Chương 29: Sư Phụ Còn Có Thể Cứu Được Sao?

Khi Đào Tửu tỉnh lại, trên bầu trời đã là vầng trăng sáng rồi.

“A~ Thắt lưng thật đau.”

Đào Tửu mơ hồ xoay người, xoa xoa eo, bắt đầu sờ sờ vào làn da mịn màng trơn bóng của mình...

...!

Khi ký ức quay trở lại, nàng chỉ cảm thấy nhiệt độ trên gương mặt mình đang tăng lên một cách nhanh chóng.

Nàng với đại lão... Đã ngủ với nhau rồi!?

Có lẽ nhất thời không thể tiếp nhận được sự thật này, Đào Tửu cuốn mình vào trong chăn, lăn vài vòng trên giường.

“A a a a a a! Thật là xấu hổ.”

Càng nghĩ càng không kìm được sự bực bội, nàng dứt khoát xoay người ngồi dậy.

Không được, nàng không thể mất mặt một mình như vậy được.

Lão nam nhân kia hơn mười ngàn tuổi rồi, còn bị một tiểu cô nương cả kiếp trước cộng với kiếp này còn chưa quá nửa trăm tuổi ngủ cùng, nghĩ như thế nào cũng là hắn phải thấy mất mặt hơn mới đúng.

Nghĩ tới đây, nàng mới nhận ra —— Vậy lão nam nhân kia thì sao rồi?

Bên ngoài trời đã tối, hắn thế mà lại không có ở trong phòng, chẳng lẽ hắn cũng biết là mình mất mặt cho nên đã trốn đi rồi?

A, thứ cặn bã!

Ăn sạch nàng xong liền trốn đi không thấy người đâu, không phải một tên đàn ông cặn bã thì là cái gì chứ!

Lúc này, Giáo Chủ đại nhân đang hầm canh ở trong phòng bếp, trên người đột nhiên cảm thấy có chút lạnh.

Hắn nghi hoặc nhìn thoáng qua cửa sổ, lúc này cũng không có gió thổi tới.

Chẳng lẽ, vừa rồi tiêu hao quá nhiều linh lực nên hắn mới suy yếu đến như thế sao?

Mà Đào Tửu ở trong phòng thì đã mặc xong quần áo, nàng đang tán gẫu với Tri Chích một chút, làm thế nào để cân bằng giữa sự thánh thiện của một thánh nhân với bản tính cặn bã của một người đàn ông?

“Tri Chích, ngươi nói xem có phải hắn rất quá đáng hay không, rõ ràng vừa rồi còn đối với ta như vậy, kết quả, ta còn chưa tỉnh đã không thấy người đâu nữa rồi!”

Tri Chích đeo bịt mắt, nghe vậy vội vàng xua xua tay: “Ta không nhìn thấy cái gì cả, không biết hắn quá đáng như thế nào, cũng không biết hắn đối với ngươi như thế nào.”

Vừa mới nhìn thấy hai người hôn nhau, nó lập tức tìm cách để che chắn cho mình.

Chính là lúc sau giải trừ che chắn, sợ phải nhìn thấy thứ không nên nhìn, nó đã chủ động đeo bịt mắt.

... Thấy một bộ dáng sợ bị làm bẩn mắt của nó, Đào Tửu vốn còn đang chửi bới đại lão, nghĩ đến ý nghĩa đằng sau lời nói đó, lập tức lại thấy đỏ mặt vì xấu hổ.

Nàng mở miệng, cuối cùng tức giận nói: “Tri Chích, ngươi đúng là độc hại!!”

Vẫn loại độc còn có màu sắc! Hại đến bây giờ trong đầu nàng đều là hình ảnh mà người đàn ông chó kia vừa mới làm những chuyện đó với nàng.

Nó thực sự là... Giống như dư âm kéo dài dù có cố kìm nén thế nào cũng không thể đè xuống được.

Trong khi nàng đang cố gắng đánh lạc hướng, cánh cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.

“...”

Nhìn thấy Thông Thiên đi vào, một tiếng “Bụp” vang lên, sợi dây trong đầu Đào Tửu cuối cùng cũng bị đứt ra.

Nhưng, cảm giác bối rối và xấu hổ không thể giải thích được này phải làm sao đây!

Bốn mắt nhìn nhau, Thông Thiên cười nhạt một tiếng, đi vào trong phòng.

Đào Tửu đơn phương bại trận, sắc mặt đỏ bừng cụp mắt xuống, nhưng trong lòng lại có chút không cam lòng.

Rõ ràng người nên ngượng ngùng phải là đối phương chứ? Tại sao hắn lại tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra vậy!

A, tên đàn ông chó, quả nhiên da mặt rất dày.

Giáo Chủ đại nhân da mặt dày đặt cái khay ở trong tay xuống, mở bát canh ra múc một chén canh.

Trong lúc nhất thời, mùi canh xông vào mũi, Đào Tửu nuốt nước miếng, chỉ cảm thấy có chút đói bụng.

Thông Thiên bưng canh đã múc đến cái bàn nhỏ ở bên cạnh đầu giường: “Trà Trà, lại đây uống canh đi.”

Vẻ mặt Đào Tửu ngơ ngác đi tới bên đó, nhưng trong lòng lại không được bình tĩnh như mặt ngoài.

Thì ra hắn không ở trong phòng, là đi nấu canh cho nàng à.

Hừ, nể tình hắn khách khí như vậy, nàng tạm thời sẽ không mắng hắn là tên đàn ông chó, cũng không so đo những chuyện khác với hắn nữa.

Bưng chén canh lên, Đào Tửu nếm thử, ừm ~ hương vị không tệ nha, không phải lại là đi mua chứ.

Thấy tiểu nha đầu đang nghiêm túc uống canh, Thông Thiên cười cười: “Uống ngon không?”

Đào Tửu ngước mắt lên liếc hắn một cái, cười cười! Trước đây chưa bao giờ thấy ngươi cười nhiều như vậy nha!

Nhưng mà, người ta dù sao cũng là đại lão, vẫn phải tiếp tục giữ thể diện.

“Ngon quá.” Nàng gật gật đầu, lại nhếch miệng, giống như đang suy nghĩ: “Ừ ~ Món canh này nhất định là được hầm với một con gà mái già, tinh túy của cả con gà đều nằm ở trong canh.”

Nhìn ánh mắt của tiểu nha đầu cười cong như vầng trăng khuyết, tiểu nha đầu có vẻ vô cùng vui vẻ và tự tin.

Vì không muốn làm mất đi sự tự tin của nàng, Thông Thiên cũng gật đầu theo nàng.

Hắn cũng không nói với nàng rằng con gà mà hắn hầm là một con gà trống lớn, hay một con gà trống lớn còn chưa đầy bảy tháng tuổi.

Sau khi uống canh xong, sợ đại lão sẽ nhắc tới chuyện buổi chiều, Đào Tửu vội vàng bưng cái khay lên: “Sư phụ, trời cũng đã muộn rồi, ta đi rửa chén rồi nghỉ ngơi.”

“Không cần vội.” Thông Thiên ngăn nàng lại, phất tay liền lấy chiếc khay ra khỏi tay nàng.

“Mới vừa ngủ được mấy canh giờ, chẳng lẽ Trà Trà lại muốn đi ngủ nữa à?”

Đào Tửu đang muốn nói, đúng vậy, ta thật sự rất buồn ngủ.

Nhưng lại bị chặn lại hoàn toàn bởi lời nói của Thông Thiên.

Chỉ thấy hắn nhíu mày: “À ~ cũng đúng, hôm qua Trà Trà quả thật cũng rất mệt mỏi.”

“Khụ... Khụ khụ…”

Đào Tửu bị sặc nước bọt: mmp... Thật dâʍ đãиɠ, người đàn ông này quá dâʍ đãиɠ rồi!

Mấu chốt là hắn còn không tự nhận thức được, chạy tới vỗ lưng giúp nàng, còn làm vẻ mặt lo lắng hỏi nàng tại sao đột nhiên lại bị sặc.

Nàng còn có thể xảy ra chuyện gì đây, nàng chính là bị hắn quấy rối.

“Sư phụ... Khụ... Ta không mệt.” Nàng cố gắng giữ lại hình tượng cho mình: “Thực sự, không hề mệt chút nào.”

“Thật sao?” Vẻ mặt Thông Thiên làm một bộ dáng “Nàng đừng lừa ta”, thấy tiểu nha đầu cực lực gật đầu, khóe môi hắn hơi cong lên.

“Nếu Trà Trà không mệt, vậy lát nữa chúng ta lại làm lại nhé?”

“... Khụ... Khụ khụ khụ…” Trời ạ, là nàng sai rồi, nàng không nên tán gẫu về chủ đề này với tên đàn ông chó kia.

Ngẫm lại thì cũng đúng, lão nam nhân mười ngàn tuổi kia, thật vất vả mới mở được món thịt, nhưng lại mới lạ giống như không có gì khác cả.

Không được, chẳng qua là do da mặt của hắn dày thôi, nàng cần phải thay đổi chiến lược.

“... Khụ khụ…”

Đào Tửu thật vất vả mới dừng ho được, nàng đè nén cổ họng xuống, nhẹ giọng nói: “Sư phụ... Ta cảm thấy có chút đau, đêm nay ta muốn đi nghỉ ngơi, có được không?”

Đau?

Nghe vậy, Thông Thiên nhướng mày, lo lắng nói: “ Đau ở đâu, vết thương lúc trước lại tái phát sao?”

Không thể như vậy được, rõ ràng là hắn đã chữa lành vết thương cho tiểu nha đầu rồi mà.

Nhưng nếu nàng nói đau, không thể bỏ qua được, cũng không thể để lại bất kỳ nguy hiểm tiềm ẩn nào cho sau này được.

Nghĩ đến đây, hắn muốn lập tức kiểm tra giúp nàng.

Đào Tửu vội vàng xua xua tay: “Sư phụ, ta không sao, chính là mấy ngày gần đây ngủ không ngon, đau đầu, đau đầu chút thôi!”

Mẹ nó, đại lão ngây thơ như vậy, ngay cả cái này cũng không hiểu.

Nói cách khác những lời mạnh mẽ vừa rồi của hắn, tất cả đều là do tự nhiên gây ra?

Ôi, không nghĩ tới bản tính của đại lão lại đen tối như vậy, làm cho nàng cũng ngượng ngùng khiến hắn càng trở nên đen tối hơn.

Nghe thấy nàng bảo nàng đau đầu, lông mày Thông Thiên lại càng nhíu chặt hơn.

Đào Tửu thấy thế thì vội vàng giải thích: “Sư phụ, kỳ thật cũng không phải là đau, chính là mấy ngày nay không có sư phụ ở đây, ta có chút lo lắng, mới ngủ không ngon, lúc này đầu óc có chút choáng váng mà thôi.”

“Không có vấn đề gì lớn đâu, cứ đi ngủ là sẽ ổn thôi, chỉ cần đi ngủ là sẽ ổn thôi!”

Nói xong, nàng vừa lui ra ngoài, thấy đại lão không có ý ngăn cản nàng nữa, nhanh chóng chạy ra ngoài: “Sư phụ, người cũng nghỉ ngơi sớm một chút.”

Thấy nàng chuồn còn nhanh hơn thỏ, Thông Thiên làm sao còn không hiểu được, thì ra là tiểu nha đầu này đang xấu hổ.

Tại nàng không nói sớm, nếu biết nàng nhút nhát như vậy, hắn sẽ không trêu chọc nàng nữa.

Vốn tưởng rằng tối nay còn có thể ôm hồ ly ngủ, lần này thì tốt rồi, hồ ly đã chuồn đi rồi.

Nhưng... Nghĩ đến chuyện mình sắp làm, đôi mắt vốn đang cười của Thông Thiên đột nhiên tối sầm lại.

Mấy ngày gần đây, trước tiên để nàng thích ứng một chút, chờ hắn mở lại thế giới, sau đó để cho nàng quen với việc hai người ở cùng với nhau.

Bằng không, sau hai ngày nữa hắn không có ở đây, chẳng phải nàng sẽ càng không thể ngủ được hay sao.

***

Hai ngày kế tiếp, mối quan hệ của Đào Tửu và đại lão giống như quay trở lại như trước đây.

Chỉ trừ việc mỗi ngày lão nam nhân này đều nấu canh cho nàng.

Sáng hôm sau, sau khi Đào Tửu uống canh xong, Thông Thiên nói cho nàng biết, hắn có chút việc cần phải ra ngoài vài ngày.

Bởi vì nghĩ đến lúc trước khi mình không có ở đây, tiểu nha đầu lo lắng đến nỗi ngủ không ngon, cho nên lần này Thông Thiên đặc biệt báo cáo với nàng.

Nhưng vì không muốn nàng phải lo lắng, hắn không nói mình phải đi làm gì.

Đào Tửu đang cúi đầu uống canh, nghe được hắn sắp rời đi, trong mắt hiện lên một cảm giác khác thường.

Nàng đã sớm biết hắn muốn làm cái gì và cũng biết luôn kết quả sẽ như thế nào rồi.

Nhưng nàng lại không thể ngăn cản hắn được.

Khi nàng ngẩng đầu lên, vẻ mặt ngoan ngoãn đáp: “Ừm, sư phụ đi đi, Trà Trà chờ người trở về.”

Chỉ là, sư phụ, ngươi còn có thể trở về sao?

“Ừm, sư phụ không có ở đây, nàng cũng phải ăn uống cho thật tốt.” Trước khi đi, Thông Thiên xoa đầu nàng: “Ta đã phân phó sư tỷ Vô Đương, để chăm sóc nàng cho tốt.”

Vô Đương Thánh Mẫu, là một đệ tử thân truyền còn sót lại sau Vạn Tiên Trận.

Ồ, và Đào Tửu.

“Ừm, sư phụ, người yên tâm đi, ta sẽ tự chăm sóc tốt cho bản thân mình.”

Nhìn theo Thông Thiên rời đi, Đào Tửu nghĩ, chờ sư phụ không thể trở về nữa, nàng... Cũng phải rời đi rồi.

Lần này chia tay, chính là mãi mãi không gặp lại.

Một lúc lâu sau, Đào Tửu lau mắt, nhưng bóng dáng của Thông Thiên sớm đã biến mất khỏi tầm mắt rồi.

...

Hai ba ngày tiếp theo, cuộc sống của Đào Tửu có chút nhàm chán.

Chỉ chờ Tri Chích nói cho nàng biết —— tin tức Thông Thiên bị Hồng Quân lão tổ đưa đi, cũng có nghĩa là nàng nên rời khỏi thế giới này rồi.

Nhưng mà, tin tức truyền tới, lại là tin đại lão hồn phi phách tán.

“... Tri Chích, ngươi vừa nói cái gì…” Sau khi nghe được lời Tri Chích nói, Đào Tửu nhất thời có chút không kịp phản ứng: “Ngươi nói lại lần nữa đi…”

Làm sao có thể chứ, sư phụ làm sao có thể chết được, nàng nhất định là đang xuất hiện ảo giác, nếu không thì chính là đang nằm mơ đi!

Nhìn vẻ mặt thất vọng của nàng, Tri Chích có chút hối hận khi nói cho nàng biết về tin tức này.

Ban đầu hắn vốn dĩ là muốn gạt nàng, trực tiếp nói đại lão bị đưa đi, sau đó hai người cứ như vậy đi sang thế giới tiếp theo là tốt rồi.

Nhưng hắn nghĩ, dù sao thì đại lão và Đào Tửu cũng có chút quan hệ tình cảm.

Hơn nữa việc cố ý lừa gạt nàng nó không thể làm được, dù sao thì thành thật là phẩm đức tốt đẹp của nó, vì thế nó đã chọn nói sự thật.

Bây giờ thấy nàng như vậy... Xem ra, nàng quả thật là rất thích nhan sắc của đại lão.

Nghĩ đến nhan sắc tuyệt vời như vậy biến mất khỏi thế gian này, đúng là điều khổ sở không thể chịu đựng được.

“A Tửu, đại lão muốn mở lại thế giới, lấy bản thân làm trận nhãn, sau khi bị sư phụ và các sư huynh ngăn cản, hắn còn không ngần ngại dùng chính sức mình để chống lại với Thiên Đạo, cuối cùng… Cả cơ thể và linh hồn đều bị phá hủy.”

Không thể không nói, thực lực của Thông Thiên Giáo Chủ vẫn rất mạnh, có thể trực tiếp đối nghịch với Thiên Đạo, nó rất khâm phục hắn!

“Hồn Phi Phách Tán... Thân thể đã chết, linh hồn diệt vong…” Đào Tửu cúi đầu lẩm bẩm hai câu này, nàng có chút muốn khóc, nhưng lại không thể khóc được.

Không phải, hai câu này thì có liên quan gì đến sư phụ nàng chứ?

Hắn chính là một đại lão có sức mạnh phi thường, hơn mười ngàn năm tu luyện trở thành thánh nhân, như thế nào... Làm sao có thể thế được...

Chẳng lẽ, hắn cố ý sao?

Hắn muốn đi đến một thế giới mới, cho nên mới cố ý tạo thành ảo giác hồn phi phách tán?

Nghĩ đến điều này, nàng vội vàng hỏi Tri Chích: “Tri Chích... Ngươi không phải có thể kiểm tra tình trạng của Ba Ngàn Thế Giới sao, ngươi có thể giúp ta điều tra một chút hay không, sư phụ của ta có phải đã đi đến thế giới khác rồi hay không?”

Nghe nàng nói như vậy, Tri Chích lập tức hiểu ra suy nghĩ của nàng.

Nhưng...

“A Tửu, điều mà ngươi nghĩ tới, vừa rồi ta cũng đã nghi ngờ.” Thấy vẻ mặt nàng có chút kỳ vọng, khuôn mặt nhỏ của Tri Chích lộ ra vẻ không đành lòng: “Nhưng... Ta không tra được thế giới khác có linh lực chuyển động không rõ ràng, hơn nữa…”

“Hơn nữa cái gì?” Trực giác của Đào Tửu mách bảo kế tiếp không phải là tin tức tốt gì, nhưng có liên quan đến sư phụ, nàng không muốn buông bỏ cái nào hết.

“Ta đã cảm ứng được, sư phụ ngươi... Là hồn phi phách tán, ta còn cảm ứng được một chút nguyên thần còn sót lại của hắn, hẳn là bị Hồng Quân lão tổ dùng hết sức lực mới giữ lại được.”

Kỳ thật nó cũng cảm thấy có gì đó rất kỳ quái, thân thể ngàn năm không bị phá hủy, lại có thể biến mất dễ dàng như vậy sao?

Nó linh cảm có gì đó không đúng, nhưng nó không nói thêm gì cả.

Nói rồi, không phải càng làm cho A Tửu thêm buồn hơn sao?

Sau khi nhận được câu trả lời của Tri Chích, Đào Tửu im lặng ngồi xổm trên mặt đất.

Nàng khoanh tay lại, vùi đầu xuống, nhất thời cảm thấy toàn thân có chút lạnh.

Tên đàn ông chó nói không giữ lời, rõ ràng bảo nàng đợi hắn trở về.

Nhưng bây giờ… Nàng vẫn đang đợi hắn, nhưng hắn sẽ không bao giờ quay trở lại nữa.

Thấy nàng ngồi xổm ở trên đất, phảng phất như một tiểu đáng thương không ai thèm muốn, Tri Chích nhịn không được cảm thấy ánh mắt có chút chua xót.

Ôi, nó liền biết, yêu thích nhan sắc của một lão nam nhân không phải chuyện tốt lành gì, bởi vì một ngày nào đó lão nam nhân kia có thể sẽ không còn nữa.

Lần sau, lần sau nó sẽ tìm cho nàng một con sói trẻ.

Một lúc lâu sau, khi Tri Chích đang suy nghĩ nên an ủi nàng như thế nào thì Đào Tửu đột nhiên ngẩng đầu lên, nhỏ giọng nói: “Tri Chích, ta muốn đi gặp sư phụ.”

“Ồ, được.” Thấy nàng cuối cùng cũng nói chuyện, Tri Chích thở phào nhẹ nhõm.

Dáng vẻ vừa rồi của nàng thật sự rất đáng thương, cảm giác cô đơn bao phủ quanh người nàng, gần như khiến nó cảm thấy choáng ngợp.

Lúc này đừng nói là đi xem thi thể của đại lão, cho dù nàng muốn trộm thi thể của hắn đem về, nó một chữ “Không” cũng sẽ không nói.

...

Cho tới khi Đào Tửu gặp lại Thông Thiên, cũng đã qua hai ngày.

Lúc này tâm trạng của nàng sớm đã bình tĩnh lại, ít nhất thì ở bề ngoài là như vậy.

“Đồ Sơn Trà bái kiến sư tổ.”

Trong Tử Tiêu cung có ba mươi sáu tầng thiên ngoại, Hồng Quân lão tổ nhìn thiếu nữ đứng dưới bậc thềm, trong ánh mắt không vui cũng không buồn kia nhanh chóng hiện lên một sự khen thưởng.

Không hổ là nha đầu mà Tam Oa coi trọng, nàng có thể vượt mọi khó khăn mà tìm được tới nơi này, những tâm tư mà Tam Oa dành cho nàng cũng không tính là vô ích.

“Ngươi tới đây vì sư phụ của ngươi.” Hồng Quân nói rõ ràng, giọng điệu không cảm xúc: “Đi theo ta.”

Đào Tửu đi theo Hồng Quân tới thiên điện, liếc mắt một cái liền thấy được đại lão đang nằm ở giữa điện.

Lúc này hắn nằm trên chiếc giường ngọc, một gương mặt tuấn tú không hề tức giận, không hề giống với một đại lão suốt ngày trêu chọc nàng, nhìn thấy vậy khiến cho l*иg ngực nàng có chút nghẹn lại.

Xung quanh Thông Thiên được thắp rất nhiều đèn, ngọn lửa trên đèn vẫn luôn bất động, vô cùng ổn định, nhìn từ xa lại giống như là ngọn lửa giả.

“A Tửu, ngươi xem mấy cái đèn ở xung quanh đại lão, đó là hồn đèn do Đạo giáo làm ra, nếu hồn đèn không tắt, nghĩa là đại lão vẫn còn chút hy vọng.”

Nghe được những lời này, Đào Tửu mới dời ánh mắt khỏi người Thông Thiên, nhìn về phía hồn đèn.

“Tri Chích, ý ngươi là, sư phụ của ta còn có thể cứu được sao?”