Chương 53: Quản gia của ta (12)

[Xuyên Nhanh] Ta Muốn Bẻ Cong Cả Thế Giới.

Tác giả: Hoàng Hôn Họa Nguyệt.

Chương 53: Quản gia của ta (12).

“Cậu chủ, chúng ta đi đâu vậy ạ?”. Bạch Hàn đi ở phía sau Hàn Lãnh nhịn không được hỏi cậu.

“Ngươi có mang tiền theo sao?” Hàn Lãnh hỏi Bạch Hàn.

“Cậu vừa đi ra là tôi liền đi theo ngài nên không kịp chuẩn bị.” Bạch Hàn lắc đầu.

“Vậy thì đi ở nhờ vậy.” Hàn Lãnh rũ mắt tính toán.

Hiện tại ngoại trừ Tần Dương ra thì quan hệ tốt nhất với Tần Thiên Vân chắc chỉ có hai anh em Huyết tộc Mạc Kì Quân và Mạc Kì Lam thôi. Hiện tại chắc cũng chỉ có hai người bọn họ là có thể tin tưởng xin ở nhờ, dù sao thì trong kí ức của Tần Thiên Vân thì hai anh em bọn họ đối xử với cậu ta rất tốt, hơn nữa trong cuộc chiến đó cũng vì nói giúp Tần Thiên Vân mà hai anh em bị gia chủ Mạc gia cấm túc vài tháng, đến khi ra ngoài thì lùng sục khắp nơi tìm Tần Thiên Vân chọc gia chủ tức điên lên cuối cùng tước hết tư cách tranh đoạt vị trí gia chủ của hai người bọn họ, địa vị trong dòng Huyết tộc của hai người cũng vì vậy mà giảm xuống.

Khu quý tộc luôn ở san sát nhau, nhất là Bạch tộc cùng Huyết tộc là hai dòng tộc có quan hệ gần nhất cho nên khu quý tộc cũng ở rất gần nhau. Đi bộ cũng không xa.

Nhưng cơ thể Tần Thiên Vân vốn được nuông chiều từ nhỏ, dù cho có huyết thống cao quý cùng với chảy một dòng máu mạnh mẽ thì đi một lát cũng thấm mệt.

Cậu dừng bước nghỉ chân, lại nhìn thấy Bạch Hàn đi ở sau lưng mình vậy mà đến một giọt mồ hôi cũng không đổ.

Hàn Lãnh nhìn thấy mà ngứa mắt, liền nhịn không được muốn làm khó đối phương.

“Bạch Hàn chân ta mỏi rồi, ngươi cõng ta đi đến Mạc gia đi!”.

Bạch Hàn mím môi, cũng không có trái lệnh, ở bên chân Hàn Lãnh quỳ một gối xuống: “Cậu chủ, lên đi!”.

Hàn Lãnh cũng không khách khí leo lên lưng hắn, còn không quên dỡ ra tính khí khó ở của mình: “Đi cho vững chân một chút!”.

“Vâng!.”

Bạch Hàn quả thật đi rất vững, khi tiếp xúc gần như vậy Hàn Lãnh mới nhận ra Bạch Hàn cũng không có gầy như cậu tưởng tượng, dù sau thì lớp cơ dưới tay cậu cũng rất vững chắc.

Hai người cứ như vậy im lặng suốt dọc đường đi.

Một lúc sau giọng nói dễ nghe của Bạch Hàn vang lên, vì mặt Hàn Lãnh đang để rất sát lưng hắn, nên khi hắn nói chuyện giọng nói cứ như là thủ thỉ bên tai vậy.

Hắn nói: “Cậu chủ, tới nơi rồi!”.

Hàn Lãnh nghe vậy liền nhanh nhẹn phóng xuống, nói với bảo vệ bên ngoài thông báo cho Mạc Kì Quân.

Bảo vệ nhìn màu tóc của cậu, cũng không dám chậm trễ vội vàng chạy vào bên trong thông báo.

Một lát sau thì Mạc Kì Quân cùng bảo vệ cùng nhau trở lại: " y da Tần Thiên Vân, sao cậu đến mà không báo trước với tôi?".

Mạc Kì Quân bước đến kéo lấy tay Hàn Lãnh nói chuyện, khi nói chuyện ánh mắt hắn cong cong nhìn qua tâm trạng rất vui vẻ.

“Haiz, tôi với anh tôi cãi nhau rồi nên qua nhà cậu lánh tạm đây, chuẩn bị phòng cho tôi đi, nhớ chuẩn bị phòng to một chút.” Hàn Lãnh thở dài cùng Mạc Kì Quân bước vào trong.

Mạc Kì Quân nghe thấy lời cậu nói thì cười ha hả: “Tần Thiên Vân có ai như cậu không? Đến nhà người ta ở nhờ mà còn mạnh miệng bảo chủ nhà chuẩn bị chỗ ở to cho mình, cũng thật biết kiếm lợi.”

Hàn Lãnh bẹp miệng: “Dù sao thì cậu mà chuẩn bị phòng nhỏ thì tôi cũng không ở đâu…”

Mạc Kì Quân chơi với Tần Thiên Vân đã biết bao nhiêu lâu rồi, sao có thể không hiểu tính khí của cậu. Cho dù hắn là Huyết tộc không cần phải để ý tới tính khí của một Bạch tộc như cậu nhưng hắn vẫn nguyện để ý, dù sao đối với hắn Tần Thiên Vân cũng là đặc biệt.

“Được rồi, được rồi, Vân tiểu thư tự mình đến đây sao có thể để Vân tiểu thư ủy khuất?”. Mạc Kì Quân cười nói.

“Ai là Vân tiểu thư chứ!!”. Hàn Lãnh bị chọc giận, lao đến đánh Mạc Kì Quân vài cái.

Hắn cũng không tránh, còn phối hợp oai oái kiêu đau vài tiếng, chọc cho tâm trạng tuột dốc vì cãi nhau với Tần Dương khi nãy của Hàn Lãnh cũng vì vậy mà tốt lên.

Bạch Hàn từ đầu đến cuối vẫn đi theo sau hai người, ánh mắt thi thoảng lại nhìn về phía da thịt của Mạc Kì Quân và Hàn Lãnh đυ.ng chạm. Ánh mắt thâm trầm có chút không rõ ràng.

“Sao nãy giờ không thấy Mạc Kì Lam?” Hàn Lãnh nhìn quanh hỏi Mạc Kì Quân.

Mạc Kì Quân nhướng mày, sau đó thở dài: “Lại nữa rồi? Sao cậu lúc nào cũng có thể phân biệt được hai chúng tôi vậy? Đến ba mẹ chúng tôi đôi lúc còn nhầm lẫn đấy!”.

“Mạc Kì Lam có nói nhiều như cậu sao?”. Hàn Lãnh đảo mắt xem thường.

" y da, ây da tôi có nói nhiều bao giờ, Kì Lam đi qua nhà ba mẹ tôi báo cáo công việc rồi, gần đây bọn thợ săn ma cà rồng hành động rất kì quặc bọn tôi đoán chắc là chuẩn bị bạo loạn gì đó rồi."

“Vậy sao? Nghe nói hai cậu đều đã ra chiến trường rồi?”. Hàn Lãnh hỏi.

“Sao vậy? Cậu cũng muốn đi sao?”. Mạc Kì Quân cười đùa, chỉ là Hàn Lãnh thì lại không đùa.

“Muốn!”.

“Hả?”. Mạc Kì Quân bất ngờ đến thốt lên, sau đó hắn lại nhíu mày, lần đầu tiên thu lại nụ cười ở trước mặt cậu: “Tần Thiên Vân cậu có biết cậu đang nói gì không? Cậu đừng nghĩ bọn con người yếu đuối, mặc dù thì bọn chúng đúng là yếu muốn chết nhưng quỷ kế rất nhiều, đến ông tôi cũng bị bọn chúng bẫy mà mất một tay, cậu tốt nhất là bỏ ý nghĩ đó đi!”.

“Mạc Kì Quân! Tôi sẽ là Hầu tước trong tương lai, việc ra chiến trường chỉ là việc sớm hay muộn mà thôi, tôi biết rằng cậu lo lắng cho tôi nhưng tôi biết bản thân mình nên làm gì, yên tâm tôi sẽ không có chuyện gì đâu!”.

“Cậu!.. Haizz thôi bỏ đi, tới đó thì tôi đi cùng với cậu vậy, Tần Thiên Vân cậu nên biết ơn vì anh đây đã đồng ý bảo vệ cậu đi!.”

“Xùy, tới lúc đó không chừng còn là tôi bảo vệ cậu!”. Hàn Lãnh không cho là đúng.

___________

Vị diện này, Bạch Hàn trông có vẻ khó khăn qué (〃゚3゚〃). Thôi chúc iem may mắn (〃゚3゚〃)