Chương 3: Ta muốn làm hoàng đế (2)

Edit + Beta: YuanKit.

Yến Lang ngẩng đầu, lộ ra một gương mặt không có gì bất thường: "Quý nhân có gì muốn căn dặn?"

Mộ Dung Thịnh ung dung một lát, thấy ngũ quan của nàng cũng không quá xuất chúng, chỉ có một đôi mắt hết sức linh động, trong lòng thầm cảm thấy kỳ quái, hắn nhăn mày, từ trên cao nhìn xuống nói: "Bổn vương cho phép ngươi đi theo làm tùy tùng hầu hạ."

Rõ ràng khuôn mặt đã thay đổi, kết quả vậy mà vẫn giống nhau.

Hệ thống nhịn không được nói: "Mộ Dung Thịnh không ngờ vẫn giữ vững tuyến phát triển nhân vật gốc."

Trong lòng Yến Lang một đám ngựa chạy qua ầm ầm, không có phản ứng lại lời của hệ thống, chỉ nhíu mày nói: "Tiểu nữ đi hướng này để tới trú nhờ nhà thân thích, e rằng không gánh vác nổi sự yêu thích của quý nhân." Nói xong, cô hành lễ qua loa, chuẩn bị rời đi.

"Quý nhân?" Mộ Dung Thịnh nghe nàng xưng hô như vậy, đáy mắt không ngừng chớp lên một tia hứng thú, quất roi ra phía trước chặn nàng lại, hỏi: "Thế gian này vậy mà có nữ nhân không biết bổn vương là ai?"

Ngươi tưởng ngươi là băng vệ sinh à?

Yến Lang cảm nhận được một trận đau răng, lắc đầu nói: "Không biết quý nhân là......"

Mộ Dung Thịnh cười một cách ngạo mạn, không trả lời. Nữ tì phía sau hắn làm mặt kiêu căng, đáp: "Chủ nhân nhà ta chính là đương kim Sở Vương!"

"A!" Yến Lang giả bộ kinh ngạc:"Sở Vương điện hạ......"

"Dẫn nàng ta theo cùng đến phủ Bình Châu." Mộ Dung Thịnh cảm thấy hắn tiêu phí quá đủ thời gian trên người nàng, không cần phải nhiều lời nữa, ném xuống một câu như vậy, thúc ngựa rời đi.

Nữ tì kia rõ ràng có công phu trong người, lườm Yến Lang một cái, thuận tiện chìa tay ra túm vạt áo của cô, ý muốn cùng cô chung ngựa.

Yến Lang không định tỏ ra mình không giống người thường, nhưng cũng không đến mức để cho người như thế khinh bỉ, đẩy tay nàng ta ra, xoay người leo lên con ngựa đằng sau, trước đó giành lấy dây thừng dùng làm roi ngựa.

Nữ tì kia thấy cô thành thạo kĩ thuật cưỡi ngựa như thế, mặt không nhịn được đổi sắc, tiềm thức cho rằng cô có mục đích khác, quay đầu lại, đang định nhắc nhở thì Yến Lang cũng đã vung roi thúc ngựa, phi về phía trước, lướt qua trước đám tùy tùng.

Mộ Dung Thịnh nghe được âm thanh kì quái phía sau, quay đầu lại nhìn, thấy được một màn này, đáy mắt sự hứng thú xuất hiện càng nhiều, cong môi cười, thúc ngựa đi tới Bình Châu phủ.

Hệ thống kinh ngạc, đống số liệu đều bị tạm dừng, một lúc sau mới hỏi: "Ngươi không trốn hả?"

Yến Lang tiếc nuối sờ khuôn mặt xinh đẹp của mình do chạy nạn mà bị gầy hẳn đi, nói: "Tạm thời ta đi theo hắn mấy ngày trước để lừa ăn lừa uống, lấp đầy cái bụng lại rồi tính."

Hệ thống: "......"

Ngươi con mẹ nó thật đúng là co được dãn được(*).

* Co được dãn được: biết ứng phó thích hợp với tình hình cụ thể.

Bước chân của con tuấn mã kia cũng thật nhanh, chỉ mới qua ba mươi phút mà đoàn người đã tới trước cửa Bình Châu phủ rồi. Thứ sử đã sớm biết tin Sở Vương đến, dẫn đầu đám thuộc hạ đứng ngoài nghênh đón. Mộ Dung Thịnh không thèm để ý, vội đi vào đại sảnh, Yến Lang cũng đi theo.

Thứ sử thấy hắn kiêu căng như vậy, cũng không cảm thấy có chút gì kỳ quái, một bên phân phó người rót trà, một bên khen Mộ Dung Thịnh có thật nhiều tiền, có thể đem rải ra đường cũng không hết.

Mộ Dung Thịnh nghe thấy vô cùng chán ghét, rất không kiên nhẫn xua xua tay, thứ sử kia vội ngượng ngùng lui ra ngoài.

Yến Lang dường như cảm thấy có điều gì khang khác, lúc này không cần đánh cô cũng thấy hơi sợ, theo sau Mộ Dung Thịnh vào đại sảnh, chỉ là không có ngồi xuống.

Ánh mắt Mộ Dung Thịnh hơi trầm xuống, sắc mặt tối sầm, đánh giá cô từ trên xuống dưới thật lâu, giờ đây mới chất vấn: "Ngươi đến cùng là ai?"

Yến Lang đúng lúc lộ ra một chút vẻ khó chịu nhưng ngại với thân phận của hắn, lại vẫn nói: "Tiểu nữ chỉ là một nữ tử đi đến Kim Lăng ở nhờ nhà họ hàng thôi."

Mộ Dung Thịnh nhướng mày: "Hửm?"

Yến Lang biết hắn nghi ngờ, nhưng cũng không sợ, nói một cách thật tự nhiên: "Phụ thân tiểu nữ họ Triệu, là tướng quân trấn giữ Xương Nguyên. Mấy ngày trước, khi tình hình chiến tranh đang vô cùng căng thẳng, gia phụ sợ có sơ suất, liền bảo tiểu nữ đi Kim Lăng, đến nương nhờ cô mẫu đàng ngoại, không ngờ lại bị lạc khỏi đám thuộc hạ nên tiểu nữ buộc phải một mình lên đường."



Cha là viên quan thành Xương Nguyên, liền giải thích được vì sao cô lại chạy nạn từ Xương Nguyên tới đây, cũng có thể giải thích được thân thủ thành thạo kĩ thuật cưỡi ngựa của cô.

Mộ Dung Thịnh không biết có tin hay không, nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, hỏi: "Cô mẫu ngươi gả đến nhà nào?"

Yến Lang nặn ra một vẻ mặt kính cẩn xen chút đắc ý trả lời: "Cô mẫu tiểu nữ gả vào Đông Xương hầu phủ, là thϊếp thất tam gia trong phủ."

Chuyện này không phải cô đoán mò, mà xác thực là như vậy.

Đông Xương hầu phủ là nhà mẹ của Hoàng Thái Hậu, dòng dõi cũng không tính là thấp. Trong phủ tam gia, cũng thật sự cưới nữ nhi Triệu gia của Xương Nguyên thành làm vợ, mà Yến Lang sở dĩ biết việc này, tất cả là nhờ hiểu biết của nguyên nữ chủ.

Sau khi Thẩm Tĩnh Thu chết, Mộ Dung Thịnh vô cùng thương tâm, đến tận lúc gặp được nữ chủ có dung mạo tám chín phần giống nàng(Thẩm Tĩnh Thu), mới miễn cưỡng có chút sức sống, chuyển hết tình cảm lên người nàng ấy (nữ chủ).

Ban đầu, nữ chủ cũng không biết Mộ Dung Thịnh chỉ xem mình là thế thân, thấy Mộ Dung Thịnh đối tốt với mình như vậy, liền rung động cho nên sau khi biết được chân tướng thông qua dàn nữ phụ thì đau khổ đến nỗi bệnh nặng thời gian dài, thu dọn tay nải rời đi Sở Vương phủ, nháo lên muốn hòa li với Mộ Dung Thịnh.

Nam nữ chủ xung đột, mâu thuẫn, nam phụ - tiểu hầu gia Đông Xương hầu phủ liền có cơ hội. Hắn ta thấy bộ dáng người trong lòng mình thất vọng như vậy, không thể gây khó dễ cho Mộ Dung Thịnh, liền giận chó đánh mèo lên người Thẩm Tĩnh Thu, để làm cho người trong lòng vui vẻ, lại có thể sai người đi đào mồ cho Thẩm Tĩnh Thu.

Yến Lang mỗi khi nhớ tới chuyện này đều sôi máu lên, chỉ muốn chôn sống cả nam chủ và nam phụ cùng nhau, đổ bê-tông dày khoảng 200 mét, lấp bọn hắn kín mít.

Khi Thẩm Tĩnh Thu còn sống đã đủ thảm, nay chết còn không được yên, bị người ta lôi ra làm điểm tô cho tình yêu của nam nữ chủ, một cô nương đáng thương như thế, rốt cuộc là tạo ra cái nghiệt gì?

Yến Lang trong lòng cười lạnh, trên mặt không lộ ra, chỉ hơi hơi nâng cằm, diễn vai một cô nương có võ nghệ, pha chút kiêu ngạo thật sống động.

Mộ Dung Thịnh nghe cô nói đến phủ Đông Xương hầu, sắc mặt đã hơi hơi hòa hoãn, nữ tì lại đúng chỗ ngứa bồi thêm một câu: "Tưởng tam gia xác thực có tái giá với họ Triệu, xuất thân từ Triệu gia thành Xương Nguyên, chỉ là Triệu gia có nhiều vị cô nương, dường như không thường xuất đầu lộ diện......"

Dừng lại hỏi nàng do hắn tự chủ trương, muốn đem nàng theo cũng chính là hắn, Mộ Dung Thịnh không còn nghi ngờ đây là âm mưu nhắm vào mình nữa, ánh mắt quét qua người Yến Lang, căn dặn: "Nếu đã như vậy, ngươi cũng được coi là người thân của bổn vương, từ giờ đi theo bổn vương, đầu tiên là Kim Lăng...... À, tên của ngươi là?"

Yến Lang cười ha ha, nói: "Tiểu nữ là Tú Nhi."

Hệ thống không nhịn được hỏi: "Tú trong đế hoa chi tú à?"

Mộ Dung Thịnh hiển nhiên không biết hàm ý của nó, gật đầu: "Tú Nhi, là một cái tên hay."

"Tiểu nữ cũng thích tên của mình." Yến Lang giả cười phụ họa theo một câu, chợt nói: "Sở Vương điện hạ, ta có chút mệt mỏi, còn cảm thấy hơi đói, ta muốn đi tắm rửa một chút, ăn một chút, tốt nhất ngài lại phân phó người giúp ta chuẩn bị mấy bộ quần áo......"(bắt đầu từ chỗ này Yến Lang xưng là ta)

Vừa mới kiểm nghiệm thân phận xong mà lúc này đã chìa tay muốn Đông muốn Tây.

Mộ Dung Thịnh sống tới hai mươi năm rồi mà chưa từng thấy người nào da mặt dày như vậy, ngẩn ra trong phút chốc, cuối cùng không có đáp lại.

Bị Yến Lang giật dây, một nữ tì được hắn bí mật mang theo, giận dữ: "Ở đây là phủ Bình Châu, ở trước mặt điện hạ, khi nào đến phiên ngươi muốn này muốn nọ? Thật không có chút quy củ gì!"

Yến Lang lấy khóe mắt quát nàng ta một chút, nâng cằm, khinh miệt nói: "Ta dù nghèo túng, cũng là khách của Sở Vương điện hạ, ngươi chỉ là một nô tì, không xứng nói chuyện với ta."

Nữ tì kia bị làm cho nghẹn một chút, đôi mắt trừng lên giống chuông đồng, như là muốn ăn thịt người, nữ tì bên cạnh che miệng cười, có chút vui sướиɠ khi người gặp họa.

Mộ Dung Thịnh trước đó chỉ bị cặp mắt kia hấp dẫn, không nghĩ này Tú Nhi lại ngang ngược kiêu ngạo như thế, chỉ là thái độ ngang ngược kiêu ngạo chung quy không phải hướng tới hắn, cho nên hắn cũng không để ý lắm, ngược lại cảm thấy Tú Nhi thẳng thắn, ngây thơ. (Editor: Diễn đó!)

Liếc nữ tì kia một cái, hắn lãnh đạm nhắc: "Đan Hà, không được vô lễ."

Yến Lang giờ mới biết này nữ tì là Đan Hà, người kia, nói vậy chính là Đan Lộ.

Hai người này đều được mẹ ruột Mộ Dung Thịnh để lại cho hắn, xem như thị thϊếp dự bị. Khi Trầm Tĩnh Thu bị bắt vào Sở Vương phủ, hai tiểu cô nương này đã ủy khuất nàng không ít lần, làm nguyên nữ chủ đã thảm còn thảm hơn, thời điểm chiến tranh lạnh với Mộ Dung Thịnh, còn bị hai người giam trong phòng chứa củi không cho ăn cơm.

Yến Lang không phải là Trầm Tĩnh Thu, cũng không phải là nguyên nữ chủ, cô căn bản không có bản chất nhẫn nhục chịu đựng, liếc Đan Hà - đang rất uất ức, mãnh liệt ám chỉ: "Ta chỉ có một thân một mình khó tránh sự bất tiện, nếu bên người có hai nha đầu hầu hạ thì càng tốt."

Mộ Dung Thịnh có chút hứng thú với cô, những cũng không hoàn toàn hết cảnh giác, nếu có hai người thân với hắn giám thị, kể ra cũng không tệ.



Cân nhắc một chút, hắn ra quyết định: "Đan Hà, Đan Lộ, bây giờ các ngươi tạm thời lưu tại bên người Tú Nhi hầu hạ nàng."

Đan Hà vốn còn đang nén giận, khuôn mặt thanh tú đỏ lên, khi nghe được lời này, trên mặt hồng phấn chỉ một chốc rút đi, Đan Lộ cũng quên cả việc cười trên nỗi đau của người khác, hai người đồng thời quỳ xuống đất, ủy khuất nói: "Bọn nô tỳ do Hoàng hậu nương nương phân phó cho điện hạ, sao lại có thể rời xa chủ tử, đi hầu hạ người khác?"

Mộ Dung Thịnh nghe các nàng nhắc tới mẹ đẻ, sắc mặt khẽ thay đổi, dường như có chút chần chờ.

Yến Lang lấy hạt dưa từ trong bát ra, cắn rắc rắc: "Hoàng hậu nương nương giao các ngươi cho điện hạ là để làm cho điện hạ hài lòng, bây giờ các ngươi đến mệnh lệnh của hắn đều không nghe, chẳng phải chính là sự bất kính lớn nhất đối với Hoàng Hậu nương nương hay sao?"

Hệ thống nghe được bùi ngùi nói: "Gϊếŧ người diệt khẩu à......"

Đan Hà Đan Lộ cũng đột nhiên biến sắc, vội dập đầu nói: "Nô tỳ tuyệt đối không dám có ý nghĩ xằng bậy này!"

"Vậy việc kia đã được định rồi." Mộ Dung Thịnh hơi không kiên nhẫn, lạnh lùng liếc hai nữ tì một cái, cảnh cáo: "Đừng quên bổn phận của các ngươi!"

Trước khi Yến Lang đến thế giới này, thân thể này đều là Trầm Tĩnh Thu điều khiển, cô nương này tuy tinh thông võ nghệ, lại chưa thật sự chịu khổ bao giờ, trên đường đi, cả người đều gầy đi vài phần, hiện tại đổi thành Yến Lang, đương nhiên cô muốn nghỉ ngơi thoải mái ở đây.

Giường rộng gối êm đều do phủ thứ sử đã sớm chuẩn bị tốt, không cần Yến Lang phân phó, đã có người đưa nước ấm cùng quần áo mới tinh tới.

Nước ấm còn có thể nghỉ ngơi, Yến Lang cũng không chối từ, tống cổ Đan Hà cùng Đan Lộ ra ngoài,cởi bỏ quần áo, ngồi vào thau tắm. Trong nháy mắt hòa mình vào dòng nước ấm, cô không cầm được mình, khoan khoái thở phào nhẹ nhõm.

Hệ thống: "Ta thật sự sợ ngươi nhịn không được mà một chưởng đánh chết Mộ Dung Thịnh luôn đấy!"

"Hắn là Sở Vương, nếu thật sự chết ở nơi này, không biết sẽ có bao nhiêu sự phiền phức, triều đình cũng sẽ đảo loạn." Yến Lang xoa bóp hai bả vai đáp: "Ngươi thật cho rằng ta chỉ biết lỗ mãng thôi à."

Hệ thống cười hắc hắc, cười xong lại kỳ quái nói: "Ngươi bây giờ nhìn rất khó coi,sao hắn vẫn nhìn trúng ngươi được nhỉ?"

Yến Lang cũng đoán không ra, suy nghĩ nửa ngày, mới đáp: "Có lẽ hắn chưa từng gặp loại người như ta nên mới cảm thấy mới mẻ."

"Này, vậy hắn cũng thật đáng thương quá đi!" Hệ thống đồng tình: "Thẩm Tĩnh Thu như vậy cũng chưa gặp qua, ngươi thế này cũng chưa được gặp bao giờ, một chút việc đời cũng chưa gặp qua......"

"Ai nói không phải chứ." Yến Lang phụ họa: "Nếu không làm gì có tổ chức bảo vệ sự đa dạng sinh học."

Hai người trò chuyện được một lúc, hệ thống bỗng nhiên nói: "Cũng không biết giờ này ở Xương Nguyên thế nào."

Yến Lang động tác ngưng lại, thoáng lặng im, mới nói: "Cùng đường bí lối, dự tính xảy ra khoảng mấy ngày rồi."

Trên mặt cô không còn ý cười, ánh mắt dừng ở đồ đạc tráng lệ, thoải mái trong nhà xoay mấy vòng, nét mặt lộ vài tia trào phúng: "Cuộc sống của binh lính bị giày vò gần chết mà mỹ nhân dưới trướng vẫn còn ca múa. Trước khi Thẩm Bình Hữu xuất chinh, triều đình suýt chút nữa không ban phát quân phí, còn quận Bình Châu này tiếp giáp vùng Xương Nguyên, lại là tình hình như vậy. Hoàng đế thật ngu ngốc, chư vị hoàng tử chỉ nhìn chăm chăm vào ngôi vị, triều thần bè phái mọc lên như rừng, triều đình to lớn này, đã sớm bị mục nát rồi......"

Đề tài này có hơi nặng nề, hệ thống mãi mà không nói gì, Yến Lang một chút cũng không để ý, rời thau tắm, mặc quần áo, xác định mình dịch dung chuẩn, bôi thêm son môi tăng kiều khí.

Cô bên này vừa gấp gáp làm việc xong, liền nghe thấy tiếng Mộ Dung Thịnh ở ngoài cửa sổ vang lên: "Tú Nhi, ta có thể vào chưa?" Rõ ràng là ngữ khí dò hỏi, lại hoàn toàn có ý tứ không được phép cự tuyệt.

Yến Lang trong lòng cười gằn, lại không hoảng hốt, vừa mới đứng lên, chưa kịp theo tiếng đã thấy Mộ Dung Thịnh bước vào, theo sau là Đan Hà, Đan Lộ.

Trước đó quần áo cô nhếch nhác, chỉ có cặp mắt kia xuất sắc, giờ đột nhiên thay đổi quần áo, dung mạo tuy còn bình thường, nhưng đơn giản một cái nhìn cũng có chút thoải mái nhẹ nhàng.

"Hoa sen sinh ra từ dòng nước trong, thiên nhiên chỉ là hoa văn trang trí." Mộ Dung Thịnh tán thưởng, ánh mắt có phần thưởng thức: "Tú Nhi này đôi mắt sinh ra rất đẹp, trong veo động lòng người, tiếng nói cũng hay, hát vài khúc xem ra cũng không tệ."

Yến Lang trong lòng cười hì hì, trên mặt biểu lộ MMP(*), biến sắc: "Điện hạ đây là có ý gì, ngay cả khi ta chỉ là một con ngựa gầy, vẫn giống một ca kĩ mua vui?"

*MMP: tiếng chửi thề ở Trung Quốc.

Mộ Dung Thịnh là một tên đê tiện, lúc cô ôn tồn nói chuyện, hắn xụ mặt, so với khổ qua - quả mướp đắng cũng không khác mấy, bây giờ giọng cô bị hư, hắn trái lại nở nụ cười: "Tú Nhi à." Mộ Dung Thịnh cười như không cười: "Ngươi mỗi khi mở miệng thật là không muốn tha cho người khác."

Sớm đã có người hầu mang đồ ăn lại đây, Đan Lộ lại gần hai bước, rót rượu cho hai người, lại mềm mại kèm theo kiên quyết nói: "Triệu cô nương, ngươi thật không đúng, đã gặp nhau nghĩa là có duyên, điện hạ khen ngợi có ý tốt, lại dẫn ngươi về Kim Lăng, sao ngươi lại hiểu lầm lòng tốt của ngài ấy vậy chứ."

"Ngươi nói cũng có lý." Yến Lang cười hì hì: "Đã vậy, ta xin hát bài "Tiểu quả phụ viếng mồ mả" để bồi tội với điện hạ."