"Học trò của ta, từ lúc nào lại cần người khác chỉ bảo hả?"
Giọng nói kia trong trẻo đến mức như tiếng ngọc thạch va vào nhau, cộng thêm cả uy lực của thánh nhân, Hồ Vương và Hồ Hậu nghe được trong lòng giật mình.
Tiếng nói vừa ngừng lại, hai người chầm chậm đi tới để giữ bình tĩnh.
"Ngươi...Ngươi là..." Hồ Hậu nhìn giáo chủ đại nhân đi từ ngoài cửa vào, có chút kiêng kị.
Hồ Vương lại kinh ngạc nói: "Ngươi không phải là bằng hữu tốt của Trà Trà sao, làm thế nào mà lại thành sư phụ của con bé rồi?"
Nói xong cái này cũng chưa đủ, người lại nói: "Không nghĩ tới ngươi lợi hại như thế, Trà Trà có ngươi làm sư phụ, đúng là không lỗ."
Mà cái người cũng kinh ngạc còn có cả Đào Tửu, nàng cau mày nhìn đại lão: Sư phụ, không phải ngươi nói mặc kệ chuyện này à...
Bởi vì nước mắt lúc nãy nàng kiềm lại vẫn còn, bây giờ còn là nét mặt oan ức cùng với đôi mắt ngấn nước, khỏi phải nói đáng thương biết nhường nào.
Thông Thiên nhìn nàng một cái, hơi nhíu mày, đúng là tiểu nha đầu không có tiền đồ, chút chuyện này đã khiến ngươi khó xử như vậy rồi.
Bình thường ở trước mặt vi sư, ngươi không phải rất ngang ngạnh sao?
"Trà Trà, lại đây." Thông Thiên không có phản ứng gì với vợ chồng Hồ Vương, chỉ thản nhiên gọi Đào Tửu.
"Sư phụ..." Đại lão đều đã ra mặt rồi, thôi thì cho hắn chút mặt mũi đi.
Đào Tửu đi đến chỗ hắn, giọng nói cực nhỏ: "Sư phụ đưa đồ nhi về đi, ta đã gặp qua phụ mẫu rồi, cũng coi như đạt được ý nguyện."
Ý Nguyện? Nhớ tới tiểu nha đầu trước đó còn nói lời thề son sắt muốn tự mình báo thù, Thông Thiên không khỏi nhíu mày.
Đúng là tiểu nha đầu lừa đảo, thôi vậy, tiểu nha đầu thích thì phối hợp một chút.
"Ý nguyện của ngươi đã hoàn thành, vậy thì tốt rồi."
Lúc đang nói chuyện, Thông Thiên nhìn lướt qua Hồ Vương và Hồ Hậu, ngữ khí lãnh đạm uy nghiêm: "Nhưng ta bao che khuyết điểm, không thể để đồ đệ chịu oan ức."
Hồ Vương một bên nghe con gái muốn rời đi thì cuống lên, bây giờ lại nghe giáo chủ đại nhân, vội nói: "Là hiểu lầm hiểu lầm, Trà Trà là con gái của ta, ta chắc chắc sẽ không để con bé chịu oan ức."
Người lại nhìn về phía Đào Tửu: "Con gái, ta với con mới gặp nhau, con cũng đừng lại bỏ rơi phụ vương nha."
Còn về Hồ Hậu, cảm nhận được uy thế của Thông Thiên, thái độ của người với Đào Tửu càng lạnh nhạt, chỉ mong hai người này nhanh rời đi, không muốn quấy rối yên bình của Thanh Khâu.
"À." Thông Thiên cười nhẹ, ngữ khí cực kì lạnh lẽo: "Lúc trước Trà Trà còn chưa đầy tháng, ngươi vứt bỏ như thế nào?"
"Làm cha làm mẹ, ngay cả con mình còn không bảo vệ được, lại còn luôn miệng nói đến yên bình trong tộc."
"Theo ta thấy, kiểu phụ mẫu này, không nhận cũng được."
Lời hắn nói lúc này, bất luận là không nhìn ai, Đào Tửu cũng không biết đại lão khó chịu như vậy để làm gì, không thể diễn kịch theo nàng được à?
"Sư phụ..." Thế là nàng kéo kéo tay áo của hắn, vì Hồ Vương nói một chút: "Phụ vương đối xử với ta rất tốt."
Nghe vậy, Thông Thiên cúi đầu lườm nàng một cái, ánh mắt có chút xem thường: "Rất tốt? Chẳng lẽ vi sư đối với ngươi không tốt sao?"
Đồ nha đầu không có lương tâm.
.....
"Đương nhiên không phải!" Theo bản năng, Đào Tửu vội vàng lắc đầu như trống bỏi: "Sư phụ đối xử tốt với đồ nhi, đó là thứ không thể miêu tả bằng ngôn ngữ, nếu nhất định phải miêu tả, thì chính là nhiều hơn cả sao trên trời, hơn cả nước trong biển!"
"Ừm." Giáo chủ đại nhân đáp qua loa, coi như tạm chấp nhận lời nịnh nọt của Đào Tửu vậy.
Lại nhìn Hồ Vương một chút: "Trà Trà đã vì ngươi mà nói, bản tọa cũng không làm khó Hồ tộc nữa, đem kẻ hại nàng ấy giao ra, chuyện này coi như xong."
Hồ Vương bây giờ mà còn muốn nói là chưa phát hiện ra được Thông Thiên thân phận không tầm thường, vậy thì cũng quá ngu rồi.
Người đương nhiên sớm cảm nhận được thực lực của Thông Thiên ở trên mình, nhưng người nghĩ đến đối phương là sư phụ của con gái, vậy liền coi như người một nhà, cho nên vẫn luôn nói chuyện với thái độ bình đẳng.
Tiếc rằng đối phương căn bản không phải xem mình như người một nhà, dáng vẻ càng cao cao tại thượng.
Nhưng không sao, vì con gái, người chịu ủy khuất một chút cũng không có chuyện gì.
"Sư phụ của Trà Trà yên tâm, nếu ngươi không nói, kẻ hại con bé ta cũng nhất định sẽ xử lý."
"Đồ Sơn Lê, ngươi..." Hồ Hậu bất mãn với chuyện này, nhưng vì ánh mắt của giáo chủ đại nhân, đành miễn cưỡng nhịn lại.
Vì ánh mắt kia, cùng với uy lực của thánh nhân, ép người không nói được.
Mà lúc này, Đào Tửu đang lặng lẽ hỏi Tri Chích: "Đồ Sơn Nguyệt nhanh đến đi, sao vẫn còn chưa tới."
"Sắp rồi, đã vào đến sân của điện rồi."
Tri Chích vừa dứt lời, chỉ trong chốc lát, ngoài cửa quả nhiên có tiếng bước chân, ngay sau đó có người đầy tớ thông báo: "Bẩm Hồ Vương Hồ Hậu, trưởng công chúa cầu kiến."
Nghe được tiếng thông báo ngoài cửa, nét mặt của Hồ Hậu run lên, đang muốn từ chối.
Vậy mà Hồ Vương lại phất tay áo, uy nghiêm hiếm thấy: "Để nàng ta đi vào!"
Thế là Đồ Sơn Nguyệt liền được mời vào.
"Bái kiến phụ vương, mẫu hậu." Đồ Sơn Nguyệt vừa vào liền trang nhã lễ với Hồ Vương Hồ Hậu.
Hành lễ xong, nàng ta dường như mới chú ý đến Đào Tửu và giáo chủ đại nhân, trên mặt lộ ra một nụ cười đoan trang, hỏi Hồ Hậu: "Mẫu hậu, con nghe nói Trà Trà muội muội trở về, đây chính là muội muội ạ?"
Nói xong, nàng ta liền bước mấy bước tới gần Đào Tửu muốn cầm tay: "Muội muội, những năm nay muội ở bên ngoài chịu khổ, tỷ tỷ vốn dĩ định đi đón muội, nào biết chính muội lại tự tìm về trước."
Nhưng mà chưa đợi nàng ta tới gần, Đào Tửu đã nấp đằng sau giáo chủ đại nhân, trong miệng lẩm bẩm: "Chính là giọng nói này...ngươi...ngươi đừng tới đây!"
Thấy giọng nói run rẩy của tiểu nha đầu, vẻ mặt còn thoáng qua sự sợ hãi, đuôi lông mày của giáo chủ đại nhân hơi nhướng lên, đúng là tiểu nha đầu lừa đảo.
"Muội muội sao vậy?" Đồ Sơn Nguyệt không hiểu lắm, vẻ mặt còn có chút tủi thân: "Muội muội là...không thích ta sao?"
...Đúng là diễn kịch, Đào Tửu xì một tiếng, ai là muội muội của ngươi chứ.
Thấy con gái vẻ mặt sợ hãi, mà người xấu vẫn còn ở đây châm ngòi ly gián, Hồ Vương cũng không nhịn được nữa, nghiêm nghị nói: "Đồ Sơn Nguyệt, ngươi còn có mặt mũi hỏi à, nếu không phải tại ngươi, làm sao Trà Trà có thể lưu lạc bên ngoài nhiều năm như thế?"
Tiểu nhân Đào Tửu trong lòng nhịn không được nắm cổ tay, phụ vương của ta ơi, tính tình đúng là ngay thẳng quá đấy.
Quả nhiên vẻ mặt của Đồ Sơn Nguyệt liền vô cùng kinh ngạc thêm cả vô tội, nói: "Phụ vương, ý của người là?"
"Ý gì? Lúc trước chính ngươi đem Trà Trà ra ngoài vứt bỏ, bây giờ ngươi lại làm bộ dáng này cho ai nhìn?"
Hồ Vương càng nói càng tức giận, con gái chịu khổ ở bên ngoài, mà người hại con bé lại ở Hồ tộc hưởng thụ hết tất cả những gì thuộc về con bé.
"Ngươi thực sự coi chúng ta đều là đồ đần à!? Lừa chúng ta nhiều năm như thế, còn muốn tiếp tục lừa gạt nữa ư?"
"Phụ vương...con không có..." Đồ Sơn Nguyệt càng tỏ vẻ oan ức, trong chốc lát đôi mắt liền ngấn nước: "Con thương yêu muội muội còn chưa hết, sao có thể hại em ấy..."
"Ngươi đừng gọi ta là phụ vương, Trà Trà cũng không phải muội muội của ngươi!"
Lúc trước nếu không phải vì trưởng lão trong tộc một mực nói ông không có con cháu, còn đề nghị nhận Đồ Sơn Nguyệt làm con nuôi trên danh nghĩa của mình, ông nhất định sẽ không nhận nàng ta làm con gái.
Mà những năm nay, Đồ Sơn Nguyệt mặc dù cố sức biểu hiện trước mặt Hồ Hậu, rất được lòng Hồ Hậu, nhưng Hồ Vương với nàng ta không gặp nhau quá nhiều, cùng lắm là duy trì quan hệ ngoài mặt.
Đồ Sơn Nguyệt bị Hồ Vương mắng, cơ thể run rẩy, quay về phía Hồ Hậu cầu xin giúp đỡ: "Mẫu hậu...con thật sự không có..."
Hồ Hậu nãy giờ không lên tiếng cuối cùng cũng mở miệng: "Còn không có chứng cứ xác thực, tại sao khẳng định là A Nguyệt gây nên?"
Nói rồi bà nhìn về phía Đào Tửu: "Trà Trà, ngươi có nhớ bộ dáng người hại ngươi trước kia không, đúng là A Nguyệt sao?"
...Đào Tửu nhủ thầm trong lòng, người nói cái này đúng là đáng xấu hổ đấy, chưa nói đến việc Đồ Sơn Trà lúc ấy bị đánh cho ngất xỉu, mà coi là có tỉnh đi chăng nữa, đối với tiểu hồ ly chưa đầy tháng mà nói, làm sao mà nhớ được dáng vẻ của đối phương chứ?
Thôi thì, người ta đã vô lại, mình cũng không thể nhận thua được.
Thế là nàng bắt đầu mở mắt bịa chuyện: "Con không biết, họ đều che mặt...Nhưng con nhớ có một người gọi A Nguyệt, với lại..."
Nàng một tay kéo ống tay áo của đại lão, một tay chỉ vào Đồ Sơn Nguyệt, hai mắt đỏ hoe, dường như có thêm dũng khí rất lớn: "Với lại giọng nói cực kỳ giống với nàng ta!"
...Khóe môi giáo chủ đại nhân hơi cong lên, tiểu đồ đệ đáng yêu thật đấy, không có đầu óc lừa gạt người khác.
Quả nhiên, Hồ Hậu rất nhanh đã tóm được lỗ hổng trong lời nói của nàng: "Ngươi lúc đó còn chưa đầy tháng, làm sao lại nhớ được rõ như thế?"
...Vãi, mình đào hố cho Đồ Sơn Nguyệt, vậy mà lại bị Hồ Hậu lấp đi rồi?
Đào Tửu không cam lòng, định tiếp tục giả vờ ngu ngốc: "...Nhưng con nhớ rất kỹ có ngươi gọi A Nguyệt mà, mặc dù che mặt, nhưng giọng nói rất giống với nàng ta, nơi này không lẽ có cả những người khác cũng gọi A Nguyệt ư?"
Theo lời Tri Chích nói, Đồ Sơn Nguyệt lúc đó căn bản không có che mặt, Đào Tửu chỉ mong lời này dồn ép được Đồ Sơn Nguyệt, chờ chính nàng ta nhảy ra phủ nhận, cho nên mới sống chết nói câu này.
Nhưng mà nàng vừa dứt lời lại nghe giọng nói của đại lão nhẹ nhàng vang lên: "Đồ đệ của ta nói cái gì thì chính là cái đó, các ngươi có ý kiến à?"
Thông Thiên xoa đầu Đào Tửu, ánh mắt khẽ quét từ Hồ Hậu sang Đồ Sơn Nguyệt, làm cho người ta sợ hãi.
Sau đó một giọng nói trong trẻo truyền vào đầu của mỗi người: "Đã ý kiến như thế, vậy chúng ta cùng nhìn xem lúc đó xảy ra chuyện gì đi."
Thông Thiên vung tay lên một cái, ngay lập tức đã xuất hiện một bức tranh sông núi trên đại sảnh, rất nhanh, cảnh tượng trên đó đã bắt đầu thay đổi.
Hồ vương Hồ hậu và Đồ Sơn Nguyệt rất nhanh đã nhận ra địa điểm hiện ra trên bức tranh, đó chính là Thanh Khâu của bọn họ.
Mà theo cảnh tượng tiếp tục biến đổi kia, Đồ Sơn Nguyệt há to miệng vô cùng kinh ngạc, sau đó liền thì thào biện giải: "Cái này... Không, không... Đây là giả...".
Hình ảnh diễn ảo, chính là cảnh ngày đó nàng ta cùng một tỷ muội khác trong tộc mang Đồ Sơn Trà ra ngoài vứt đi.