Chương 4: Bị Vả Mặt Không Đau Chút Nào

Không bái sư, kiên quyết không bái sư!

Đào Tửu lắc cái đầu hồ ly như trống bỏi.

Nàng biết rằng cả giáo chủ Thông Thiên kết cục sau này cũng không tốt, chứ đừng nói đến những môn nhân đồ đệ của hắn.

Mình nếu làm một học trò bình thường của Tiệt giáo, đến lúc đó còn có thể chạy, nhưng nếu làm đệ tử thân truyền của Thông Thiên, làm sao có thể phủi sạch quan hệ chứ.

Thấy nàng lắc đầu, dáng vẻ một mực không muốn bái sư, ánh mắt của Thông Thiên trầm xuống, đôi mắt giống như hố đen.

Cái này. Cái này. Hồ ly Đào Tửu sợ tới mức rụt người lại, cảm thấy ánh mắt kia quá mức uy hϊếp người khác.

Đúng lúc cô nghĩ đại lão sắp nổi giận rồi, lại thấy ánh mắt của hắn bình tĩnh trở lại, thản nhiên nói: "Thôi, dù sao cũng chỉ là một con hồ ly, việc bái sư để sau này hẵng nói."

Nói xong hắn lại đưa mắt nhìn cuốn cổ thư trên tay, cũng không nhìn lại Đào Tửu lần nào nữa, giống như là chưa có gì xảy ra cả.

Nhưng mà Đào Tửu chả còn tâm tình nào để phơi nắng, nàng chán nản đi đến chỗ Thông Thiên không thấy được để nằm, cảm thấy việc ăn nhờ ở đậu này không phải là một giải pháp lâu dài.

Vừa rồi ánh mắt của hắn quá đáng sợ, giống như là muốn nuốt chửng nàng vậy.

Xem ra nàng phải tự mình nhanh tìm biện pháp tu luyện mới được, nếu không thì cứ phải ở trong cái lốt cáo này, đến lúc cần chạy trốn cũng không chạy nhanh được.

Thế là nàng lại gọi Tri Chích: "Này này, Tri Chích, ngươi nhanh nghĩ cách đi, ta cũng không thể ở trong cái bộ dạng hồ ly này suốt được."

Tri Chích trong lúc ngủ mơ bị cô làm ồn, lầm bầm một tiếng: "Ai da, có việc gì chờ ta ngủ dậy hẵng nói."

"Đừng có ngủ nữa, ngươi mà còn ngủ nữa ta bị giáo chủ Thông Thiên ăn mất!"

"Ăn à." Tri Chích rõ ràng còn đang mơ màng, ngay sau đó đột nhiên giật mình một cái: "Ăn!? Ngươi trêu gì đến đại lão mà hắn lại muốn ăn ngươi?"

Không đúng, tư liệu cho thấy, giáo chủ Thông Thiên không có thích ăn hồ ly.

Đào Tửu lại nói: "Mới nãy hắn muốn ta bái hắn làm thầy, ta liền từ chối."

Tri Chích nghe được chuyện bái sư còn đang mừng thầm, ai ngờ Đào Tửu thế mà lại từ chối!

"Từ chối?" Tri Chích hơi giận dữ: "Đại lão muốn ăn ngươi là phải! Cơ hội tốt như thế mà ngươi lại từ chối!"

Thấy nó tức giận, Đào Tửu cũng không có cảm giác gì, chỉ hỏi lại nó một chuyện: "Ngươi nói cái gì mà cơ hội?"

Tri Chích lúc này mới nhớ ra, nó còn chưa nói cho nàng về nhiệm vụ ở thế giới này.

Nhưng nó tuyệt đối sẽ không chủ động thừa nhân đây là sai lầm của mình, chỉ điềm nhiên như không nói: "Đương nhiên là cơ hội hoàn thành nhiệm vụ của chúng ta."

"Nhiệm vụ? Đúng rồi, ta còn chưa hỏi ngươi, nhiệm vụ của chúng ở thế giới này là gì?"

Thấy Đào Tửu không phát giác ra sai lầm của mình, Tri Chích mừng thầm trong lòng, mặt lại thản nhiên: "Nhiệm vụ của chúng ta là thu thập lệ khí của Tru Tiên Trận."

"Lệ khí của Tru Tiên Trận?" Cái khỉ gì vậy, nàng mới chỉ gặp qua thu thập pháp bảo, chứ chưa từng thấy thu thập lệ khí, chẳng lẽ tiểu tử này muốn lợi dụng những thứ ấy để làm chuyện gì xấu?

Không đợi Đào Tửu nghĩ thông, Tri Chích ở bên kia liền thúc giục: "Ngươi còn thất thần làm gì, còn không mau đi nói cho đại lão, ngươi đồng ý đi bái sư."

"Tru Tiên Trận này chính là đại lão, đây gọi là gần quan được ban lộc, chờ ngươi thành đồ đệ của hắn rồi, hoàn thành nhiệm vụ còn không phải là chuyện trong chốc lát."

"Chỉ có hoàn thành nhiệm vụ mới có thể đi khắp muôn nơi mà không bị ràng buộc, ngươi có còn muốn trải nghiệm khoảng thời gian tuyệt vời thú vị không!"

Chịu không nổi giọng nói luyên thuyên trong đầu, cộng thêm cả việc Đào Tửu cũng nghĩ mình nên thoát khỏi lốt hồ ly này sớm một chút.

Ngay sau đó, giáo chủ Thông Thiên lại thấy con hồ ly không biết tốt xấu kia chạy tới trước mặt mình, còn nhìn hắn đầy đáng thương rồi kêu lên.

"Chuyện gì?" Hắn nhìn quyển sách trên tay, mắt cũng không ngước lên chút nào.

Con hồ ly nhỏ kia lại càng kêu đáng thương hơn, co hai chân lên, lại há miệng cắn ngọc giản* trong tay hắn.

*玉简: vòng tay ngọc thạch

Ngươi không thèm để ý đến ta, vậy ta sẽ làm loạn lên.

Hắn đành phải tháo ngọc giản ra, ánh mắt thờ ơ liếc nàng một cái: "Ngươi lại làm sao?"

Đừng tưởng Đào Tửu to gan, trong lòng nàng giờ lại đang hoảng sợ, sợ hắn trong cơn nóng giận, chỉ một ánh mắt liền có thể khiến nàng tan thành tro bụi.

Nhưng mà chẳng còn cách nào khác, hố mình đã đào thì phải lấp thôi!

Thế là nàng lại lấy tay của giáo chủ đại nhân xuống, vẽ một hồi lâu trong tay hắn, cuối cùng ra được đầy đủ hai chữ bái sư.

Sau khi viết xong, nàng lại mở to đôi mắt tròn xoe nhìn hắn, dáng vẻ tội nghiệp, giống như đang nói, ta muốn bái sư!

"Bái sư?" Giáo chủ Thông Thiên rõ ràng không phải người rộng lượng, chỉ ngước mắt nhìn nàng một cái, lạnh lùng nói: "Muộn rồi."



Đã quá muộn rồi sao?

Hết rồi, hết rồi, nàng đắc tội với đại lão rồi.

Đào Tửu cảm thấy có hơi bực bội, thầm mắng Giáo Chủ Thông Thiên là người hẹp hòi.

Khi thấy tiểu hồ ly vừa rồi còn nhìn chằm chằm hắn với bộ dáng mong đợi, hiện giờ lại cúi đầu ủ rũ, một nụ cười lóe lên trong mắt Giáo Chủ.

Hắn đứng dậy chỉnh lại y phục, sắc mặt bĩnh tĩnh: “Hôm nay muộn rồi, chuyện bái sư để ngày mai nói sau.”

Nói xong cũng không đợi tiểu hồ ly phản ứng lại, lập tức xoay người sải bước đi vào trong phòng.

Đào Tửu đau lòng khi nghe những lời này, cũng không so đo đối phương vừa rồi là cố ý trêu chọc nàng, bốn chân vui vẻ đuổi theo đại lão.

Nàng liền nói đi, tốt xấu gì cũng là bậc thánh nhân, sao có thể keo kiệt như vậy được.

“Sắc mặt ngươi thay đổi nhanh thật, vừa rồi còn nói người ta keo kiệt, trách không được cuối cùng lại thất bại thảm hại.” Tri Chích không khỏi phàn nàn.

“Ngươi thì biết cái gì, ta cái này gọi là tùy cơ ứng biến, vừa rồi hắn không nhận ta làm đồ đệ, ta nói hắn hai câu xấu xa cũng không có sai, nhưng hiện tại hắn sắp làm sư phụ ta, ta tất nhiên phải tôn kính sư trưởng, nói những lời tốt đẹp.”

“Ngươi giải thích hành vi sai trái của mình một cách quang minh chính đại như vậy, ta thật sự bội phục da mặt dày của ngươi.”

“Dừng, da mặt dày thì làm sao? Làm người da mặt nhất định phải dày, hệ thống nhỏ như ngươi làm sao hiểu được.” Đào Tửu không nghiêm túc, nghĩ đến chính sự liền chuyển đề tài nói: “Đúng rồi, ngươi nói với tình huống hiện tại của ta, phải tu luyện bao lâu mới có thể biến hóa thành người a?”

“Cái này, hồ ly bình thường muốn tu luyện thành người, ít nhất cũng phải mấy trăm năm.”

“Mấy trăm năm?” Không đợi Tri Chích nói xong, trong lòng Đào Tửu đã muốn nổ tung: “Muốn ta làm hồ ly mấy trăm năm, vậy còn không bằng gϊếŧ ta đi, chúng ta trực tiếp đi tới thế giới tiếp theo.”

“Ngươi đừng nóng vội, vừa rồi ta nói là hồ ly bình thường, còn ngươi là công chúa của tộc Hồ Ly, trong cơ thể có tu vi bẩm sinh của cha mẹ ngươi để lại, rất nhanh sẽ được thôi.” Tri Chích lười biếng giải thích, nói chuyện cười, người mà nó chọn còn có thể kém sao.

“Rất nhanh là nhanh như thế nào?” Đào Tửu vẫn có chút không hài lòng, gần đây mỗi ngày nàng chỉ có gà nướng để ăn, thiếu chút nữa là đã nôn mửa rồi.

Nhưng hồ ly ở dưới mái hiên, không thể không ăn gà, cho nên sắp biến thành người rồi.

“Cái này, cũng khó nói.”

Bởi vì nguyên chủ của tiểu hồ ly lúc mới sinh ra chưa được bao lâu đã bị ném ra ngoài, còn chưa kịp tu luyện biến thành người đã chết, căn bản không có tư liệu ghi lại, cho nên Tri Chích cũng không thể nói chính xác được.

Nhưng muốn biến thân càng sớm càng tốt, cũng không phải là không có cách: “Phải chờ ngươi bái sư xong, tìm sư phụ ngươi đòi một viên tiên đan.”

“Tiên đan? Để làm gì?”

“Kích hoạt tu vi trong cơ thể ngươi, ngươi có thể sớm biến thành người rồi.”

“Được rồi, đến lúc đó để ta thử bán manh* xem có được không.” Nghĩ tới việc này, Đào Tửu lặng lẽ nhìn thoáng qua đại lão đang chuẩn bị gà nướng cho nàng.

Ừm, tuy rằng đôi khi có hơi đáng sợ một chút, ngược lại hắn cho nàng ăn rất tận tâm, còn rất chu đáo, hẳn là có thể thử xem.

*Cố tỏ vẻ dễ thương, cầu xin

Ngày hôm sau, Thông Thiên Giáo Chủ cử hành nghi thức bái sư đơn giản vì Đào Tửu, nói là bái sư, kỳ thật chính là đeo một vòng lên cổ Đào Tửu.

Nghi thức bái sư này quả thực giống như nghi thức nhận chủ cho chó!!!

Tuy rằng trên vòng cổ kia có một miếng ngọc bội nhìn rất đẹp, nhưng Đào Tửu vẫn cảm thấy đối phương đối xử với mình như với một con chó.

Nhưng nàng cũng không tức giận, ít nhất thì vẻ mặt bên ngoài là như vậy.

Chẳng những không tức giận, còn hăng hái vui vẻ mà vây quanh đại lão, còn nhiệt tình hơn con chó khi gặp chủ nhân của nó.

Không có nguyên nhân nào khác, chỉ vì Tri Chích đã nói với nàng, trên người đại lão mang theo một viên Hóa Hình Đan, ăn xong có thể biến thành hình người ngay lập tức.

“Tri Chích, ngươi nói giờ ta có nên chạy tới lấy lòng hắn, thỏa mãn du͙© vọиɠ nuôi dưỡng sủng vật của hắn, nói không chừng hắn vui vẻ lại có thể đem hóa hình đan kia thưởng cho ta.”

Tri Chích dùng thần thức len lén nhìn đại lão một cái, thấy trong mắt hắn như có ý cười, không khỏi hoài nghi, chẳng lẽ thật sự đúng như lời Đào Tửu nói, Giáo Chủ Thông Thiên thật sự thích sủng vật?

Thật sự là không thể đánh giá con người qua vẻ bề ngoài được, rồi nói: “Ta cảm thấy ngươi có thể thử xem.”

“Được, để ta thử lúc ăn cơm!”

Chờ đến lúc ăn cơm, đối mặt với món gà nướng đầy đủ hương vị kia, Đào Tửu kiên quyết không ăn, nhìn chằm chằm Thông Thiên với vẻ mặt đáng thương.

Thấy đối phương thờ ơ, nàng lại đứng dậy vẫy đuôi, cuối cùng dứt khoát đuổi theo đuôi mình xoay vòng vòng.

Nhưng mà đối mặt với hành vi kỳ quái của nàng, đại lão tỏ vẻ rất khó hiểu, nhìn nàng đầy nghi hoặc.

Cho đến tận lúc Đào Tửu thấy choáng váng cũng không thấy đại lão phát ra tiếng nào, vì thế nàng cắn răng một cái, lảo đảo nhảy vào trong ngực hắn, ưỡn người trên quần áo của hắn.

“Hừ, ngươi không cho ta, ta tự mình tìm.”

Bị hồ ly nhỏ lột quần áo, Giáo Chủ Thông Thiên cũng không tức giận, chỉ cảm thấy hành vi của tiểu đồ đệ mới nhận này có chút kỳ quái, chẳng lẽ hôm nay vui vẻ quá mức rồi sao?

“Tìm cái gì, ta giúp ngươi tìm.” Thấy tiểu đồ đệ vội vàng ngửi tới ngửi lui trên người mình, hắn nhanh chóng lấy đồ vật trên người ra.

Nhìn đồ vật hắn đặt trên bàn, quả nhiên có một cái bình giống như chứa đan dược.

Vì thế Đào Tửu vươn móng vuốt của mình chạm vào cái bình kia, lập tức nghe Giáo Chủ Thông Thiên nói: “Đây là Hóa Hình Đan, vốn là chuẩn bị cho ngươi, vốn định chờ qua vài năm nữa mới cho ngươi, lại bị ngươi phát hiện rồi.”

Vài năm nữa mới cho ta dùng mà bây giờ đã đem theo trên người rồi? Ngươi nói dối.

Dù sao cũng mặc kệ, ta phát hiện ra thì chính là của ta rồi!

Nghĩ vậy, nàng há miệng cắn lấy bình đựng đan dược, đặt vào trong tay Thông Thiên, sau đó nghiêng đầu nhìn hắn chằm chằm, ý đồ bán manh không cần quá rõ ràng.

“Thôi, nghĩ đến căn cơ của ngươi không tệ, ăn trước cũng không có gì đáng ngại.” Nói xong, Giáo Chủ Thông Thiên mở bình thuốc ra, đổ ra một viên đan dược trong suốt: “Ăn đi.”

Đào Tửu không chút suy nghĩ, cúi đầu ngậm đan dược vào miệng, còn không quên nhai nhai.

Chỉ cảm thấy tiên đan chính là không giống, ngay cả mùi vị cũng ngon như vậy.

Tuy nhiên, sau khi nuốt đan được một lúc, nàng cảm thấy trong cơ thể giống như có một luồng sức mạnh bị mắc kẹt lại không thoát ra được, điều này khiến cho nàng cảm thấy rất khó chịu.

Thân thể hồ ly không thể chống đỡ được mà ngã xuống, trong miệng còn phát ra tiếng rên nhỏ.

“Chuyện gì xảy ra vậy, không phải nói ăn đan này là ta có thể biến thành người sao?”

Mặc dù khó chịu không chịu nổi, nàng vẫn không nhịn được mà chửi bới Tri Chích: “Ngươi cũng không nói ăn đan vào sẽ khó chịu như vậy.”

“Từ hồ ly biến thành người vốn là một quá trình rất khó, không chịu khổ sở một trận thì làm sao có thể trùng tu gân cốt được.”

Biết rằng linh hồn nàng đang đau đến vặn vẹo, nó an ủi: “Nếu không, ta giúp ngươi che đậy cảm giác đau đớn?”

“Có thể che giấu cảm giác đau đớn sao ngươi không nói sớm? Nhanh lên, nhanh lên, nhanh giúp ta.”

Suy nghĩ một chút, nó lại nói: “Ngươi phải chú ý một chút, đừng che đậy toàn bộ, bằng không quá giả bị đại lão phát hiện thì sẽ không tốt.”

Mặt khác, Giáo Chủ Thông Thiên thấy đồ đệ nhỏ khó chịu như vậy, hiếm khi chủ động mà ôm nàng lên, tụ linh lực trong lòng bàn tay rồi chậm rãi truyền vào trong thân thể nàng, giúp nàng giảm bớt đau đớn.

“Ta mới nói hiện tại ngươi dùng đan này vẫn còn quá sớm, bây giờ mới phải khổ sở như thế này đây.”

Nghe âm thanh truyền đến bên tai, trong trẻo thuần khiết, giống như phảng phất một luồng sức mạnh, Đào Tửu chỉ cảm thấy ngay cả một chút đau đớn còn lại kia hình như cũng biến mất rồi.

Nàng đem mặt vùi vào trong ngực đối phương, thầm nghĩ làm hồ ly cũng không hoàn toàn không có lợi, ít nhất thì có thể chiếm tiện nghi của đại lão một cách quang minh chính đại.

Cứ như vậy, hồ ly nhỏ ngủ thϊếp đi, chọc cho Thông Thiên không khỏi bật cười.

Đợi Đào Tửu tỉnh lại, đã là ngày thứ hai.

Nàng vừa tỉnh lại, Tri Chích lập tức bùng nổ: “Ngươi cuối cùng cũng tỉnh rồi, ngươi không biết đâu, tối hôm qua đại lão cư nhiên còn thay quần áo giúp ngươi.”