên chủ làm việc gì đó, ít nhất cũng phải để cho Phái Huyền Nguyên nếm chút máu.

Suy nghĩ cả một đoạn đường, chẳng mấy chốc nàng đã đi đến cổng của Phái Huyền Nguyên.

Kết quả là, ngay khi đạo sĩ canh cửa nhìn thấy nàng, hắn ta lập tức thả chốt cửa và chạy vào bên trong.

“Eh~” Đào Tửu rút ra một dải ruy băng trói lấy hắn ta: “Sao ngươi phải chạy trốn?”

“Thanh Loan tỷ tỷ, chuyện của Đạo Huyền sư huynh không liên quan gì tới ta, chính huynh ấy là người có lỗi với tỷ, A Phi vẫn là người thích tỷ tỷ nhất.”

Có chuyện gì vậy? Đứa nhỏ này nói nó thích nàng?

Nàng có dám nói thích nó nếu như tóc nó còn chưa mọc hết không?

“Cái đó... A Phi phải không.” Đào Tửu giả vờ lạnh lùng: “Phiền ngươi đi thông báo cho chưởng môn phái của các ngươi một chút, Phái Vô Vi Nhạc Thanh Loan có việc muốn thỉnh cầu nên đã tới thăm.”

“Được... Ta sẽ đi ngay.”

A Phi nghe vậy thì không nhịn được mà hỏi: “Thanh Loan tỷ tỷ, ngươi thật sự không phải là đến để giải quyết mọi chuyện với Đạo Huyền sư huynh sao?”

Lông mày Đào Tửu hơi nhướng lên, nàng không nhận ra, ánh mắt của đứa nhỏ này cũng rất hung ác, nó còn biết nàng tới đây là để giải quyết chuyện sao?

Tuy nhiên, giải quyết chuyện tại sao nàng phải đi tìm Lưu Đạo Huyền chứ, hắn ta chắc chắn không thể là chủ nhân của những bảo vật đó.

Nhưng nhìn biểu cảm của đứa nhỏ này, hình như là rất sợ nàng sẽ đi tìm Lưu Đạo Huyền?

Vì vậy, nàng cố nở một nụ cười mà nàng cho là hiền lành: “Đừng lo lắng, cuộc hôn nhân của ta với hắn đã bị hủy bỏ từ lâu rồi, và ta không thể làm chuyện gì khác với người yêu cũ được.”

“Được rồi, ngươi mau đi báo cáo đi, ta còn có chuyện muốn bàn bạc với người đứng đầu của ngươi.”

“Ồ, trong trường hợp đó, Thanh Loan tỷ tỷ, ngươi trực tiếp đi cùng ta đi, hôm qua chưởng môn vẫn còn đi tụng kinh, nói rằng người thấy rất có lỗi với tỷ.”

Ê? Nếu như thật sự thấy có lỗi với nàng, vậy nàng chẳng phải sẽ rất dễ dàng có được bất cứ bảo vật nào mà nàng muốn hay sao?

Trên thực tế, điều mà đứa nhỏ kia nói là người đứng đầu của Phái Huyền Nguyên cảm thấy có lỗi với nàng và muốn đến để xin lỗi, nhưng lại sợ người đứng đầu của Phái Vô Vi sẽ nhân cơ hội này mà ra tay, vì sợ bàn tán nên ông ta vẫn luôn trì hoãn chuyện đó.

Hai người nhanh chóng đi đến nơi ở của chưởng môn của phái Huyền Nguyên, lúc này hắn ta đang tưới hoa ở trong sân.

A Phi đứng trước cổng sân, hô to: “Chưởng môn, Thanh Loan tỷ tỷ có chuyện muốn tìm người.”

“Ai?” Người đứng đầu của Phái Huyền Nguyên ngẩng đầu nhìn lên, ông ta nhìn thấy người con dâu tương lai cũ của mình mặc bộ đồ màu trắng.

Trong lòng ông ta chợt nhói lên, chậu nước bên dưới đã đổ đầy nước mà ông ta vẫn không hay biết.

Không ngờ, ông còn chưa kịp tới cửa xin lỗi thì chính chủ đã tìm tới tận cửa rồi?

Tuy nhiên, may mắn thay, người đến đây là Thanh Loan, chứ không phải là cha hay huynh trưởng của nàng.

Nếu không, vườn hoa linh thảo của ông ta có thể đã bị hủy hoại rồi.

Nghĩ đến đây, ông ta bình tĩnh lại, mỉm cười nói: “Là nha đầu Thanh Loan sao, đi đường chắc là mệt lắm rồi, mau vào uống ly nước đi.”

Sau khi nói xong, ông ta nhớ tới những điều tồi tệ mà đứa con trai ngu ngốc của mình đã làm, dường như ông cười như thế này thì không được thích hợp cho lắm.

Vì thế ông ta cười cay đắng, có chút căm hận nói, sắt đá không thể trở thành thép: “Nha đầu này, tên khốn Lưu Đạo Huyền đó có lỗi với ngươi, là bá bá dạy dỗ không tốt, để ngươi bị đối xử như vậy, bá bá muốn xin lỗi ngươi.”

... Nhìn thấy đối phương như vậy, tâm trạng của Đào Tửu có chút khó nói.

Bằng cách này, nàng cảm thấy hơi xấu hổ khi yêu cầu bồi thường.

Nhưng nghĩ đến những trải nghiệm bi thảm của nguyên chủ, nàng lại tàn nhẫn nói: “Lưu chưởng môn không cần phải như vậy…”

Tuy nhiên, nàng còn chưa kịp nói xong, đã bị đối phương ngắt lời.

“Lưu chưởng môn!?” Người đứng đầu của Phái Huyền Nguyên có vẻ hơi nghi hoặc, sau đó nói với giọng buồn bã: “Trước kia ngươi toàn gọi ta là bá bá, bây giờ lại gọi ta là Lưu chưởng môn.”

“Nha đầu, ngươi thật sự từ bỏ bá bá chỉ vì cái thứ khốn nạn đó sao…”

... Ta...

Đây rốt cuộc là chuyện gì, đối phương cũng là một cao thủ, trong lúc phân tâm mà khóc trước mặt một hậu bối như nàng thì có thích hợp không?

Nhưng nàng thật sự không muốn nhìn thấy khuôn mặt này, vì vậy nàng gọi ông là “Bá bá” với một chút thỏa hiệp, và nói: “Lưu Đạo Huyền là Lưu Đạo Huyền, người là người, Phái Huyền Nguyên và Phái Vô Vi đã là bằng hữu hàng ngàn năm, họ sẽ không vì một cuộc hôn nhân mà làm rạn nứt mối quan hệ này.”

Quả nhiên, khi người đứng đầu của Phái Huyền Nguyên nghe được những lời này, ông ta lập tức không còn thấy buồn nữa.

Không những không buồn, ông còn vui vẻ nói: “Ta biết ngươi là một nha đầu lạnh lùng và tốt bụng, thằng nhóc khốn nạn đó bị mù vì đã hủy hôn ước với ngươi, từ nay, ngươi sẽ là con gái của bá bá!”

Hehe, lời nói của đối phương đã đến mức này rồi, nàng còn có thể làm gì được.

Mà theo trí nhớ của nguyên chủ, Lưu chưởng môn này đối xử với Nhạc Thanh Loan rất tốt, nhiều năm qua ông ta đã cho nàng không ít đồ vật.

Đào Tửu khẽ mỉm cười: “Thanh Loan được bá bá coi trọng là chuyện may mắn, hôm nay ta tới là để thỉnh cầu một chuyện.”

Vì được coi là con gái, nên chắc nàng sẽ được chào đón.

Nghe được lời này, người đứng đầu của Phái Huyền Nguyên đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút vui vẻ, ông ta còn đang lo lắng không tìm được cách tốt để bù đắp cho nha đầu này.

“Ngươi yêu cầu gì cũng được hết, bá bá cũng chẳng giúp ích được gì, nhưng mà không sao cả.”

“Là như vậy, Tố Văn bá bá thích thu thập tiên dược, tất cả các loại hoa và thảo dược kỳ lạ trên thế giới đều được đựng trong bá bá sưu tầm, ngay cả những dược liệu quý hiếm đã thất lạc từ lâu cũng chỉ có thể tìm thấy ở trong Phái Huyền Nguyên.”

Sau khi nịnh nọt xong, Đào Tửu cười ngượng ngùng: “Gần đây ta muốn luyện chế một loại thánh dược để chữa bệnh, vẫn còn thiếu một ít dược liệu, nhưng không tìm được ở bên ngoài, cho nên đành phải mặt dày, đến tận đây để xin bá bá một ít.”

Khi chưởng môn của Phái Huyền Nguyên nghe được lời này, ông ta cảm thấy con trai mình chính là bị mù.

Nhìn xem, nha đầu này tốt bụng cỡ nào, nàng rất ngại ngùng khi tới xin dược liệu, không giống như cha của nàng, người luôn nóng lòng muốn nhổ cả vườn dược liệu của ông ta mỗi khi tìm đến.

Vì thế ông ta hào phóng nói: “Nha đầu Thanh Loan này, ngươi nói không thể tìm thấy ở bên ngoài đúng không, ngươi cần dược liệu gì cứ nói cho bá bá biết, chỉ cần bá bá có, nhất định sẽ đưa cho ngươi.”

“Cảm ơn sự hào phóng của bá bá, đến lúc đó Thanh Loan sẽ không khách sáo nữa.” Đào Tửu cười nhẹ: “Ta muốn hai Vân Thảo và ba đóa Nguyệt Thần Hoa, ta cũng cần một Huyền Linh Quả nữa.”

Dựa vào trí nhớ của nguyên chủ nàng mới biết được, ngoại trừ hoa mẫu đơn vàng mà Lưu chưởng môn yêu thích nhất, ba dược liệu này ở trong Phái Huyền Nguyên tương đối hiếm, và tình cờ là ở Phái Vô Vi cũng không có.

Khi người đứng đầu của Phái Huyền Nguyên nghe thấy những lời này, ông ta suy nghĩ một lúc, ba loại dược liệu này đều là những thứ tốt dùng để chữa trị vết thương.

Đặc biệt là Huyền Lăng Quả, là quả trên cây thánh của Phái Huyền Nguyên bọn họ, trăm năm mới ra quả một lần, mỗi lần chỉ ra hai ba quả, còn phải mất một trăm năm mới chín được.

Mặc dù vậy, không phải quả nào cũng có thể phát triển thuận lợi được.

Ngay cả người đứng đầu như hắn, hiện tại cũng chỉ có một quả trong tay.

Lúc trước ông ta có nghe tên khốn kiếp kia nói rằng nha đầu Thanh Loan bị thương trong lúc thăng cấp, chẳng lẽ vết thương vẫn chưa lành sao?