Bên trong Trân bảo các ở kinh thành, đột nhiên có một bình dân, đó là một hán tử trung niên diện mạo tang thương, chân khập khiễng, ở trước cửa hàng nhìn xung quanh một hồi lâu mới dám đi vào.
Vừa vào cửa nhìn thấy bảo bối đầy phòng, càng nơm nớp lo sợ, gật đầu khom lưng với chưởng quầy, chắp tay thi lễ lia lịa.
Câu đầu tiên nói ra là: "Ta, ta đến đây cầm đồ."
Chưởng quầy ngẩn người, nói: "Nơi này của chúng ta không phải là tiệm cầm đồ, không thể cầm đồ vật gì đó, chỉ có thể mua."
Hán tử ngạc nhiên trừng mắt, "Nữ nhi ta nói cho ta biết, nơi này của các ngươi chuyên thu bảo bối! Sao nữ nhi ta có thể gạt ta được!"
Chưởng quầy nhíu mày, tưởng rằng hắn không hiểu quy củ nơi này, đang chuẩn bị xua đuổi, đã thấy hán tử kia lấy ra một túi vải từ trong ngực.
Cẩn thận từng li từng tí mở ra một góc, lộ ra hoa phượng hoàng đỏ rực như lửa trong đó.
Chủ tiệm liếc mắt một cái liền nhìn ra, hoa phượng hoàng kia do đá hồng phỉ cao cấp nhất điêu khắc mà thành, tổng thể trong suốt óng ánh, chạm trổ nhất đẳng, cánh hoa mỏng manh, hình hoa tự nhiên, sống động như thật.
"Chuyện này..."
Hán tử dương dương đắc ý nói: "Là bảo bối tốt, đúng không? Nếu không phải trong nhà thiếu tiền, ta cũng sẽ không mang đi cầm."
Chưởng quầy đến gần xem xét, phát hiện bút pháp điêu khắc hoa phượng hoàng này hết sức quen thuộc, không khỏi híp mắt lại, thăm dò nói: "Thứ này không phải của ngươi chứ?"
"Đây là của nữ nhi ta, nàng tiến cung làm cung nữ, đây là phần thưởng quý nhân bên trên ban cho!" Hán tử vẻ mặt tự hào, hoàn toàn quên lời dặn dò của nữ nhi.
Chưởng quầy gật gù, mở miệng đáp lại, "Được rồi, bảo bối này chúng ta thu."
Hán tử vui mừng khôn xiết, cao hứng đến nỗi ánh mắt đều híp lại, lại nghe chưởng quầy lơ đãng hỏi tên nữ nhi, hắn cũng không nghĩ nhiều, bệ vệ nói.
Đợi hán tử kia rời đi, chủ tiệm lập tức mang theo hồng phỉ kia, trực tiếp đi tới Viễn Đình Hầu phủ.
Thủ vệ gác cổng Hầu phủ đưa hắn vào, không bao lâu liền nhìn thấy Thế tử Hầu phủ, cũng chính là chủ nhân phía sau của Trân Bảo Các.
Văn Nhân Cẩn vẫn mặc áo bào trắng như cũ, thân hình lại phá lệ tái nhợt gầy gò, trên mặt không có một chút huyết sắc, quanh thân tản ra khí tức ảm đạm, u sầu lạnh như băng, cách xa nhau rất nhiều so với công tử ôn nhuận thanh nhã kia, nếu có người gặp lại hắn, chỉ sợ sẽ hoài nghi có phải là đổi người khác hay không.
"Có chuyện gì?" Hắn khàn giọng lên tiếng.
Chưởng quầy khom người dâng hồng phỉ lên, "Công tử, hôm nay trong tiệm nhận được một mặt dây chuyền bằng ngọc khắc hoa phượng hoàng, ta nhìn tựa hồ là thủ pháp của ngài..."
Lời còn chưa dứt, cả người Văn Nhân Cẩn run lên, bước nhanh tiến lên, tiếp nhận hồng phỉ hoa phượng hoàng, đầu ngón tay run rẩy tìm tòi.
"Là nàng, đây là ta đưa A Lạc...", Văn Nhân Cẩn thì thào nói, bỗng nhiên gấp gáp hỏi, " Hoa phượng hoàng này là ai mang đi cầm? Ngươi có hỏi qua không?"
Chưởng quầy cúi đầu, lần lượt nói lại từng lời của hán tử kia.
"Hóa ra nàng ấy ở trong cung, ha ha ha, tốt, tốt." Văn Nhân Cẩn mở miệng cười, trong đôi mắt màu hổ phách lại hiện ra từng chút lệ quang, cả người như điên cuồng.
Viễn Đình Hầu nghe tin chạy tới, nhìn thấy tình trạng của nhi tử như vậy, sau khi hiểu rõ tình huống, người từ trước đến nay lười nhác lần đầu tiên lộ ra biểu tình nghiêm túc: "Nếu đã biết các nàng ở trong cung thì dễ làm rồi, Cẩn nhi, lúc này ngươi càng phải bình tĩnh, chúng ta nên hành động."
Văn Nhân Cẩn thu lại nụ cười, ngày xưa nhìn con ngươi như hoàng ngọc đặc biệt ôn nhu, giờ đây đột nhiên lại có loại thú tính lạnh lẽo.
"Nhi tử đã hiểu, phụ thân." Hắn gằn từng chữ, chậm rãi nói.
Sau khi Cố Tu Yến rời đi, A Lạc sợ hắn sẽ trở về, đang lo lắng, kết quả không bao lâu liền nghe thấy xa xa truyền đến tiếng chuông hồn hậu "Đông, đông" từng tiếng liên tiếp, đó là chuông tang khi hoàng đế băng hà mới có thể vang lên.
Tiếng chuông u ám vang vọng khắp đất trời, quanh quẩn toàn bộ hoàng cung.
Tuệ Tuệ hơi sợ hãi trốn trong ngực mẫu thân, ngây ngô hỏi: "Mẫu thân, sao bên ngoài lại rung chuông?"
A Lạc giải thích, "Đó là bởi vì hoàng đế đã chết."
"Hoàng đế đã chết, quái thúc thúc sẽ đến bắt mẫu thân có phải không?" Miệng nhỏ Tuệ Tuệ mếu máo, đáng thương siết chặt vạt áo mẫu thân.
A Lạc vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, nhẹ giọng an ủi: "Không có việc gì, phụ thân con nhất định sẽ đến cứu chúng ta."
Nhưng mà A Lạc còn chưa kịp chờ Văn Nhân Cẩn đến, đã gặp được một người khác không ngờ tới.
Khi đó nàng đang ở trong sân quan sát, Hoàng đế băng hà, trong cung nhất định sẽ loạn một hồi.
Nàng vốn nghĩ có thể tìm cơ hội hay không, kết quả thị vệ canh giữ ở cửa vẫn giữ nguyên khuôn mặt, chân nàng còn chưa bước ra cửa, thì đã dựng đao lên rồi.
A Lạc thất vọng đang định quay trở về, phía sau bỗng nhiên truyền đến một giọng nữ tinh tế.
"Thế tử phi, xin dừng bước."
Nàng xoay người, chỉ thấy thiếu nữ gầy gò mặc cung trang rườm rà, phức tạp được cung nữ vây quanh, đứng ở trước cửa lớn.
Mặc dù A Lạc chưa từng gặp qua nàng, nhưng cũng mơ hồ đoán được thân phận đối phương, "Thái tử phi?"
Tống Như Lam là một mỹ nhân yểu điệu như liễu rủ trong gió, bởi vì tuổi còn nhỏ, khuôn mặt nhìn có chút non nớt, lúc trước lại bị hư thai làm tổn thương thân thể, khuôn mặt nhỏ nhắn càng trắng như tờ giấy.
"Thế tử phi, có thể nói chuyện một chút không?" Những thị vệ ngăn cản A Lạc lúc trước, giống như không phát hiện Tống Như Lam, mắt không chớp liền để cho nàng tiến vào.
Nhìn một màn này, A Lạc thầm nghĩ, Tống Như Lam này chỉ sợ cũng không vô hại như vẻ bề ngoài, những thị vệ này nhìn như nghe lệnh Cố Tu Yến, kỳ thật chỉ sợ đã sớm nằm trong tay nàng ta.
Sau khi vào điện, thấy Hồng Diệp mặt không đổi sắc hành lễ với Tống Như Lam, trong lòng A Lạc càng thêm chắc chắn.
Tống Như Lam đi thẳng vào vấn đề, bày tỏ ý đồ: "Thế tử phi, ta biết ngươi bị ép đến đây, ta có thể giúp ngươi xuất cung, nhưng ta có một vài yêu cầu."
A Lạc thản nhiên: "Yêu cầu gì?"
Tống Như Lam bất ngờ quỳ xuống trước mặt nàng, nói: "Chờ đến khi Thất hoàng tử lên ngôi, xin ngươi cầu tình giúp ta, tha cho Tống gia một mạng."
Trong lòng A Lạc nhảy dựng, kinh nghi nói: "Thái tử phi sao lại nói ra lời này? Bệ hạ băng hà, Thái tử sắp đăng cơ, đến lúc đó ngài chính là hoàng hậu dưới một người trên vạn người..."
"Không, ngươi đang ở nơi này, không rõ những chuyện đã xảy ra bên ngoài." Trong mắt Tống Như Lam chảy ra hai hàng nước mắt trong trẻo, thân thể gầy yếu lung lay sắp đổ, "Mấy ngày nay, điện hạ đã gϊếŧ quá nhiều người, tàn bạo như thế, bách quan tuyệt đối khó có thể dễ dàng khoan dung được."
"Nhưng mà, không phải các ngươi còn có một vạn đại quân kia sao?" Tin tức này, A Lạc nghe được từ trong miệng Bạch Nhụy, trên thực tế việc này đã sớm truyền khắp hoàng cung, thời điểm Thái tử trắng trợn diệt trừ phe đối lập, liền phơi bày lá bài tẩy một vạn đại quân này ra, hiện tại một vạn đại quân đã trấn thủ ở ngoài hoàng cung.
Tống Như Lam lắc đầu, sắc mặt trắng bệch, con ngươi tối đen, hai tròng mắt sâu không thấy đáy, khiến nàng thoạt nhìn tựa như một u linh đòi mạng.
"Một vạn đại quân thì như thế nào," Nàng cười ha hả, nhỏ giọng nói, "Ta không có khả năng để cho hắn được toại nguyện, bọn họ là một đôi tiện nhân, hại hài tử của ta, còn để ta nuôi con cho bọn họ, mỗi ngày ta chỉ hận không thể bóp chết nó."
Tống Như Lam vẫn luôn nhớ rõ trước khi gả cho biểu ca, trong lòng mình có bao nhiêu kỳ vọng, nhưng sau khi gả cho hắn, lại tuyệt vọng đến cỡ nào.
Nàng trơ mắt nhìn phu quân của mình, mỗi ngày cùng một nữ nhân khác tương thân tương ái ngay dưới mí mắt của nàng, chưa bao giờ cố kỵ cảm thụ của nàng.
Thậm chí đêm động phòng hôm ấy, biểu ca cũng không vào cửa, mà lại đi an ủi nữ nhân kia!
Đêm đó, Tống Như Lam khóc cả đêm, ngày hôm sau chợt nghe thấy hạ nhân cười nhạo sau lưng nàng, không hề có một chút tôn kính đối với Thái tử phi như nàng.
Thái tử trắng trợn thiên vị thϊếp thất, khiến chúng cung nhân mượn gió bẻ măng, Tống Như Lam ở trong Đông cung trải qua cuộc sống như thế nào, chỉ có bản thân nàng mới hiểu được.
Vốn là khuynh mộ hắn, dưới sự đối xử ngày càng lạnh nhạt, đã biến thành oán hận thật sâu.
Đặc biệt là khi nàng thật vất vả mới mang thai được một đứa bé, lại bị Tô Bạch Vi làm sảy thai, biểu ca còn khuyên nàng khoan dung rộng lượng, một khắc kia rốt cuộc Tống Như Lam cũng không cách nào nhẫn nại được nữa.
Nàng không hiểu chuyện đại nghiệp gia tộc, nàng chỉ hận, hận Thái tử, hận Tô Bạch Vi, hận đứa nhỏ kia được nhét đến trước mặt nàng.
"Biểu ca muốn ngôi vị hoàng đế, các đại thần sẽ không đồng ý, ta cũng sẽ không.
Ta muốn hắn mất đi tất cả mọi thứ, muốn hắn nếm thử nỗi đau của ta, muốn hắn cả đời cầu mà không có được."
Nhìn Tống Như Lam hắc hóa trước mắt, A Lạc nhịn không được rùng mình một cái, đem Tuệ Tuệ phía sau giấu chặt hơn.
"Ngươi, ngươi làm cách nào để ngăn cản hắn?"
Tống Như Lam: "Tối nay Thất hoàng tử sẽ động thủ, ta đã sớm hạ dược trên người biểu ca." Về phần là thuốc gì, nàng không nói rõ, "Ta có lỗi duy nhất, chỉ có gia tộc, ta thẹn với sự kỳ vọng của tổ phụ, phụ thân, hiện giờ chỉ hy vọng có thể bảo vệ được cho người nhà một mạng."
A Lạc nói: "Ngươi nói những lời này với ta cũng đâu có tác dụng gì?"
Tống Như Lam đột nhiên nở nụ cười: "Ngươi có giao hảo với Thất hoàng tử phi, Thế tử Viễn Đình Hầu cũng đang dốc sức vì Thất hoàng tử, lấy ngươi và nữ nhi ngươi đổi mạng Tống gia, hẳn là đáng giá."
A Lạc sợ hãi cả kinh, cung nữ bên cạnh Tống Như Lam đã vọt tới, bắt chặt nàng và Tuệ Tuệ.
Tống Như Lam từ từ đứng lên, dẫn đoàn người đi tới Tử Thần điện.
Tử Thần điện chính là nơi ở của Hoàng đế, Hoàng đế quy thiên, hiện giờ còn chưa nhập linh cữu, vẫn còn ở trong Tử Thần điện.
Đi nửa canh giờ, vừa tới gần Tử Thần điện, đã có thể nghe thấy bên trong truyền đến tiếng kêu khóc.
Chuyển qua một hành lang uốn khúc, chỉ thấy trước cửa Tử Thần điện quỳ xuống mấy trăm thần tử, vô số cung nhân phi tần, tất cả đều mặc đồ tang, khóc than trước linh cữu Hoàng đế.
Bên cạnh long sàng trong cung, Cố Tu Yến quỳ đứng trên mặt đất, mấy vị trưởng lão tông thất dáng vẻ nghiêm trang đứng trước mặt hắn, hỏi thăm chuyện chiếu thư hoàng đế.
Thông thường các hoàng đế đều sớm lưu lại chiếu thư truyền vị, đặt ở nơi nào đó, thông báo cho người đặc trách biết chuyện, chờ sau khi qua đời lấy ra là có thể biết người kế vị là ai.
Nhưng lần này hoàng đế qua đời hết sức kỳ lạ, lúc trước lại càng không cho phép các đại thần khác vào cung yết kiến, thẳng đến lúc này mới có thể tiến cung khóc than.
Trong lòng mọi người đều biết Thái tử giở trò quỷ, nhưng dưới sự uy hϊếp của đại quân vây cung, không ai dám lấy đầu của mình ra đùa giỡn.
Đối mặt với sự thăm dò của mấy người, Cố Tu Yến thẳng thắn nói: "Phụ hoàng vẫn chưa nói cho ta biết di chiếu ở nơi nào, ta đã Thái tử, chính là Thái tử danh chính ngôn thuận, cần gì phải nhất định có di chiếu mới có thể lên ngôi?"
Mọi người nghẹn lời, những trưởng lão tông thất trầm ngâm trong chốc lát, đang muốn gật đầu đồng ý.
Ngay lúc này, xa xa đột nhiên truyền đến một trận thanh âm đao kiếm sát phạt, cùng với vô số tiếng bước chân chạy trốn.
Cố Tu Yến trực tiếp đứng lên, từ trong điện đi ra, cười lạnh: "Quả nhiên tới rồi."
Đối mặt với tình cảnh này, thần sắc hắn vẫn trấn định, cũng không có bao nhiêu lo lắng.
Cữu cữu đang dẫn đại quân canh giữ ở ngoài cung, ai cũng không thể ngăn cản hắn đăng cơ.
Những người khác đều dừng lại một tiếng, có người duỗi cổ nhìn sang bên kia, có người mặt đầy kinh hoảng.
Tiếng chém gϊếŧ kéo dài một quãng thời gian, thì một trận tiếng vó ngựa như trống đánh chợt vang lên bên tai mọi người, một người cưỡi hắc mã từ cửa cung chạy tới, một bộ bạch y ở trong gió ào ào rung động, tựa như một thanh trường thương sáng như tuyết đâm tới.
Người nọ đến gần, kéo dây cương ngựa, lúc này mọi người mới phát hiện hắn cầm trường kiếm trong tay, vạt áo trắng như tuyết điểm lên những vết đỏ, giống như hồng mai trong tuyết, khiến người ta nhìn thấy mà giật mình..