“Ngươi không nhìn ra?”
Đối mặt với ánh mắt sư phụ nhìn mình giống như nhìn kẻ ngốc, Đào Tửu nhịn không được sự tức giận, ta nên nhìn ra cái gì sao?
Nhưng nàng vẫn khiêm tốn hỏi: “Nhìn ra cái gì? Chẳng lẽ nó còn có thể lớn lên?”
Thông Thiên lại nhìn nàng lần nữa, nhưng lời nói lại rất khó chịu: “Ngươi cũng không đến nỗi ngốc như vậy, mắt nhìn vẫn còn có chút tốt.”
Ngươi là đại lão, ta không so đo với người, Đào Tửu thầm niệm ở trong lòng.
Thì ra thứ này thật đúng là có thể lớn lên.
“Sư phụ, vậy người dạy ta cách sử dụng đi.”
Thông Thiên thấy nàng đưa trâm tới, trực tiếp cầm lấy tay nàng, dùng trâm đâm vào đầu ngón tay nàng một cái.
Không đợi Đào Tửu phản ứng, hắn lại lấy ngọc bội lúc trước cướp của nàng ra, nhỏ máu của Đào Tửu lên.
Nhìn máu của mình nhanh chóng bị ngọc bội và cây trâm hấp thụ, Đào Tửu thầm nghĩ, chẳng lẽ đây là nghi thức nhận chủ sao?
Lại nghe đại lão nói: “Ngọc bội này được ta cầm đi gia trì qua, sau này ngươi đeo ở trên người, khi cần thiết có thể bảo vệ ngươi một mạng.”
Đào Tửu vốn có chút oán giận với đại lão, sau khi nghe những lời này thì tức giận cũng giảm đi một nửa, sư phụ vẫn là rất có nhân tính mà, còn biết cho đồ nhi yếu ớt của hắn một tấm bùa cứu mạng.
“Vậy cây trâm này thì sao?”
Thông Thiên giương mắt lên nhìn nàng, sau đó lại hạ con ngươi xuống, thản nhiên nói: “Đây không phải là trâm, nó là một thanh kiếm, ngươi đặt tên cho nó đi.”
Thật sự là một thanh kiếm!
Đào Tửu suy nghĩ một chút: “Ừm~ từ giờ nó chính là pháp khí của ta, vậy gọi nó là Mộng Sinh Kiếm đi.”
Đào Tửu suy nghĩ rất đơn giản, thế giới này đối với nàng mà nói, giống như một giấc mộng, cuộc đời trôi nổi như một giấc mộng, giấc mộng lớn giống như ba đời.
Nhưng nàng lại không chú ý tới, Thông Thiên khi nghe nàng nói ra ba chữ Mộng Sinh Kiếm, ánh mắt hắn khẽ run, sau khi hiểu rõ ý thì miệng hơi nhếch lên cười một chút.
“Được rồi, không còn sớm nữa, trở về nghỉ ngơi đi.”
“Nhưng mà, ta còn chưa biết sử dụng thanh kiếm này như thế nào?”
“Nó đã tiếp nhận máu của ngươi, nó sẽ di chuyển theo ý muốn của ngươi.”
“Được, đồ nhi kia đi nghỉ ngơi trước đi.” Sau khi nghe đại lão nói vậy, Đào Tửu lên kế hoạch đi thử thanh kiếm này.
Nhìn thấu ý đồ của tiểu nha đầu, đại lão chỉ nhếch khóe miệng, vẫn là tâm hồn trẻ con như vậy.
Buổi tối thử chức năng biến đổi của thanh kiếm, Đào Tửu rất vui vẻ.
Vũ khí này lúc bình thường có thể dùng làm trâm đeo cũng không mất công sức gì, tới lúc đánh nhau có thể biến to ra thật sự rất thuận tiện.
Chỉ là không biết uy lực của nó như thế nào, nghĩ đến đây, Đào Tửu dự định lần sau đi tìm sư tỷ Bích Tiêu để đánh nhau thử xem.
Nhắc tới Bích Tiêu, Đào Tửu lại nhớ tới một chuyện, lập tức gọi hỏi Tri Chích: “Tri Chích, lần trước ngươi nói Triệu Công Minh sẽ tới tìm tiên nữ Tam Tiêu để mượn bảo vật đến lúc đó sẽ tới tìm Tam Tiêu tiên tử mượn bảo vật, là khi nào vậy?”
“...Vẫn còn sớm.” Tri Chích lo lắng Đào Tửu sẽ không cẩn thận thay đổi cái gì đó, bèn nhắc nhở: “Chỉ là, số mệnh của chúng tiên Triệt giáo đã định, ngươi không cần phải chú ý như vậy, đề cao tu vi của mình mới là chính sự.”
Chỉ khi tu vi của Đào Tửu tăng lên, đến lúc đó mới có thể tiến vào Tru Tiên Trận được.
“Được rồi, được rồi, ta biết rồi.” Đào Tửu ngoài mặt đáp ứng, trong lòng lại đang suy nghĩ, lần trước đi Triều Ca bị sư phụ ngăn cản, xem ra phải tìm một cơ hội khác để đi mới được.
Về phần số mệnh của chúng tiên Triệt giáo, quả thật là nàng cũng không có để ý như vậy, dù sao sau khi phong thần, mọi người vẫn còn sống không phải sao?
Giống như nàng hiện tại, tuy rằng là một con hồ ly, không phải cũng đang sống rất tốt sao.
Điều nàng thật sự quan tâm chính là đại lão, với tính tình nóng nảy của hắn, nàng không muốn hắn tới cuối cùng lại thất bại thảm hại, càng không muốn hắn mất đi tự do.
Nhưng mà, những ý nghĩ này nàng không thể nói cho Tri Chích biết được.
“Tri Chích, ngươi giúp ta để ý nhất cử nhất động của tiểu Na Tra bên kia nhé, khi nào hắn giải tán hết ba hồn bảy phách thì báo cho ta một tiếng.”
Tri Chích cảnh giác theo bản năng: “Ngươi muốn làm gì?”
“Không làm gì cả, chỉ là thấy hắn và ta có tính khí rất giống nhau, coi như là kết bạn đi.”
Tri Chích suy nghĩ, Na Tra tuy là tiền thân của Khương Tử Nha, nhưng không có ân oán gì với Triệt giáo.
Đào Tửu tìm hắn hẳn là muốn thỏa mãn ảo tưởng thời thơ ấu của mình đi, bài hát kia hát như thế nào, … là cậu chính là cậu, người bạn nhỏ Na Tra của chúng ta.
“Được, việc này hẳn là cũng không mất mấy ngày, đến lúc đó ta nói trước cho ngươi biết.”
“Ừm, Tri Chích là tốt nhất.”
Đôi mắt hồ ly của Đào Tửu cong thành vầng trăng khuyết, trong lòng nghĩ tới tới Tiểu Cửu Cửu của mình, bất giác ngủ thϊếp đi.
Nhưng nàng không thể biết rằng sau khi nàng chìm vào giấc ngủ, có một người bước đến bên giường, chính là đại lão mà nàng mới quan tâm khi nãy.
Nhìn tiểu nha đầu đang ngủ say trên giường, Giáo Chủ đại nhân đi tới yểm một câu thần chú ngủ lên nàng.
Tri Chích đột nhiên tỉnh lại sau khi cảm nhận được sự dao động của linh lực, phát hiện là đại lão thì không làm gì cả, chỉ âm thầm trốn ở trong không gian để nhìn trộm.
Chỉ thấy đại lão làm phép lên người của Đào Tửu, sau đó ngọc bội trên cổ Đào Tửu liền bay lên, không biết đại lão đã làm cái gì, một ánh sáng trắng bay ra từ trong ngọc bội, chui thẳng vào giữa hai lông mày của Đào Tửu.
Làm xong mọi chuyện, Giáo Chủ đại nhân đắp chăn lại giúp Đào Tửu.
Giọng nói thuần khiết trầm thấp vang lên trong bóng tối: “Trà Trà, sau này không được trách ta.”
Tri Chích trong không gian chỉ biết mím chặt môi: Đại lão chính là đại lão, nói chuyện đều bá đạo như vậy, người ta đều là “Mong là ngươi sẽ không trách ta”, hắn trực tiếp chính là nói “không cho phép”.
Tuy nhiên, rốt cuộc là hắn đã làm gì với cơ thể của Đào Tửu?
Thôi, mặc kệ là làm cái gì, tất cả đều là vì Đồ Sơn Trà, chờ nó và A Tửu rời đi, căn bản là sẽ không ảnh hưởng gì tới nó được.
Vì thế, Tri Chích không định đem chuyện này nói cho Đào Tửu biết, để không gây thêm phiền phức cho nàng.
Dù sao thì Giáo Chủ Thông Thiên khi làm sư phụ, ngoại trừ việc thỉnh thoảng hay lừa đồ đệ ra, đối với Đào Tửu vẫn là rất tốt, vì vậy hắn không làm hại nàng là được.
Ngày hôm sau khi Đào Tửu tỉnh lại, mặt trời đã lên cao, nàng tỉnh dậy ngồi trên giường, đầu óc vẫn còn chút choáng váng.
“Xem ra mấy ngày nay ở trên biển thật sự là ngủ không ngon, lần này ngủ cũng được.” Nói xong, nàng giật giật cánh tay hơi đau nhức vì ngủ.
Sau khi rửa mặt xong, Đào Tửu đi đến phòng ăn nhỏ, mấy năm nay nàng đã mở một phòng bếp nhỏ ở Bích Du cung, bình thường ở nhà đều tự mình nấu cơm ăn.
Đi tới phòng ăn nhỏ, Đào Tửu bất ngờ khi thấy đại lão cũng ở đó.
Bất ngờ hơn là đại lão còn đang nấu ăn?
Nhìn mấy món ăn được bày ở trên bàn, còn có đại lão đang bày bát đũa kia, Đào Tửu không thể tin được.
“Sư phụ, những thứ này đều là người làm?”
Giáo Chủ đại nhân thản nhiên đáp một câu, nhìn lướt qua nàng một cái: “Hôm nay ta thấy ngươi không dậy, ngược lại là không có việc gì muốn trải nghiệm cảm giác vui vẻ khi nấu nướng một lần.”
“Hề hề.” Đào Tửu có chút ngượng ngùng: “Cái kia, mấy ngày nay ở bên ngoài ngủ không được ngon, sau đó liền dậy muộn.”
“Ừm.” Khóe miệng Thông Thiên khẽ nhếch, thầm nghĩ, là tối hôm qua mình xuống tay hơi nặng.
Mà Tri Chích là người biết tất cả, nhìn hình ảnh hài hòa trước mắt, nó tự nhủ thật may là mình không nói sự thật cho A Tửu biết.
Bằng không hai sư trò này lại nổi nóng, hắn lại phải nghe A Tửu chửi bới.
Hình ảnh thân thiện trước mắt này nhìn mới thoải mái nha!
Hai sư trò cùng ăn uống hòa thuận.
Tuy rằng Giáo Chủ đại nhân sớm đã không còn hứng thú với chuyện ăn uống, nhưng mấy năm nay cũng thường ăn cơm với Đào Tửu một chút.
“Sư phụ, lần trước dạy người nói không cho phép đệ tử ra khỏi đảo, là ở bên ngoài phát sinh điều gì tồi tệ sao?”
Thông Thiên nhìn nàng một cái: “Thế nào? Ngươi lại muốn ra ngoài chơi nữa à?”
“Không phải, ta chỉ là tò mò hỏi một chút, cảm giác sư phụ nói với sư huynh hình như có chút nghiêm trọng.”
“Ừm.” Giáo Chủ đại nhân gật đầu: “Có chút phiền phức, nhưng mà ngươi không cần quan tâm, ngoan ngoãn ở bên cạnh vi sư là được.”
“Vậy, người thật sự không cho phép các đệ tử đi ra ngoài sao?” Đào Tửu thăm dò nói.
Giáo Chủ đại nhân trầm ngâm một lát, mới nói: “Lời vi sư chỉ là để cảnh cáo, còn bọn họ có ra khỏi đảo hay không, đi ra ngoài sẽ gặp phải chuyện gì, phải xem vận mệnh của bọn họ rồi.”
Trong giọng nói của Thông Thiên mang theo tiếng thở dài, Đào Tửu nghe ra, cũng cảm thấy yên tâm.
Nếu đại lão đã nói như vậy, vậy hắn chính là đã có chuẩn bị tâm lý cho những chuyện sau này.
Như vậy là tốt rồi, có chuẩn bị sẽ không sợ trở tay không kịp, cũng sẽ không dễ dàng cực đoan như vậy.
“Sư phụ, ta sẽ nghe lời ngoan ngoãn ở lại bên cạnh người.” Để làm dịu bầu không khí, Đào Tửu làm ra vẻ ngoan ngoãn.
Còn không quên giúp đại lão gắp thức ăn rồi nói: “Sư phụ, món ăn này xào rất ngon, người cũng nếm thử đi.”
“Ừm, nếu ăn ngon thì ngươi ăn nhiều một chút.” Nhìn nụ cười đáng yêu của tiểu nha đầu, trong lòng Giáo Chủ đại nhân cảm thấy rất thoải mái, không uổng công hắn tự mình đi ra ngoài mua đồ ăn.
Nếu như tiểu đồ đệ mỗi ngày đều có thể ngoan ngoãn như vậy, hắn cũng không ngại bay ra ngoài mua mỗi ngày.
Không, sẽ dễ dàng hơn nếu mời đầu bếp của nhà hàng đến đảo.
Đào Tửu bị đại lão tính kế còn không tự biết, trong lòng nghĩ đại lão chính là trâu bò, ngay cả nấu ăn cũng làm tốt hơn nàng.
Tri Chích, người rất hài lòng với tình hình hiện tại, chỉ là nó sẽ không nói cho nàng biết sự thật, nó mong mỗi ngày Đào Tửu đều sẽ ở bên đại lão và tu luyện nhiều hơn nữa.
Sau bữa ăn, Đào Tửu tự giác đi rửa bát.
Sau khi rửa bát thì bị Thông Thiên gọi đến nội điện.
“Sư phụ, người tìm ta có việc gì sao?”
“Lần trước không phải ngươi nói tu hành có gặp chút trở ngại, vi sư tìm được một quyển Tâm Kinh, có thể sẽ có hữu dụng, mấy ngày này ngươi vất vả tìm hiểu thử xem.”
Nhìn quyển Tâm Kinh mà đại lão đưa tới, Đào Tửu không khỏi đau đầu, đây là… Lại muốn ta đọc sách?
Nhưng năm năm trước Tri Chích đã nói sẽ không giúp mình phiên dịch nữa, chuyện này nó thật sự nói được làm được.
“Sư phụ, hay là…” Đào Tửu khó khăn lựa chọn giữa việc mù mịt tự mình đọc sách với việc tối ngày ở bên đại lão, cuối cùng cắn răng nói: “Sao người không giải thích một chút nội dung bên trong quyển sách cho ta đi, như vậy sẽ nhanh hơn là ta tự tìm hiểu rồi.”
Giáo Chủ đại nhân nhướng mày, dường như có chút khó xử, nhưng vẫn là bất đắc dĩ nói: “Được rồi, vậy muộn mấy ngày nữa vi sư mới bế quan, trước tiên giảng giải cho ngươi trước.”
“Cám ơn sư phụ, ta biết là sư phụ thương ta nhất.”
Đào Tửu mải tâng bốc, lại bỏ lỡ nụ cười trong ánh mắt của Thông Thiên.
Nhìn vẻ mặt nịnh nọt của nàng, Giáo Chủ rất vui vẻ, tiểu nha đầu nói những lời tốt đẹp còn làm cho người ta rất thoải mái.
Xem ra thỉnh thoảng nói dối, cũng không phải là không có lợi.
Mấy ngày kế tiếp Đào Tửu đều đi theo đại lão tìm hiểu Tâm Kinh, tu vi mơ hồ có chút đột phá.
Cho đến ngày hôm đó, Tri Chích nói cho nàng biết, cơ thể của Na Tra đã bị hủy, linh hồn của hắn đang lang thang khắp nơi.