Chương 30: Hồ Ly Tinh Từ Trong Xương Tủy

“Tri Chích, ý ngươi là, sư phụ của ta còn có thể cứu được sao?”

“...” Không xong, nó chỉ là muốn an ủi nàng thôi, lại không nghĩ đến nàng sẽ hỏi đến tận cùng như vậy.

Nếu nàng còn muốn đi cứu đại lão, vậy chẳng phải là lãng phí thời gian vô ích hay sao?

“Cái này... Ta cũng chỉ nghe nói qua về đèn hồn... Cụ thể cũng không rõ ràng lắm.”

Đào Tửu nghe xong không nói gì nữa, mà xoay người trực tiếp hỏi thẳng Hồng Quân: “Sư tổ, sư phụ của ta hắn còn cơ hội sống sót không?”

“Ừm ~ vẫn còn một tia hy vọng sống sót.” Hồng Quân sờ sờ râu: “Tam oa… Khụ khụ... vài phần linh hồn của Thông Thiên vẫn còn tồn tại, nhưng nếu muốn linh hồn tập hợp lại, sợ là rất khó.”

“Không biết nên tập hợp linh hồn như thế nào, mong sư tổ cho ta ít lời khuyên.” Đào Tửu trịnh trọng hành lễ với Hồng Quân.

Miễn là còn có một chút cơ hội, nàng nhất định sẽ không bỏ cuộc.

“Cái này… Thông Thiên là linh hồn của một vị thánh, lại vì làm trái với đạo trời mà bị diệt.” Nhắc tới việc này, vẻ mặt của Hồng Quân có chút ngưng trọng: “Nếu muốn cứu hắn, cần tìm được một cổ vật từ thời cổ đại, cổ vật này chính là một tâm bi lệ của Bàn Cổ đại đế biến thành, có thể tập hợp tất cả linh hồn của mọi sinh vật trên thế giới, được gọi là trái tim hy vọng.”

“Trái tim hy vọng…” Đào Tửu thì thầm, nàng cũng chưa từng nghe qua cái tên này: “Vậy ngài có biết nên đi tìm ở đâu không?”

Hồng Quân lắc đầu: “Trái tim hy vọng sớm đã thất lạc ở nơi hoang dã, mấy ngàn năm qua đã có rất nhiều người muốn tìm nó, nhưng đều không thể tìm được.”

“Nếu muốn tìm được nó, cũng chỉ có thể xem cơ duyên.”

Cơ duyên? Đào Tửu chưa bao giờ tin có cơ duyên vô duyên vô cớ gì, cho dù có, nó cũng sẽ không xảy ra với nàng và sư phụ.

Nếu không, sư phụ cũng sẽ không lạnh như băng mà nằm ở nơi này.

“Sư tổ, vậy ngài có biết, lần cuối mà trái tim hy vọng kia xuất hiện trên thế giới này là khi nào không?”

“Lần cuối cùng?” Hồng Quân suy tư một lát: “Nếu như ta nhớ không lầm, khoảng mười ngàn năm trước, trái tim hy vọng còn đang ở trên cổ nguyên, khi đó nó cũng chỉ là một món đồ dùng tầm thường, lấy ra đựng đồ vật còn ngại nhỏ.”

... Làm sao có thể như vậy được? Thần khí bị ghét bỏ như thế, sợ là không có nhiều lắm.

Thấy Đào Tửu có chút nghi hoặc, Hồng Quân lại nói: “Lúc đó, tiên ma còn chưa phân hóa, tất cả mọi người đều tập trung chiến đấu, sinh tử chỉ trong nháy mắt, làm gì có ai lại nghĩ đến việc hồi sinh ai chứ.”

Hóa ra là như vậy... một trăm ngàn năm trước...

“Tri Chích, có phải thế giới mà chúng ta đã từng đến thì không thể quay về thời kỳ trước đó được không?” Nàng nhớ rõ trước đó Tri Chích đã có nói qua.

“Ừm, để tránh gây ra hỗn loạn về thời gian và không gian, theo lý thuyết thì chúng ta đã tồn tại trong thời gian và không gian ở đây, đã có nhận thức cố định về lịch sử, thì không thể quay về thời kỳ trước được nữa.”

“Lúc trước ngươi cũng đã nói qua, chờ chúng ta hoàn thành tất cả nhiệm vụ, công đức đầy đủ, có thể dẫn ta xuyên qua thời không trước đó, thay đổi kết cục ta đã chết, đúng không?”

“Đúng vậy đúng vậy, sau khi công đức đầy đủ, ngươi sẽ có một cơ hội để trở về quá khứ.” Nhắc tới làm nhiệm vụ, Tri Chích trả lời rất nhanh: “Cái này xem như thiên đạo mở cửa sau đi.”

“Sau khi công đức viên mãn, bất kỳ một thế giới nào, cũng có thể có một cơ hội để trở lại quá khứ sao?”

“À, dù sao thì cơ hội cũng chỉ có một lần, nhưng mà ngươi có thể lựa chọn sử dụng ở bất kỳ một thế giới nào…”

Nói xong lời này, Tri Chích có chút muộn màng nói: “A Tửu, ngươi không phải là muốn…”

Không đợi nó nói xong, Đào Tửu liền kiên định gật đầu: “Ừm, ta muốn trở về mười ngàn năm trước để tìm trái tim hy vọng kia.”

“... Ngươi phải suy nghĩ rõ ràng rằng, nếu điều này mà xảy ra, ngươi sẽ không thể sống lại được.”

“Ta đã suy nghĩ rất rõ ràng.” Đào Tửu bình tĩnh nói: “Ta vốn dĩ cũng không muốn sống lại, không phải sao?”

“Ừ... Được rồi…” Tri Chích thầm nghĩ, dù sao thì nhiệm vụ hiện tại còn chưa làm xong, sau này nhất định sẽ rất hối hận: “Vậy chúng ta bây giờ thì sao?”

“Chờ ta trở về Bồng Lai làm một chút chuyện, sau đó chúng ta sẽ đi tới thế giới tiếp theo để làm nhiệm vụ.”

Sư phụ, sư phụ nhất định phải đợi ta.

... Đào Tửu nhờ Hồng Quân chăm sóc tốt cho Thông Thiên, sau đó lập tức trở về Bồng Lai.

Sau khi trở về Bồng Lai, nàng nói chuyện với Thánh Mẫu Vô Đương, Vô Đương Thánh Mẫu nói rằng nàng ấy những đệ tử còn sót lại của Triệt Giáo rút khỏi thế giới, chờ đợi sư phụ trở về Tiên Đảo.

Nghe xong kế hoạch của Vô Đương, nỗi lo lắng cuối cùng của Đào Tửu cũng được hạ xuống.

Trước khi đi, nàng dùng tru tiên kiếm và bốn thanh bảo kiếm khác để thiết lập một kết giới trước đảo Bồng Lai, còn dùng sức mạnh chín đuôi của Đồ Sơn Trà để gia trì.

“Sư phụ, đồ nhi phải đi rồi.” Trước đại điện Bích Du cung, Đào Tửu cúi lạy chiếc ghế ngồi của Thông Thiên.

“Sư phụ, trước khi đi, đồ nhi còn có một bí mật.”

“Thật ra ta không phải là Sơn Trà…”

“Ta là Đào Tửu.”

Đào Tửu nặng nề dập đầu thêm mấy cái, lúc đứng dậy trán đã ửng hồng một mảng.

“A Tửu... Ngươi…” Tri Chích muốn nói nhưng lại thôi.

Không nghĩ tới, bình thường A Tửu nhìn có vẻ khá khó chịu với đại lão, thì ra trong lòng lại tôn kính hắn tới như vậy.

Đào Tửu cười nhạt một tiếng, lúc xoay người, cao giọng nói: “Tri Chích, không phải ngươi nói muốn dẫn ta đi sống một cuộc sống thú vị sao, giai đoạn này đã kết thúc, mở ra giai đoạn tiếp theo đi.”

Giọng điệu thoải mái kia, giống như thể cái vẻ mặt nặng nề dập đầu kia không phải là của nàng vậy.

“... Ồ, ngay bây giờ.”

Đào Tửu bước vào không gian, thoát khỏi thân thể của Sơn Trà.

Nhìn thân thể nhung trắng của tiểu hồ ly kia, nàng suy nghĩ một chút: “Tri Chích... Ta có thể giữ lại thân thể của hồ ly này hay không?”

Tri Chích nhìn nàng một cái, lại nhìn sang hồ ly kia: “À…”

“A Tửu, ta thấy, cho dù ngươi không muốn ở lại, sợ là cũng không thể không làm như vậy được.”

“Ý ngươi là sao?”

“Ta nói ra, ngươi cũng đừng có nóng vội nha.” Tri Chích lại nhìn nàng một cái, biểu cảm có chút kỳ quái.

“Làm sao vậy?” Vẻ mặt Đào Tửu khó hiểu.

“Cái đó... Cái đó... Ngươi có cảm thấy mình có chỗ nào không thoải mái hay không?”

“Không có? Ta không cảm thấy không thoải mái ở chỗ nào hết.” Thật sự là càng nói nàng lại càng thấy bối rối.

“Không có, không có…” Tri Chích vội vàng lắc đầu, chỉ chỉ vào nàng, dường như có chút ngượng ngùng khó nói: “Cái kia... Linh hồn của ngươi... Đã hóa thành hồ ly…”

“Vớ vẩn? Ngươi từ khi nào lại biết nói chuyện vớ vẩn như vậy?”

“Không phải... Ý ta là, linh hồn của ngươi... bắt đầu phát triển thành hồ ly rồi.”

“Ý ngươi là sao? Ngươi nói, ta làm hồ ly tinh đã lâu, nên từ trong xương tủy đã bắt đầu giống như hồ ly tinh rồi?”

“...” Tri Chích bĩu môi: “Ừm… Ngươi cũng có thể hiểu là như vậy, nhưng nó trang trọng hơn thế này một chút.”

???

Thấy Đào Tửu vẫn ngây ngốc như vậy, Tri Chích suy nghĩ một chút, giải thích: “Hẳn là thân thể của Đồ Sơn Trà thật sự quá phù hợp với linh hồn của ngươi, hơn nữa ngươi tu luyện Cửu Vĩ Hồ công pháp in ở trong đầu Đồ Sơn Trà, mà linh hồn của ngươi lại ở trong thân thể của nàng được rèn luyện, cho nên… Ngươi đã trở thành một con hồ ly.”

Nghe vậy, Đào Tửu gật gật đầu, tuy rằng vẫn còn có chút mơ hồ, nhưng nàng cũng hiểu được ý tứ trong đó.

Thấy Tri Chích có chút xấu hổ nhìn nàng, chắc là cảm thấy linh hồn của nàng bị hóa thành hồ ly nên có chút ngượng ngùng?

“Ai nha, không sao đâu.” Đào Tửu hào phóng nói: “Ta cảm thấy việc làm hồ ly, không có gì là không tốt.”

“Thật đấy à!? Ngươi thật sự cảm thấy như vậy sao?”

“Đúng vậy, hồ ly lớn lên xinh đẹp lại đáng yêu, hơn nữa đây chính là cửu vĩ hồ, rất là lợi hại đấy.”

Thấy nàng nói thật lòng như vậy, không giống như đang an ủi nó, Tri Chích yên lòng, thuận thế cũng khen nàng hai câu: “Đúng rồi, hơn nữa với nhan sắc hồ ly tinh này, sau khi bảo dưỡng đảm bảo khiến cho mấy ông lớn mà ta chuẩn bị cho ngươi đều phải mê mẩn.”

Emmmm......

“Ha ha…” Đào Tửu xấu hổ cười một tiếng: “Tri Chích, chúng ta không đi tới thế giới tiếp theo sao?”

“Đi, lập tức đi!”

“A Tửu, mời ngồi.”

Tri Chích vừa dứt lời, Đào Tửu chỉ cảm thấy trời đất đột nhiên quay cuồng, sau đó lập tức hôn mê bất tỉnh.

Không ai để ý rằng, ngọc bội trên cổ của tiểu hồ ly đã sáng lên mấy lần.