Chương 36: Hang Ổ Của Tiểu Ma Quân

Đào Tửu vốn tưởng rằng khi Tiểu Ma Quân tranh chấp với ma thú cấp tám, nàng sẽ cố ý đỡ giúp hắn một đòn.

Dựa theo suy nghĩ của Tiểu Ma Quân, hắn chắc hẳn là sẽ rất cảm động.

Quan trọng hơn là, bằng cách này, nàng có thể thúc đẩy tình cảm của Tiểu Ma Quân dành cho nàng mà không cần phải đưa ra cam kết với hắn.

Kết quả là, sau khi bước vào, nàng nhìn thấy khu rừng với những cây cổ thụ che khuất cả bầu trời.

Thực tế thì ngoại trừ môi trường có chút u ám và ảm đạm hơn, so với bên ngoài thì không có bầu không khí nguy hiểm nào có thể cảm nhận được.

???

Đào Tửu không khỏi đối mặt với dấu chấm hỏi màu đen, có phải là cách mở của nàng có vấn đề không?

Hay là trong khu rừng này có thứ gì đó giống như là khí độc, có phải nàng có hơi hoang mang rồi không?

Tuy nhiên, ngay khi nàng đang nghi vấn, một hình ảnh thậm chí còn gây sốc hơn xuất hiện trước mặt nàng - một con ma thú có hình dạng giống như sư tử và hổ đang cọ xát vào Tiểu Ma Quân như một con mèo lười biếng!?

Nếu như mắt của nàng không có vấn đề gì thì con mèo đó, oh ~ ma thú, đang rất là hạnh phúc, phải không?

“Tỷ tỷ, để ta giới thiệu cho ngươi.” Ngay lúc Đào Tửu đang nghi ngờ bản thân mình bị ảo giác, Tiểu Ma Quân đột nhiên lên tiếng.

“Đó là người cai trị khu rừng này, và cũng là người anh em tốt của ta, Xích Đồng.”

Vừa nói, hắn cũng không quên vỗ vỗ cái đầu đang cúi thấp của ma thú: “Xích Đồng, Tiên Tử tỷ tỷ là người mà ta thích, sau này tỷ ấy sẽ là chị dâu của ngươi.”

Con ngươi màu đỏ của ma thú liếc nhìn Đào Tửu, sau đó nó đi tới, muốn cọ đầu vào người nàng.

Đây chỉ là một ảo ảnh, có phải không? Chẳng lẽ sau khi làm nàng hoang mang xong thì nó sẽ cắn chết nàng hay sao?

Nghĩ tới đây, Đào Tửu không khỏi lùi về phía sau, vẻ mặt cực kỳ phòng thủ.

Nhưng nàng lại nghe thấy tiếng cười khúc khích của Khải Dạ: “Tỷ tỷ, ngươi đừng sợ, Xích Đồng chỉ là muốn thể hiện tình bạn với ngươi mà thôi.”

Khi Xích Đồng nghe thấy mấy lời này, dường như nó cũng nhận ra mình cao lớn hơn đối phương rất nhiều, vội vàng lắc lắc đầu thay đổi hình dáng.

Sau đó, Đào Tửu nhìn thấy một con thú cưng dễ thương có kích thước bằng một con chó săn vàng chạy đến dưới chân nàng và đánh hơi, thậm chí còn cọ đầu vào đầu gối của nàng nữa.

Nó làm nàng nhớ đến Hầu Hầu*.

*Hầu Hầu (厚厚): Thượng cổ thần thú, cấp dưới của Giáo Chủ Thông Thiên ở thế giới trước.

“Ha ha.” Đối diện với ánh mắt khích lệ của Khải Dạ, nàng vươn tay sờ sờ đỉnh đầu thú cưng đáng yêu của mình.

“Ngươi nói nó là người cai trị khu rừng, chẳng lẽ lại là ma thú trung cấp bậc chín kia.”

“Đúng rồi, tỷ tỷ thật là thông minh.”

Thông minh cái rắm, nàng chỉ định đỡ giúp hắn một đòn tấn công của ma thú mà thôi.

Hiện tại, xem ra nếu hắn muốn một con ma thú bậc tám làm thú cưỡi thì cũng không phải là vấn đề lời nói rồi.

Hai người cùng đi đến trung tâm của khu rừng, nơi đó có một số cây cổ thụ dày đặc với một số ngôi nhà trên cây được xây dựng công phu ở trên đó.

“Tỷ tỷ, ngươi nghỉ ngơi một lát đi.”

Khải Dạ đưa Đào Tửu vào một ngôi nhà rộng rãi và thoải mái ở trên cây, thậm chí còn đưa cho nàng thêm một ít hạt dưa để cho nàng đỡ buồn chán.

“Trong rừng có một loại quả là trái song tâm, rất ngọt và ngon, để ta đi tìm cho tỷ nếm thử.”

Trái song tâm, nghe cái tên này, hắn biết rằng nó rất thích hợp để hắn ăn cùng với tỷ tỷ.

“Được rồi, ngươi đi trước đi.” Đào Tửu xua xua tay, toàn bộ tâm tư của nàng đều tập trung vào việc trang trí căn nhà trên cây này.

Khải Dạ thấy nàng nhìn xung quanh căn phòng, thỉnh thoảng còn lộ ra một chút ngạc nhiên, khiến hắn cảm thấy vô cùng tự hào.

Hắn biết rằng nàng chắc chắn sẽ rất thích nơi này.

“Ừm, ta đi đây, ta sẽ quay trở về ngay thôi.”

Sau khi hắn rời đi, Đào Cửu chỉ đơn giản là nằm xuống chiếc giường gỗ mềm mại và bắt đầu thả lỏng cơ thể.

Chiếc giường được bao phủ bởi những tấm da thú mịn màng, hơi giống với chiếc giường của cô ở Bích Du cung.

Than ôi, nàng lại bắt đầu lại nhớ tới sư phụ một lần nữa.

“Tri Chích, Tri Chích, nhanh ra đây, ta có chuyện muốn hỏi ngươi.” Mặc dù có chút nhớ hắn, nhưng mà nhiệm vụ quan trọng hơn.

Tín hiệu đã được gửi đi trong một thời gian rồi, Tri Chích mới trực tuyến.

“Có chuyện gì vậy?” Tri Chích liếc nhìn xung quanh: “Hả? A Tửu, tại sao ngươi lại tới đây?”

Tới đây?

“Ngươi biết nơi này là nơi nào sao?”

“Ta biết, đây là hang ổ của Tiểu Ma Quân trước khi hắn trở thành một đại ma tu.”

“Ta đang định hỏi ngươi, ngươi hãy kể cho ta nghe về cuộc đời của Tiểu Ma Quân đi.”

“Trên thực tế thì cũng không có gì đặc biệt, hắn mồ côi từ khi còn nhỏ, và hắn lớn lên trong khu rừng ma thú này.”

Ngay khi nghe Tri Chích nói chuyện một cách vui vẻ, thì nhân vật chính trong câu chuyện lúc này đang gặp rắc rối.

Kẻ thù truyền kiếp của Khải Dạ là Ma Tôn Khát Máu, cũng là một trong những đại ma tu của thế giới này, hắn ta đã đi theo Khải Dạ khi biết được tung tích của Khải Dạ.

Lúc này, hai người đang chiến đấu ở trong một khu rừng khác cách rừng ma thú khoảng năm dặm.