“Tiên tử tỷ tỷ không cần khách sáo như vậy, ta vừa nhìn thấy tỷ tỷ, trong lòng liền cảm thấy rất vui vẻ, có thể cho ta biết tên của tỷ tỷ là gì không?”
Nhìn khuôn mặt tươi cười còn sáng lạn hơn cả hoa của đối phương, trong lòng Đào Tửu cảm thấy chua xót.
Tỷ Tỷ? Câu nào cũng tỷ tỷ, đừng tưởng rằng gọi tỷ tỷ thân thiết như vậy, thì ta sẽ không nghe ra là ngươi đang nói ta lớn tuổi.
Nhưng mà, vì nhiệm vụ, ta nhịn ~
Trên gương mặt xinh đẹp của Đào Tửu nở một nụ cười nhợt nhạt: “Đạo hữu đây cứ nói đùa, ta là Nhạc Thanh Loan của Phái Vô Vi, không biết ta nên xưng hô như thế nào?”
“Thì ra là Thanh Loan tỷ tỷ, tỷ tỷ gọi ta là A Dạ là được.”
“... Ha ha.” Đào Tửu cười gượng hai tiếng, cho nên cái rào cản xưng hô tỷ tỷ này là không thể qua được có phải không?
“Hôm nay nhận được sự cứu giúp của Dạ huynh, coi như Thanh Loan nợ Dạ huynh một nhân tình, sau này nếu như Dạ huynh có yêu cầu gì, cứ việc nói ra. Chỉ cần là việc mà Thanh Loan có thể làm, ta nhất định sẽ báo đáp.”
A, xưng huynh gọi đệ thì ai mà không biết nhỉ.
Khải Dạ nghe vậy, đôi mắt hẹp dài đột nhiên sáng lên, lúc này lập tức nói: “Đã vậy, hiện tại ta có một chuyện muốn Thanh Loan tỷ tỷ giúp đỡ, không biết có thể được hay không?”
Nhanh như vậy sao? Không phải nói người này tính tình lạnh lùng lắm sao, trước mắt xem ra không phải lạnh lùng như vậy nha.
Tuy rằng trong lòng có chút kinh ngạc, nhưng nàng vẫn thản nhiên đáp: “Dạ huynh, nói luôn cũng được.”
“Ừ…” Khải Dạ giống như có chút ngượng ngùng, dừng một lúc lâu rồi mới nói: “Cái kia... Ta muốn mời tỷ tỷ đến nhà làm khách.”
Nhìn thấy vành tai hơi phiếm hồng của đối phương, sự nghi ngờ của Đào Tửu không ngừng tăng lên.
Sao vậy, đường đường là ma quân hùng mạnh, nói một câu đều có thể thẹn thùng đến như vậy sao?
“Tri Chích, ngươi thật sự không có nhìn lầm sao, đây chính là đại ma đầu lạnh lùng mà ngươi nói sao?”
Tri Chích có chút khó hiểu về chuyện này, nhưng mà...
“Đúng vậy, chính là hắn, chỉ là tính cách của hắn hình như có chút không phù hợp với tư liệu đã được ghi lại, có lẽ hắn đang diễn trò gì đó?”
Dù sao nó nhất định sẽ không thừa nhận việc tư liệu có ghi chép sai.
“Diễn kịch? Hắn làm gì mà phải diễn kịch, ăn no rửng mỡ rồi hay sao!”
Khải Dạ ở một bên thấy nàng không có đáp lại, cho rằng nàng không muốn, liền hỏi: “Tỷ tỷ, ngươi đây là không muốn sao?”
Khi hắn nói những lời này, giọng điệu có chút thận trọng, sau đó lại làm vẻ mặt khẩn trương nhìn chằm chằm vào Đào Tửu, giống như sợ nàng sẽ nói “Đúng vậy”.
… Đào Tửu bị hắn nhìn chằm chằm có chút lo lắng, ôi, khuôn mặt vốn tuyệt đẹp lại thêm cái biểu tình đáng thương như vậy, thật sự là phạm quy mà.
Nhưng mà, nàng còn đang lo là không tìm được cơ hội thích hợp để tiếp cận hắn, nếu đối phương đã chủ động mời nàng, nàng liền đi xem trong hồ lô của hắn có bán thuốc gì.
“Làm sao có thể.” Đào Tửu duy trì sự lạnh lùng của nàng, giọng nói trong vắt lạnh lùng nói: “Nếu Dạ huynh đã mời, ta đương nhiên sẽ nhận lời.”
“Thật sao?” Tiểu Ma Quân Khải Dạ nghe vậy vui mừng khôn xiết, vội vàng nói: “Vậy tỷ tỷ, mời đi theo ta.”
Nói xong hắn muốn kéo Đào Tửu đi, Đào Tửu hơi tránh đi, trên gương mặt xinh đẹp có một chút nghi hoặc.
“Dạ huynh không cần tinh thể cỏ linh thiên kia à?”
“Tinh thể cỏ linh thiên?” Tiểu ma quân nhíu mày trên gương mặt xinh đẹp kia, sau đó mới phản ứng lại.
“A, suýt chút nữa là quên mất, tỷ tỷ vừa rồi là muốn hái gốc cỏ kia sao, cây cỏ xấu xí thế kia không hợp với tỷ tỷ chút nào, nếu như tỷ tỷ thích hoa cỏ như vậy, khi đến chỗ ở của ta, ta tặng tỷ tỷ một ít hoa cỏ đẹp.”
... Xấu xí sao? Ha ha, so với hắn, đám cỏ quả thật rất xấu xí, chỉ là...
“Tri Chích, ngươi chắc chắn là đầu óc của tiểu ma quân này không có vấn đề gì sao?”
“Không có vấn đề nha.” Tri Chích còn đang suy nghĩ vì sao tính cách Khải Dạ lại có sự khác biệt lớn như vậy, chẳng lẽ lúc này hắn còn chưa biến thành Đại Ma Tu vừa hung ác vừa xấu xa kia sao?
Không phải mà, rõ ràng hắn đã là ma tôn rồi.
Đào Tửu nghe vậy, từ chối cho ý kiến.
Ồ, không có vấn đề gì sao? Không có vấn đề gì vậy tại sao mạch não của hắn lại kỳ lạ tới như vậy?
Tuy nhiên, nàng vẫn luôn lười suy nghĩ về vấn đề mà nàng không giải quyết được.
Đào Tửu cười nhạt một tiếng, đi theo Tiểu Ma Quân nói: “Ha ha... Vậy đa tạ lòng tốt của Dạ huynh.”
Tiểu Ma Quân nghe vậy, lập tức nở nụ cười: “Tỷ tỷ đừng khách sáo, là đám hoa cỏ kia nên cảm ơn ngươi mới đúng.”
“Ồ? Lời này nói vậy là như thế nào?”
“Ban đầu ta cảm thấy những đám hoa cỏ kia chỉ dùng để trưng bày nên đang định cắt bỏ đi, không ngờ bây giờ lại có thể lấy lòng tỷ tỷ, nên có thể giữ lại được rồi.”
Chỉ để trưng bày thôi sao? Khóe mắt của Đào Tửu một lần nữa không nhìn được mà giật giật.
Thật sự là đáng thương cho những hoa hoa cỏ kia, đi theo một tên chủ nhân có ngoại hình còn đẹp hơn hoa, cũng không được tự ti về ngoại hình được sao.
Không ngờ Tiểu Ma Quân quá tinh mắt, lập tức chú ý tới sự khác thường của nàng.
“Tỷ tỷ, mắt tỷ bị làm sao vậy?”
“Ách…” Đào Tửu chớp chớp mắt: “Vừa mới không cẩn thận bị gió thổi vào cát.”
“Hả? Điều đó nhất định là rất khó chịu.” Vẻ mặt của Tiểu Ma Quân rất căng thẳng, đưa tay đỡ nàng: “Để ta thổi cho tỷ tỷ.”
“Ha ha... Không cần, không cần.” Đào Tửu nhanh chóng xua tay.
“Cát đã chảy ra rồi, chúng ta nên nhanh chóng đến nhà huynh đi.”
“Ồ, được rồi.” Lòng tốt của Tiểu Ma Quân bị cự tuyệt, giống như có chút mất mát.
Nhưng không biết nghĩ đến điều gì, hắn đột nhiên trở nên phấn khích: “Tỷ tỷ ơi, chúng ta đi nhanh đi, về đến nhà, ta sẽ tặng tỷ tỷ một món quà thật tốt.”
Ngay sau đó, Đào Tửu chỉ cảm thấy có một bàn tay to lớn ôm lấy eo của mình, còn chưa kịp phản ứng, nàng đã bị đối phương ôm ngang bay lên giữa không trung.
Đào - Được bế kiểu công chúa - Tửu, Đào Tửu cảm thấy bối rối.
Nàng đây là... Bị người ta chiếm tiện nghi?
Sao lại có loại cảm giác như bị lừa về làm sơn trại phu nhân vậy?
“Cái đó... Dạ huynh…” Một vết nhăn hiếm hoi xuất hiện trên gương mặt luôn luôn lạnh lùng vô cảm của Nhạc Thanh Loan.
Câu “Thật ra ta có thể tự mình bay được” còn chưa nói ra khỏi miệng, đã bị Tiểu Ma Quân kia đắc ý cắt ngang.
Tiểu Ma Quân rũ mắt nhìn nàng một cái, mắt phượng hẹp dài mang theo nụ cười, giọng nói dịu dàng dễ nghe: “Tỷ tỷ à nếu mệt mỏi, ngươi có thể dựa vào ngực ta ngủ một lát đi.”
Nói xong giống như sợ đối phương sẽ có nghi ngờ, lại bổ sung thêm một câu: “Ta bay rất vững vàng.”
Nghe giọng điệu dịu dàng lại có chút khiêu gợi của đối phương, thật giống như một đứa trẻ ngoan đang chờ được người lớn khen ngợi.
Đào Tửu cho rằng, tất cả thiết lập đều là dối trá, lừa gạt người khác.
Cái này mà gọi là lạnh lùng? Rõ ràng là một con chó con vừa đáng yêu lại vừa xấu xa.
Quên đi, vậy để nàng giả bộ ngủ một lát đi, nếu không nàng sẽ cảm thấy có chút xấu hổ.
Mà Tri Chích vốn luôn suy nghĩ về vấn đề này, sau khi nhìn thấy thái độ của Tiểu Ma Quân đối với Đào Tửu, cuối cùng cũng nghĩ ra một loại giải thích.
“A Tửu A Tửu, ta đại khái đoán được vì sao Khải Dạ lại đối xử với ngươi như vậy rồi.”
“Tại sao?” Đào Tửu lười biếng đáp một câu: “Cũng không phải là hắn đã yêu ta từ cái nhìn đầu tiên chứ.”
“Đúng vậy đúng đúng, hắn chính là có tình cảm với ngươi nha.”
... Cái quái gì thế hả???
Đào Tửu nhịn xuống xúc động muốn chửi thề: “Ta nói, ngươi có thể đáng tin cậy một chút được hay không?”
“Ngươi trước tiên đừng có tức giận, nghe ta giải thích cho ngươi đã.”
“Khải Dạ từ nhỏ đã là một cô nhi, cũng may có tài năng mạnh mẽ, lăn lộn mấy chục năm sau ở ma vực cuối cùng gϊếŧ chết một trong năm đại ma tôn, trở thành ma tôn mới.”
Trong mấy chục năm trước, hắn chưa từng nghiêm túc thấy qua mấy người phụ nữ, chứ đừng nói tới việc nói chuyện với bọn họ.
Vô tình nhìn thấy loại tiên tử băng thanh ngọc khiết* này, tự nhiên sẽ dễ dàng đỏ mặt tim đập, nảy sinh hảo cảm cũng là lẽ thường. ”
*Băng thanh ngọc khiết (冰清玉潔): Trong như giá, sạch như ngọc. Để nói đến phẩm giá, tiết hạnh của người phụ nữ vẫn còn trong trắng chưa bị vẩn đυ.c.
Tri Chích kết hợp những gì mình biết rồi phỏng đoán ra, Đào Tửu nghe xong liền không nhịn được mà chửi thề.
Thật sự là lẽ thường sao, người bình thường nếu mấy chục năm không nói chuyện với phụ nữ, không phải nên là nếu nhìn thấy một cô gái thì liền đỏ mặt thẹn thùng lắp bắp nói không nên lời hay sao?
Nhưng mà Tiểu Ma Quân này thì sao, đừng nói đến việc nói lắp bắp, căn bản là quá tích cực rồi!
Chẳng lẽ đây là cái gọi là vật cực tất phản*???
*Vật cực tất phản (物極必反): Một vật hoặc một sự việc khi đi đến điểm cực độ trong giới hạn của nó thì sẽ phản đảo lại tình trạng đang có của nó.
Trong khi Đào Tửu đang lo lắng về điều này, Tri Chích dường như nghĩ rằng đó là một cơ hội.
“A Tửu, nếu Tiểu Ma Quân có hảo cảm với ngươi, sao ngươi không cân nhắc sử dụng mỹ nhân kế?”
“Ngươi đây là muốn để ta đi quyến rũ hắn?”