“Ngươi đây là muốn để ta đi quyến rũ hắn?” Đào Tửu có chút chán ghét với việc này.
Vốn dĩ nàng định đi theo con đường tình yêu chân thành và ấm áp, dần dần làm tan chảy trái tim lạnh như băng của đối phương, khi đối phương bị tình cảm chân thành của nàng làm cho rung động, nàng sẽ vì hắn mà chết.
Nhưng bây giờ đối phương lại không phải là một tảng băng lớn, kế hoạch của nàng đương nhiên sẽ không thể thành công được.
Nhưng việc để nàng đi quyến rũ đối phương... Nàng thật sự không muốn.
Tri Chích không biết nàng đang nghĩ gì, tiếp tục hào hứng vì suy nghĩ tuyệt diệu của mình.
“Đúng vậy đúng vậy, với sự hấp dẫn tự nhiên của con hồ ly chín đuôi như ngươi, đối phó với một chú chó nhỏ nghịch ngợm chưa từng thấy qua thế giới này như hắn, còn không phải là dễ như trở bàn tay à.”
Đào Tửu trợn trắng mắt: “Người ta là hình tượng mỹ nhân với vẻ đẹp lạnh lùng cấm dục, ngươi lại bảo ta đi làm hồ ly tinh? Không sợ hình tượng của nhân vật sụp đổ à.”
“Không sợ không sợ.” Vì nhiệm vụ, thiết lập cái gì cũng đều phải gạt sang một bên.
Vì thế nó đã tìm ra một cái lý do chính đáng cho việc này: “Nhạc Thanh Loan bị Trần Đạo Huyền* làm tổn thương, sau khi bị đả kích thì tính tình có sự thay đổi cũng là truyện dễ hiểu, hơn nữa tính tình nữ đạo sĩ của Phái Hợp Hoan kia chính là quyến rũ như một con hồ ly, cho nên A Tửu, ngươi diễn xuất thể hiện sự quyến rũ một chút cũng không có sao đâu.”
*Ở chương này là 陳道玄 còn chương 57 là Lưu Đạo Huyền(劉道玄).
... Đây là con đường cẩu huyết để gần gũi hơn với tình địch sau khi bị tổn thương bởi tình yêu sao?
Điều nàng muốn làm là trở thành một con hồ ly tinh độc lập!
Vâng, vì lý do này, nên nàng phải suy nghĩ cẩn thận về việc đó.
Tuy nhiên, khi đang suy nghĩ về việc đó, nàng ngủ thϊếp đi mà không hề nhận ra.
Khi tỉnh lại, nàng đã ở trong một căn phòng cực kỳ xa hoa.
Nhìn những viên bảo thạch lấp lánh ở trên tường, cùng với thảm da thú trải trên sàn nhà, Đào Tửu không khỏi tặc lưỡi.
Không thể không nói, Tiểu Ma Quân này còn hưởng thụ nhiều hơn là nàng nghĩ, cho dù là lúc trước ở Bích Du cung, nàng cũng chưa từng thấy mấy thứ xa xỉ như vậy.
Chưa kể đến sơn động tu luyện cực kỳ đơn sơ hơn nữa của nàng bây giờ.
“Ôi, bảo thạch lấp lánh, thật muốn ăn nha.”
Sau khi quan sát xung quanh phòng một lượt, Đào Tửu duỗi người một cái, dự định đi ra ngoài tìm chút đồ ăn.
Thật ra, dựa vào tu vi hiện tại của cơ thể nàng, đã sớm có thể không cần ăn cái gì, nhưng mà nàng không thể chịu đựng cái cảm giác đói bụng được.
Tuy nhiên, khi nàng vừa mới mở cửa ra, nàng nhìn thấy có một người đang đứng đợi ở bên ngoài phòng cách đó không xa.
Người nọ vừa thấy nàng đi ra, vội vàng đứng dậy đi tới, trên khuôn mặt xinh đẹp vẫn là nụ cười đẹp đến cực hạn.
“Tỷ tỷ ngươi tỉnh rồi, ta đã bảo phòng bếp chuẩn bị chút thức ăn, sẽ mang tới đây ngay lập tức.”
... Đào Tửu có chút sững sờ khi thấy đối phương mới thay bộ quần áo đỏ này.
Sư phụ của nàng, cũng thích mặc quần áo màu đỏ.
Đương nhiên, trên bộ quần áo đỏ của sư phụ sẽ không có những viên bảo thạch lấp lánh như thế này.
Thấy Đào Tửu nhìn chằm chằm vào quần áo của mình, Khải Dạ có chút khó hiểu rũ mắt nhìn thoáng qua: “Tỷ tỷ, quần áo của ta có vấn đề gì sao?”
Đào Tửu lắc đầu: “Không có, chỉ là cảm thấy có chút khác biệt so với lúc ngươi mặc quần áo màu đen thôi.”
“Vậy tỷ tỷ cảm thấy, ta mặc màu đen đẹp, hay là màu đỏ đẹp hơn?”
...
Thấy đôi mắt xinh đẹp mang theo vẻ mong chờ của đối phương, Đào Tửu nghĩ, trẻ con mà, hẳn là rất thích được khen ngợi.
“Mặc màu đen thì đẹp trai, mặc màu đỏ thì ngầu, màu nào ngươi mặc cũng đều đẹp hết.” Quan trọng là mọi người đều thấy đẹp.
Nhưng mà Tiểu Ma Quân lại không chịu bỏ cuộc, nhất định phải hỏi lại: “Vậy rốt cuộc là cái nào đẹp hơn?”
Đào Tửu liếc mắt nhìn hắn một cái, thành thật nói: “Màu đỏ đi, có thể làm nổi bật vẻ thanh nhã* của ngươi.”
*Thanh nhã: lịch sự, nhã nhặn, dễ được cảm tình, yêu mến.
Thật ra, nàng muốn nói là vô cùng xinh đẹp, nhưng sợ tiểu ma đầu trở mặt, vẫn là quyết định không nói đi.
Không ngờ Khải Dạ nghe xong lại rất vui vẻ, xấu hổ nói: “Tỷ tỷ cũng cảm thấy khuôn mặt này của ta rất đẹp đúng không, bộ quần áo màu đỏ có phải là càng làm ta trở nên quyến rũ hơn hay không?”
“...”
Đào Tửu còn chưa kịp nói gì đã thấy hắn cười một cách tà ác: “Không biết, tiên tử tỷ tỷ có bị ta quyến rũ hay không?”
“...” Đào Tửu há miệng, không biết nên trả lời như thế nào.
Nàng vừa rồi cũng không nên tiện miệng, nói cái gì mà bộ đồ màu đỏ đẹp!
Bây giờ thì hay rồi, con chó nhỏ nghịch ngợm chết tiệt này giống như được bộ đồ màu đỏ thắp sáng kỹ năng yêu nghiệt, lại còn kiêu ngạo như thế kia.
“Cái kia…” Đào Tửu tránh đi ánh mắt như thiêu như đốt của tiểu ma quân, nhìn thấy ở cách đó không xa có người đang bưng thức ăn tới.
Nàng giống như tìm được cứu tinh, vội vàng chỉ vào tỳ nữ đang bưng thức ăn, nói: “Cái kia, đồ ăn tới rồi, ta có chút đói bụng, có thể để ta ăn trước được không?”
Ánh mắt Khải Dạ chuyển hướng về phía của tỳ nữ mới nhận chức ngày hôm nay kia, đối phương chỉ cảm thấy đột nhiên sống lưng có chút lạnh.
Ngay khi tỳ nữ nơm nớp lo sợ đang chuẩn bị quỳ xuống cầu xin tha thứ, hắn lập tức thu ánh mắt lại, cười xinh đẹp với Đào Tửu.
“Được, tỷ tỷ ăn trước đi, chờ tỷ tỷ ăn no, ta sẽ dẫn tỷ tỷ đi xem lễ vật.”
Hai người đi vào lương đình và ngồi xuống.
Đào Tửu nhìn điểm tâm và món canh được chế biến đẹp mắt ở trước mặt, lại nhìn người đẹp ở phía đối diện.
A, vốn là được ngắm cái đẹp thì có thể ăn ngon, ai ngờ nàng lại không thể nuốt trôi được.
Bị ánh mắt yêu nghiệt sáng quắc nhìn chằm chằm, cho dù trước mặt có bày tiên đan linh dược, sợ là nàng cũng không có tâm trạng để ăn được.
Thật sự bị nhìn chằm chằm đến sợ hãi, nàng bất lực mở miệng: “Cái kia... Ngươi có thể đừng nhìn ta như vậy có được không?”
Khải Dạ, người đang chống cằm và nhìn nàng một cách nghiêm túc, sau khi nghe xong những lời này, hắn chớp chớp mắt.
“Tỷ tỷ đây là đang thấy xấu hổ sao?”
Ta... Cái quái gì vậy...
Đào Tửu còn chưa kịp nói gì đã nghe hắn nói tiếp: “Tỷ tỷ thật dễ xấu hổ nha, vừa rồi bị ta hỏi thấy xấu hổ, hiện tại bị ta nhìn cũng thấy xấu hổ.”
...
Ta...
Trời ạ, đáng lẽ ra hôm nay nàng không nên quỷ mê tâm khiếu mà đồng ý tới nhà hắn làm khách như vậy.
Đây đâu phải là làm khách, rõ ràng chính là bị tra tấn, mỹ nam đang thử thách tính kiên nhẫn của nàng!
Nàng thật sự đang rất muốn cãi nhau với ai đó, nếu cứ tiếp tục như vậy, nàng sợ mình sẽ bị nội thương mất.
Nhưng mà sự nhẫn nại của nàng trong mắt đối phương lại trở thành bằng chứng cho việc nàng đang cảm thấy xấu hổ.
“Tỷ tỷ sao tỷ lại không nói gì vậy? Tỷ tỷ đây là bị ta nói trúng nên cảm thấy xấu hổ sao.”
Ha ha, nếu chỉ số cảm xúc cao như vậy thì sao ngươi còn nói ra, chẳng phải là đang cố ý sao.
“Tỷ tỷ không cần xấu hổ, nơi này chỉ có hai người chúng ta, chúng ta có thể làm bất cứ thứ gì mà mình thích.”
... Ngươi hạnh phúc, nhưng ta không hạnh phúc chút nào.
“Tỷ tỷ, tỷ chính là chê ta nói quá nhiều sao?”
Ồ, ra là ngươi vẫn còn một chút tự nhận thức.
“Tỷ tỷ mau ăn đi, tạm thời ta sẽ không nói chuyện nữa.”
Cảm ơn ngươi rất nhiều!
Tiểu Ma Quân nói xong lời này, quả nhiên hắn im lặng thật.
Thấy đối phương vẫn như cũ chống cằm, nhìn mình chằm chằm mình không chớp mắt, trên gương mặt lạnh lùng cấm dục của Đào Tửu lộ ra một nụ cười.
Sau đó nàng đành cam chịu vùi đầu vào ăn uống.
Tuy rằng đã không còn khẩu vị gì, nhưng nàng sợ rằng nếu mình không ăn, Tiểu Ma Quân kia lại tiếp tục nói chuyện không ngừng.
Sau khi ăn xong điểm tâm, Đào Tửu ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt của Tiểu Ma Quân.
Lúc này, mặt mày của Tiểu Ma Quân trở nên, giống như ngậm nước xuân, giọng nói trầm thấp dễ nghe: “Tỷ tỷ, sau khi ăn xong, chúng ta cùng đi xem lễ vật đi.”
Đào Tửu lau miệng, gật đầu.
Tiểu Ma Quân này vẫn luôn nói lễ vật, cũng không biết rốt cuộc là muốn tặng cho nàng cái gì đây.
Rất nhanh sau đó, nàng đã nhìn thấy món quà mà đối phương vẫn luôn nhắc đến.
Đó thực sự là một điều đáng kinh ngạc… Có thể là điều đáng hy vọng nhưng không nên đùa giỡn… Một món quà.
***
Thứ mà Tiểu Ma Quân đưa Đào Tửu đi xem, chính là một cái mũ phượng.
“Tỷ tỷ, đây là lễ vật mà ta đã chuẩn bị cho tỷ.”
Nhìn chiếc mũ phượng được chế tác tinh xảo và lộng lẫy ở trước mặt, Đào Tửu không khỏi nuốt nước bọt.
Thật là có tiền nha, nếu như ta không nhìn lầm thì những viên bảo thạch đính ở phía trên đều là cực phẩm linh thạch được luyện hóa thành.
Không nghĩ tới Tiểu Ma Quân lại hào phóng như vậy, vừa mới quen đã sẵn sàng tặng nàng lễ vật quý giá như vậy rồi.
Nhưng mà, những lời tiếp theo của Tiểu Ma Quân lại khiến Đào Tửu lập tức thu lại ánh mắt hứng thú đối với chiếc mũ phượng kia.
Không phải là không có hứng thú, mà là nàng không dám có hứng thú.
Tiểu Ma Quân nói: “Cái mũ phượng này là ta đặc biệt chế tạo ra, chỉ chờ một ngày nào đó có thể gặp được người trong lòng và tặng nó cho nàng, không nghĩ tới hôm nay có thể gặp được ngươi.”
Người trong lòng? Trái tim của Đào Tửu đập thình thịch, đây xem như là lời tỏ tình bị che giấu sao?
Nhưng mà không đợi nàng phản ứng lại, đối phương lại nói tiếp: “Tỷ tỷ, ta còn có chuyện chưa nói cho tỷ biết.”
Nói đến đây, giọng điệu của hắn có chút chần chờ, nhưng cuối cùng cũng vẫn mở miệng nói: “Thật ra… Thật ra ta là một trong số các ma quân của Ma Giới.”
Nói xong lời này, hắn cẩn thận chú ý tới sắc mặt của Đào Tửu, sợ đối phương sẽ bởi vậy mà lộ ra ánh mắt chán ghét hoặc căm hận.
Nhưng không... Vẻ mặt của Đào Tửu rất là bình tĩnh, trong ánh mắt còn có chút mỉm cười.
“Ta đã biết chuyện đó từ lâu rồi. Lúc vừa mới tới đây với ngươi, ta đã biết đây là Ma giới, hơn nữa căn phòng được bố trí xa hoa như thế, cũng không khó để đoán ra thân phận thật của ngươi, đúng không, Ma Tôn Khải Dạ?”
Tiểu Ma Quân nghe được giọng nói trong trẻo lạnh lùng của nàng, phảng phất như trời, trong lòng vốn dĩ đang thấp thỏm bất an giờ đã chuyển thành phấn khích và mong chờ.
“Tỷ tỷ, tỷ đã biết thân phận thật của ta, tỷ không cảm thấy chán ghét ta sao?”
“Tại sao ta lại phải ghét ngươi?”
Giọng điệu khó hiểu của nàng, càng khiến cho Tiểu Ma Quân cảm thấy vui mừng hơn một chút.
Vốn dĩ ban đầu hắn đã nghĩ, cho dù tiên tử tỷ tỷ có chán ghét hắn, hắn cũng sẽ không buông tha cho nàng, cùng lắm hắn sẽ bẻ gãy đôi cánh của nàng, sau đó nhốt nàng ở trong Ma Cung của hắn.
Nhưng nếu có thể giữ nàng lại mà không phải làm những điều như vậy thì thật là tuyệt vời.
Nghĩ tới đây, trong giọng nói của hắn lộ ra một chút âm mưu, thật giống như một đứa trẻ vừa nhận được việc tốt lại còn khoe khoang.
“Bởi vì tỷ tỷ là tiên tử, ta lại là ma quân, người tu tiên không phải luôn luôn xem thường ma tu chúng ta sao?”
Đào Tửu liếc hắn một cái: “Tại sao ngươi lại nghĩ như vậy.”
Nàng dùng một giọng nói trong trẻo lạnh lùng giải thích: “Cái gì là tiên, cái gì là ma? Chỉ là cách thức tu luyện có hơi khác nhau thôi. Hơn nữa, dù là tu tiên hay tu ma, thì đều có phân biệt thiện ác, làm sao có thể chỉ dựa vào phương thức tu luyện mà kết luận một người là tốt hay là xấu được đây?”
Hơn nữa, cho dù ngươi có thật sự là đại ma đầu, vì nhiệm vụ, ta cũng sẽ không vì thế mà chán ghét ngươi.
Tiểu Ma Quân nghe nàng nói xong, trong lòng vui mừng đến mức không tìm ra được phương bắc.
Lúc này hắn giữ chặt lấy tay nàng, vẻ mặt kích động nói: “Tỷ tỷ, ta biết tỷ không giống với những người khác, ngươi có nguyện ý làm ma hậu của ta không?”
Mắt của Tiểu Ma Quân như ngậm nước suối, nụ cười quyến rũ như gió xuân, rất là câu người, Đào Tửu nhịn không được mà rùng mình một cái.
Emmm... Nàng muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, nhưng vẫn còn quá sớm để đến thời điểm cầu hôn.
Hơn nữa, nàng cũng không muốn kết hôn nha.
“Ha ha…” Đào Tửu cười gượng, rút tay ra từ trong lòng bàn tay của hắn, cố ý giả ngu nói: “Cái kia... Dạ huynh, trò đùa này của huynh tuyệt đối không buồn cười chút nào.”
Tiểu Ma Quân cực kỳ nghiêm túc chớp chớp mắt, giọng nói có chút ủy khuất: “Tỷ tỷ, ta không nói đùa, ta thật sự rất muốn cưới tỷ.”
“Nhưng... Hôm nay chúng ta mới biết nhau, ngươi như vậy có phải là…” Hơi nhanh quá rồi không?
Không đợi Đào Tửu nói xong, Tiểu Ma Quân liền vội vàng nói: “Ta hiểu suy nghĩ của tỷ tỷ, tuy rằng chúng ta vừa mới quen biết, còn chưa hiểu rõ đối phương, nhưng không sao, có thời gian, tỷ tỷ nhất định có thể nhìn ra điểm tốt của ta.”
Nói xong lời này, hắn lại liếc nàng một cái, vẻ mặt giống như có chút xấu hổ, giọng nói cũng trở nên có chút thẹn thùng: “Vì lợi ích của tỷ tỷ, ngươi ở lại đây sẽ rất tốt.”
Nghe được những lời này, Đào Tửu không nhịn được mà nổi da gà.
Ngươi nói ngươi đường đường là một ma quân, trong miệng ngươi người chính nghĩa ai cũng có thể gϊếŧ, càng thêm bá đạo uy nghiêm chẳng phải sẽ tốt hơn sao? Học cái gì mà bé nhỏ bao bọc làm cái gì.
Nhìn thái độ của Tiểu Ma Quân này, nếu như nàng không tìm một lý do tốt để từ chối, sợ là không dễ dàng bỏ đi ý định trong đầu hắn.
Ừm ~ xem ra, đành phải lấy cây gậy lớn chia cắt nhiều đôi uyên ương từ xa xưa —— môn đệ chi kiến.
“Cái đó... Tuy rằng ta không chán ghét ngươi, nhưng dù sao thì ta cũng là người của Phái Vô Vi, giữa đạo tông và ma vực đã có thành kiến rất sâu, không phải chỉ dựa vào hai người chúng ta mà có thể lay chuyển được.”
Chính là, chuyện này của chúng ta không thể được.
Không ngờ Tiểu Ma Quân vừa nghe lời này, sắc mặt vốn vui mừng thẹn thùng kia lập tức thay đổi.
“Tỷ tỷ ngươi gạt người, vừa rồi tỷ còn nói đạo tu và ma tu cùng lắm chỉ khác nhau ở cách thức tu luyện, tỷ căn bản là không quan tâm!”
Nhìn Tiểu Ma Quân hung dữ ở trước mắt, khóe mắt Đào Tửu co rút lại.
Có chút bất đắc dĩ nói: “Mặc dù ta không quan tâm, nhưng những người khác sẽ để ý, sư huynh sư đệ của ta sẽ để ý, mà ta không thể làm cho sư môn khó xử được, ngươi có hiểu hay không?”
“Ta không hiểu.” Tiểu Ma Quân tức giận nói: “Ta chỉ biết, ta thích ngươi, muốn ngươi làm ma hậu của ta, hơn nữa ta chỉ cần ngươi.”
Đào Tửu bất lực đỡ trán: “Ngươi và ta chỉ mới quen biết nhau, cưới nhau thì còn quá sớm.”
Ôi, nàng vẫn nên là rời đi trước đi, Tiểu Ma Quân này quá phiền phức rồi.
“Khải Dạ, hôm nay quen biết, chúng ta xem như là bằng hữu, nhưng ta còn có việc, phải đi trước, cảm ơn vì lòng hiếu khách của ngươi.”
Nói xong, Đào Tửu đang chuẩn bị rời đi, lại không ngờ bị dây leo của Tiểu Ma Quân biến ra trói chặt lại.
“Tỷ tỷ à… Nếu ngươi muốn rời đi, thì ta sẽ phải đắc tội với tỷ rồi.”
Giọng nói của Tiểu Ma Quân khác hẳn so với lúc trước, có chút u ám.
Đào Tửu quay đầu lại nhìn, liền thấy mặt mũi của người đàn ông kia đã hoàn toàn thay đổi.
Xuân quang tươi sáng lúc trước sớm đã biến mất, lúc này sắc mặt hắn lạnh như băng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nàng giống như băng vậy.
Bốn mắt nhìn nhau, tinh thần của Đào Tửu không khỏi chấn động.
... Mẹ ơi, chú chó con đã biến thành một con sói lớn mất rồi!
Nàng liền biết, dù sao cũng là đại ma đầu, làm sao có thể dễ dàng nói chuyện như vậy được.
Quả nhiên, đều là giả dối, đều là ảo giác!
“... Dạ huynh, ngươi đây là có ý gì?”
Đào Tửu khẽ nhướng mày, trong lòng lại không được bình tĩnh như vậy.
Ma đầu này, không phải là muốn bá vương ngạnh thượng cung* chứ?
*Bá vương ngạnh thượng cung (霸王硬上): “bá vương” chỉ những người siêu mạnh mẽ, “ngạnh thượng cung” hiểu là “xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ”, mà “cường cung” thì hiển nhiên sẽ bắn ra “cường tiễn”, từ “cường tiễn” hài âm hoàn toàn với “cưỡиɠ ɠiαи”. Cho nên cụm từ này người xưa thay thế cho từ “cưỡиɠ ɠiαи”.
Nhìn thấy vẻ mặt của nàng vẫn như bình thường, trong lòng Tiểu Ma Quân có chút khó chịu.
Ban đầu hắn nghĩ, nếu nàng sợ hãi hay nói những điều nhẹ nhàng thì hắn sẽ cởi trói cho nàng, nhưng… Không thể thả nàng đi được nên hắn cần phải dịu dàng hơn một chút.
Nhưng mà khi thấy nàng phản ứng như vậy, mặc dù hắn cảm thấy có chút mất mát, nhưng không biết tại sao, trong lòng lại càng cảm thấy mới lạ.
Người phụ nữ của hắn, nên như vậy, nàng càng không sợ hắn, hắn lại càng thích nàng, càng muốn trêu chọc nàng.
Vì thế Tiểu Ma Quân nhếch đôi môi mỏng lên, hắn tự cho rằng đấy là một nụ cười rất tà ác: “Ta chỉ muốn giữ ngươi lại, ngay từ cái nhìn lần đầu tiên, ta đã thích ngươi rồi.”
Ôi trời ơi thật sự thích ta như vậy, thật sự là yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên sao? Đại ma đầu đúng là nói chuyện nhảm nhí.
Hơn nữa đừng tưởng rằng ngươi cười quyến rũ như vậy thì ta sẽ bị ngươi hấp dẫn nhé.
Ngay lúc Đào Tửu chuẩn bị dùng ngôn từ chính nghĩa để từ chối sự quyến rũ của đối phương, Tri Chích lặn mất tăm đột nhiên xuất hiện.
“A Tửu, ta vừa mới kiểm tra một chút, chỉ số tình yêu của Tiểu Ma Quân này đối với ngươi là tám mươi điểm, là một điểm số rất cao, hay là ngươi đồng ý với hắn trước, sau đó tiếp tục cố gắng đạt tới một trăm điểm?”
“Chỉ số tình yêu cái gì, ngươi còn có thể kiểm tra cả thứ này?”
“Ừ... Quên nói với ngươi, nhiệm vụ như thu thập nước mắt chân thành, có thể dựa vào chỉ số tình yêu để đánh giá.”
… Mẹ kiếp, tại sao ngươi không nói sớm.
“Ý của ngươi là, ta phải làm cho chỉ số tình yêu đạt tới một trăm, mới có thể thu thập được nước mắt chân thành sao?”
“Đúng vậy đúng vậy, nhưng mà ngươi đừng lo lắng quá, tám mươi điểm đã là rất cao rồi, mới vừa quen biết đã có thể cao như vậy, chỉ cần ngươi đối xử tốt với hắn một chút, nhất định nó sẽ tăng lên.”
“Cho nên, ngươi bảo ta đồng ý gả cho hắn?”