Chương 16: (16)



Edit: icedcoffee0011

Thái độ không giống bình thường của Minh Tiêu cũng không làm mất đi nhiệt tình của mẹ ruột, vì khởi động điện thoại không đến mười phút, tiếng chuông lại vang lên.

Điện thoại còn chưa đặt tới bên tai, điện thoại đã truyền đến giọng nói của mẹ ruột, trong nhu nhược mang theo oán trách: "Tiêu Tiêu, sao con lại tắt máy? Có phải con cãi nhau với Tiểu Phong không? Mẹ không phải đã nói với con sao, con trai trưởng thành muộn, đặc biệt Tiểu Phong là con út trong nhà, khó tránh tính tình có chút không ổn trọng. Con hiểu chuyện nghe lời, ngày thường sinh hoạt nhường nhịn nó một chút, hai vợ chồng muốn hòa hợp thì phải anh lui một bước tôi lui một bước. Nghe mẹ, đừng giận dỗi trẻ con nữa."

Nghe đối phương nói nói lại muốn khóc, Minh Tiêu lại lần nữa nhanh chóng quyết định cúp điện thoại, cô sờ sờ cằm, vẻ mặt khinh thường mà đối hệ thống nói: "Mẹ chồng của ta cũng quá gà, ép người không được, liền giả làm mẹ ruột gọi điện thoại, may mắn ta cơ trí không mắc mưu."

Hệ thống:...

【 ký chủ, vừa rồi gọi điện thoại chính là mẹ ruột cô. 】

"Thật vậy chăng?" Không chờ hệ thống trả lời, Minh Tiêu lắc đầu, "Ta không tin."

"Dựa theo kinh nghiệm xem một trăm bộ phim luân lý gia đình của ta, một người bình thường mẹ nếu nhiều lần không gọi điện thoại được cho con, trước tiên nên suy xét liệu con mình đã chuyện gì, hoặc là ốm bệnh nên không nghe. Còn vị vừa rồi, ta cảm giác càng giống mẹ ruột Phương Cảnh Phong hơn."

Hệ thống: Cô nếu đã nói như vậy...

Ta đây vô pháp phản bác. ╮(╯▽╰)╭

Đối phương có thể là bị Minh Tiêu làm cho tức giận, thẳng đến hai giờ sau mới xuất hiện thêm một cuộc điện thoại, Minh Tiêu nhìn màn hình thấy một dãy số xa lạ, vừa ấn nút nghe, một câu xin chào cũng chưa kịp nói, đã nghênh đón một trận răn dạy: "Lý Mính Tiêu, con cũng dám tắt điện thoại của mẹ, con..."

"Ngài nói thêm một câu vô nghĩa nữa, sẽ phát hiện ta không chỉ tắt điện thoại của mẹ ta, mẹ ngài gọi ta cũng dám tắt đấy ~"

Hệ thống yên lặng nghe khóe miệng vừa nhếch, ở không gian dựng một ngón tay cái.

Không hổ là ký chủ.

Bên kia điện thoại Cha Lý bị cô làm cho nghẹn, tức giận đến nổi trận lôi đình, nhưng ông vẫn chưa bị nữ nhi ngày xưa cẩn thật rụt rè uy hϊếp, ông hít sâu một hơi hỏi: "Con là đang làm loạn cái gì?" Lần này ngữ khí hơi hòa hoãn, nhưng vẻ mất kiên nhẫn vẫn không giấu nổi mà lọt vào đầu dây bên kia.

Minh Tiêu lúc này một câu cũng không đáp, trợn trắng mắt trực tiếp ngắt điện thoại.

Đàng hoàng nói chuyện còn không được muốn tôi trả lời ông làm gì, tôi thiếu mắng sao?

Lúc sau Cha Lý liên tiếp gọi tới ba lần, đều bị cô nhất nhất ấn rớt. Thẳng đến lần thứ tư khi tiếng chuông sắp ngừng mới nhận được tín hiệu từ đầu dây bên kia, nhưng không đợi đối phương nói chuyện, cô lười nhác nói: "Ta bảo đảm lần này ngài nếu lại bức xúc lẩm bẩm, lần sau ngài đừng có hòng gọi vào số này nữa."

Cha ruột, sổ đen còn đang vẫy gọi ông ~

Lửa giận tràn đầy trong lòng Cha Lý cứ như vậy bị dỗi trở về, gã bực bội mà xoa xoa thái dương, một hồi lâu mới trầm giọng nói: "Mẹ nhớ con, buổi tối mang Cảnh Phong cùng nhau trở về ăn bữa cơm."

"Được."

Tút, điện thoại lại một lần bị dập máy. Minh Tiêu sảng khoái, mà lửa giận trong lòng cha Lý trong cũng thần kỳ tự diệt, chỉ dư một chút nghẹn khuất. Giống như là mồi lửa này có thể dùng nước dập, nhưng đối phương một hai phải sáng tạo khác người mà tưới một bát nướ© ŧıểυ lên.

Tuy rằng dập lửa, nhưng nháo tâm.

Phản ứng lại mình đang suy nghĩ cái gì, cha Lý mặt nhăn lại, ông hung hăng cầm tài liệu trên bàn.

Hiện tại đang là thời kỳ Lý thị mở rộng thị trường ra nước ngoài, nhờ giao dịch với lão Randall ở Lê Quốc bên kia, thị trường đã mở ra, ông không có thời gian lãng phí lên mấy việc nhỏ trong nhà này.

Về phần đứa con gái Lý Mính Tiêu, niệm tình nó có cống hiến rất lớn cho giao dịch này, chỉ cần không làm quá mức, ông đều có thể nhường nhịn vài phần.

Minh Tiêu cũng không biết lão cha ruột có diễn biến nội tâm phức tạp như vậy, thuận tay mua cho bản thân tay trái một cây kem, tay phải một cây kẹo bông gòn trong trung tâm thương mại.

Từ ăn đến mặc, từ dùng đến chơi, phú bà tay cầm 5% cổ phần Lý thị được chia hoa hồng, nếu là không phải hệ thống ngăn cản, thiếu chút nữa mua cả chơi công viên trò chơi dành cho trẻ con tới tay.

Mãi cho đến khi mặt trời lặn, Minh Tiêu mới bước khỏi trung tâm thương mại, cô ngồi vào chiếc xe đã gọi, đi thẳng đến Lý gia.

Trong lúc di chuyển điện thoại lại vang lên rất nhiều lần, cô nhìn màn hình mà ngắt toàn bộ, hệ thống nghe một người dập máy một bên chuông không ngừng vang lên, có chút hoài nghi nói với Minh Tiêu: "Ký chủ, sao ta thấy bữa cơm này càng giống Hồng Môn Yến vậy."

Bằng không người một nhà ăn bữa cơm cũng cần thúc giục đến như vậy sao?

Minh Tiêu đi dạo phố một ngày, dựa vào lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần, nghe ra nghi hoặc của hệ thống, khóe miệng hơi kiều, nụ cười mang chút ý xấu: "Tự tin lên."

Hệ thống vốn có chút khẩn trương, đang chuẩn bị nhắc nhở vài câu, lại nghe được câu này của ký chủ nhất quán không làm người, sau đó ký chủ lại hưng phấn mà tới một câu:

"Hồng Môn Yến ta còn chưa ăn bao giờ đâu, thật chờ mong!"

Hệ thống:...

Ta thường thường cảm thấy ký chủ không giống người của ta với thế giới này không hợp nhau. ╮(╯▽╰)╭

Sự thật chứng minh hai người quả nhiên đoán không sai, Minh Tiêu đi vào, có cha mẹ ruột, cha mẹ chồng, anh em gái, còn có ông chồng tiện nghi, người hai nhà tề tụ trong phòng khách, một bộ trận địa sẵn sàng nghênh đón quân địch.

Cô nhướng mày nhìn chung quanh một vòng, cũng không biết có phải cố ý hay không, trong phòng lớn nhỏ vài cái sô pha, chưa không lưu được cho cô một chỗ trống.

Vẫn là Lý Mính Tâm chú ý, muốn để cô ngồi cùng, không nghĩ tới vừa định đứng lên đã bị anh trai đè lại bả vai.

Lý Mính Hằng thần sắc lãnh đạm liếc Minh Tiêu một cái, quay đầu dặn dò em gái thân yêu: "Em ngồi yên đi, tới muộn như vậy còn dám tắt điện thoại của ba mẹ, mặt mũi đâu ra mà ngồi."

Gã âm dương quái khí gặp người liền cắn, Minh Tiêu không lập tức phản bác, mà là đi đến phía sau Phương Cảnh Phong đang vẻ mặt cười xấu xa nhìn cô, đột nhiên một cái đánh vào sau ót gã, lực độ mạnh mẽ trực tiếp làm người ngã trên mặt đất.

Cô vừa lòng mà chiếm cứ vị trí đối phương, lúc này mới cười hì hì với Lý Mính Hằng: "Anh nói xem loại não tàn này còn có mặt mũi sống trên đời, tôi thì có lý do gì để ngượng ngùng?"

Thấy biến cố này cha phương mẹ Phương thậm chí chưa kịp phát giận, nhanh chóng tiến đến nâng con trai dậy, mẹ Phương khẩn trương thượng đánh giá con trai, thấy người không có việc gì, lại thay đổi mũi giáo, một bàn tay chỉ vào Minh Tiêu, giận phát run, "Cô, cô...."

Minh Tiêu nhìn cái tay chướng mắt kia, không vui mà nhíu mày, một bên cũng đang căm tức nhìn cô, Phương Cảnh Phong chú ý tớivẻ mặt quen thuộc này, trong lòng run lên. Gã nhanh tay cầm lấy tay mẹ, khuyên giải an ủi nói: "Mẹ à con không sao, mẹ ừng vội, chúng ta có chuyện gì cơm nước xong lại nói."

Gã trong lòng bùm bùm thẳng nhảy, tuy rằng gã không tin Lý Mính Tiêu dám động thủ với trưởng bối, nhưng... vạn nhất đâu.

Gã cũng không dám lấy mẹ ruột ra đánh cược với bà điên này.

mẹ Phương vốn dĩ đang nổi nóng, thấy con trai đều như vậy còn che chở Minh Tiêu, tức khắc càng bực mình, hận sắt không thành thép mà trừng Phương Cảnh Phong, dùng sức hất tay gã, quay nói với mẹ Lýi: "Bà thông gia bà cũng thấy rồi, lúc này bà cũng phải tin tôi không bôi đen con gái bà rồi chứ. Bà xem thái độ của nó đi, nó ở nhà chúng tôi so với bây giờ còn muốn quá mức hơn."

Giọng nói phẫn nộ của bà ta càng nói càng lên cao, mang vài phần sắc nhọn: "Lúc trước giới thiệu nói rất dễ nghe, lúc này mới kết hôn mấy ngày liền hiện nguyên hình, Lý gia các người là lừa hôn!"

"Nói bừa cái gì!" Thấy vợ mình càng nói càng quá mức, cha Phương vội vàng mở miệng ngăn lại, quay đầu xin lỗi vợ chồng Lý gia: "Ngại quá ông bà thông gia, bà nhà cũng là sốt ruột vì con, túc giận nói chuyện không quá chú ý, hai người đừng để ở trong lòng. Hôm nay chính là tới giải quyết vấn đề giữa hai đứa, chúng ta nói chuyện, đừng to tiếng."

Bởi vì Minh Tiêu vẫn luôn không nghe điện thoại, người một nhà đều ngồi chờ cô, cha ruột Lý Đức Hậu mặt vẫn luôn đăm đăm, thấy cô vừa tiến đến đầu tiên là đánh chồng, rồi lại mắng anh trai, càng là mặt nặng như chì, lúc sau lại bị mẹ Phương chỉ vào cái mũi nói một hồi, một gương mặt bảo dưỡng tốt giờ này đã đen hơn đáy nồi.

Lúc này thấy cha Phương chủ động đưa bậc thang, cũng phải cho đối phương chút mặt mũi. Ông liễm cảm xúc, thần sắc hơi hoãn, nói với mấy người: "Đồ ăn đã chuẩn bị xong, chúng ta vào bàn đi."

Chủ nhà đã lên tiếng, người vốn dĩ muốn nói chuyện cũng câm miệng, Lý Mính Hằng ngồi vào bàn lén lút dùng sức mà trừng Minh Tiêu, bị người cho một ánh mắt xem thường tức chết đi được, xoay đầu lại bị tầm mắt chết chóc của cha ruột ngắm trúng, chầu cơm này chưa cần ăn, tức đến no rồi.

Mặc kệ người khác như thế nào, nhìn đồ ăn phong phú trước mắt Minh Tiêu tâm tình hiện tại không tồi, đôi đũa trong tay bay múa ăn vui vẻ, đáng tiếc thời gian vui sướиɠ luôn ngắn ngủi, mới ăn không vài phút, lại có người bắt đầu cue lên diễn.

"Tiêu Tiêu, đừng chỉ biết ăn một mình, gắp cho Cảnh Phong nữa, đứa nhỏ này thật là, một chút không nhớ đến chống." Mẹ ruột lại ra vẻ từ mẫu, hệ thống trong không gian nghe mà chấn động.

Sức chống cự mạnh mẽ như Minh Tiêu nuốt miếng thịt bò trong miệng, quay đầu hếch cằm với Phương Cảnh Phong: "Có nghe hay không, đừng có mở cái miệng rộng chỉ biết ăn một mình. Mắt mù à, vợ ở bên cạnh cũng không biết quan tâm, gặp cho tôi mấy miếng tôm bên kia, còn có cá nữa."

Phương Cảnh Phong đại thiếu gia không ăn mệt bao giờ, sao có thể làm loại sự tình này, nhưng nhìn bàn tay vô thức nắm hờ của Minh Tiêu...

Gã khuất phục.

Tuy rằng gã vẫn là cho rằng Minh Tiêu là yêu hắn, nhưng yêu là yêu, đánh...

Mẹ nó cũng thật sự là đánh!

Sự tình liên quan trầm trọng đến tính mạng, gã phản kháng không nổi. T﹏T

Lý mẫu không nghĩ tới Minh Tiêu sẽ dùng nguyên lời đó trên người chồng mới cưới, bà ấm ức tức khắc hốc mắt đỏ hoe, thương tâm nhìn Minh Tiêu: "Tiêu Tiêu, sao con lại biến thành như vậy?"

Minh Tiêu giám sát Phương Cảnh Phong lọc xương cá, đầu cũng chưa nâng hỏi: "Con làm sao vậy, mẹ? Con không phải làm như lời mẹ nói sao, Phương Cảnh Phong 27 tuổi, so với con 21 tuổi, nhỏ hơn không phải ít đâu, chồng con hành sự không thành thục, cho nên con phải nhường anh ý, kiên nhẫn cho anh ý thời gian trưởng thành, mẹ xem chồng con gắp cái xương cá cũng chậm như vậy, cũng may con tính tình tốt chưa mắng chửi người."

"Còn có, mẹ nhìn xem con tôm anh ta bóc này, vụn hết cả ra rồi, may là con nghe lời mẹ, cố mà nhịn, trước không đánh người, cho cơ hội gắp xương cá bù đắp là được. Không có biện pháp, vợ chồng phải biết nhường nhịn lẫn nhau, tuy rằng chồng con tay tật não tàn, nhưng con sẽ không ghét bỏ chồng."