Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh: Ta Yêu Thông Thiên Giáo Chủ

Chương 17: Hồ Vương Này Có Chút Ngớ Ngẩn

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Trà Trà, ngươi cũng cảm thấy vi sư quá cực đoan sao?”

Giọng nói của Thông Thiên có chút trầm thấp, ngữ khí nhàn nhạt, nhưng Đào Tửu nghe xong trong lòng lại có hơi chấn động.

Thật ra sư phụ... Cũng rất quan tâm tới sư bá nha.

“Sư phụ, người chỉ là quá quan tâm đệ tử trong giáo phái, không muốn bọn họ mất đi quyền lựa chọn. Nhưng thế sự vô thường, thiên đạo hữu thường, sư bá cũng không muốn người lún vào quá sâu.”

Thông Thiên nghe vậy, nhìn nàng thật sâu, như thể hắn không nghĩ rằng nàng lại nói như vậy.

Một lát sau hắn thu ánh mắt lại, không tiếp tục đề tài này nữa, chỉ kéo nàng lên không trung: “Đi thôi, vi sư dẫn ngươi tới Ngọc Sơn ngắm hoa đào.”

Đào Tửu cảm nhận được sự nhẹ nhàng trong giọng nói của hắn, thở phào nhẹ nhõm, chuyện này tạm thời bỏ qua đi.

Nếu đại lão lại hỏi nàng điều gì đó, nàng cũng không biết phải trả lời như thế nào.

Nhưng hiển nhiên Tri Chích lại không nghĩ như vậy: “A Tửu, mới nãy ngươi trả lời câu hỏi của đại lão có hơi nghiêm túc nha, không giống phong cách thường ngay của ngươi chút nào.”

“... Cái này, đó là bởi vì đại lão nghiêm túc hỏi ta, ta đương nhiên phải trả lời một cách nghiêm túc rồi.”

“Là như vậy sao…” Tri Chích luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại không thể nói ra được.

“Đương nhiên rồi, bằng không ngươi cho rằng, chẳng lẽ ta còn có thể cảm thông và đau xót đại lão hay sao.”

Cảm thông đau xót đại lão? Đúng vậy, đó là cảm giác này, nhưng... A Tửu sẽ thấy đau xót đại lão sao? Không thể nào!

“Làm sao có thể, với cái tính háo sắc của ngươi, cũng chỉ là nhìn đại lão lớn lên đẹp trai, cho dù vậy bình thường nói xấu đại lão cũng không ít lần, ngươi làm sao có thể đau xót hắn được!”

Thấy Tri Chích nói như vậy, trong lòng Đào Tửu an tâm, phụ họa nói: “Chính là, làm sao có thể!”

...

Thông Thiên đưa Đào Tửu đến Ngọc Sơn để ngắm hoa, rồi lại đi tới Cửu Lê xem lễ hội nhảy lửa, sau đó hai người mới cùng nhau đi tới Thanh Khâu.

Đến Thanh Khâu, Đào Tửu trực tiếp đi tìm đám hồ ly để khoe chín cái đuôi của mình, rất nhanh đã có người đưa họ tới phủ của Hồ vương.

“Ai nha, con gái của ta, nhìn dáng vẻ nhỏ bé này đi, khi còn bé đã giống cha như đúc từ một khuôn ra.”

“Mấy năm nay con đã đi đâu, cha tìm con rất lâu mà không thể tìm được, còn tưởng rằng cả đời này sẽ không thể gặp lại con được nữa.”

“Lúc trước khi mẹ ngươi mang thai con, mỗi ngày ta đều mong chờ con ra đời, đến khi con sắp ra đời, cha vô cùng vui mừng, cuối cùng đến khi con ra đời lại có chín cái đuôi, khiến ta ngày đêm lo lắng, chỉ sợ khi con lớn lên sẽ bị tên lưu manh nào đó bắt đi mất.”

“Ai ngờ, cha còn chưa được nhìn con lớn lên, con đã biến mất rồi…”

“Cũng may ông trời thương xót, không đành lòng thấy ta đau đớn khi mất đi con gái, nên đã đưa con trở về.”

...

Nhìn người đàn ông đẹp trai vừa lải nhải vừa lau nước mắt ở trước mặt mình, tâm lý của Đào Tửu có chút sụp đổ, đây chính là Hồ vương sao?

Người cha này, có vẻ hợp làm mẹ hơn…

“Người... Trước tiên người lau nước mắt và đi nghỉ ngơi trước đã?” Đào Tửu ngập ngừng đưa một cái khăn tay cho Hồ vương.

Hồ vương thấy vậy, quả thật ngừng nói chuyện, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng, sau đó gật đầu nhận lấy khăn tay: “Được rồi, cha sẽ không khóc nữa, ta nên cười khi thấy con gái trở về mới phải.”

Thấy đối phương có chút ngơ ngác, Đào Tửu càng híp mắt cười, khóe miệng nhếch lên càng lớn, đồng thời thu ống tay áo lại.

Cải trang thành bạn của nàng, Giáo Chủ đại nhân ngồi đối diện, liếc mắt nhìn biểu cảm trên mặt nàng rõ ràng là bất đắc dĩ, khóe miệng hơi nhếch lên.

Chuyến này thu hoạch không tệ, có thể coi như tìm được người trị nàng.

Mà Đào Tửu sớm đã kể khổ với Tri Chích ở trong đầu.

“Ngươi cho rằng đây thật sự là Hồ vương sao? Một người đàn ông trưởng thành, lại còn đẹp trai, tại sao lại nói nhiều như vậy, không thể lạnh lùng một chút sao? Hơn nữa ta còn cảm thấy đầu óc có vẻ không được tốt lắm, cũng không biết làm sao có thể trở thành Hồ vương được.”

“Uh... Cái này.” Tri Chích cũng bất lực với chuyện này, nó chỉ xem nội dung kịch bản, chứ có bao giờ để ý tới tính cách của Hồ vương đâu.

“Tộc Hồ ly lấy huyết thống để tìm con cháu, ta vừa mới kiểm tra kỹ càng một chút, Hồ vương đúng là nô ɭệ của con gái, hơn nữa tính tình có chút nóng nảy, nhanh chán, may mắn cưới được một người vợ tốt, chuyện lớn chuyện nhỏ của tộc Hồ ly đều do vợ hắn, chính là mẹ của thân thể ngươi trực tiếp cai quản.”

“... Được rồi, vậy ngươi lại giúp ta điều tra thái độ của vợ hắn đối với Sơn Trà như thế nào đi.”

Tuy rằng Hồ vương có chút ngốc nghếch, nhưng trước mắt xem ra, hắn thật lòng yêu thương Đồ Sơn Trà.

Bằng không, đối mặt với một đứa con gái vốn dĩ không có nền tảng tình cảm ban đầu, vô cùng chân thành.

Nếu như vợ chồng Hồ vương đều đối xử tốt với Sơn Trà như vậy, vậy thì kế hoạch trước đó của nàng sẽ phải điều chỉnh lại một chút.

“Con gái à, con có đói không?” Hồ vương lau nước mắt, giống như nhớ tới cái gì đó, vội vàng hỏi: “Nhìn ta này, nhìn thấy con mà kích động như vậy, chỉ lo nói chuyện, quên rằng con đi đường lâu như vậy, nhất định là rất mệt mỏi và đói bụng rồi, để cha cho người mang đồ ăn lên.”

Nói xong Hồ vương nhanh chóng muốn cho người đi chuẩn bị đồ ăn, kết quả vừa quay đầu đã chú ý tới Giáo Chủ đại nhân ở phía đối diện.

... Nhìn Giáo Chủ đại nhân, Hồ Vương ngẩn người, ngay sau đó trong ánh mắt hiện lên vẻ cảnh giác.

Người đàn ông này trở về cùng với con gái mình, quan hệ của hai người khẳng định là rất tốt, hơn nữa da dẻ của hắn cũng rất tốt, ở tộc Hồ ly cũng có rất ít đàn ông có thể so sánh với hắn được…

Hắn với con gái mình, lẽ nào...

Nghĩ đến con gái của mình vừa trở về, khả năng sẽ bị người trước mắt bắt đi mất, ánh mắt Hồ vương rất không hài lòng nhìn Thông Thiên.

“Người đâu, mau chuẩn bị đồ ăn cho vị khách này.”

Tuy rằng không thích, nhưng vẫn phải nể mặt con gái, nói xong, hắn kéo Đào Tửu lên, vẻ mặt yêu thương: “Con gái, con cùng cha tới nội sảnh, ta đi chuẩn bị phòng bếp nhỏ làm đồ ăn ngon cho con.”

Đào Tửu: “...”

Đây là muốn tự mình mở bếp nhỏ sao?

Thông Thiên: “...”

Hắn đây là... Bị gạt ra ngoài lề à?

***

Đào Tửu bị lôi đi để gặp sư phụ nhà mình một lúc, thấy hắn dáng vẻ ung dung ngồi ở đấy, cũng không hề liếc mắt nhìn nàng chút nào...

Thôi, lão đại đã không thèm để ý đến việc bị lạnh nhạt, thế thì mình thuận tiện theo cha đi mở một cái lò nhỏ vậy.

"Phụ vương." Vừa gọi một tiếng, Đào Tửu đã tự nổi da gà trước, không ngờ Hồ Vương lại còn kích động đến mức suýt chút nữa thì rơi lệ.

Đào Tửu thấy thế, vội vàng nói: "Cái này, chúng ta nhanh đi ăn cơm đi, con đói bụng rồi."

"Được được, chúng ta đi ăn cơm, không thể để con gái bảo bối của ta đói chết được."

Thế là hai cha con cùng nhau đi vào trong điện, Thông Thiên đang uống trà liếc mắt nhìn sang, không khỏi nhíu mày.

Tiểu nha đầu này bỏ lại sư phụ của mình, đúng là hay quá nhỉ.

...

Đào Tửu với Thông Thiên ở phủ của Hồ Vương hai ngày mới gặp được Hồ Hậu, trái với Hồ Vương đối với Đào Tửu thương yêu vô điều kiện, với sự xuất hiện đột ngột của con gái, Hồ Hậu tỏ ra dò xét và lãnh đạm nhiều hơn.

Đào Tửu cảm thấy chuyện này rất bình thường, dù sao cũng không có tình cảm gì, nhưng mà Hồ Vương lại cực kì buồn bã, ông không thể trách vợ không phải, chỉ có thể đối xử với Đào Tửu tốt hơn nữa.

"Con gái, mẫu thân của con tính tình là vậy, con không ở bên người nhiều năm như vậy rồi, người nhất thời không thích ứng được, chờ thêm một thời gian nữa, lâu ngày rồi người chắc chắn cũng sẽ giống ta đều yêu quý con."

Hồ Vương lấy ra rất nhiều bảo vật quý hiếm, vẫn không quên giải thích cho Hồ Hậu.

"Con nhìn xem, đây đều là người cùng ta cùng nhau thu thập vì con, tích cóp nhiều năm như vậy có thể coi là đưa cho con được rồi."

Nhìn bảo vật sáng long lanh trước mắt, Đào Tửu cảm thấy mắt mình hơi đau: "Tri Chích Tri Chích, lần này phát tài rồi, những thứ này ra có thể mang đi sao?"

"Ờm..." Đối với tính cách mê tiền của Đào Tửu, Tri Chích vẫn còn có chút không quen: "Trên lý thuyết thì là không thể."

"Thế hành động thực tế thì sao?" Đào Tửu vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi.

"Trên thực thế đương nhiên cũng không..." Tri Chích liếc về phía đống bảo vật kia một chút, phát hiện bên trong có một thứ rất hợp ý của nó, thế là cái câu "Cũng không thể" kia biến thành: "Cũng không phải không thể nha."

"Chỉ cần không ảnh hưởng đến sự vận hành của thế giới này, không phải thượng cổ Thần khí gì, ta có thể tùy ý sắp xếp không gian của mình."

Được Tri Chích khẳng định rồi, ánh mắt Đào Tửu nhìn về phía bảo vật đã không còn đau nữa, ngọt ngào cười với Hồ Vương: "Cảm ơn phụ vương, con biết mẫu thân quá bận, con cũng đã hiểu rồi."

Nhìn con gái hiểu chuyện như vậy, Hồ Vương cũng mềm lòng thêm mấy phần.

Lại nghĩ tới con gái ở bên ngoài nhiều năm như thế, đều không có được sự quan tâm yêu thương của phụ mẫu, toàn bộ đều là do tên ác nhân đáng bị đâm ngàn đao kia, liền hỏi: "Con gái à, ta quên hỏi con, con có còn nhớ lúc bé mình bị ai mang đi không?"

...Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đào Tửu cứng đờ, khóe miệng đang cong lên cũng dần dần hạ xuống, trong lòng còn đang suy nghĩ, cuối cùng vẫn nhắc đến vấn đề này nhỉ.

Sau một lát, nàng từ vẻ mặt sửng sốt biến thành buồn rầu: "Phụ vương...con còn nhỏ không nhớ rõ, chỉ nhớ bên trong có nữ tử, bạn đồng hành của nàng ấy gọi nàng là A Nguyệt."

Lời này vừa thốt ra, Hồ Vương cũng sững người.

Đào Tửu lại tiếp tục trưng ra một khuôn mặt vô tội: "Phụ vương, năm đó người có biết nữ tử tên là A Nguyệt sao?"

Nhìn con gái bảo bối ánh mắt vô tội, lòng Hồ Vương lập tức mềm thành một hồ nước, ở đáy lòng cái tên ấy cũng càng phát ra rõ ràng hơn ------ Đồ Sơn Nguyệt, vậy mà lại là nàng ta.

Cộng thêm việc Đồ Sơn Trà lúc đó còn rất nhỏ, căn bản không biết đến cái tên Đồ Sơn Nguyệt này, không còn nghi ngờ gì nữa, ở trong tộc ngoại trừ nàng ta không còn ai gọi là A Nguyệt cả.

Nhưng thân phận của Đồ Sơn Nguyệt bây giờ...

Vừa nghĩ tới việc bảo bối của mình bởi vì Đồ Sơn Nguyệt rơi vào cảnh lưu lạc bên ngoài nhiều năm như thế, nhưng danh tiếng của Đồ Sơn Nguyệt trong tộc Hồ rất lớn, ý nghĩ của ông liền trở nên kiên định.

"Con gái ngoan, con yên tâm, ta nhất định thay con lấy lại công đạo, những người hại con một kẻ cũng đừng hòng chạy thoát!"

"Vâng ạ, Trà Trà tin phụ vương!" Đào Tửu con ngươi đen láy gật gật đầu, cái này phụ vương cũng đã nói rồi.

"Trước tiên con ở chỗ này nghỉ ngơi đi, ta đi tìm người bắt kẻ xấu kia tới."

Đúng vậy, giờ Đồ Sơn Nguyệt trong mắt của Hồ Vương, hại con gái thì đều là kẻ xấu.

Nhưng người vừa đứng dậy, ở cổng lại truyền đến giọng nói của Hồ Hậu: "Đây là muốn đi bắt ai hả?"

Nghe giọng nói êm ái lại có chút bá đạo này, Đào Tửu cảm giác dường như hoàng hậu quyền lực ở trong phim truyền hình đã tới rồi.

Thế là Hồ Vương đem chuyện này nói với Hồ Hậu, Hồ Hậu nghe xong cũng không cần Đào Tửu xác thực lại, chỉ nói: "Cứ coi như thật sự là A Nguyệt đi, nhưng mà hiện tại cũng không được động đến nàng ta."

Nói xong người cũng không để ý đến sắc mặt khó coi của Hồ Vương, đưa mắt nhìn sang Đào Tửu, uy nghiêm lãnh đạm nói: "Ngươi nói A Nguyệt, bây giờ là trưởng công chúa của Hồ tộc, cũng là con dâu được chỉ định của Đại tướng Hồ tộc, ngươi là con gái bổn cung, là công chúa của Hồ Tộc, vì muốn suy nghĩ cho yên ổn của Hồ tộc, không thể để việc riêng của bản thân gây hại đến trật tự trong tộc, ngươi đã hiểu chưa?

Hiểu chưa á? Ta hiểu cái quần què ngươi ấy!

Đảo mắt một cái, Đào Tửu cố hết sức nặn ra một bộ dáng ủy khuất, đứng lên ngoan ngoãn trả lời: "Hiểu rồi ạ, Trà Trà đã hiểu, phụ vương, người không cần vì Trà Trà mà làm hỏng hòa khí ở trong tộc."

Nhìn đôi mắt đỏ hoe của con gái bảo bối, bộ dáng kiên cường không cho nước mắt chảy ra, Hồ Vương cảm thấy tim mình như bị bóp chặt.

Nhưng chẳng kịp chờ người đi lên an ủi, ngoài cửa lại truyền đến một giọng nói trong trẻo như tiếng gõ ngọc: "Học trò của ta, từ lúc nào lại cần người khác chỉ bảo hả?"
« Chương TrướcChương Tiếp »