Chương 3: Sau Này Giáo Chủ Thông Thiên Chính Là Thần Tượng Của Ta

Nhớ tới lời Tri Chích nói, thừa dịp chàng trai áo xanh kia tới gần hơn, Đào Tửu quyết định lặn trên mặt đất một vòng, cũng không để ý đến hình tượng mà kêu gào thảm thiết.

Mặc dù tiếng kêu của tiểu hồ ly không lớn, nhưng được cái the thé, đột ngột vang lên giữa tiếng chim hót lanh lảnh.

Quả nhiên lôi kéo được sự chú ý chàng trai áo xanh kia, chàng trai ấy đầu đội một chiếc mũ Khổng Tước đính ngọc màu xanh lam, khuôn mặt phải nói là cực kì xinh đẹp.

Khi nhìn thấy con hồ ly nhỏ bị ngã trên mặt đất, hắn từ đám mây đáp xuống, đến gần để nhìn.

"Ô? Con hồ ly nhỏ này xấu thế." Chàng trai áo xanh hơi mở to đôi mắt phượng, hình như có chút kinh ngạc: "Lại còn là một con hồ ly chín đuôi, bây giờ dáng vẻ của tộc hồ ly đều kém như thế sao?"

Đào Tửu nghe thấy thế, không nhịn được mắng Tri Chích một tiếng, nhưng trên mặt lại là một đôi mắt hồ ly đáng thương nhìn chàng trai áo xanh, miệng phát ra tiếng kêu ư ử khe khẽ.

"Hồ ly nhỏ, ngươi bị thương hả?" Chàng trai áo xanh đi đến ngồi xổm trước mặt Đào Tửu, đưa một tay lật người của của con hồ ly, đại khái là đang nhìn xem có vết thương nào hay không.

Chỉ là sắc mặt có hơi ghét bỏ, cũng không biết là chê nàng bẩn thỉu hay là xấu xí.

"Chỉ là trầy da một tẹo, không có vấn đề gì lớn cả." Chàng trai thu tay lại, còn lấy ra một cái khăn lau lau: "Có điều nhìn ngươi vừa nhỏ vừa gầy như thế, một mình ở bên ngoài đoán chừng cũng chẳng sống được bao lâu."

Đào Tửu nghe vậy, tiếng kêu phát ra càng đáng thương, quả nhiên chàng trai kia nhíu mày, suy tư một lát rồi mới nói: "Thôi bỏ đi, ta là tộc chim, ngươi là thú vật, cũng coi như là có chút quan hệ, vậy ta giúp ngươi một lần."

Nói xong, chàng trai áo xanh định ôm lấy con hồ ly nhỏ, nhưng vừa nhìn thấy bộ dạng bẩn thỉu của nó lại ngừng lại, vẻ mặt hình như hơi kỳ cục khó xử.

Dừng lại một chút, hắn cắn răng, quyết định cởϊ áσ khoác ngoài của mình xuống bọc người con hồ ly lại rồi mới bế nó lên.

Bị người ta ôm vào trong ngực, Đào Tửu không nhịn được mắng thầm: "Đúng là bệnh thích sạch sẽ, đoán chừng bộ y phục này hắn cũng không có ý định mặc lại."

Lúc này Tri Chích lại nói: "Thứ mà loài chim yêu quý nhất là lông vũ, huống chi hắn còn là thiên hạ đệ nhất Khổng Tước.”

"Đệ nhất Khổng Tước?" Đào Tửu nghĩ ngợi, danh sách Phong Thần cô cũng có nhìn qua, trong đó chỉ có duy nhất một con Khổng Tước.

"Hắn chính là Khổng Tuyên có hào quang ngũ sắc ư?"

"Thông minh đấy, hắn chính là Khổng Tuyên."

"Được rồi, vậy ngươi có biết giờ hắn định đưa ta đi đến chỗ nào không?" Khổng Tuyên lúc này tiếp tục lên đường, bay tới phía trước.

"Cái này ngươi đến thì biết, dù sao cũng là chốn tu tiên." Tri Chích vừa nói xong, lại không kìm được ngáp một cái: "Dù sao bây giờ ngươi cũng chỉ là một con hồ ly không có gì to tát lắm, ta đi ngủ một giấc trước đã nhé."

Nói xong nó mặc kệ Đào Tửu, sau đó cũng im lặng.

Đào Tửu bị Khổng Tuyên ôm vào lòng, buồn bực ngán ngẩm, quyết định thò đầu ra nhìn xuống dưới.

Khổng Tuyên lúc này đang bay ở trên cao, đập vào mắt nàng chỉ là một khoảng không trắng xóa mờ mịt, căn bản chẳng có cảnh đẹp giống như tiểu thuyết thần tiên viết, Đào Tửu thấy đầu óc choáng váng, quyết định dựa vào ngực Khổng Tuyên ngủ thϊếp đi.

Lúc tỉnh dậy, Khổng Tuyên đã đến nơi, đang nói chuyện cùng người nào đó.

"Đa Bảo huynh, con hồ ly nhỏ này ta tặng cho huynh, huynh đem đến đảo Bồng Lai."

"Này, ngươi đến thì đến thôi, lại còn tặng cái gì thế hả."

Trong lúc mơ màng, Đào Tửu chỉ cảm thấy mình được chuyển từ trong lòng người này sang lòng người khác.

Sau đó nàng lại nghe thấy một giọng nói có chút thô lỗ phát ra ở trên đầu mình: "Hồ ly? Khổng Tuyên ngươi đây là có ý gì?"

"Đang đi được nửa đường thì ta nhặt được con hồ ly nhỏ này, thấy đáng thương, nhưng lại không tiện mang theo bên người, ta nhớ đảo Bồng Lai của các ngươi được khen là dạy học không phân biệt tầng lớp, ngược lại còn là một nơi khá tốt để đến."

Nói xong, Khổng Tuyên lại lo con hồ ly nhỏ vì xấu xí mà không được tiếp nhận, lại nói thêm một câu: "Huynh đừng nhìn nó giờ gầy gò mà không thèm để ý, dù gì nó cũng là một con hồ ly chín đuôi, tu luyện thành tinh rồi chắc chắn sẽ không tồi."

"Khụ, chúng ta không nói về vấn đề này nữa, ngươi đưa tới đây rồi, vậy nuôi là được." Đa Bảo đạo nhân không để ý nhiều đưa luôn tay ra, thuận tiện xoa đầu hồ ly nhỏ.

Vừa đúng lúc nhìn thấy Đào Tửu mở to đôi mắt nhìn chằm chằm hắn, hắn liền vui mừng nói: "Ta thấy tiểu gia hỏa này cũng khá thông minh, đúng lúc sư tôn dạo gần đây đang nhàn rỗi, vậy đưa đến chỗ đó nuôi, coi như là thêm thú vui cho người."

Nghe đến khúc này, Đào Tửu cuối cùng cũng tỉnh hẳn, cái tên mặt hoa da phấn Khổng Tước kia là đang đem nàng tặng cho người khác, còn đưa đến đảo Bồng Lai, cho cái người tên là Đa Bảo này.

Sao nghe cái tên Đa Bảo Đa Bảo lại có chút quen tai? Đào Tửu nhớ ra liền kinh ngạc: "Đây không phải là đại đồ đệ của giáo chủ Thông Thiên sao?"

Đúng rồi đúng rồi, giáo chủ Thông Thiên hình như chính là tới từ đảo Bồng Lai.

Cho nên nàng đây coi như là vào Tiệt giáo?

Không được không được, kết cục của Tiệt giáo không được tốt, nàng tới đây là vì nhân sinh tuyệt vời thú vị, chứ không phải tới để làm bia đỡ đạn.

Xem ra nàng phải tự nghĩ cách để chuồn đi mới được.

Lúc tâm trí Đào Tửu còn đang ở trên mây, Đa Bảo đạo nhân đã mang theo nàng đến Bích Du Cung.

Đến bên ngoài cửa cung, Đa Bảo đạo nhân đối mặt với cổng chính đóng kín, cung kính nói: "Sư tôn, đệ tử Đa Bảo có việc cần cầu kiến."

"Vào đi." Theo sau đó là một giọng nói trong trẻo trầm thấp, cánh cửa lớn đóng chặt từ từ mở ra.

Đa Bảo đạo nhân "Vâng" một tiếng, qua cửa đi thẳng vào bên trong điện, thấy một căn phòng đơn giản tĩnh mịch, một người đàn ông đang ngồi yên lặng quay lưng về phía cửa, trên người khoác áo bào màu tím rộng thùng thình, mái tóc đen cũng tùy ý xõa ra.

"Ngươi mang theo một con hồ ly sao?" Người đàn ông không quay người lại, thanh âm tinh khiết không gợn sóng lại khiến Đào Cửu trong lòng cực kì kinh ngạc.

Nàng thầm nghĩ không hổ là thánh nhân, một câu nói này mà cũng có thể làm cho tâm trí người khác chấn động.

"Sư tôn đúng là có con mắt tinh tường." Đa Bảo cười, tới gần người đàn ông kia: "Khổng Tuyên vừa mới tặng cho đệ tử một con hồ ly nhỏ, rất thông minh, ta nghĩ đến sư tôn vừa xuất quan, vừa đúng lúc người đang rảnh rỗi có thể dạy bảo nó, liền đưa tới cho người."

"Để nó xuống đi." Lúc đang nói chuyện, người đàn ông đã xoay người lại, đôi mắt sâu thẳm không chút gợn sóng nhìn về phía hồ ly nhỏ trong ngực Đa Bảo, khóe miệng còn mang theo ý cười nhàn nhạt.

Trong chốc lát, Đào Tửu cảm thấy ánh sáng từ chỗ đối phương sắp làm mù mắt nàng rồi.

Ai nói giáo chủ Thông Thiên là một ông già đầu bạc chứ! Mặt đẹp da trắng như thế, một ông lão sao có thể có nét đẹp thanh tú như vậy?

Thứ lỗi cho vốn từ vựng có hạn của nàng, nhưng người trước mặt thực sự không phải là một ông già, vẻ ngoài tuấn tú như thế, có nói là một chàng trai trẻ cũng không ngoa nha.

Trong lúc nhất thời, nàng cảm thấy như mình bị mấy cuốn tiểu thuyết với phim truyền hình lừa gạt, đây rõ ràng là một đại mỹ nam, đại soái ca, còn đẹp trai hơn cả thần tượng trước kia của nàng!

Nàng quyết định rồi, ở cái thế giới này, giáo chủ Thông Thiên chính là thần tượng của nàng, về sau nàng chỉ nể mặt hắn thôi. Thế là đủ rồi!

Nhân lúc nàng đang lơ đãng, Đa Bảo đã đặt nàng xuống rồi rời đi.

Chỉ thấy mỗi gương mặt làm nàng si mê kia đang cười, sau đó nàng liền bị nhấc lên.

"Cái tình huống gì đây?" Bốn chân đột nhiên đạp phải không khí, Đào Tửu đang ngẩn người liền tỉnh lại, giữa lúc không biết phải làm gì, chỉ thấy cổ tay xách nàng của người kia khẽ động một cái, nàng liền bị ném vào trong một cái ao lớn.

"Khụ khụ khụ." Hồ ly nhỏ không kịp đề phòng liền bị sặc nước, bốn cái chân khua trong nước đá loạn xạ, nàng cũng chưa quên trước đó mình bị chết đuối, nàng không muốn lại trải qua cảm giác đó.

Nhưng cái người ném nàng kia ngay sau đó cũng xuống nước, còn bế nàng lên.

"Đừng động nữa, ngươi bẩn quá."

Giọng nói truyền tới, Đào Tửu liền giống như bị điểm huyệt, nằm im bất động.

Nhưng nội tâm lại không khỏi run rẩy: "Tình huống gì thế này, đại lão đây là...muốn tự mình tắm rửa cho nàng?"

***

Ngay lúc Đào Tửu đang chuẩn bị kiềm chế cảm giác xấu hổ trong lòng lại, tùy ý để cho đại lão kia tắm rửa cho mình, giáo chủ Thông Thiên đã đem nàng thả lên tấm gỗ bên cạnh.

"Chỗ này nước cạn, ngươi yên tĩnh ngâm mình đi."

Đào Tửu thở phào nhẹ nhõm, nói gì thì nói, dù sao cũng là đại lão, làm gì biếи ŧɦái đến mức muốn tắm cho hồ ly chứ.

Nhưng mà sự thật lại chứng minh, đại lão đúng là có lúc biếи ŧɦái thật, vì giáo chủ Thông Thiên lại quấn khăn đi đến chỗ này.

Thế là, Đào Tửu trải nghiệm cảm giác được đại lão tự mình phục vụ, khỏi phải nói, cảm giác không hề tệ.

Giáo chủ đại nhân dùng khăn lau lau nước trên người hồ ly nhỏ, lại dùng chân khí làm khô lông của nàng.

"Ừm ~ thuận mắt hơn rồi đấy." Hồ ly nhỏ được tắm sạch sẽ toàn thân trắng như tuyết, nhìn cũng có chút đáng yêu.

"Chỉ là gầy quá."

Đại lão lắc đầu, hình như không hài lòng lắm, một lát sau liền đi mất.

Đào Tửu ở trong căn phòng trống không có chút buồn bực, giáo chủ Thông Thiên này sao mà lải nhải vậy, chẳng lẽ đầu óc có chút vấn đề à?

Một lúc sau, giáo chủ đại nhân đầu óc có vấn đề trở về, trong tay còn cầm thêm con gà quay.

Gà quay? Ngửi thấy mùi thơm, Đào Tửu mở to mắt, mình xuyên qua đây lâu như vậy rồi cũng chưa ăn gì, cái thân thể hồ ly này càng ngày càng đói, giờ nhìn thấy gà quay còn không phải là thèm nhỏ nước dãi à.

"Muốn ăn?" Giáo chủ đại nhân thấy hồ ly nhỏ nhìn đầy mong chờ, tiện tay biến ra một cái đĩa, đem gà quay đặt lên đó.

"Cho ngươi."

Đào Tửu nhìn đĩa gà quay được đẩy đến trước mặt mình, nhất thời khó xử, cái này nguyên con phải ăn như thế nào đây?

Thế là nàng đưa bàn chân nhỏ xù lông ra chọc chọc con gà quay, lại nhìn Thông Thiên kêu ư ử.

"Ngươi là hồ ly mà lại không ăn gà?" Giáo chủ đại nhân luôn bình tĩnh giờ lại hơi bật cười, mặc dù hắn biết hồ ly này là cái, nhưng mà cũng không thể đỏng đảnh như thế được.

"Ô ngoao ~" Đào Tửu há miệng kéo kéo con gà quay, lại ngẩng đầu nhìn hắn đầy đáng thương, trong lòng có ý là ta sẽ ăn gà, nhưng trực tiếp ăn như này vẫn có chút không quen hức hức.

Thế là giáo chủ đại nhân đành thỏa hiệp, hướng về phía con gà quay phất nhẹ một cái, thịt gà liền chồng từng miếng từng miếng ở trong đĩa.

Như này mới đúng chứ, Đào Tửu tỏ vẻ hài lòng, quay về phía hắn nhếch miệng, lộ ra răng nanh nhỏ, sau đó vùi đầu vào đĩa ăn như gió cuốn.

Nhìn bộ dáng đói như hổ này của nàng, giáo chủ tỏ ý đây mới là dáng vẻ một con hồ ly nên có chứ.

Đào Tửu rất nhanh đã giải quyết hết chỗ thịt gà, chính nàng còn có chút ngạc nhiên, nghĩ thầm dạ dày của hồ ly đúng là không tầm thường nhỉ, trông nhỏ như vậy mà có thể ăn nhiều hơn cả nàng hồi trước.

Giáo chủ Thông Thiên thế mà vẫn đang suy nghĩ, xem ra cần phải để môn hạ đệ tử đi bắt thêm mấy con gà rừng về, không thì không thể nuôi cho hồ ly nhỏ này béo lên được.

Thế là, mấy ngày sau đó ở khắp đảo Bồng Lai truyền tin chưởng giáo sư tôn gần đây thích ăn gà, mỗi ngày đều phải ăn một con gà nướng.

Lại thêm cả đầu bếp nướng gà làm chứng, chuyện giáo chủ khá kén chọn với việc ăn gà, coi trọng hình thức, phải là thịt mềm da giòn.

Các giáo nhân nhất thời có chút khó hiểu, nhưng giáo chủ thích thì họ cũng thích, thế là nhao nhao lên tìm các loại gà để đưa tới cho đầu bếp, những giáo đồ có tài nấu ăn còn tự mình nấu để dâng lên, còn Đào Tửu thì được ăn uống đến no nê.

Cuối cùng Đa Bảo đứng ra bác bỏ tin đồn, nói rằng chưởng giáo sư tôn gần đây nuôi một con hồ ly nhỏ, những con gà kia đều là cho con hồ ly ấy ăn, mọi người lúc này ngừng lại.

Mặc dù ở trên đảo vô cùng náo nhiệt, giáo chủ Thông Thiên ở trong Bích Du Cung ngoài việc thỉnh thoảng gọi hồ ly nhỏ vài tiếng, còn không thì vẫn như trước cực kỳ yên tĩnh.

"Tiểu hồ ly, ngươi có tên không?" Đào Tửu đang ngửa cái bụng trắng ra phơi nắng, giáo chủ đại nhân ngồi bên cạnh đọc sách đột nhiên hỏi.

Nàng bèn hỏi Tri Chích ở trong đầu: "Này hỏi ngươi một cái, con hồ ly nhỏ này có tên không?"

Tri Chích ở không gian bên trong cũng đang say sưa phơi nắng, uể oải đáp: "Có, gọi là Bạch Trà, hoặc là Đồ Sơn Trà Trà."

Bạch Trà? Vậy nàng cũng coi như là dùng rượu thay trà rồi?

Có tên rồi, nàng xoay người ngồi xổm, nhìn giáo chủ đại nhân kêu một tiếng, giáo chủ đại nhân liền đưa tay về phía nàng.

Mấy ngày gần đây hai người cũng tạo được sự ngầm hiểu, vì Đào Tửu khéo léo phô bày ra rằng nàng là một con hồ ly thông minh - biết viết chữ.

Sau đó hồ ly nhỏ nhấc chân lên vẽ một chữ Trà xiêu vẹo ngay trên lòng bàn tay của hắn.

"Là chữ Trà nhỉ." Giáo chủ đại nhân có chút trầm ngâm: "Cửu Vĩ Hồ chỉ thuộc về tộc Thanh Khâu hồ vương, vậy ngươi chính là nữ hậu duệ của Đồ Sơn rồi."

Đào Tửu toét miệng gật gật đầu, tỏ ý rằng hắn nói đúng rồi.

"Vậy ta gọi ngươi là Trà Trà." Giáo chủ đuôi mắt mang theo ý cười, lại nói: "Ngươi ở Bích Du Cung cũng được vài ngày rồi, thế có bằng lòng ở đây tu hành không?"

Cuối cùng cũng đến vấn đề chính rồi, cái nàng muốn chính là đi tu đấy.

Trong lúc nhất thời Đào Tửu chỉ cảm thấy kích động đến mức muốn khóc, cuộc sống không thể nói chuyện thực sự là quá bị động.

Thấy hồ ly nhỏ gật đầu mấy lần, ý cười trên khóe mắt đại nhân càng rõ hơn: "Vậy ngươi bái ta làm thầy đi, sau này ngươi chính là tiểu đồ đệ của ta."

Hả? Bái sư? Nghe thấy từ bái sư này, Đào Tửu lùi người mấy bước, không quên lắc đầu.

Không được không được, tu hành thì được chứ bái sư thì không thể.

Không bái sư, kiên quyết không bái sư!