Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh: Ta Yêu Thông Thiên Giáo Chủ

Chương 22: Hố Quái Thú

« Chương TrướcChương Tiếp »
“A Tửu... Không phải là ngươi đã thích đại lão rồi chứ?”

Đối mặt với câu hỏi đột ngột của Tri Chích, Đào Tửu chớp chớp mắt.

Thích đại lão...

“Làm sao có thể.” Nàng vô thức phủ nhận, nhưng Tri Chích không vì vậy mà buông lỏng cảnh giác.

“Không có là tốt rồi, nhưng mà A Tửu để ta nói cho ngươi biết, loại người như đại lão, nói dễ nghe là thánh nhân thanh tâm quả dục, nói khó nghe một chút thì chính là một cỗ máy không có cảm xúc.”

“Tuy rằng hắn rất bảo vệ ngươi, nhưng trong mắt hắn ngươi cũng chỉ là một tiểu hồ ly đáng yêu mà thôi.”

“Ngươi cũng không biết, lúc trước hắn làm ngươi hôn mê, còn biến ngươi trở về nguyên hình để tiện cho việc vuốt lông.”

... Tri Chích chỉ tuôn ra những lời nói không hay về đại lão, Đào Tửu rất sốc khi nghe những điều đó.

“Tri Chích, ta lại không phát hiện ra, thì ra ngươi không thích đại lão như vậy.”

“...” Mẹ kiếp, ta không phải là không thích đại lão, ta là sợ ngươi lún vào quá sâu.

Nhưng lời này nó khẳng định không thể nói, đành phải dịu giọng xuống một chút, cố tỏ ra công bằng: “Những gì ta nói đều là sự thật, không có xen lẫn tình cảm cá nhân nha.”

“Ừm, được rồi, ta hiểu ý của ngươi.” Đào Tửu gật gật đầu, không nghĩ tới đại lão cũng rất kỳ lạ nha, thích vuốt lông nàng?

Vì thế nàng quay đầu nhìn về phía đại lão: “Sư phụ, người vuốt lông cho Hầu Hầu sao?”

“...” Thân là Giáo Chủ đại nhân có kiến thức rộng rãi, cũng bị câu hỏi này làm cho sửng sốt.

Vuốt lông cho Hầu Hầu? Hắn chưa bao giờ làm loại chuyện này.

“Chưa từng.” Thông Thiên cúi đầu nhìn Đào Tửu, thấy vẻ mặt tò mò của nàng, giọng nói lập tức thay đổi: “Lần sau ngươi có thể thử xem.”

Hầu Hầu chơi đùa ở cách đó không xa:... Người đàn ông thối muốn vuốt lông cho ta? Ý tưởng hay!

Nếu là Trà Trà, thì sẽ hạnh phúc lắm.

Nghe được câu trả lời của đại lão, Đào Tửu nhịn không được mà bật cười, xem ra, đại lão thích động vật có lông đáng yêu một chút.

Giống như mình, hì hì...

Sau khi nhận ra điều này, trong lòng Đào Tửu lại âm thầm tranh cãi một trận.

Cứt ấy, nàng vậy mà lại đi tự hào vì bản thân là một con hồ ly sao?

Độc hại! Đại lão rất độc hại!

Thông Thiên nhìn thấy vẻ mặt tiểu đồ đệ lúc thì sung sướиɠ sau đấy lại đột nhiên tức giận, trong lòng cảm thấy khó hiểu.

Nhưng với tính tình của đại lão, sao có thể âm thầm phỏng đoán tâm tư của người khác, hắn liếc mắt nhìn Đào Tửu một cái, trực tiếp hỏi: “Trà Trà có cái gì bất mãn sao?”

Giọng nói trầm thấp khiến cơ thể Đào Tửu run lên, bất mãn? Làm sao hắn biết nàng bất mãn với hắn?

Chẳng lẽ sư phụ chó này còn có khả năng đọc suy nghĩ của người khác?

Đào Tửu có chút chột dạ, giọng điệu theo bản năng yếu đi mấy phần: “Không... Không, đồ nhi không có bất mãn, ta chỉ là... Chỉ là…”

“Chỉ là cái gì?”

Làm sao mà ta biết nó chỉ là gì được? Không nhìn ra là ra đang bịa chuyện à!

Tuy rằng từ tận đáy lòng MMP*, nhưng vì đề phòng bị đại lão nhìn thấu, vẻ mặt cực kỳ vô tội và yếu ớt: “Chỉ là…”

*Mụ bán phê (妈卖批): Phát âm là MA-MAI-PI, có thể viết thành từ viết tắt MMP.

Đây là một từ mắng chửi vùng Tứ Xuyên, mang theo tính vũ nhục rất nặng, dịch thô ra tiếng Việt là “Đ-Ĩ M-Ẹ M-ÀY”.

Ngay khi nàng đang cố gắng tìm lời giải thích, ánh mắt thoáng nhìn, nhìn thấy con thú lông vàng đang vui vẻ ở trên bãi cỏ.

“Chỉ là cảm thấy Hầu Hầu vẫn luôn ở đây không có người chơi cùng, cho nên cảm thấy nó thật cô đơn.”

Nói xong những lời này, con thú lông sau khi thu nhỏ kia lập tức vẫy đuôi chạy về phía nàng, nó rất vui khi nhìn thấy nàng, Đào Tửu càng thêm kiên định vào lời nói của mình.

“Sư phụ nhìn xem, hôm nay nhìn thấy chúng ta, nó vui vẻ biết bao nhiêu, có thể thấy bình thường nó muộn phiền cô đơn biết bao nhiêu.”

… Thông Thiên liếc nhìn Hầu Hầu đang ngoan ngoãn làm nũng trước mặt tiểu đồ đệ, chỉ thấy đối phương nhân lúc đồ đệ không chú ý, thì nghiến răng khıêυ khí©h với mình, động tác kia khá là đắc ý.

Trên môi hắn nhếch lên nụ cười nhạt, con thú lông vàng thấy vậy cảm thấy cả người đều ớn lạnh.

“Trà Trà nói đúng, là vi sư sơ suất, qua hai ngày nữa ta sẽ giúp nó tìm một con thú cái khác.”

Con thú lông vàng Hầu Hầu toàn thân cứng đờ, cuối cùng không thể vui vẻ được nữa, thú cái!?

Không, nó không cần, nó anh dũng vô song như vậy, làm sao có thú cái nào có thể xứng đôi với nó!

Nó không muốn có đàn con xấu xí với con thú cái chỉ biết gây phiền phức kia đâu!

Người đàn ông thối tha quả nhiên đáng ghét, ta sợ hắn sẽ cướp mất Trà Trà của ta và sẽ hãm hại ta như vậy!

Nó chỉ là một con thần thú, ngay cả một con thần thú cũng không tha, có thể thấy được lòng dạ hắn đen tối đến mức nào!

Không được, mình không thể chấp nhận số phận như vậy được, nhất định nó phải vạch trần bộ mặt đen tối của hắn với Trà Trà.

Vì thế con thú lông vàng Hầu Hầu liên tục cọ cọ vào chân và tay của Đào Tửu, còn không ngừng phát ra những tiếng kêu đáng thương.

Đào Tửu:...

“Sư phụ, nó làm sao vậy?”

“Chắc là nghe được ta muốn tìm bạn đồng hành cho nó, nên nó cảm động đến sắp khóc đó.”

Hầu Hầu: “...”

Giáo Chủ đại nhân vừa dứt lời, Hầu Hầu lập tức không kêu nữa, mà nghiến răng trợn mắt nhìn về phía Thông Thiên, vẻ mặt cực kỳ hung ác, để biểu thị sự bất mãn của mình.

Nhưng mà đại lão dù sao cũng là đại lão, hắn cười khẽ một tiếng, nói với Đào Tửu: “Ngươi xem, bị ta nói mà thẹn quá hóa giận rồi.”

“...”

Sợ Đào Tửu hiểu lầm, Hầu Hầu đành phải im lặng, cúi đầu đi tới cách đó không xa rồi nằm sấp trên mặt đất, còn cố ý làm ra bộ dáng bơ phờ.

Nó nghĩ trong lòng, Trà Trà nhanh chóng nhìn đi, ta không hề hạnh phúc chút nào, cũng không xấu hổ, tôi là đang rất chán nản!!!

Đào Tửu quả thật đã nhìn ra, vì thế nàng nói với đại lão: “Sư phụ, ta cảm thấy Hầu Hầu có lẽ không cần một con thú cái đâu.”

Hầu Hầu nghe nàng nói như vậy, lỗ tai đang cúi xuống đột nhiên dựng thẳng lên, hai mắt lấp lánh ánh hào quang.

Đào Tửu tiếp tục nói: “Nó có thể cần rất nhiều thú cái, dù sao chúng cũng có tính lãnh thổ cao, thần thú dũng mãnh và oai phong như Hầu Hầu, ít nhất cũng cần tới mười hai con thú cái xinh đẹp, mới có thể thể hiện được thân phận của nó.”

Đôi tai dựng đứng của Hầu Hầu sợ hãi, hoàn toàn mềm nhũn, trong lòng không khỏi kêu khổ: Trà Trà đã thay đổi, nàng không còn là cô bé đáng yêu yêu thương ta nữa rồi.

Mà Tri Chích ở trong không gian nghe thấy những lời này, không khỏi suy nghĩ: Đào Tửu ngươi như vậy là không được rồi, không phải nói thích cả đời chỉ thích một người thôi hay sao? Lại đi khích một con thần thú giơ chân đạp mười hai chiếc thuyền lớn?

Thông Thiên cười khẽ một tiếng: “Ừm, Trà Trà nói rất đúng.”

Nói xong hắn nhìn thoáng qua con thú lông vàng khóc không ra nước mắt kia, thật sự là quá đáng thương, làm cho hắn cũng không nỡ bắt nạt nó nữa.

Thôi vậy, để ta chọn cho ngươi một con thú cái thật tốt.

“Nhưng mà, thú cái có thể xứng đôi với Hầu Hầu rất ít, ta vẫn nên tìm ít thần thú khác làm tiểu đệ cho nó, nếu không có gì thì đánh nhau, coi như giải sầu đi.”

Hả? Hầu Hầu bực bội có chút kinh ngạc, tên đàn ông thối tha này vậy mà lại lên tiếng nói chuyện giúp nó sao?

Trà Trà nói rồi, nếu người khác giúp đỡ, thì phải thấy cảm kích.

Hừ, nể tình hắn giúp mình, sau này khi ở trước mặt Trà Trà, nó sẽ không nhằm vào hắn.

Thế là nó đứng lên, vẫy đuôi với Thông Thiên, xem như tiếp nhận lòng tốt của hắn.

Giáo Chủ đại nhân nhìn nó, trong mắt hiện lên một tia thành công, nói với Đào Tửu: “Đi thôi, sư phụ dẫn ngươi đi hái trái cây và ngắm sao.”

***

Đào Tửu theo đại lão bay đến vùng đất hoang dã thượng cổ ở mấy ngày, còn thành công để cho Hầu Hầu cưỡi vài lần, sau đó vui vẻ trở về Bồng Lai.

“A Tửu, có tin xấu, ta phải nói cho ngươi biết trước.” Khi đến gần Bồng Lai, Tri Chích nghỉ phép vài ngày trước đã online trở lại.

Đào Tửu nghe nói như vậy, trong lòng đột nhiên trở nên nặng trĩu: “Ngươi là muốn nói, chuyện của mười vị tiên ở đảo Kim Ngao sao.”

Thấy mấy ngày nay nàng chơi vui vẻ, Tri Chích còn cho là nàng quên việc này rồi

"Ừm, linh hồn của bọn họ thực đã lên Phong Thần đài rồi."

"...Tin tức đã truyền về Bồng Lai rồi à?"

"Cái này thì chưa." Tri Chích đại khái biết nàng đang lo lắng đến phản ứng của đại lão: "Mười vị tiên ở đảo Kim Ngao cũng không tính là đại đệ tử thân truyền, chắc chắn hắn sẽ không tức giận nữa."

Đương nhiên Đào Tửu biết hắn sẽ không tức giận, nhưng sự phẫn nộ thì từ trước đến nay vẫn từng chút từng chút một tích tụ lại.

"Văn Trọng kia không phải đã tìm tới Triệu Công Minh rồi hả?"

Triệu Công Minh chính là ca ca của Tam Tiêu tiên tử.

"Ngươi đoán đúng rồi, ta nghĩ chỉ mấy ngày nữa Triệu Công Minh sẽ tìm đến Tam Tiêu tiên tử để mượn pháp bảo."

Được Tri Chích trả lời, trong lòng Đào Tửu có chút phiền muộn, nói cách khác, đại chiến Phong Thần đã chính thức bắt đầu.

Rất nhanh nàng liền có thể hoàn thành nhiệm vụ thu thập lệ khí Tru Tiên Trận.

Nhưng...tại sao nàng lại không vui một chút nào cả.

Tri Chích nhạy bén đã nhận ra tâm tình của nàng: "A Tửu, không lẽ ngươi không muốn rời khỏi nơi này hả?"

Trong lòng Đào Tửu căng thẳng, vì đề phòng Tri Chích thao thao bất tuyệt với mình, không cần suy nghĩ phủ nhận luôn: "Không có, làm sao lại thế được!"

Quả thực không phải nàng không muốn rời đi, chỉ là có chút không nỡ thôi.

Dù sao nàng cũng có cảm tình tốt với chỗ này.

Với chuyện Đào Tửu phủ nhận, Tri Chích không có tin hoàn toàn, nhưng nó cũng không phải là không thấu tình lý, sẽ không một mực ép buộc nàng.

Chỉ có thể dụ dỗ: "A Tửu ngươi yên tâm, sau này mỗi thế giới đều sẽ rất thú vị, hơn nữa sẽ còn có đủ loại đại lão đẹp trai ưa nhìn, ta đều lên kế hoạch cả rồi, những đại lão kia đều là của ngươi."

Không thể không nói, Tri Chích rất biết làm vừa ý, biết Đào Tửu là người thích nhan sắc.

"Thật sao? Vậy kiếp sau nhớ kỹ hãy sắp xếp cho ta tán tỉnh một đại lão đẹp trai, đừng có mà lạnh lùng như tên cẩu sư phụ kia." Đào Tửu rất phối hợp nói, nhưng mà trong lòng nghĩ gì lại là một chuyện khác.

Quay trở lại Bích Du Cung, giáo chủ đại nhân dặn dò Đào Tửu hai câu liền tự mình đi bế quan.

Đào Tửu đã quá quen với việc sư phụ động một chút là lại đi bế quan, cho nên định đến Tam Tiên Đảo tìm Vân Tiêu tiên tử chơi.

Vì lần ra ngoài này, sự hiểu biết của nàng đối với đại lão lại mở ra một kịch bản mới, nàng phải rèn sắt khi còn nóng, hiểu rõ về quá khứ của đại lão hơn một chút.

Mà vốn dĩ giáo chủ đại nhân nên bế quan, vừa vào phòng liền mở Thiên Diễn chi kính bắt đầu suy luận.

Vì hắn vốn rất chắc chắn một số việc, sau khi cùng Trà Trà đi thượng cổ hoang nguyên, đã có thể xác định hoàn toàn.

Nhưng...trong lòng hắn luôn có chút bất an...là cái cảm giác mà hơn mười vạn năm nay đều chưa từng có.

Dù là mười vạn năm trước nàng rời đi, đều chưa từng có.

Mắt thấy sao ở quỹ đạo trong kính Thiên Diễn dần dần xuất hiện, cũng dần dần rõ ràng…

Một ngôi sao nhỏ đột nhiên xuất hiện, cùng một ngôi sao lớn lấp lánh khác cùng gặp lẫn nhau, nhưng lại có xu hướng mờ mờ ảo ảo, lại trong thời điểm quan trọng bị sương mù che khuất, khiến người ta không nhìn rõ được.

Vì để đẩy tầng sương mù kia ra, Thông Thiên phất ống tay áo một cái, hai tay bắt đầu bấm niệm thần chú, muốn dùng pháp khí giúp một chút cho Thiên Diễn kính.

Nhưng mà...Vô ích, cho dù hắn có là Thông Thiên thần thông, vẫn như cũ không thể nhìn ra quỹ đạo của ngôi sao nhỏ kia.

Mà ở bên kia Tri Chích đang ngủ trong không gian: Cmn!!!

Tri Chích đột nhiên bừng tỉnh, bởi vì nó cảm nhận được một ngoại lực cực kì mạnh, muốn đánh tan không gian bố trí bình phong này, nhìn trộm số mệnh của Đào Tửu.

Tri Chích cảm nhận được uy hϊếp, này nhá đây tuyệt đối không thể nhịn.

Nó rất lợi hại cũng rất có trách nhiệm, tuyệt đối không thể để người khác biết được lai lịch của ký chủ!!

Thế là nó không một chút do dự khởi động đặc cấp phòng ngự và phản công cấp một.

Ngay lúc đang làm phép Thông Thiên đột nhiên cảm nhận được sự up hϊếp, hắn nghĩ hẳn là thiên đạo cảnh cáo.

Nhưng Trà Trà...Cũng không phải là có thể ảnh hưởng đến xu thế chung của thế giới con người, đây là cưỡng ép xem trộm số mệnh, bị cắn lại cũng không phải không thể chống đỡ.

Nhưng mà đại lão rất nhanh liền bị vả mặt.

"Phụt..." Đại lão vốn dĩ xem thường sự phản công này, cho nên không kịp phòng bị phun ra một ngụm máu.

...Giáo chủ đại nhân luôn thông thái cao lãnh lại hiếm khi lộ ra vẻ mặt ngơ ngác, ngay sau đó là nghiêm nghị.

Cũng không bị thương nặng lắm...chỉ là...số mệnh của Trà Trà...thực sự có chút kỳ lạ.

Có thể được thiên đạo bảo vệ như thế...Chẳng lẽ Trà Trà là nhân vật quan trọng của cuộc chiến Phong Thần này?
« Chương TrướcChương Tiếp »