Chương 13: Gặp Gỡ Đát Kỷ

“Hừ, ngày mai bọn họ phục cũng phải kính, không phục cũng phải kính!”

Thấy Đào Tửu phẫn nộ như vậy, Tri Chích có chút hứng thú: “Bây giờ ngươi định làm sao đây?”

“Còn có thể làm sao bây giờ, đương nhiên là dùng ngoại hình xinh đẹp cùng trí tuệ của ta làm cho bọn họ thần phục rồi.”

Nói xong Đào Tửu còn không quên vén tóc một chút, ha ha, đến lúc đó nhất định phải để cho bọn họ mở mang kiến thức một chút, cái gì mới gọi là hồ ly tinh thật sự.

Nhìn Đào Tửu khoa trương như vậy, Tri Chích có chút không thể tin vào mắt mình.

“... A Tửu, có muốn mượn ta trang bị hay không?”

“Trang bị gì?”

“Cái loại vừa nhìn đã thấy rất xinh đẹp, rất hồ ly. Trang bị vô cùng tinh xảo.”

Đào Tửu nhướng mày, trong đầu hiện ra đủ các loại quần áo.

“Vẫn là quên đi, nhưng mà…” Dù sao người dựa vào quần áo ngựa dựa vào yên xe: “Nơi đó có loại quần áo nhìn rất cao quý, rất cấm dục không.”

Cao quý, cấm dục? Tri Chích suy nghĩ một chút, trong đầu hiện ra bộ dáng của một người con gái.

“A, có thì có, chỉ là ta sợ ngươi không chống đỡ nổi.”

???

Đào Tửu cảm thấy bản thân bị sỉ nhục, ưỡn ngực lên trước: “Tốt xấu gì ta cũng là trước phình sau cong, sao lại không thể chống đỡ nổi, ngươi cũng là quá khinh thường ta đi!”

“... Ý ta là tính khí của ngươi.” Tri Chích cảm thấy có chút đỏ mặt, Đào Tửu đáng chết này, nàng vẫn còn là một đứa trẻ a.

“... Ồ, được rồi.” Biết mình hiểu lầm, Đào Tửu cũng có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn miệng cứng rắn nói: “Vậy ngươi mau đem quần áo cho ta thử xem, ta còn chưa thử, làm sao ngươi biết ta không đủ khí thế.”

“Ừm, ngươi chờ một chút a, ta lập tức đi tìm.”



Triều Ca, Cung Thương Vương.

Lúc này, trong phòng ngủ của Đát Kỷ, một đám hồ ly đều hóa thành bộ dáng các lộ thần tiên, chỉ chờ đêm xuống, trăng tròn để đến Lộc Đài mở tiệc, uống rượu.

Ba mươi chín con hồ ly, líu ríu không ngừng, vô cùng tò mò về cung điện hoa lệ kia.

Đát Kỷ nhìn con cháu hoạt bát như thế, trong lòng cũng vui mừng.

Chỉ cảm thấy mình nên xây dựng cung điện cho bọn trẻ ở Triều Ca, để cho bọn chúng cũng được hưởng phúc lành.

“Người đâu, đi chuẩn bị thêm chút sơn hào hải vị, để chúng tiên gia hưởng dụng.”

Đát Kỷ phân phó tỳ nữ bên người, chính vào lúc này Đào Tửu xuất hiện.

Chỉ thấy nàng mặc chiếc váy thon dài màu tím sẫm, phối hợp với áo choàng lụa màu vàng đen, giống như nữ vương cao quý, từ trên trời giáng xuống, xuất hiện trước mặt đám hồ ly.

Khiến cho đám hồ ly đều choáng váng, còn tưởng rằng đấy là bằng hữu mà Đát Kỷ mời tới.

Mà Đát Kỷ nhìn thấy Đào Tửu đột nhiên xuất hiện, trong lòng cảm thấy không ổn, còn chưa kịp mở miệng, Đào Tửu đã lên tiếng trước.

“Khả năng, dám đem nhiều hồ ly như vậy chuyển vào trong cung, là chê con cháu của tộc Hồ ly chúng ta quá nhiều, cho nên vội vàng dâng đầu hồ ly lên?”

Đào Tửu mang giày thủy tinh bước những bước chân mê hoặc, trong lời nói học theo giọng điệu lãnh đạm của lão đại, còn không quên nhẹ nhàng nhìn lướt qua đám hồ ly một cái.

Cuối cùng, ánh mắt rơi vào trên người Đát Kỷ ngồi phía trên, như thể đang nhìn xuống tất cả chúng sinh.

Trong lòng lại suy nghĩ: “Không thể không nói, Tô Đát Kỷ này ngược lại cũng khá xinh đẹp, nhất là sau khi bị hồ ly chiếm lấy thân thể, đôi mắt kia quả thật rất hút hồn.”

Mà Đát Kỷ nghe xong lời của nàng có chút khó hiểu, quát lớn: “Ngươi là ai? Sao dám không mời mà đến, có biết tự tiện xông vào phòng ngủ của hoàng hậu là tội gì không?”

“Chậc chậc, chiếm lấy thân thể của người khác rồi tự cho mình là người thật.” Đào Tửu bộ dạng khinh thường, lại nhìn qua các hồ ly khác: “Thật sự là phòng ngủ của hoàng hậu? Ta cảm thấy nơi này sắp trở thành hang ổ của hồ ly tinh thì có.”

“Nếu đã bị ngươi phát hiện, hôm nay ngươi đừng hòng toàn mạng ra khỏi đây.”

Bị nàng nói ra sự thật, Đát Kỷ muốn ra tay.

Chỉ thấy Đào Tửu nhẹ nhàng giơ tay lên, lập tức khóa chặt Đát Kỷ ngay tại chỗ.

Bây giờ những hồ ly khác đều hoảng hốt, sau đó Đào Tửu thản nhiên nói: “Đừng sợ, ta cũng không muốn gϊếŧ người trong tộc của mình.”

Ý thức được đối phương lợi hại hơn mình, lại nghe nói là người trong cùng tộc, Đát Kỷ hỏi: “Ngươi rốt cuộc là ai, muốn làm cái gì?”

Đào Tửu cười quyến rũ: “Ta đương nhiên cũng là một con hồ ly.”

“Hồ ly? Vậy tại sao ta không ngửi thấy hơi thở trên người ngươi, chẳng lẽ ngươi cố ý lừa gạt chúng ta?”

“A, ta cũng không giống các ngươi, trên người không có mùi hôi, đương nhiên ngươi không ngửi ra được.”

“Ngươi...!” Đát Kỷ có chút thẹn quá hóa giận.

“Ai nha, mỹ nhân ngươi đừng tức giận, đều là hồ ly, ngoại hình của ngươi cũng không tệ, không cần ghen tị với ta.”

Đào Tửu hận không thể gϊếŧ người đền mạng, giọng điệu thay đổi nói: “Nhưng mà ngươi yên tâm, hôm nay ta đến không phải để so nhan sắc, thật sự là không muốn nhìn thấy con cháu của tộc Hồ ly phải chết thảm, nên mới đến cho ngươi một vài lời khuyên.”

“... Ngươi có ý gì, cái gì mà chết thảm?”

“Ta hỏi ngươi, có phải đám hồ ly con này sẽ đi tới Lộc Đài để dự tiệc không?”

Đào Tửu cố ý làm cho giọng nói của mình trở nên trong trẻo và lạnh lùng, thậm chí còn truyền vào đó một ít linh lực, mấy con hồ ly khác nghe được thì đều kinh sợ.

Đát Kỷ có tu vi cao hơn một chút, miễn cưỡng có thể chịu đựng được, đáp: “Đúng vậy, có gì không ổn sao.”

“Đương nhiên không ổn.” Đào Tửu lạnh lùng liếc mọi người một cái: “Những tên nhóc này chỉ là tu vi mấy trăm năm, uống được hai ba chén rượu, còn có thể giấu được đuôi hồ ly sao.”

“Nếu bị người ta nhìn thấy được, tra ra chỗ ở, dọn sạch cái ổ này, ngươi có thể gánh vác nổi hay không?”

Câu cuối cùng đương nhiên là nói với Đát Kỷ, giọng nói trong trẻo lại có chút lạnh lùng đó khiến cho Đát Kỷ nghe được mà không khỏi giật mình.

“Ngươi... Ngươi không được nói nhảm... Cùng lắm chỉ là đi dự tiệc, sao có thể nghiêm trọng như vậy được?” Dù là nói như vậy, giọng điệu của nàng cũng lộ rõ sự lo lắng ở trong lòng.

Đào Tửu cũng không tức giận, chỉ cười nhạt một tiếng: “Có phải là ta nói nhảm hay không, ngươi có thể thử một lần xem sao, dù sao thì đám hồ ly con này cũng không có quan hệ gì với ta.”

“Hừ, bổn cung bây giờ là hoàng hậu, nếu thật sự có người dám đả thương tới con cháu của ta, ta nhất định để ngươi sống không bằng chết.”

“A, ngươi cũng chỉ là sau khi xảy ra chuyện rồi mới đi tính sổ với người ta.” Đào Tửu cười lạnh một tiếng: “Chỉ là ngươi có thể tự mình chết được, đừng có làm liên lụy tới cả tộc Hồ ly.”

“Ý ngươi là sao?”

“Ý ta như nào, ngươi còn không hiểu? Sau khi ngươi tới nơi này, đã gϊếŧ bao nhiêu người vô tội? Đợi một ngày nào Thượng đế trừng phạt tộc Hồ ly, ngươi dù có chết cả vạn lần cũng không chuộc hết tội.”

Giọng nói của Đào Tửu vừa uy nghiêm lại lạnh lùng, trong lòng Đát Kỷ vô cùng hoảng loạn, đám con cháu hồ ly kia sớm đã bịt chặt lỗ tai, sợ hãi co rúm lại thành một đám với nhau.

“Ta là phụng mệnh Nữ Oa nương nương đến đây, sao có thể bị trời phạt được!”

Thấy đối phương còn đang rất kiêu ngạo, Đào Tửu yêu mị cười, Nữ Oa nương nương? Ta thật sự rất sợ...

Đôi môi đỏ mọng khẽ mở ra, giọng nói lại lạnh lùng như băng giá vạn năm: “Nữ Oa chỉ cho cơ hội để ngươi tạo dựng cơ nghiệp, chứ tuyệt đối không để ngươi đi gϊếŧ người. Ngươi tự tiện hành động, còn lấy danh nghĩa của hoàng hậu, như thế, ngươi cảm thấy kết thúc của ngươi sẽ như thế nào?”

“Không... Không, không... Ta rõ ràng là phụng mệnh…”

Thấy tinh thần của Đát Kỷ hoảng loạn, bị tê liệt bởi những lời nói của chính mình, Đào Tửu khen ngợi Tri Chích: “Oa, đan dược của ngươi thật dễ dùng, giọng nói này thật có khí chất của ngự tỷ.”

Khen Tri Chích xong, nàng lại biến thành ngự tỷ, nói với Đát Kỷ trên mặt đất: “Được rồi, làm bộ dáng này cho ai xem, nếu ngươi muốn tộc Hồ ly được sống an toàn, dự tiệc tối nay thì đừng có uống rượu.”

Nói xong nàng lại ném một gói đồ xuống: “Đem thứ này chia ra, mang theo trên người có thể che giấu mùi hồ ly trên người các ngươi.”

Thấy đám hồ ly bao gồm cả Đát Kỷ, đều ngây ngốc không nhúc nhích, Đào Tửu nhướng mày, đây là bị mình hù dọa rồi sao?

“Tri Chích, ta có dọa người như vậy sao?”

“Ngươi không dọa người, nhưng giọng nói vừa rồi của ngươi quá lạnh lùng, lại còn rót thêm linh lực, đám hồ ly bọn chúng chưa từng thấy qua thế giới này, bị dọa sợ cũng là bình thường.”

“Được rồi, ta còn tưởng rằng bọn họ đều đã thành tinh, có thể chịu đựng được, thì ra cũng là kẻ gàn dở thôi.”

Cùng Tri Chích chửi bới xong, cũng mặc kệ những hồ ly kia có phải bị dọa đến choáng váng hay không, Đào Tửu trực tiếp nói: “Chuyện hôm nay bổn tọa tới đây, không được truyền ra bên ngoài, ngoài ra, phái hai hồ ly có kiến thức đi tới Thanh Khâu giúp ta mang theo một lá thư, nói cho Đồ Sơn Nguyệt biết, nói rằng Đồ Sơn Trà đã trở lại.”