Chương 27: Sư Phụ Muốn Trừng Phạt Ngươi

Nhìn thấy móng vuốt hồ ly của mình, Đào Tửu giống như quên đi đau đớn trên người, chỉ hận không thể có một cái lỗ để nàng chui vào.

Nhìn thấy một vật thể không xác định đột nhiên lao tới từ phía sau, sau đó lại biến thành tiểu hồ ly nghịch ngợm đáng yêu của hắn, hơn nữa tiểu hồ ly còn vì bị thương nên mới hiện ra nguyên hình.

Đôi mắt sâu thẳm trong nháy mắt đã lạnh như băng.

Xong rồi, xong rồi... Nhìn thấy sự thay đổi của tiểu sư đệ ở trước mắt, trong lòng Nguyên Thủy không khỏi lẩm bẩm, lần này sợ là sư đệ sau mấy năm nữa cũng không thèm để ý tới bọn họ rồi.

Mấy đệ tử không có nhãn lực ở phía dưới, khi thấy sức mạnh của đại trận yếu đi, lập tức làm theo phân phó trước đó của Nguyên Thủy, dùng phù ấn để lấy bốn thanh bảo kiếm xuống.

Từ đó, Tru Tiên trận xem như bị phá bỏ.

Nhưng vẻ mặt của Lão Quân và Nguyên Thủy cũng như vỡ vụn.

Mà lúc này Thông Thiên làm gì còn tâm tình mà để ý tới bọn họ.

Hắn lạnh mặt, nghiêng người về phía trước, ôm lấy tiểu hồ ly bị thương ở trên mặt đất giống như sắp ngất đi.

Quả thật Đào Tửu chỉ là có chút khó xử, hơn nữa cũng sợ phải đối mặt với đại lão, cho nên nàng đã cố ý giả vờ ngất xỉu.

Cảm giác đau đớn của nàng đã sớm được Tri Chích chặn lại rồi.

“Chúng ta đi.” Giáo Chủ Đại Nhân ra lệnh cho mấy người của Triệt giáo, sau đó bay lên rời đi trước.

Giọng nói kia giống như tuyết lạnh ngàn năm, đám đệ tử nghe được đều rất sợ hãi, trong lòng Đào Tửu cũng run lên vì sợ.

Mẹ ơi, giọng nói của đại lão trầm thấp đến đáng sợ, không phải là tức giận vì nàng làm cho hắn mất mặt đấy chứ.

“Làm sao bây giờ, hình như ta khiến cho đại lão thua, còn khiến hắn phải mất mặt như vậy nữa.”

“Với cái tính cách sĩ diện của hắn, chắc chắn sẽ tra tấn ta bằng nhiều cách.”

Đào Tửu khóc không ra nước mắt, còn phải cẩn thận khống chế cảm xúc, sợ bị đại lão phát hiện ra nàng đang giả vờ ngất xỉu.

Nghe nàng chửi bới, Tri Chích nhìn nàng bằng ánh mắt đồng cảm: “Nói cho ngươi biết, vừa rồi có phải đầu óc ngươi có vấn đề hay không?”

Đại lão là thân vạn kiếp bất hoại, cho dù thật sự bị đánh một chút cũng không có chuyện gì to tát, tại sao ngươi không chịu suy nghĩ kỹ, còn muốn dùng thân thể nhỏ bé này của ngươi để chặn nó vậy?”

“Hu hu... Người ta cũng là không kịp phản ứng, hơn nữa sao ngươi không chịu sớm nói chứ, cũng không biết ngăn cản ta một chút.”

“A, ngươi còn trách ta?” Tri Chích nhịn không được mà bật cười: “Ngươi hành động nhanh như vậy, ta muốn ngăn cản cũng không được nha.”

Hơn nữa lúc đấy nó còn đang tập trung thu thập lệ khí, làm sao có thể ngờ rằng nàng lại nghĩ không ra chứ?

“Thôi quên đi.” Thấy nàng bị thương nặng như vậy, Tri Chích cũng không đành lòng so đo với nàng: “Có muốn ta cho ngươi thêm một viên thuốc chữa thương nữa không?”

“Không cần, dù sao cũng không đau nữa.” Đào Tửu quyết đoán từ chối, tính toán đánh đinh đang vang lên: “Ta bị thương nặng như vậy, đại lão nhìn thấy nhất định sẽ rất đau lòng, sau đó sẽ không nỡ trừng phạt ta.”

...??? Được rồi, ngươi tự làm điều mà ngươi thích đi.

Tới khi trở về Bích Du cung, Đào Tửu rất nhanh đã bị đánh vào mặt.

Đầu tiên Thông Thiên giúp tiểu hồ ly chữa thương, sau đó biến nàng trở về hình dạng người.

Nhìn tiểu cô nương nhắm mắt nằm trên chiếc ghế dài, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng tái nhợt, ánh mắt Giáo Chủ Đại Nhân tối sầm lại, như ẩn chứa một sức mạnh vô cùng to lớn.

Nhìn chằm chằm vào mặt nàng, giống như muốn đυ.c thành một cái lỗ ở trên gương mặt của tiểu nha đầu chỉ khiến người ta phải lo lắng này vậy.

Vốn dĩ Đào Tửu còn muốn tiếp tục giả vờ ngất xỉu, cảm nhận được ánh mắt như vậy, rốt cuộc là không thể giả vờ được nữa.

“...... Sư phụ…” Nàng chậm rãi tỉnh lại, giọng nói có chút khàn khàn, còn có chút đau đớn.

Tuy rằng trong lòng Giáo Chủ Đại Nhân rất tức giận với nàng, lúc này thấy nàng tỉnh, cuối cùng vẫn là mềm lòng, giọng nói rất dịu dàng nói: “Tỉnh rồi, cơ thể còn đau không?”

Đào Tửu mở to đôi mắt ngập nước, lắc đầu: “Không đau, Trà Trà không đau chút nào.”

Nói xong, nàng còn vươn tay kéo tay áo hắn: “Sư phụ, Trà Trà biết sai rồi, người đừng tức giận có được không?”

A, phải nhanh chóng nhận lỗi ngay!

Giáo Chủ Đại Nhân khẽ nhìn nàng, thấy tiểu nha đầu vì không muốn làm cho mình tức giận, lại ra vẻ kiên cường nói mình không đau chút nào.

Thật sự là vừa tức vừa buồn cười, còn có chút đau lòng.

“Thật sự là không đau sao? Bị đánh trọng thương đến mức hiện ra nguyên hình, ngươi còn muốn lừa vi sư?”

Thấy sắc mặt của đại lão âm trầm như vậy, Đào Tửu không khỏi nuốt nước bọt.

… Nhưng nàng thật sự không có đau, nhưng mà, hình như đại lão đang hy vọng nàng thấy đau sao?

Vì vậy, nàng lập tức thay đổi giọng nói của mình, giọng nói rụt rè và yếu ớt: “Sư phụ... Ta đã sai rồi, ta đau... Đau quá…”

Nói xong, nàng còn không quên cố gắng vắt ra hai giọt nước mắt, một bên nói với Tri Chích: “Tri Chích, nhanh lên, mau để ta cảm nhận một chút cảm giác đau đớn.”

Nhìn thấy nàng kêu đau đáng thương như vậy, Thông Thiên chỉ cảm thấy tâm trạng của mình càng trở nên tồi tệ hơn.

“Đừng sợ, có sư phụ ở đây rồi.” Một bàn tay hắn vuốt ve trán nàng, hơi vận lực để giúp nàng giảm đau.

Tay kia lại giúp nàng lau đi mấy giọt nước mắt mà nàng vất vả lắm mới có được, động tác nhẹ nhàng mà rất lợi hại, giống như đang lau sạch trân bảo trong trái tim.

Cảm nhận được sự dịu dàng của đại lão, Đào Tửu có chút ngẩn người.

Xem ra làm nũng và tỏ vẻ yếu đuối, quả nhiên là rất hiệu quả nha!

Hơn nữa ánh mắt của đại lão cũng không còn đáng sợ như lúc trước nữa, thậm chí còn có chút... Đau lòng?

Hì hì, nàng liền biết, nàng bị thương nặng như vậy, đại lão chắc chắn là đau lòng đến mức không nỡ trừng phạt nàng.

Nhưng mà, chỉ trong chốc lát, nhìn thất tiểu nha đầu đã không còn đau như vậy nữa, ngay cả khuôn mặt cũng lấy lại được phần nào sức sống, trong mắt còn lóe lên chút ánh sáng.

Giáo Chủ Đại Nhân vốn đang lo lắng hơi chút thả lỏng, trầm giọng nói: “Trà Trà, ngươi không nghe lời, vi sư muốn trừng phạt ngươi.”

Hả? Đào Tửu chớp chớp mắt, điều này... Sao lại không giống như những gì nàng nghĩ vậy.

Cho dù thật sự muốn phạt, cũng phải chờ nàng bình phục trước chứ.

Đại lão cũng mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của nàng, trực tiếp ôm nàng từ trên ghế dài lên.

Đào Tửu cảm thấy đầu óc mình có chút không kịp phản ứng, cái gọi là trừng phạt mà hắn nói lại chính là bế công chúa?

Đây lại là loại hình phạt gì thế này!

Chẳng bao lâu sau, nàng biết mình thật ngây thơ vì đại lão đã đưa nàng đến suối nước nóng.

Còn phải cởϊ qυầи áo nàng...

***

“Sư phụ... Sư phụ!” Thấy đại lão bắt đầu cởi dây áo của nàng, Đào Tửu vội vàng nói, giọng nói có chút mơ hồ.

Giáo chủ đại nhân cụp mắt xuống, chậm rãi nhìn lướt qua nàng một cái, giọng điệu rất bình thường nói: “Quần áo của ngươi bị bẩn rồi.”

Hả? Đào Tửu cúi đầu nhìn xuống, trên vạt áo của nàng có dính máu.

Thế nhưng, chuyện này có liên quan gì đến việc hắn bế nàng đến suối nước nóng, còn cởϊ qυầи áo của nàng không?

Thấy tiểu nha đầu ngẩng đầu, vẻ mặt ngơ ngác nhìn về phía mình, Thông Thiên bất đắc dĩ, đành phải giải thích.

“Ngươi đi tắm rửa và thay quần áo đi.”

Giặt thì giặt, vậy hắn cởϊ qυầи áo của nàng để làm gì chứ, tay nàng lại không có bị thương.

Chẳng lẽ?

“Người muốn tắm rửa với ta?”

Nói xong lời này, Đào Tửu vội vàng che miệng lại, ánh mắt trợn tròn.

Trời ạ, thật muốn chết, làm sao mà nàng lại nói ra những suy nghĩ ở trong lòng chứ.

Thông Thiên nghe vậy không khỏi bật cười, nhìn ánh mắt vô tội của tiểu nha đầu, khóe môi hắn khẽ nhếch lên: “Như thế nào, ngươi muốn ở cùng một chỗ với vi sư sao?”

... Đào Tửu hai mắt chớp chớp, đợi sau khi tiêu hóa xong lời nói của đại lão, nàng vội vàng lắc đầu: “Không, không muốn, một chút cũng không muốn!”

Nhìn thấy bộ dáng cự tuyệt này của nàng, trong mắt Thông Thiên hiện lên vài phần cảm xúc không rõ, vốn định để sau này mới làm gì đó, đột nhiên lại muốn làm ngay lập tức.

Cũng không biết, có làm nàng sợ hãi hay không.

Nhưng... Ngay cả khi nàng thấy sợ hãi, hắn cũng không có ý định thay đổi suy nghĩ của mình.

“Trà Trà…” Giọng nói của Giáo Chủ đại nhân khó có chút khàn khàn: “Vi sư không muốn chờ nữa.”

Hả? Đào Tửu có chút ngây thơ.

Nhưng mà nàng còn chưa kịp suy nghĩ cái gì, đã thấy nhan sắc thịnh thế của đại lão đang tiến lại gần khuôn mặt nàng...

...!!!

Chẳng lẽ đại lão muốn hôn nàng? Chính là muốn hôn nàng đi!

Đào Cửu bị đại lão ôm chặt trong lòng, nàng thậm chí còn không có ý nghĩ muốn trốn tránh, trực tiếp nhắm hai mắt lại, cam chịu số mệnh.

Thấy bộ dáng này của nàng, Tri Chích cảm thấy thấy nàng không biết xấu hổ.

Có cần phải sốt ruột như vậy không?

Cho dù là thèm muốn nhan sắc của đại lão đã lâu, ngươi tốt xấu gì cũng nên diễn một vở kịch, giả vờ rụt rè một chút đi.

Quên đi, nó vẫn là tự bảo vệ mình đi.

Nhìn thấy tiểu nha đầu ngoan ngoãn nhắm mắt lại, Giáo Chủ đại nhân lặng lẽ nở nụ cười.

Một giây sau, giữa lông mày của Đào Tửu cảm nhận được một chút ấm áp, từng chút từng chút trôi qua.

Sau đó lập tức cảm nhận được hơi thở ấm áp của đại lão ở bên tai.

Ngay sau đó là giọng nói trầm thấp và dịu dàng: “Sư phụ thích ngươi, muốn ở bên ngươi lâu dài. Vì vậy, ngươi phải vâng lời, đừng làm loạn nữa.”

...!!!

Mí mắt Đào Tửu run lên liên tục, làm sao bây giờ? Nàng không dám mở mắt ra.

Mà Thông Thiên sau khi nói xong cũng suy nghĩ một chút, bản tính của tiểu nha đầu dù sao cũng vẫn còn trẻ con, câu sau nói không tốt sẽ phản tác dụng.

Vì vậy, hắn lại nói thêm một câu: “Giống như ngày hôm nay, ta sẽ lo lắng, càng đau khổ hơn, sợ rằng bản thân không thể bảo vệ được nàng.”

Hả???... Đại lão cái này cũng quá trêu chọc đi, một chút chuẩn bị cũng không có nữa!

Ai có thể nói với nàng rằng lời thổ lộ bất ngờ này là gì được không?

Nhưng hiển nhiên là không có ai, nàng chỉ có thể tự cứu lấy chính mình.

“Sư phụ…” Đào Tửu lấy hết dũng khí ôm lấy đại lão, vì để che dấu sự xấu hổ của mình, nàng thuận thế vùi đầu vào trong ngực hắn.

Sau đó nàng liền nghe thấy giọng nói run rẩy của chính mình: “Trà Trà cũng thích sư phụ…”

Nhưng không thể ở bên sư phụ lâu dài được...

Như vậy hẳn là không sai đi, đại lão sẽ hài lòng chứ?

Nàng lại không biết rằng, nghe được câu “Cũng thích” kia của nàng, người độc thân lạnh lùng đã sống mấy ngàn năm này cũng không khỏi giật mình.

Bởi vì hắn nghĩ tới tiểu nha đầu có thể sẽ trốn tránh, có thể hiểu lầm một cách kỳ lạ, hoặc giả vờ ngu ngốc và nói chuyện ngơ ngác.

Nhưng điều duy nhất mà hắn không nghĩ tới là nàng sẽ trực tiếp trả lời hắn, mà còn là câu trả lời mà hắn luôn mong chờ.

Trong lúc nhất thời, hắn chỉ cảm thấy trái tim vốn đã yên tĩnh mấy ngàn năm kia đã bắt đầu dao động, xôn xao!

“Trà Trà... Nàng nói lại lần nữa.” Giọng nói của Thông Thiên mềm mại lại dịu dàng, còn có chút khàn khàn.

Đào Tửu chỉ cảm thấy lỗ tai mình như sắp mang thai, mẹ kiếp, âm thanh này cũng quá quyến rũ đi.

Trước kia tại sao nàng lại không phát hiện ra, đại lão còn có một mặt quyến rũ tới như vậy.

Nhan sắc thịnh thế cộng thêm giọng nói tán tỉnh đỉnh cao như vậy, ai mà chịu được chứ? Dù sao nàng cũng không thể chịu đựng nổi.

Vì vậy, nàng chấp nhận thỏa hiệp: “Sư phụ, Trà Trà cũng thích người.”

Nghe được lời nói thì thầm của nàng phát ra từ l*иg ngực, trên mặt Giáo Chủ đại nhân nở một nụ cười vô cùng rõ ràng, nhưng lại hỏi: “Còn gì nữa không?”

Còn gì nữa không?

Đào Tửu suy nghĩ một chút, ồ...

“Còn nữa, sau này ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không bao giờ làm loạn, sẽ không để sư phụ phải lo lắng nữa.”

Thấy tiểu nha đầu hiểu lầm ý của mình, Thông Thiên cũng không giải thích gì thêm nữa.

Thôi vậy, chỉ cần nàng khỏe mạnh, những thứ khác để sau này nói sau.

Nhưng mà không nghe được lời đáp lại của đại lão, Đào Tửu nhất thời không hiểu được suy nghĩ của hắn, nhưng... Nàng cũng không thể cứ trốn mãi ở trong ngực hắn được.

Vì thế nàng khẽ đẩy đại lão ra, dời cái đầu nhỏ của mình ra khỏi ngực hắn, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Sư phụ, người có muốn hay không, nếu người muốn thì đi ra ngoài trước…”

“Ừm?”

“Cái đó… Ta cần tắm rửa rồi thay quần áo nữa.” Lúc nói những lời này, Đào Tửu chỉ cảm thấy nhiệt độ trên mặt mình đã tăng lên một chút.

... Suy nghĩ lại ý tứ trong câu nói của nàng, Thông Thiên gật gật đầu, trong mắt vẫn còn đọng lại ý cười chưa tắt.

“Được, nàng đi tắm rửa trước đi, vi sư còn có chút việc phải đi xử lý.”

Đào Tửu cho rằng hắn là nói đến trận đại chiến vừa rồi, dù sao Đa Bảo sư huynh bị đại sư bá bắt đi, sư phụ nhất định phải lo liệu.

Nhớ tới việc này, lo lắng trong lòng Đào Tửu lấn át cả sự xấu hổ, vội vàng thúc giục đại lão: “Ừm, sư phụ mau đi đi, ta sẽ ngoan ngoãn ở lại đây.”

Nhìn vẻ mặt ngoan ngoãn của nàng, lông mày như kiếm của Giáo Chủ đại nhân khẽ nhíu lại.

Xem ra, lời nói vừa rồi của mình vẫn có tác dụng.

Sớm biết như vậy, hắn nên làm vậy sớm hơn một chút.

Với sự đảm bảo của tiểu đồ đệ, Thông Thiên an tâm vào ám thất.

Đứng ở trước Thiên Nhan Kính, hắn đem miếng ngọc bội vừa mới lấy từ Đào Tửu đặt lên trên, sau đó nhẹ nhàng kích hoạt một chút pháp lực.

Chỉ thấy ở trong gương, những vệt sao mờ ảo trước đó đột nhiên thấy rõ hơn vài phần.

Sự tách biệt của hai ngôi sao kia cũng càng trở nên rõ ràng hơn.

Chẳng lẽ, sự ra đi của Trà Trà là định mệnh?

Không, hắn tuyệt đối không cho phép điều đó, cho dù có phải đi ngược lại với ý trời, hắn nhất định sẽ không thả nàng đi.

Nắm đấm của Thông Thiên vừa nới lỏng lại vừa siết chặt, siết chặt rồi lại buông lỏng.

Sau đó hắn hiến tế một loại vũ khí cổ xưa —— Lục Hồn Ổ, cũng ở trên sáu đuôi cờ viết tên Nguyên Thủy Thiên Tôn, Thái Thượng Lão Quân và những người khác.

Sáu người này không phải thánh nhân thì cũng chính là người được trời ban cho sự may mắn, nên hắn cũng không tin, nếu lấy sáu người này làm người dẫn đường, hắn không sửa được số mệnh của Trà Trà.

Mà Đào Tửu đang ngâm mình trong suối nước nóng lại hoàn toàn không biết gì về chuyện này, nàng còn đang đắm chìm trong lời thổ lộ của đại lão.

“Tri Chích, ngươi nói xem, đại lão đây là có ý gì?” Tại sao đột nhiên lại nói thích nàng?

Tri Chích ha ha cười gượng: “Còn có thể là có ý gì, cây sắt ngàn năm muốn nở hoa.”

Hỏi nó, nó biết hỏi ai, ai có thể nghĩ đến Giáo Chủ Thông Thiên thân là Thiên Đạo Thánh Nhân còn có thể rải một nắm thức ăn ngon cho chó?

Cái này gọi là gì, tảng băng trôi ngàn năm cũng có mùa xuân?

Dù sao nó cũng không biết phải nói cái gì.

“Tri Chích, ngươi đừng nói như vậy, tuy rằng tuổi của đại lão có hơi lớn một chút, nhưng ngoại hình lại rất đẹp trai nha.”

“Ha ha.” Tri Chích nhịn không được mà trợn trắng cả mắt, quá lớn rồi, sao? Nó lớn quá rồi... Được rồi!

Nhưng nói đi cũng phải nói lại...

Tuy rằng nó còn nhỏ, nhưng nó đã từng gặp qua nhiều nam nhân điên cuồng và nữ nhân oán hận.

Để phòng ngừa sau này Đào Tửu phải buồn phiền, nó vẫn là nhắc nhở nàng một chút.

“A Tửu, ta có thể nói cho ngươi biết, ngươi có thể yêu nhan sắc của hắn, thích hắn cũng được, nhưng ngươi ngàn vạn lần đừng đặt hết tâm ý của bản thân lên người hắn.”

Nghe được giọng điệu trịnh trọng của Tri Chích, trái tim Đào Tửu đập thình thịch, lập tức cười gượng nói: “Ha ha... Làm sao xảy ra chuyện đó được, ngươi yên tâm, ta chắc chắn sẽ không để bản thân chịu tổn thương.”

Nhưng nếu chân thành một chút như vậy, hẳn là không sao.

Con người, tất cả đều có cảm xúc, cảm xúc... Tự nhiên là không thể khống chế được.

Thấy nàng nói dứt khoát như vậy, Tri Chích thở phào nhẹ nhõm: “Ừm, trong lòng ngươi biết là được rồi, ta cũng sợ ngươi lún vào thế giới này quá sâu, sau này rất dễ bị tổn thương.”

Nghĩ đến mình cũng không tính là lừa gạt nó, trái tim Đào Tửu an tâm thoải mái hưởng thụ sự tín nhiệm của Tri Chích.

Lại nghe Tri Chích nói: “A Tửu, nhiệm vụ của thế giới này đã hoàn thành, nói cách khác chúng ta có thể rời khỏi thế giới này bất cứ lúc nào, ngươi đã tìm ra cách để trốn thoát chưa?”