Chương 44: (7)



Edit: icedcoffee0011

Buổi trưa ngày 3 tháng 8,

Ất Tam cầm một tờ truyền cuối cùng trong tay đơn nhét vào tay vợ của ông chủ Nhất Phẩm Hương, rốt cuộc hoàn thành nhiệm vụ hôm nay.

Chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm ở Mạc Bắc rất lớn, sáng nay nàng ra ngoài, theo thói quen bọc một thân đen thui, lúc này trời chính ngọ, mặt trời nhô cao, suýt nữa bị hun chết.

Ất Tam trầm mặc móc ra một chiếc khăn tay mấy ngày hôm trước các cô nương trong lâu nhất quyết đưa cho, thấm mồ hôi lấm tấm trên trán, sau đó thật cẩn thận nhét lại trong lòng ngực, bước chân chậm rãi lại, nhẹ nhàng nện bước trở về Yến Xuân Các.

Bởi vì Yến Xuân Các đóng cửa sửa sang bảy ngày, hơn nữa tuyên truyền khai trương chi nhánh nam phong quán, cho dù hiện tại là ban ngày ban mặt, ngoài cửa cũng vây không ít người rảnh rỗi.

Ất Tam thấy mấy thư sinh vây quanh thông báo trước cửa, bọn họ vẻ mặt chán ghét xấu hổ giận dữ.

Trong đó một tên thoạt nhìn mặt dài lại cổ hủ cả giận nói: "Buồn cười, cái gì mà nam phong quán chỉ nghênh khách nữ, đây là có ý tứ gì, chẳng lẽ nói nữ tử tới, tới.... Quả thực phóng đãng vô sỉ, làm nhục văn nhã." Hắn nói đến đây dường như khó có thể mở miệng tiếp, hừ một tiếng phất tay áo quay đầu đi.

Lời này như một mồi lửa, khiến cho bên cạnh cũng nghị luận sôi nổi theo, Ất Tam thậm chí không cần biết nội dung, cũng có thể từ những âm thanh phẫn nộ đó nghe ra sự kháng cự của bọn họ.

Đại khái là thời tiết quá nóng, cổ họng khát khô, Ất Tam mệt mỏi lau mồ hôi tay vào vạt áo, nâng bước muốn vào nhà, nhưng vừa mới đi được một bước, đã nghe được một giọng nữ kêu lên: "Đàn ông chó má các anh thấy mình tìm hoa hỏi liễu thì được, chị em phụ nữ chúng tôi tìm vui thì không được?"

Ất Tam quay đầu, thấy một người phụ nữ trung niên thân hình cao lớn, lên giọng mắng người đàn ông đứng trước bố cáo, ngày hôm qua truyền đơn cho người phụ nữ này cũng là Ất Tam, chỉ nhớ mang máng người này là Cừu tam nương, đối phương một tay chống nạnh, một tay chỉ người đàn ông mắng:

"Cầm tiền của vợ nuôi tình nhân ở ngoài, bị nhà vợ biết được thiếu chút nữa đánh gãy chân chó, Trương tú tài cái đồ thư sinh nhưng vô học như anh, cũng có mặt mũi ở đây bức xúc à." Người phụ nữ nói xong dẩu miệng phun một ngụm, mặt đầy khinh thường.

Trương tú tài kia vừa nhìn đã biết là loại người thích thể diện, bị chọc trúng cái chân đau trước mặt mọi người thì vừa tức vừa giận, một bàn tay giơ lên định đánh người.

Ất Tam không quen bại lộ trước mặt người khác, cũng không thích lo chuyện bao đồng, nhưng có lẽ là thời tiết quá nóng, đầu óc có chút mơ hồ, nàng nhịn không được mà cất hai bước đi lên trước, một phen túm chặt cánh tay người đàn ông ném hắn xuống đất.

Người đàn ông còn định phản kích, nhưng đối diện ánh mắt giống như nhìn người chết của nàng, cuối cùng hèn nhát mà rụt trở về.

Ất Tam làm xong chuyện tốt, không màng nữ tử ở sau lưng kêu gọi, thẳng tắp bước vào trong các.

Vừa đi đến cửa, nàng đã chạm mặt Giáp Tam cùng Giáp Tứ vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, hai người tay cầm cây đèn khổng minh cỡ lớn hình dạng kì quái, dùng nội lực thổi cho chúng bay lên, bay lơ lửng lên trần nhà. Hai cây đèn hình người múa may cánh tay bụ bẫm, lại thêm nụ cười quái đản được tô bằng mực màu càng làm tăng vẻ quỷ dị.

Ất Tam: "......"

Khóe miệng cô trừu trừu, rốt cuộc là đồng đội mới ngày nào còn cùng sinh cùng tử, cau mày nghiêm giọng nói: "Hai người dùng cách này quấy rầy cô nương, nếu bị... Cô nương phát hiện, hai người chết chắc."

Giáp Tam một tay không vỗ được thành tiếng, ánh mắt sắc lẹm liếc một cái, Giáp Tứ đứng bên cạnh trợn trắng mắt: "Ất Tam, chị cảm thấy bọn em chán sống rồi sao? Đây là vị kia tự mình phân phó, nói là khai trương phải có bong bóng tiếp khách, chúng em vất vả nửa ngày còn chưa xong đâu."

Cậu nói xong lại thở dài: "Chị mau về phòng đi, thuận tiện nhìn xem Ất Nhị nghỉ ngơi đủ chưa, bảo anh ta nhanh cái chân đến thay ca."

"......" Ất Tam không lời nào để nói, nhìn cái đồ bong bóng cay mắt kia phiêu bạt trong không trung, nhức trứng quay về phòng.

Trong đại sảnh, tất cả mọi người đều đang bận rộn, bởi vì nhân lực không đủ dùng, các cô nương đêm nay không có việc gì bận cũng tham gia chuẩn bị, tiếng ríu rít thảo luận ngẫu nhiên trộn lẫn trong tiếng cười như chuông bạc, tình cảnh náo nhiệt như vậy, cho dù đã nhìn mấy ngày này, Ất Tam vẫn có chút không quen, bất quá lại không khiến người phản cảm.

Nàng đứng ở trong sảnh trong chốc lát, một cô nương đang treo hoa đăng chú ý tới nàng, cười đi tới: "Ất Tam chị đã về rồi." Nàng nhìn tay Ất Tam trống rỗng, cười càng thêm vui vẻ, cái miệng nhỏ nhịn không được mà khen ngợi: "Chị thế mà đã phát xong tờ rơi rồi, giỏi quá đi. Mau lên lầu, chị Minh Tiêu mà biết nhất định sẽ rất vui."

Ất Tam dù vẫn lạnh mặt, bên tai lại khống chế không được phiếm hồng, nàng nhấp nhấp môi hơi hơi gật đầu với tiểu cô nương, sau đó nhanh chân bước lên lầu.

"Không được, tư thế kia quá nhanh, tôi muốn cảm giác nhất kiến kinh tâm, không phải nhất kiếm phong hầu, chú ý vẻ mặt của anh!" Nàng mới vừa đi lên lầu, liền nghe được giọng nữ kiêu ngạo quen thuộc đang mắng ai đó.

Lại đi vào trong vài bước, không ngoài dự liệu, 24 ám vệ nam lãnh khốc vô tình của bọn họ đang như trâu như ngựa xách kiếm, rũ đầu, ngoan ngoãn nghe giáo huấn.

Không biết như thế nào, Ất Tam bỗng nhiên muốn bật cười, cảm xúc như vậy từ lúc nàng có ý thức đến hiện tại chưa bao giờ xuất hiện qua, cho nên tới mãnh liệt, nghẹn không được.

Nàng phụt cười một tiếng, ánh mắt Giáp Nhất liền như đao đâm tới, ánh mắt ấy sắc bén bức người ngày thường có thể dọa người ta đến chân mềm, cố tình ngày hôm nay Ất Tam lại chẳng cảm nhận nổi một chút sợ hãi, thậm chí lại nhìn ra một chút ủy khuất trong ánh mắt ấy.

Người trên ghế lúc này cũng đã chú ý tới sự xuất hiện của nàng.

Bị chọc tức một bụng lửa, Minh Tiêu cầm lấy chén trà lạnh mạnh mẽ ực ực uống một ngụm, quyết định buông tha cho chính mình, ngược lại quay sang hỏi Ất Tam: "Thế nào, bảo đảm tất cả các phú bà trong thành Thương Tĩnh đều nhận được một tấm chứ?"

Vốn là một việc nhỏ, nhưng cố tình thái độ của bà chủ lại rất nghiêm túc, làm cho Ất Tam bất tri bất giác dùng tâm thái ngày thường làm nhiệm vụ, trầm giọng nghiêm túc trả lời: "Vâng, người có mặt trên danh sách đều đã nhận được tờ rơi, xác nhận không có sai sót."

Gương mặt âm trầm của Minh Tiêu một ngày hôm nay rốt cuộc giãn ra, cô đi lên trước vỗ vỗ vai Ất Tam: "Tôi quả nhiên không nhìn lầm cô, tiểu Tam, cô mạnh hơn lão Đại nhiều."

Ất Tam thật sự nhịn không được muốn sửa lại cái danh xưng nhìn như bình thường nhưng lại khiến người ta cảm thấy bất thường này, mới vừa động động miệng, liền nghe âm thanh trầm thấp hơi khàn truyền đến: "Nếu đổi lại để tôi đi phát truyền đơn, tất nhiên còn nhanh hơn tiểu tam nhiều."

Ất Tam còn chưa kịp phản ứng miếng diss từ trên trời rơi xuống này, bà chủ mới ở bên cạnh đã quát lớn: "Anh mẹ nó có thể nhanh như vậy, làm sao vài động tác múa kiếm cũng múa không xong!"

Cô nói xong quay sang bên cạnh vẫy tay: "Hồng Liên nhìn cẩn thận tên này cho tôi, trước đêm nay nếu anh ta còn chưa học xong...."

"Hừ!" Trên mặt Minh Tiêu lộ ra nụ cười tàn nhẫn đặc trưng của tú bà, "Vậy lột sạch vứt lên sân khấu, ai muốn sờ thu phí mười quan tiền."

Sắc mặt Giáp Nhất nháy mắt từ trắng biến thành đen, Ất Tam nhìn ẩn nhẫn trên mặt hắn, trong lòng nhảy dựng.

Nhưng giây tiếp theo, Giáp Nhất vẻ mặt âm trầm giơ kiếm về phía Minh Tiêu...... hoa hoa thêm mấy đường, khuất nhục nói: "Tư thế lúc này đã đúng chưa?"

Ất Tam: "......"

Tôi còn tưởng lão đại anh sẽ bất khuất thế nào...

Đem người giao cho Hồng Liên tiếp tục khẩn cấp huấn luyện, Minh Tiêu lại đi dạo một vòng trên dưới Các, phát hiện hết thảy gọn gàng ngăn nắp, mọi người đều tất bật làm việc, lúc này mới yên tâm về phòng nghỉ ngơi.

Cô vừa vào cửa đã ngã ngay lên đệm, tùy tay từ đĩa sứ trắng lấy một miếng táo ném vào trong miệng, nhai rộp rộp mấy cái sau đó ngáp một miếng lớn, cả người mơ màng sắp ngủ.

Bảy ngày trước sau khi chiếm lĩnh Yến Xuân Các, Minh Tiêu vẫn luôn bận rộn đủ điều, mấy ngày trước cô liên tục xử lý ám vệ của Giang Mặc Hành, đám ám vệ đúng là đánh một đợt tới một đợt, chờ đến ngày thứ ba chế phục được nhóm người cuối cùng, ngủ không đủ giấc, Minh Tiêu tức giận lại lôi Giang Mặc Hành ra đánh một trận.

Bởi vì nhân số quá nhiều, Minh Tiêu với ý đồ tận dụng tài nguyên có sẵn, quyết định chào mời các ám vệ kia.

Thực ra cô chỉ là khách khí, vốn không trông cậy đối phương có thể đồng ý, Quỹ Quỹ đã từng phổ cập khoa học rằng, loại người ám vệ này, đều là những người được bồi dưỡng từ nhỏ, trung thành tận tâm, thà chết chứ không chịu khuất phục.

Nhưng không nghĩ tới, bản thân chỉ là nhàm chán phổ biến đại khái phúc lợi và đãi ngộ công ty một lần, kết quả ai ngờ vị lão đại Giáp Nhất lãnh khốc vừa rồi suy nghĩ nửa nén hương liền đồng ý. Có anh này làm tiên phong, hai mươi mấy ám vệ "Trung thành tận tâm" còn lại không thèm do dự, trực tiếp đồng ý.

Minh Tiêu bị đánh trở tay không kịp, nhưng vẫn là vô cùng vui vẻ thu người về dùng, dù sao có Quỹ Quỹ ở đây, trong nội bộ Yến Xuân Các, mọi việc đều diễn ra dưới mi mắt của cô, những người này cho dù có dị tâm cũng không gợi nổi một cơn sóng.

Đương nhiên cái này không phải trọng điểm, quan trọng nhất chính là, không biết đầu óc Giang Mặc Hành như thế nào, đi ngược lại với thường thức chọn ám vệ thông thường, những người này bóc mặt nạ ra chọn bừa một cái cũng là soái ca mỹ nữ.

Quả thực chính là ông trời tự mình đóng góp cho sự nghiệp của ta một viên gạch!

Đặc biệt Giáp Nhất, mặt mũi lãnh khốc giả đò làm trò không thua Giang Mặc Hành, cộng thêm một thân khí chất trầm mặc thần bí, nếu không phải hắn sống chết không chịu, danh hiệu Vịt vương bảo Minh Tiêu cho hắn cũng không phải là không được.

Minh Tiêu dựa theo năng lực từng người an bài công việc mới, vì mục tiêu khai trương nam phong quán lừng lẫy nhất năm châu bốn bể, toàn bộ trên dưới, liên tục mấy ngày này tăng ca overtime, các cô nương trong các cũng xắn tay áo ra trận, khẩn cấp tập huấn cho các mỹ nam sắp lên đài biểu diễn.

24 ám vệ, trừ bỏ mấy người nhiều nội lực như Giáp Tam, Giáp Tứ đi chuẩn bị số lượng lớn bong bóng khai trương, nữ ám vệ như Ất Tam, Giáp Nhị, những người còn lại đều bị nhà tư bản vô tình áp vào phòng luyện tập.

Nghĩ đến giang mỹ nam ốm yếu còn nằm trong phòng, gân tay chân đứt đoạn, Minh Tiêu vừa lòng mà sờ sờ cằm, ngọt ngào lâm vào giấc mộng đẹp.

Giờ Dậu canh ba, Minh Tiêu bị Quỹ Quỹ đúng giờ đánh thức, cô thay quần áo, mở cửa đi ra phòng.

*giờ Dậu sẽ rơi vào khoảng thời gian từ 17h00 – 19h00. Đây là khoảng thời gian mà con người đã nghỉ tay lao động, gà cũng được ăn no và lên chuồng

Dưới lầu hết thảy đã chuẩn bị thỏa đáng, đại khái là bởi vì lần đầu tiên tham dự chuẩn bị khai trương, mọi người đều có vẻ rất khẩn trương, nhìn thấy Minh Tiêu xuất hiện, Ngọc Trúc tâm phúc tri kỉ vội vàng liệt kê các đầu việc đã hoàn thành xong xuôi.

Ngọc Trúc đằng trước nói, Tuyết Lan cùng Liên Âm đằng sau giúp đỡ bổ sung, Minh Tiêu không chút để ý nghe xong, nhìn Ngọc Trúc thấp thỏm chờ mong, cười vỗ vỗ vai cậu: "Quả nhiên là đại tổng quản của tôi, tốt lắm, cậu làm việc chỉ kém tôi thôi."

Mặc dù ngày thường rất nhiều người sợ hãi Minh Tiêu, nhưng tới rồi thời điểm này, ngược lại vì thái độ tự tin của bà chủ mà an tâm không ít.

Minh Tiêu nhìn từng đôi mắt sáng ngời bất đồng với ngày xưa, cất cao giọng nói: "Đã đến giờ, mở cửa!"

Hai tạp dịch mỗi người một bên kéo cánh cửa lớn mở ra, ánh đèn trong phòng kéo dài đến bên ngoài, khí cầu tiếp khách quỷ dị đã bị thu hồi, thay thế chính là hai cây đèn Khổng Minh màu đỏ, thấy cửa lớn mở rồi, Giáp Tam cùng Giáp Tứ thuận theo buông tay, hai cây đèn chậm rì rì bay về phía bầu trời, giữa ban đêm lạnh lẽo, thêm một mạt ấm áp say lòng người.

Bởi vì đêm nay chỉ nghênh đón khách nữ, Minh Tiêu đã dự đoán người đến sẽ không nhiều, nhưng sau khi cửa lớn mở ra sau, cảnh tượng trước mặt thực sự khiến người ta chấn động.

Người bên ngoài đứng xếp hàng dài san sát, tuy cùng không bằng cảnh tượng náo nhiệt của ngày hoa khôi, cũng chẳng thể bằng lượng khách thường ngày của Yến Xuân Các, nhưng cũng hoàn toàn sánh được với câu khách đông như mây.

Những người trong phòng cũng đều thất thần, ngược lại là Giáp Tam cùng Giáp Tứ nhiều kinh nghiệm nhanh chân, mặt đơ cười với khách khứa, trầm giọng nói: "Khách nhân mời vào bên trong."

Các chị em ngoài cửa cũng có chút xấu hổ, các nàng phần lớn là người đã được nhận truyền đơn, vài người khác tuy có ý nhưng không dám tới. Thành Thương Tĩnh không thiếu nhất chính là các phụ nhân có tiền, khách khứa hôm nay có lẽ phần nhiều là các quả phụ bị Cừu tam nương cổ vũ mà đến.

Mọi người chị nhìn tôi, tôi nhìn chị, không biết nên như thế nào, lúc này một tạp dịch của Yến Xuân Các tươi cười đi lên trước, cung kính nói: "Các phu nhân mời vào, nam phong quán nhân ngày khai trương đã chuẩn bị cho các vị những tiết mục đặc sắc độc đáo nhất, đảm bảo các vị lưu luyến quen đường về, vui quên cả trời đất."

Tuổi tác tạp dịch này không lớn, tuấn tú sạch sẽ, cười rộ lên càng thêm vài phần xán lạn thuần túy như ánh mặt trời, làm người nhìn vào trong lòng thỏa mái, Cừu tam nương dẫn đầu trái tim thình thịch nhảy một chút, cắn môi vẫy tay các chị em đằng sau: "Tiến vào đi, bọn tỷ muội, tới cũng tới rồi, chúng ta chẳng lẽ còn phải thủ cả đời vì một người đã không còn trên đời này nữa."

Trước lúc đến đây, nhóm quả phụ đã tụ họp, vấn đề này nói đã không biết bao nhiêu lần, lúc này lại có mỹ nam cổ vũ, mọi người ngại ngùng cất bước cùng nhau vào trong các, đám người ngốc lăng ở bên trong lúc này cũng đã tỉnh lại, hướng dẫn khách khứ ngồi vào bàn ở trước sân khấu.

Ngọc Trúc thấy các vị quan khách đã được an bài, phất phất quần áo mới, hít sâu một hơi ngẩng đầu đi đến chính giữa sân khấu.

"Các vị phu nhân, các tiểu thư xinh đẹp đang có mặt ngày tại Yến Xuân Các, đêm nay chúng ta ước hẹn ở chỗ này, cùng nhau hưởng thụ những điều tốt đẹp mà duyên phận mang đến cho chúng ta, hưởng thụ tinh hoa đất trời mà thời gian cũng không thể cuốn đi được."

"Để khai mạc, mời các quan khách thường thức màn biểu diễn đầu tiên trong đêm nay..." Cảm thụ được phía sau đâm thủng cột sống lạnh băng tầm mắt, Ngọc Trúc nuốt khẩu nước miếng kiên cường nói: "Màn kiếm vũ biểu diễn bởi —— Giáp Nhất công tử."

Sau lời giới thiệu, Giáp Nhất thân hình cường tráng xách theo kiếm đi đến trước đài,

Động tác đầu tiên bắt đầu, kiếm hoa xinh đẹp cùng với tiếng đàn live của dàn nhạc công phía sau hòa vào làm một.

Đại khái là thói quen nghề nghiệp của một ám vệ, Giáp Nhất ngày thường hầu như không thể hiện cảm xúc, nhưng trong nháy mắt kiếm đâm ra, ánh mắt hắn như lóe tinh quang, thân pháp có lẽ không đủ phiêu dật linh động, nhưng lại có một loại khí phách mãnh liệt bất ngờ như rồng như hổ.

Lại một chiêu, Giáp Nhất càng "múa" càng nhanh, một phen kiếm xuất thần nhập hóa.

Một khắc thu chiêu cuối cùng, tóc mai vì vận động mạnh mà hơi loạn, lại bởi vì động tác dứt khoát mà lộ ra một mảnh ngực từ trong vạt áo, cơ ngực rắn chắc phập phồng theo nhịp hô hấp, gương mặt thanh tuấn lại cố tình mang theo cảm giác cương nghị chính phái, một giọt mồ hôi đọng trên chóp mũi rơi xuống vòm ngực, biến mất bên trong vạt áo, vô duyên cớ sinh ra một loại cảm giác yêu nghiệt mê hoặc lòng người.

Ở đây đều là các phụ nhân đã trải sự đời, lại chưa từng được chứng kiến nam sắc mê người như vậy, trong lúc nhất thời đều thất thần.

Minh Tiêu đứng ở một bên sân khấu, rất vừa lòng với phản ứng của người xem, cô liền ra hiệu cho đám người Giáp Nhị đã trà trộn vào cùng các phụ nhân, nữ ám vệ diện mạo nhu mì kia nhận được tín hiệu, hít sâu một hơi, chuẩn bị tâm lý, cuối cùng từ bỏ mà hô:

"A a a, Ahhh, em muốn múa ba lê trên lông mi của anh, em muốn trượt cầu trượt trên cơ ngực của anh!"

"Giáp Nhất, Giáp Nhất, liều mạng bay lên, các fan sẽ vĩnh viễn ủng hộ anh!"