“Ma đầu, ngươi đã làm gì với sư tỷ của ta?”
Thất sư đệ lo lắng, khi thấy sư tỷ của mình bị đại ma tu bắt giữ, lập tức gầm lên giận dữ.
Ban đầu Đào Tửu có dự định sẽ đi gặp người của Phái Vô Vi vào sáng sớm.
Nàng đã gửi tín hiệu bằng con ấn vàng của Nhạc Thanh Loan trước đó, yêu cầu bọn họ nhanh chóng đến để hỗ trợ nàng.
Thấy bọn họ đến vào lúc này, Đào Tửu dựa vào cánh tay của Khải Dạ, hơi đứng dậy.
“Nhị sư huynh, thất sư đệ.” Nàng giải thích sự việc với một khuôn mặt tái nhợt: “Mọi người đừng hiểu lầm, hắn không phải là người khiến ta bị thương.”
“Sư muội, đừng nói chuyện, vi huynh sẽ đưa ngươi trở về để chữa trị vết thương.”
Nhị sư huynh, người luôn minh bạch, đã có thể đoán ra được là có chuyện gì đã xảy ra.
Hắn thầm thở dài, sư muội thật là rất đáng thương, vừa mới hủy hôn ước với một tên phản diện vô lương tâm, làm sao bây giờ lại dính líu tới người của Ma Giới rồi.
Tuy nhiên, sư muội chính là bảo vật của bọn họ, cho dù đối phương là ma tôn, thì hắn cũng chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ.
“Vị đạo hữu này của Ma Giới, cảm tạ ngươi hôm nay đã giải cứu sư muội ta, sau đó cứ giao lại cho chúng ta là được.”
Nói rồi, hắn bước lên phía trước nhận lấy Đào Tửu.
Khi Khải Dạ nghe thấy những lời này, bàn tay đang ôm lấy Đạo Tửu siết chặt, trong lòng rất chật vật.
Hắn đương nhiên biết năng lực của Phái Vô Vi, hắn đương nhiên cũng biết nàng trở về đó sẽ nhận được sự đối xử tốt nhất.
Nhưng hắn thực sự không muốn rời xa nàng, và hắn vẫn còn rất nhiều điều muốn nói với nàng.
Hơn nữa hắn sợ, sợ rằng nếu bây giờ rời xa, nàng sẽ không bao giờ gặp lại hắn nữa.
Nhị sư huynh nhìn qua một cái, làm sao còn chưa buông ra, tên nhóc này là không nguyện ý sao?
Nhưng đối phương lại là người mà tiểu sư muội thích, trực tiếp đánh hắn thì cũng không tốt.
Nhị sư huynh chỉ có thể sử dụng lời nói ân cần để thuyết phục hắn: “Vì ngươi là bằng hữu của sư muội, cũng đã cứu nàng một mạng, chúng tôi chấp nhận tình bằng hữu này, nhưng mà vết thương của sư muội rất nghiêm trọng.”
Cuộc đấu tranh nội tâm của Khải Dạ cuối cùng cũng chịu thua trước sự của nhị sư huynh đối với Đào Tửu.
Hắn giao Đào Tửu cho nhị sư huynh, ánh mắt hắn bất đắc dĩ khi nhìn nàng.
“Các ngươi, nhất định phải chữa trị cho nàng.”
Nhị sư huynh thầm nghĩ, đây không phải là điều dĩ nhiên sao?
Nhưng ánh mắt tên nhóc này nhìn sư muội thật sự rất cảm động, giống như sinh ly tử biệt vậy, khiến hắn không đành lòng phản bác lại.
Nhị sư huynh chỉ đành phải đối xử lịch sự với hắn: “Đó là điều đương nhiên, sư muội là bảo vật của chúng ta, chúng ta nhất định sẽ cố gắng hết sức để chữa trị cho nàng.”
Thay vào đó, thấy sư đệ lại bất mãn mà lẩm bẩm: “Sư tỷ với chúng ta rõ ràng là người một nhà, làm sao lại giống như là người của ngươi vậy.”
Nhị sư huynh và Đào Tửu nghe thấy vậy, khóe mắt có hơi giật giật.
Ồ, đó không phải là những gì mà hắn nghĩ đâu.
Tuy nhiên, Khải Dạ như thể không nghe thấy điều đó, hắn bất giác nhìn chằm chằm vào Đào Tửu, vừa bất đắc dĩ vừa yêu thương, không hề bị ảnh hưởng bởi hai cái bóng đèn kia.
Đào Tửu bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, nàng chỉ cảm thấy sắc mặt tái nhợt của mình sắp bị hắn rang đỏ tới nơi rồi.
Nàng quay mặt đi, nhẹ giọng nói: “Nhị sư huynh, chúng ta trở về thôi.”
“Ồ, được thôi.”
Nhị sư huynh nói “tạm biệt” với Khải Dạ, sau đó xoay người rời đi.
Thấy nàng rời đi, không nói một lời, Khải Dạ không nhịn được mà hét lên: “Tỷ tỷ.”
Nghe tiếng hét “tỷ tỷ” vừa đau đớn vừa bất đắc dĩ kia, Đào Tửu chỉ cảm thấy nhịp tim mình đập nhanh hơn rất nhiều.
Nhưng nó chỉ diễn ra trong chốc lát.
Than ôi, yêu tinh! Thật là một giọng nói quyến rũ mà.
Ban đầu nghĩ rằng hai người bọn họ còn có điều gì đó muốn nói, nhị sư huynh còn cố ý dừng lại một chút.
Ai mà ngờ sư muội lại bình tĩnh nói: “Sư huynh, chúng ta mau đi thôi.”
Hử? Chẳng lẽ là tên ma tôn kia mơ mộng hão huyền.
Không ngờ, tiểu sư muội lại có thể bình tĩnh như vậy.
Nhưng một lần nữa, theo cách này, chẳng phải con đường tình yêu của tiểu sư muội sẽ càng gập ghềnh hơn nữa sao.
Tiểu Ma Quân trông ưa nhìn như vậy mà còn không lọt vào mắt xanh của nàng, vậy trên đời này còn có người đàn ông nào có thể khiến nàng yêu thích sao?
Có vẻ như khi trở về hắn phải nói chuyện với sư huynh, không thể chỉ để ý tới các sư đệ mà phớt lờ sư muội như vậy được.
Vào lúc này, đối tượng mà hắn đang lo lắng thì lại đang suy nghĩ làm thế nào để có thể có được trái tim của Tiểu Ma Quân.
“Tri Chích, chỉ số tình yêu đã tăng lên chưa?”
“Tăng rồi, tăng thêm mười điểm, đã được chín mươi điểm rồi!”
Tri Chích rất là vui vẻ, ban đầu còn tưởng rằng nước mắt chân thành của Tiểu Ma Quân là rất khó khăn, nhưng không ngờ là tiến độ lại nhanh đến như vậy.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, chẳng phải họ sẽ có thể đi đến thế giới tiếp theo sớm thôi sao?
Chà, theo kinh nghiệm này, nó về sau nhất định sẽ rất kiêu ngạo trước đối tượng làm nhiệm vụ trong tương lai.
Đào Tửu tội nghiệp vẫn không biết kế hoạch của mình, chỉ đang nghĩ cách làm thế nào để có thể tiến xa hơn.
Lần này, nàng phải ở lại một thời gian rồi mới đi tìm Tiểu Ma Quân, nhưng nàng cũng không thể bỏ mặc hắn được.
Lẽ nào nàng muốn tán tỉnh hắn qua thư tay?
Phương pháp này không phải có hơi lỗi thời rồi sao?
Mà tên Tiểu Ma Quân lại càng đáng thương hơn, nhìn thấy người yêu của mình đi xa, nhưng không nói với hắn một lời nào, trong lòng không khỏi cảm thấy lạnh lẽo.
Nhưng hắn không để tâm đến nỗi buồn mà trực tiếp đi đến khu vực cấm của Ma Giới.
Nói là khu vực cấm, trên thực tế, đó là vực thẳm mà không ai dễ dàng dám đến.
Bên trong, có những con ma thú đang hoành hành, cũng có những vùng bóng đen lâu năm, những bóng đen đó đi tới đâu thì cỏ mọc không nổi, ngay cả những con ma thú cấp thấp cũng sẽ bị nó nuốt chửng.
Sở dĩ Khải Dạ đi tới đây là vì ở đây có thể kí©h thí©ɧ tốt nhất tiềm năng của một người.
Sự cố này khiến hắn nhận ra rằng mình vẫn chưa đủ mạnh mẽ để bảo vệ người mà hắn trân trọng.
Vì vậy, hắn nóng lòng muốn cải thiện tu vi của mình.
Bằng cách này, hắn mới có mặt mũi để đến gặp nàng và nói với nàng là hắn đã có thể bảo vệ nàng rồi.
Sau đó, nàng có thể tự tin mà kết hôn với hắn.
Về phần liệu hắn có chết trong vực thẳm của Ma Giới hay không?
Hắn hoàn toàn không nghĩ tới loại chuyện này, không phải là kiêu ngạo, nhưng nếu hắn chết, hắn chỉ có thể tự trách mình quá yếu đuối.
Nếu như quá yếu, hắn sẽ không thể bảo vệ được cho nàng, hắn không thể ở bên cạnh nàng được, vậy thì hắn thà chết còn hơn.
Đứng ở trên vực thẳm của Ma Giới, cảm nhận được khí tức dữ tợn đang xôn xao ở bên dưới, khuôn mặt tuyệt đẹp kia lúc này lại bình tĩnh đến đáng sợ.
“Tỷ tỷ, đợi ta.” Khải Dạ lẩm bẩm, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng lại rất kiên quyết.
Nói xong, hắn nhắm mắt lại nhảy xuống vực thẳm của Ma Giới, biến mất vào trong bóng tối dày đặc đầy hỗn loạn.
Cùng lúc đó, Đào Tửu đang ăn ở trong sơn động, đột nhiên bị Tri Chích cắt ngang.
“A Tửu, Tiểu Ma Quân tự sát rồi.”