Trong nửa tháng tiếp theo, Tiểu Ma Quân sẽ dành phần lớn thời gian trong ngày mỗi ngày để làm hài lòng Đào Tửu.
Cái gọi là làm hài lòng không chỉ là đưa ra một loạt các đồ vật quý hiếm và thức ăn ngon, mà còn là những lời nói bẩn thỉu không cần tiền.
Và trong số rất nhiều lời nói bẩn thỉu, mỗi ngày đều phải có một câu như vậy —
Tỷ tỷ, hôm nay ngươi có bằng lòng cưới ta không?
Nghe xong, tai Đào Tửu gần như chai sạn.
Không, hôm nay Tiểu Ma Quân lại tới đây nữa, trong tay hắn còn có một bó hoa xinh đẹp.
“Tỷ tỷ, đây là những bông hoa vừa mới nở hôm nay, ta nghĩ chúng đặc biệt hợp với ngươi, nên ta đã hái nó, ngươi có thích hay không?”
Nhìn bó hoa hoa hồng đỏ tinh xảo kia, Đào Tửu thầm nghĩ, nàng thấy hắn lấy mấy đóa hoa này không phải để khen nàng, mà là để tự khen chính hắn!
Phù hợp với nguyên tắc không phản kháng cũng không khuyến khích, Đào Tửu khẽ mím môi: “Rất đẹp, cứ để ở đó đi.”
Với một nụ cười của nàng, cho dù đó chỉ là một nụ cười rất hời hợt, Khải Dạ nhận được cũng vẫn cảm thấy rất vui vẻ.
“Được rồi, ta sẽ đi cắm nó cho tỷ tỷ.”
Cắm hoa xong, Khải Dạ đi tới trước mặt Đào Tửu, cười nói: “Mấy ngày nay tỷ tỷ chắc hẳn là rất buồn chán, hôm nay ta dẫn ngươi ra ngoài đi chơi thư giãn có được không?”
Nghĩ rằng cơ thể của mình đã hồi phục, đã đến lúc quay trở lại Phái Vô Vi.
Nàng nghe nói rằng các huynh đệ và tỷ muội của nàng nghĩ rằng nàng bị tổn thương do hôn ước bị tan vỡ, nên nàng đã khép mình lại và không muốn gặp gỡ ai.
“Được rồi, ngươi định đi đâu vậy?”
Giọng điệu của Đào Tửu rất nhẹ, nhất thời không để ý mà bộc lộ bản tính của mình.
Khải Dạ nghe được, hắn nghĩ rằng tâm trạng của nàng đang tốt vì được đi ra ngoài, lập tức cảm thấy mình thật sự đã đưa ra một quyết định vô cùng sáng suốt.
Nếu biết được việc đưa nàng ra ngoài chơi có thể khiến nàng hạnh phúc như vậy, thì hắn đã đưa nàng ra ngoài chơi sớm hơn rồi.
“Khi nào đến nơi thì tỷ sẽ biết thôi.” Đó là căn cứ bí mật của hắn.
Hai người đi ra ngoài, Đào Tửu đang chuẩn bị vung kiếm, nhưng bị một người đỡ lấy, lại bị người nào đó bế lấy bay lên không trung.
“Ngươi đây là?” Bế nàng tới nghiện luôn rồi, có phải không?
Tiểu Ma Quân cười tươi như hoa: “Ta mệt quá không điều khiển kiếm được, chẳng bằng ta bế tỷ tỷ trong tay để bay thì tốt hơn.”
Được rồi, ngươi mạnh mẽ ngươi có lý, có một chiếc xe miễn phí như vậy, nếu không dùng đến thì thật là vô ích.
Dù sao cũng không phải là lần đầu bị hắn bế đi như vậy.
Nơi mà Khải Dạ muốn đưa nàng đi có hơi xa, trước khi nàng nhận ra điều đó trong chuyến bay này, thì Đào Tửu đã ngủ thϊếp đi ở trong vòng tay của hắn rồi.
Nàng ngủ rất sâu và đã có một giấc mơ.
Trong giấc mơ, nàng là một con hồ ly nhỏ, được người đàn ông chân chính và thánh thiện nhất ôm ấp rồi vuốt ve.
Bàn tay hắn dịu dàng và mềm mại, vuốt ve bộ lông mịn màng của nàng, khiến nàng có chút tham lam.
Trong cơn mơ hồ, Đào Tửu vùi mặt vào trong vòng tay của người đang bế nàng.
Cảm nhận được hành động của nàng, khóe miệng của Khải Dạ cong lên, hắn cụp mắt xuống nhìn nàng.
Tỷ tỷ này, nàng có vẻ thích ngủ ở trong vòng tay của hắn.
Bình thường ra vẻ lạnh lùng như vậy, chắc hẳn là da mặt của nàng mỏng, thấy xấu hổ và cố tình giả vờ.
Có vẻ hắn phải chăm chỉ nhiều hơn nữa, để nàng bớt xấu hổ đi.
Nếu không, nếu sau này khi bọn họ làm chuyện thân mật, nàng sẽ thấy xấu hổ mọi thời điểm, vậy thì nàng phải làm sao đây?
Trong giấc mơ của Đào Tửu, vì không biết đối phương đang có suy nghĩ bẩn thỉu về mình, để dựa sát hơn, nàng vươn tay túm lấy quần áo của đối phương.
“Ha ha.” Khải ra không khỏi bật cười thành tiếng.
Thật sự là một hình ảnh vô cùng dễ thương mà, nhìn nàng giống như một con mèo lười biếng vậy.
Hử? Hắn cười rồi?
Nghe thấy giọng nói được truyền từ trên cao xuống, Đào Tửu chậm rãi tỉnh lại, nàng miễn cưỡng mở mắt ra.
Hơi thở của vòng tay này có chút quen thuộc, đó là ai vậy?
Oh~ có vẻ như là tên Đại Ma Tu đó.
Hmmm. Tốt thôi, nàng nghĩ là tên Đại Ma Tu đó.
Khi ý thức của nàng dần dần tỉnh táo, nàng cố gắng mở mắt ra và nhìn lên phía trên.
Trong mắt nàng, đó là một chiếc cổ trắng và chiếc quai hàm ưa nhìn của một người đàn ông.
Xương quai xanh và đường viền quai hàm còn đẹp hơn cả phụ nữ!
Trong phút chốc, Đào Tửu hoàn toàn tỉnh táo lại.