Chương 15.2: Ngươi Không Xem Trọng Ta

“A, sư phụ, người chờ ta chút, đồ nhi còn có chuyện muốn nói.”

Thông Thiên cảm thấy có chút đau đầu khi nghe thấy giọng nói này.

Nha đầu này còn có chuyện gì muốn nói, ngày hôm qua nói còn chưa đủ sao?

“Sư phụ, ngày hôm qua không phải ta cố ý muốn chạy ra ngoài, ta là đi mua đồ cho sư phụ.”

Nghe đến đây, Thông Thiên đi chậm lại, mua đồ cho vi sư? Coi như ngươi còn có lương tâm.

Cũng không biết tiểu nha đầu này mua cái gì cho mình?

Trong lòng của Giáo Chủ đại nhân mơ hồ có chút mong đợi, sau đó nghe thấy tiếng đuổi theo của tiểu nha đầu: “Sư phụ, người chờ một chút, ta mua quần áo mới cho người, nhìn rất đẹp.”

Đào Tửu nói xong, lấy đồ ra từ trong chiếc túi mà Thông Thiên cho nàng.

Hai người vào phòng, nàng lấy hết quần áo ra, ngoại trừ mấy cái áo choàng ra, còn có thêm hai bộ đồ mặc bên trong được làm bằng bông.

“Sư phụ, người nhìn xem, quần áo này có phải rất hợp với người hay không.”

Giáo Chủ đại nhân nhìn mấy cái áo choàng kia, là mấy màu sắc mà mình thường mặc, chất lượng rất tốt, kiểu dáng cũng rất đẹp.

“Ừm, miễn cưỡng cũng hợp phẩm vị của ta.”

Tuy nói như thế, nhưng ý cười trong ánh mắt hắn vẫn để lộ niềm vui sướиɠ ở trong lòng.

Nhìn biểu hiện của đại lão rõ ràng là thích nhưng vẫn còn cứng miệng này, trong lòng Đào Tửu không khỏi khinh bỉ, hừ, ngươi muốn giả vờ thì cứ giả vờ đi.

Ngay sau đó, trên mặt nàng lộ ra nụ cười giảo hoạt: “Sư phụ, nể mặt đồ nhi mua quần áo thích hợp cho người, ta cầu xin người một chuyện.”

Giáo Chủ đại nhân liếc nàng một cái, ha ha, hắn biết mà, không có việc gì thì tự nhiên ân cần như vậy làm gì.

“Nói đi.”

Thấy giọng nói của đại lão lạnh lùng như vậy, Đào Tửu ngượng ngùng cười: “Ừ, chính là cái kia, ta muốn xin nghỉ phép với người, một thời gian.”

“Xin nghỉ phép?” Nghe xong lời này, Thông Thiên nhìn về phía nàng, ánh mắt có chút trầm xuống: “Ngươi muốn đi đâu?”

Bị đại lão nhìn chằm chằm có chút không thoải mái, Đào Tửu rời ánh mắt đi: “Sư phụ thật lợi hại, ta mới nói nửa chừng mà đã biết ta muốn đi ra ngoài rồi.”

Nịnh bợ xong, nàng tiếp tục nói: “Cái kia, không phải ta vừa mới đột phá sao, sư phụ cũng đã nói trong tu vi ngoài trừ việc nâng cao tu vi ra, còn phải luyện tâm, cho nên ta muốn đi tới Thanh Khâu một chuyến, giải quyết khúc mắc trong lòng.”

“Khúc mắc, ngươi có khúc mắc gì?” Ánh mắt Thông Thiên mang theo vài phần thăm dò, đạo tâm của nha đầu này rõ ràng rất ổn định.

Thấy đại lão đặt câu hỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đào Tửu lập tức biến đổi, lộ ra dáng vẻ chua xót: “Sư phụ, người cũng biết ta là bị hồ ly trong tộc ném ra ngoài, chịu nhiều khổ sở. Tuy rằng mấy năm nay ở Bồng Lai, sư phụ và tất cả mọi người đều đối xử rất tốt với ta, xoa dịu vết thương trong lòng ta, nhưng ta vẫn muốn trở về để cho những người đó nhìn xem, Đồ Sơn Trà ta mặc dù chịu khổ cực, vẫn sống tốt hơn bọn họ, hơn nữa ta còn có một sư phụ rất lợi hại, chỉ cần sư phụ ta nói chuyện thôi cũng đủ khiến bọn họ phải run rẩy!”

Tri Chích nghe Đào Tửu nói nhảm, yên lặng giơ ngón tay cái lên với nàng, nhưng đại lão lại không hoàn toàn đồng ý.

Hắn khẽ nhíu mày: “Những chuyện đó ngươi vẫn còn nhớ sao? Vi sư nhớ rõ năm đó ngươi mới ba tuổi, từng hỏi ngươi có muốn trở về xem một chút hay không, lúc ấy ngươi rất cự tuyệt, bây giờ làm sao đột nhiên lại muốn trở về?”

“Khi đó ta không được mạnh, trở về cũng không thể tìm bọn họ báo thù được, hiện tại ta đã lợi hại hơn rồi, đã đến lúc ta tìm bọn họ để tính sổ.”

Đây là sự thật, đánh vào mặt mà, đương nhiên phải là phải nghiền ép rồi.

Vốn tưởng rằng dựa vào tính tình của đại lão, nhất định sẽ ủng hộ mình báo thù, nào ngờ đối phương căn bản là không theo thường lệ.

Chỉ thấy ánh mắt của Thông Thiên tối sầm lại, giọng nói có chút trầm thấp: “Đồ Sơn Trà, ngươi rốt cuộc có coi trọng sư phụ của ngươi không.”

???

Nàng tự mình hiểu!

Đối mặt với áp suất đột ngột thấp của đại lão, Đào Tửu có chút ngây thơ, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc nàng nịnh bợ.

“Sư phụ... Đồ nhi không chỉ coi trọng người, còn để người yên tâm.”

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của tiểu nha đầu, Giáo Chủ đại nhân sợ là muốn nói, ta tin ngươi cái quỷ!

Đáng tiếc thời đó còn chưa có cách nói này, cho nên hắn chỉ có thể nói: “Thật sao? Vậy vì sao ngươi muốn báo thù, lại không gọi vi sư.”

Hả? Đào Tửu nhất thời không phản ứng kịp, sau đó đại lão lại nói: “Ngươi cảm thấy vi sư không thể bảo vệ tốt cho đồ đệ, hay căn bản là không coi vi sư là người của mình?”

“Người của mình?” Tuy rằng cảm thấy đại lão nói những lời này có chút kì lạ, nhưng ý tứ của đại lão nàng có thể hiểu được.

“Sư phụ, người muốn giúp ta báo thù sao?” Đào Tửu đắc ý, lại giải thích: “Sư phụ lợi hại như thế, đương nhiên là có thể bảo vệ ta, nhưng chính vì vậy, ta mới càng muốn tự mình báo thù, như vậy mới không làm sư phụ mất mặt.”

“Nếu mọi chuyện đều dựa dẫm vào sư phụ, tất nhiên sẽ rất thuận lợi, nhưng đồ nhi lại không muốn như thế, không thể để cho người khác nói sư phụ ỷ thế mà ức hϊếp người khác, cũng không thể để mình trở thành phế vật như vậy được.”

Đào Tửu vừa nói vừa chú ý tới biểu hiện của đại lão, sau khi nghe thấy những lời này của mình, sắc mặt đại lão không những tối lại, ngược lại càng tối hơn nữa.

Trong lòng nàng gào thét, dùng sai từ rồi, cái gì mà ức hϊếp người khác, đại lão muốn ức hϊếp thì ức hϊếp, còn phải ỷ thế sao?

Vì thế nàng lập tức bổ sung một câu: “Sư phụ cái gì cũng tốt, nếu như đồ nhi quá kém cỏi, như vậy chẳng phải là không xứng với sư phụ hay sao.”

Quả nhiên, lời này vừa nói ra, lông tóc dựng ngược của đại lão đều được vuốt xuống: “Ừm, tâm ý của ngươi, vi sư đều hiểu được.”

... Thấy đối phương đang âm u đột nhiên tỏa nắng nhìn mình, Đào Tửu có chút đột ngột, tâm ý cái gì? Ngươi hiểu được cái gì?

“Sư phụ hiểu là tốt rồi.” Vẻ mặt Đào Tửu nịnh nọt cười cười: “Vậy, sư phụ, chuyện ta nói, người có đồng ý không?”

“Đồng ý rồi.” Đào Tửu còn chưa kịp vui mừng, Thông Thiên tiếp tục nói: “Vi sư đi cùng ngươi.”

Đào Tửu nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn theo bản năng lộ ra vẻ khổ sở, ở cùng một chỗ với đại lão, nàng làm sao có thể làm chuyện ngu ngốc được huhu.

“Như thế nào, ngươi không nguyện ý?”

“Không có, không…” Đối mặt với ánh mắt lạnh như băng của đại lão, giây trước còn đau khổ giây sau đã lập tức cười hì hì: “Có sư phụ chỉ huy, đồ nhi tự nhiên cảm thấy vui mừng khôn xiết, chỉ là sợ làm lỡ sự sắp xếp của sư phụ.”

“Không sao, gần đây vi sư không có sắp xếp gì cả, đúng lúc có thể đi ra ngoài một chút.”

Thật giỏi nói dối, Đào Tửu nhịn không được mà oán thầm, trước đó không lâu còn nói rằng muốn bế quan.

“Ha ha, nếu đã như vậy, đồ nhi phải cảm tạ sư phụ, đến lúc đó rất có thể sẽ mượn thế của người.”

Đào Tửu cười gượng, trong lòng cực kỳ không muốn.

Không ngờ đại lão quay đầu nhìn về phía nàng, ánh mắt có chút kỳ quái: “Vừa rồi không phải còn nói muốn xứng đôi với vi sư sao?”

“A?” Cái quỷ gì, sao lại lôi nó lên đây.

“Ngươi yên tâm, nếu ngươi đã nói phải dựa vào chính mình, vi sư định sẽ không tùy tiện ra tay, đến lúc đó vi sư sẽ tự mình che giấu thân phận.”

“Ồ…” Thì ra là nói cái này.

Thấy bộ dáng mơ mơ màng màng của tiểu nha đầu, Giáo Chủ đại nhân nở nụ cười, vỗ vỗ đầu nàng: “Báo thù cho tốt, đừng làm vi sư mất mặt.”

... Mẹ kiếp, vỗ đầu chó, Đào Tửu nhớ rõ, lúc trước khi nàng còn là một con hồ ly, ngày đại lão thu nhận mình làm đồ đệ, sau khi đeo vòng cổ của chó cho nàng, hắn cũng đã vỗ đầu nàng như vậy, lực lượng, tư thế, nụ cười đều giống hệt!

Thấy được sự oán giận trong ánh mắt của tiểu nha đầu, Giáo Chủ đại nhân đột nhiên rụt tay lại.

Than ôi, đồ đệ đã lớn rồi, không còn là tiểu hồ ly của lúc trước muốn vỗ đầu lúc nào muốn cũng được nữa.

“Đi đi, vi sư phải nghỉ ngơi một lát.”

“... Ừm, đồ nhi xin cáo lui.”

Từ phòng đại lão đi ra, Đào Tửu nhịn không được mà tìm Tri Chích để chửi bới.

“Ngươi nói xem, hắn có phải là rất thù oán hay không, vừa rồi ta chỉ trả lời toàn những lời vô nghĩa.”

Tri Chích nhịn không được mà trợn trắng mắt: “Đại lão thích thù oán cũng không phải một ngày hai ngày, ta tưởng ngươi sớm đã quen rồi.”

“Hừ, ai muốn loại thói quen này chứ.” Đào Tửu nhịn không được mà nói bậy: “Hắn còn muốn đi tới Thanh Khâu với ta, vậy kế hoạch của ta không phải là đều công cốc rồi sao.”

“Đúng rồi, ta còn chưa hỏi ngươi, sao ngươi đột nhiên lại muốn đi tới Thanh Khâu vậy.”

“Không phải đột nhiên, ngươi có nhớ ta bảo Đát Kỷ cho người mang cái gì đến Thanh Khâu không?” Đào Tửu thở dài: “Ta đoán là, rất nhanh thôi Đồ Sơn Nguyệt sẽ đến tìm ta.”