Chương 11: Biến Thành Một Con Hồ Ly Xem

“A Tửu, chuyện lúc trước ngươi nhờ ta quan sát đã có tiến triển rồi, hiện giờ cơ thể Na Tra đã bị hủy, linh hồn đang lang thang khắp nơi.”

Nhận được tin tức từ Tri Chích, Đào Tửu nhìn thoáng qua đại lão đang ngồi thiền.

“Sư phụ, mấy ngày nay ta cảm thấy trong lòng mình đã lĩnh ngộ ra một chuyện, nhưng vẫn thấy thiếu chút cảm giác, nếu hôm nay ta ra ngoài luyện tập một chút, nói không chừng lại có thể đột phá.”

Đào Tửu nói lời này bởi vì lúc trước chính đại lão đã nói nàng biết, chỉ tu luyện thôi là không đủ, còn phải ra ngoài luyện tập nữa.

Giáo Chủ đại nhân ngồi thiền cũng không thèm mở mắt, nghĩ đến mấy ngày nay tiểu nha đầu đều ngồi thiền ở trong phòng, quả thật cũng buồn chán nên đã đồng ý.

“Đi đi.” Nói xong còn bổ sung thêm một câu: “Hôm nay đừng tới tìm con gấu đen kia, không thì sẽ làm hỏng vận may.”

Sư phụ, Hắc Hùng Tinh người ta có thù gì với người a, sao người cứ nói hắn như vậy.

“Ừm, sư phụ yên tâm, vậy ta đi đây.”

Chờ ra khỏi Bích Du cung, Đào Tửu hỏi Tri Chích “Tiểu Na Tra ở đâu”, sau đó lập tức đi thẳng tới Trần Đường Quan.

Đào Tửu ẩn thân đi tới Lý gia, thấy không khí trong phủ khá nặng nề, có thể nghe thấy tiếng khóc yếu ớt vọng ra.

Thì ra là mẹ của Na Tra, Ân phu nhân đang ôm thân thể Na Tra và khóc, mà phụ thân của hắn là Lý Tĩnh đang khuyên nàng ở bên cạnh, cũng là vẻ mặt buồn bã.

“Phu nhân, người đừng buồn nữa, Na Tra là tiên nhân chuyển thế, có thể làm con của chúng ta đã là cơ duyên trời cho, hôm nay kết thúc chính là hết duyên rồi.”

Ân phu nhân khóc lóc thảm thiết: “Ta mặc kệ duyên phận ra sao, nó là con của ta, là đứa con mà ta mang thai ba năm sinh ra, bây giờ nó dứt khoát ra đi như vậy, trả lại tất cả máu thịt cho ta, đây không phải là cố ý làm cho ta không dễ chịu sao!”

Đào Tửu nhún nhún vai với linh hồn của đứa trẻ mặc áo đỏ ở trong phòng, xem chuyện tốt ngươi làm đi.

Đứa trẻ trợn trắng mắt, không quan tâm, miệng lẩm bẩm: “Ta đã nói với bà ấy là ta không sao, bà ấy còn khóc lóc thảm thiết như vậy.”

“Này, tiểu hài tử, nếu không ngươi kết nghĩa huynh đệ với ta, ta giúp ngươi đưa ra chủ ý, để mẹ ngươi không còn phải khổ sở như vậy?”

Na Tra nhìn Đào Tửu một cái, cảm thấy nữ quỷ này có phải là đầu óc có bệnh hay không, còn muốn làm huynh đệ với hắn, là chê hắn không đủ huynh đệ sao?

“Không cần.” Na Tra kiêu ngạo từ chối, xoay người định bay đi.

Đào Tửu đuổi theo, ngăn cản hắn ở trong không trung: “Này, ngươi thật sự sẽ không nghĩ tới a, ta chính là sư muội của sư phụ ngươi, theo bối phận ngươi còn phải gọi ta một tiếng sư thúc, kết nghĩa huynh đệ không phải quá hời với ngươi à.”

“Dừng.” Đừng coi hắn là trẻ nhỏ mà dễ lừa a, cái gì mà sư thúc, hắn cũng chưa từng thấy sư phụ hắn có sư muội gì: “Lão đầu tử không có sư muội, huống chi là sư muội xinh đẹp như vậy.”

“Hề hề, ngươi cũng cảm thấy ngoại hình ta xinh đẹp à, ta chính là hồ ly chín đuôi.”

Người phụ nữ này có thể nắm bắt được trọng điểm hay không, trọng điểm là cái này sao?

Không đợi Na Tra nói chuyện, Đào Tửu lại nói: “Sư phụ ngươi nhiều sư muội lắm, chỉ là ngươi chưa từng thấy qua mà thôi, nhưng mà ngươi gặp qua ta là đủ rồi, những người khác cũng không đẹp bằng ta.”

Thấy nàng tự tin như vậy, Na Tra suy nghĩ một chút, chẳng lẽ nàng thật sự là sư muội của lão đầu tử?

Nghe lão đầu tử nói sư tổ thu nhận rất nhiều đồ đệ, hắn còn có hai sư thúc tổ, cũng không phải là không có khả năng nha.

Tạm thời tin tưởng nàng một lần vậy.

“Được rồi, nếu ngươi muốn làm huynh đệ với ta, dù sao cũng phải lấy ra chút thành ý.”

Thấy đứa nhỏ buông ra, nụ cười trên mặt Đào Tửu càng rực rỡ hơn: “Thành công, giờ ngươi muốn cái gì.”

Dù sao chỗ mình cũng còn có mấy món bảo bối có giá trị, nên quà gặp mặt vẫn là đáng giá.

Nhưng lại nghe Na Tra nói: “Ngươi cứ biến thành hồ ly cho ta xem một chút, ta còn chưa từng thấy qua hồ ly có chín cái đuôi đâu.”

Thật là đáng xấu hổ, đối mặt với một cô gái xinh đẹp như nàng, vậy mà lại muốn nhìn nguyên thân của nàng?

Hừ hừ, muốn xem hồ ly đúng không, ta cho ngươi xem!

“Được, chỉ là không thể biến đổi ở trong không trung được, sao chúng ta không tìm một khu rừng rồi ta biến đổi cho ngươi xem?”

“Ừm, được.”

Khi hai người vào rừng, Đào Tửu cười quyến rũ nhìn về phía Na Tra: “Tiểu hài tử, ngươi nhìn cho kỹ, ta chuẩn bị biến thành hồ ly nha~”

Vừa dứt lời, Na Tra liền thấy người phụ nữ biến mất ngay trước mắt, sau đó hắn cảm nhận được sự nguy hiểm.

Ngay sau đó, hắn cảm nhận được động tĩnh truyền đến từ phía sau, hắn lập tức quay người lại chuẩn bị tấn công, liền thấy một tiểu hồ ly tuyết trắng đang nghiêng đầu nhìn mình chằm chằm, đôi mắt hồ ly kia đen láy, cực kỳ đáng yêu.

Quá đáng, đột nhiên trở nên đáng yêu như vậy là gian lận.

“Meo~” Na Tra vốn còn thầm nghĩ đây là hồ ly không phải mèo, ai ngờ sau đó Đào Tửu lập tức phát ra tiếng mèo kêu, chính xác đó là tiếng kêu của mèo con.

Nô ɭệ của mèo, nội tâm của tiểu Na Tra không thể chịu nổi, ánh mắt long lanh ngấn lệ, tiếng kêu nũng nịu này, ai mà chịu được chứ!

Nhìn đứa nhỏ ngây người, trong lòng Đào Tửu thầm sảng khoái, hừ, không phải là muốn nhìn hồ ly sao, lúc này nhìn cho đủ đi.

Ban đầu nàng dự định biến thành một con tuyết hồ siêu to, trực tiếp dùng một móng vuốt mà đánh ngã hắn.

Nhưng Tri Chích nói, tiểu Na Tra thích thú cưng dễ thương, đặc biệt thích mèo.

Cái gọi là cách dụng binh, lấy lòng là trên hết.

Nếu có thể chinh phục đối phương từ ý chí, vậy tại sao phải dùng tới vũ lực?

“Meo~” Đào Tửu công tâm tiếp tục kêu, thậm chí còn lắc chín cái đuôi nhỏ của mình đến dụi dụi vào người hắn.

Na Tra nhịn không được đưa tay vuốt đuôi hồ ly, nghĩ thầm bộ lông này còn rất mềm, sờ vào rất thích.

Sợ mình nghiện mèo, không, nghiện hồ ly không thể tự kiềm chế được, Na Tra thỏa hiệp nói: “Được rồi, được rồi, ta đồng ý với chuyện ngươi vừa nói, ngươi mau biến trở lại đi.”

“Ừm, sảng khoái!” Đào Tửu thành công đạt được mục đích nên rất vui vẻ, lắc mình biến trở lại thành thiếu nữ.

“Nếu ngươi đã đáp ứng, vậy chúng ta cùng lấy đạo tâm lập thệ, về sau huynh đệ có phúc cùng hưởng, có yêu cầu nhất định đáp ứng.”

“Tại sao lại không có khó khăn cùng chịu?” Tiểu Na Tra nhíu mày.

Đào Tửu thở dài, có chút khó xử: “Ôi, khó khăn của tỷ tỷ, chỉ sợ ngươi không gánh nổi.”

“Như thế nào, coi thường ta?” Na Tra cảm thấy nhân phẩm của hắn bị nghi ngờ, hắn là loại người chỉ có thể đồng cam mà không thể cộng khổ sao, huống chi còn là tiểu hồ ly đáng yêu như vậy.

Thấy vẻ mặt nghiêm túc của đứa nhỏ, Đào Tửu mỉm cười chân thành: “Ta không có coi thường ngươi, còn có đáp ứng yêu cầu mà, thì cần gì phải có khó khăn cùng chịu nữa. Khi thật sự cần sự giúp đỡ của ngươi, ta cũng sẽ không khách khí, chỉ hy vọng đến lúc đó ngươi không cảm thấy khó xử là được.”

“Hừ, nếu đã kết nghĩa huynh đệ, tiểu gia nhất định sẽ làm được!”

A, ngược lại là rất kiêu ngạo mà.

“Ừm, ta tin ngươi.” Đào Tửu gật gật đầu: “Hiện tại chúng ta đã là huynh đệ, vừa mới nói muốn giúp ngươi, ta cũng nên thực hiện lời hứa rồi.”

Tuy rằng bề ngoài kiêu ngạo, nhưng trong lòng Na Tra vẫn rất để ý tới Ân phu nhân, lập tức hỏi: “Ngươi có cách nào có thể làm cho nàng ta không còn khổ sở nữa sao?”

“Như vậy, ngươi đi báo mộng cho mẫu thân ngươi, nói cách nhà bốn mươi dặm có núi Thúy Bình, xin nàng xây cho ngươi một tòa hành cung ở bãi đất trống trên núi, kiên trì giữ hương khói cho ngươi trong ba năm, lại có thể ở lại nhân gian, để mẹ con lại có thể gặp nhau.”

“Vậy sao? Đó không phải là lừa gạt nàng sao, ta muốn trở báo cáo với sư phụ.”

“Cái gì mà lừa với không lừa, cái này gọi là lưu lại cho nàng một chút niệm tưởng.” Dù sao, khi đến thời điểm thích hợp, ngươi cũng sẽ xuất hiện.

Biết rõ nội tình Đào Tửu tiếp tục lừa dối: “Hơn nữa sau khi ngươi trở về, còn phải đi tìm một thân thể khác, chẳng lẽ ngươi cứ muốn sống trôi nổi như vậy sao? Chờ ngươi tìm được thân thể mới, sau đó trở về thăm nàng không phải là tốt rồi sao.”

Na Tra suy nghĩ một chút, thấy nàng nói cũng có lý: “Vậy, tối nay ta sẽ đi báo mộng sao?”

“Ừm, việc này sớm không nên chậm trễ, không thấy mẫu thân của ngươi khóc tới sắp chết luôn rồi à.”

“Được rồi.” Nghĩ đến bộ dạng đau buồn của Ân phu nhân, Na Tra quả thật là không đành lòng: “Vậy còn ngươi thì sao, ngươi thật sự là sư muội của sư phụ ta? Tại sao ta chưa bao giờ nghe nói về chuyện đó.”

“Hề hề, ta đương nhiên là sư muội của sư phụ ngươi, nhưng mà chỉ là đường sư muội, Nguyên Thủy Thiên Tôn là sư tổ của ngươi, ta là đồ đệ của sư đệ hắn.”

Nguyên lai thật sự là đồ đệ của thúc sư tổ, Na Tra suy nghĩ một chút, có thể thu nhận hồ ly làm đồ đệ, nói không chừng cũng chỉ có vị tiểu thúc sư tổ kia thôi.

“Vậy ngươi ở đâu, hôm khác ta tới tìm ngươi chơi.”

“Ta ở Bồng Lai đảo, chờ ngươi tới Bồng Lai, nói cái tên Sơn Trà Trà, sẽ có người nói cho ngươi biết.”

Thật sự đúng là ở Bồng Lai, phỏng đoán của mình đã được xác nhận, Na Tra rất vui vẻ, không chút do dự mà nói: “Thì ra tên ngươi là Trà Trà, cái tên này thật sự không được tốt.”

???

Được rồi, tên của nàng không tốt lắm, nhưng cũng đừng nói thẳng ra trước mặt nàng!

Nhóc con chính là nhóc con, nói chuyện cũng không biết quanh co lòng vòng.

Trong lòng Đào Tửu hừ lạnh một tiếng, giọng điệu vô cùng bình tĩnh: “Lần sau ngươi đến Bồng Lai phải cẩn thận một chút, ta sợ ngươi sau khi báo tên của ta sẽ bị đánh.”

“Hả? Tại sao, ngươi không được chào đón trên đảo sao?”

Ồ, bởi vì ta sẽ để họ đánh ngươi.

Đào Tửu không giải thích, chỉ để lại cho hắn một bóng lưng thanh cao: “Tiểu hài tử, tỷ tỷ đi trước đây, nhớ đến đảo để tìm ta chơi nhé.”

Nhìn chằm chằm vào bóng lưng nàng, Na Tra nhíu nhíu mày, không phải nói là có thể bị đánh sao?

Quên đi, đến lúc đó hắn không báo tên nàng là được.

“Tri Chích, giúp ta xem một chút, hiện tại chỗ nào có sét.”

Kết nghĩa huynh đệ với Na Tra xong, Đào Tửu bắt đầu suy nghĩ tới chính sự, bằng không khi trở về không có biện pháp đối phó với lão đại.

“Sét? Ngươi hỏi cái này để làm gì?” Không phải là như những gì ta đang nghĩ chứ.

“Tu vi của ta còn chưa đột phá, cho nên ta nghĩ dùng tới sét đánh để kích phát.”

Ôi, thật đúng là tìm sét đánh.

Ký chủ quả nhiên là một kẻ tàn nhẫn! Nhưng mà, nó lại thích loại tàn nhẫn này.

“Ngươi chờ một chút, ta giúp ngươi tìm.”

Rất nhanh Tri Chích đã đưa ra kết quả: “Ngay phía nam đảo Kim Ngao ở Bồng Lai, một canh giờ sau sẽ có mưa lớn, đến lúc đó sẽ có sấm sét đánh vào đá ngầm.”

“Được rồi, vậy hiện tại chúng ta mau xuất phát thôi, đi cứu vớt đá ngầm.”

Đến khi Đào Tửu tìm được khối đá ngầm sẽ bị sét đánh, vẫn còn nửa canh giờ nữa trước khi sấm sét nổi lên.

“Tri Chích, khối ngọc bội này ngươi giúp ta cất đi trước, ta sợ nó làm hỏng chuyện của ta.” Sư phụ nói, ngọc này khi cần thiết có thể cứu mạng, cho nên đừng để nó đỡ sét giúp ta.

Sau khi chuẩn bị xong, Đào Tửu đi tới khối đá ngầm, bắt đầu ngồi thiền.

Chỉ chốc lát sau, trời nổi sấm sét vang dội, trên mặt biển cũng nổi lên gió lớn, sóng từng đợt từng đợt đập vào đá ngầm.

“Sắp tới rồi, còn khoảng mười giây nữa, ngươi chuẩn bị sẵn sàng đi.” Người dự báo sét đánh Tri Chích bắt đầu phát sóng.

Rất nhanh, một tia sét đánh thẳng xuống bên dưới khối đá ngầm mà Đào Tửu đang ngồi thiền, nhưng lại đánh trúng lớp bảo vệ mà Đào Tửu đang chống đỡ.

“Ầm ầm.” không biết có phải hành động của Đào Tửu đã chọc giận tới ông trời hay không, sau hai tiếng ầm lớn vang lên, lại một tia sét nữa đánh xuống.

Đào Tửu nhắm chặt hai mắt chống đỡ trong lớp bảo vệ, trán đổ mồ hôi mỏng, lúc này nàng cảm thấy trong cơ thể có một luồng sức mạnh đang bành trướng, đang kêu gào, muốn cùng tiếng sấm ầm ầm bên ngoài quyết phân cao thấp.

“Oành” lại một tia sấm sét bổ xuống, ngay sau đó là tiếng xé rách nhẹ nhàng.

Lớp bảo vệ mà Đào Tửu dựng lên trước đó đã nhanh chóng bị phá vỡ, sau đó là vỡ tan.

Mà Đào Tửu bên trong lớp bảo vệ, nàng vẫn nhắm mắt lại như cũ, trên tay lại có thêm một thanh trường kiếm hình trái tim màu đỏ bạc.

Sau khi lớp bảo vệ vỡ vụn, hai trận sấm sét mới nối tiếp nhau, Đào Tửu nhắm mắt trực tiếp múa trường kiếm trong mưa gió, trực tiếp cùng chiến đấu với sấm sét trên bầu trời.

Bởi vì, nàng đã đột phá.

Nút thắt đeo bám đã ám ảnh nàng trong hai năm cuối cùng cũng đã bị phá vỡ.

Ngay khi Đào Tửu còn đang vật lộn với sấm sét trên mặt biển, đại lão đã chạy tới.

“A Tửu, sư phụ ngươi tới rồi, vừa rồi hắn ở trên tảng đá ngầm kia quan sát ngươi.”

“Sư phụ? Hắn có lẽ là lo lắng cho ta, cho nên ta mới nói hắn nhất định là cài định vị trên người của ta.” Đào Tửu kiếm ý đang nồng đậm, dự định là sẽ không để ý tới đại lão trước.

Thấy bóng dáng tiểu nha đầu nhảy múa trong sương mù, trong đôi mắt thâm trầm của Giáo Chủ đại nhân hiện lên một chút bất lực.

Vừa mới phát hiện tiểu nha đầu tới Kim Ngao đảo, hắn vốn không để tâm lắm, cho tới khi mất đi liên lạc, lại cảm ứng được thiên lôi bất thường của Kim Ngao đảo, lúc này mới vội vàng chạy tới.

Không nghĩ tới, vẫn là đến trễ một chút.

Đợi Đào Tửu sử dụng kiếm ý phát tiết xong, nàng mới dừng lại.

Vừa mở mắt đã nhìn thấy đại lão, lập tức giả bộ tò mò mà chạy tới: “Sư phụ, sao người lại tới đây, chẳng lẽ biết ta sẽ đột phá ở đây nên mới đến?”

Giáo Chủ đại nhân ánh mắt sáng ngời liếc nhìn tiểu đồ đệ, biết nàng đây là đạo tâm lại tiến thêm mấy bước.

Nhưng.

“Đáng tiếc rồi.”

???

Đối mặt với tiếng thở dài của đại lão, Đào Tửu có chút ngây thơ, chẳng lẽ tu vi của mình đột phá, đại lão lại thấy mất hứng? Không có ý nghĩa gì cả.

Hơn nữa đại lão nhìn chằm chằm đá ngầm dưới chân làm gì?

Đào Tửu cũng nhìn đá ngầm: “Sư phụ, đáng tiếc cái gì?”

“Vốn dĩ là tảng đá ngầm này hôm nay sẽ bị sét đánh một trận, tu hành thêm ba trăm năm nữa là có thể hóa thành hình người, đáng tiếc lại bị ngươi chặt đứt cơ duyên này.”

Giáo Chủ đại nhân nói xong, không quên liếc mắt nhìn Đào Tửu một cái, lại nhẹ nhàng nói: “Ngươi có biết, cắt đứt cơ duyên của một người, cũng giống như gϊếŧ chết cha mẹ của họ không.”

Đào Tửu có chút vô tội, nàng làm sao biết được một khối đá ngầm tùy tiện cũng có thể biến thành người được.

Và cha mẹ của khối đá ngầm là ai mới được?

Không phải là đá ngầm đã thành tinh rồi chứ, vậy có thể nào hắn sẽ tới tìm nàng báo thù không.

Nghĩ tới đây, Đào Tửu cảm thấy có chút buồn bực.

Tìm một tia sét đánh, còn có thể gặp được sấm và sư phụ, cắt đứt cơ hội của người khác, nàng đây thật là may mắn.

Thông Thiên nhìn vẻ mặt tiểu nha đầu thay đổi hết lần này đến lần khác, còn cho rằng tiểu đồ đệ lương thiện của hắn đang cảm thấy áy náy.

“Không sao, tảng đá này chờ đợi nhiều năm như vậy rồi, cùng lắm thì đợi thêm mấy trăm năm nữa là được.”

Mấy trăm năm nữa? Đào Tửu cảm thấy mối thù này càng nói lại càng lớn hơn rồi.

Nhưng… Cơ hội này nàng cũng đã cướp rồi, cũng không còn cách nào để trả lại nữa.

Cha mẹ của khối đá ngầm kia muốn tìm nàng báo thù thì cứ đến đây đi, dù sao hiện tại nàng cũng đã mạnh mẽ hơn rồi, nàng không sợ.

Cùng lắm thì, đến một người đánh một người, đến hai người thu một đôi, vừa lúc trong viện của Vân Tiêu tỷ tỷ còn thiếu một tảng đá lớn.

Giáo Chủ đại nhân vốn không biết ý nghĩ chân thật của Đào Tửu, còn tưởng rằng tiểu đồ đệ này vẫn đang áy náy đến mức không muốn nói chuyện, nên đã không nhắc tới chuyện này nữa.

Hắn chỉ hỏi: “Đúng rồi, còn ngọc bội mà ta cho ngươi thì sao?”

Ngọc bội? Đào Tửu đưa tay vào trong túi xách nhỏ ở bên hông mình, một bên bảo Tri Chích đưa ngọc bội lại cho nàng.

“Ở chỗ này, vừa rồi sợ ngọc bội bị sét đánh, nên đã cất đi.”

Nhìn miếng ngọc bội mà nàng móc ra từ trong túi, ánh mắt Thông Thiên tối sầm, lại nhìn thoáng qua ánh mắt tươi cười của tiểu nha đầu.

A, tiểu nha đầu còn biết gạt người.

Thấy đại lão cứ nhìn mình chằm chằm, Đào Tửu sửng sốt: “Sư phụ. Có chuyện gì vậy?”

“Không có việc gì, chúng ta trở về đi.” Giáo Chủ đại nhân xoay người rời đi: “Sau này phải luôn luôn đeo ngọc bội trên người, mấy cái sấm sét này không thể làm hỏng nó được.”

“... A, ta biết rồi.” Luôn cảm thấy đại lão có chút quái lạ, hình như có chút không vui?

Nhưng mà, chỉ cần hắn không nói, mình coi như không phát hiện ra là được rồi.

Nếu không, người không vui rất có thể sẽ lại biến thành chính mình.

Gần đây, Đào Tửu đã kết bạn mới.

Sau sự kiện về khối đá ngầm ngày hôm đó, cha mẹ của khối đá ngầm đã không tìm đến, Thánh Mẫu Kim Quang thì có tới tìm nàng.

Còn tặng nàng một tảng đá nhỏ, chính là tảng đá ngầm bị nàng đoạt mất cơ duyên tạo thành.

Vốn dĩ Thánh Mẫu Kim Quang lúc trước tu hành thường ngồi thiền trên đá ngầm và tụng kinh, đá ngầm bị nàng cảm hóa mà sinh ra trí tuệ.

Vốn sau lần bị sét đánh này, Thánh Mẫu Kim Quang muốn thu nhận đá nhỏ làm đồ đệ, lại bị Đào Tửu trong lúc vô ý phá hỏng cơ duyên.

Thánh Mẫu Kim Quang cho rằng tảng đá nhỏ có duyên với Đào Tửu nên đã dẫn tảng đá nhỏ tới đưa cho nàng.

Nhìn tảng đá nhỏ nằm trong lòng bàn tay, lại nghĩ lại lời mà Thánh Mẫu Kim Quang nói.

Đào Tửu muốn nói: “Quả thật là có duyên, nghiệt duyên!”

Mặc dù là nghiệt duyên, nhưng đối phương đã đưa tới rồi, nàng cũng chỉ có thể nhận lấy, còn tặng một ít rượu để làm quà.

Kết quả là Thánh Mẫu Kim Quang mang rượu về, các tiên nhân khác trên Kim Ngao đảo không thể bình tĩnh, nhao nhao tới cửa tìm tiểu sư thúc Đào Tửu này để đòi rượu.

Qua lại vài lần, Đào Tửu đã trở nên quen thuộc với bọn họ.

Thường xuyên đến đảo Kim Ngao để ăn chực.

Mà Tri Chích nhìn thấy tất cả mọi chuyện lại tỏ vẻ rất lo lắng.

Không được, hôm nay Đào Tửu lại muốn đi tới đảo Kim Ngao, Tri Chích cuối cùng là không nhịn được.

“A Tửu, ngươi vẫn là không nên quá thân thiết với người trên đảo Kim Ngao.”

Đào Tửu đang định mang mấy vò rượu đi, nghe xong lời này có chút nghi hoặc: “Vì sao? Không phải tất cả bọn họ đều rất tốt sao?”

“Chính là bởi vì bọn họ đều rất tốt, ta mới lo lắng.”