Edit + Beta: YuanKit
Ban đầu nội thị cho rằng vị cô nương Thẩm gia xinh đẹp hơn hoa này nghe y nói vậy sẽ suy sụp, sẽ khóc ầm ĩ, sẽ kịch liệt cãi lại, không ngờ được đến mí mắt nàng cũng chẳng nhấc lên chút nào. Cứ như người đi hòa thân không phải nàng không bằng.
Y ngẩn người, trong chốc lát không biết nên nói gì.
Lâm thị nghe xong, trong nháy mắt hơi giật mình nhưng sau khi lấy lại tinh thần, bà lại nổi cơn thịnh nộ, nét mặt như bốc hỏa: "Gia phu chết trận oan, thây cốt còn chưa lạnh mà quan lớn quan bé trên triều đã mù hết thảy. Bọn họ coi khinh, khiến ông ấy ngậm oan ức mà xuống nơi chín suối, giờ còn mặt mũi kêu nữ nhi ông hòa thân với Nhu Nhiên?! Lúc quân lính biên ải liên hợp lại, dâng một tờ sớ lên thỉnh cầu bệ hạ chủ trì công đạo cho Thẩm gia, bệ hạ đang làm gì? Khi Nhu Nhiên xâm lược, tàn sát, cướp bóc con dân của ngài, bệ hạ đang ở đâu?!"
"À, ta nhớ ra rồi." Bà cười lạnh: "Bệ hạ đang viết thư cầu hòa chứ gì! Ngài lo mình quỳ trước mặt Nhu Nhiên chưa đủ nghiêm chỉnh, sợ làm ca ca Nhu Nhiên tức giận, tràn sang phía Nam a?!"
"Làm càn!" Tên nội thị nghe bà nói năng vô lễ như vậy, biến sắc, trố mắt nghẹn họng: "Lâm thị, ai...... Ai cho ngươi lá gan phát ngôn bừa bãi về thánh thượng như thế?!"
Y run rẩy phân phó đám cấm quân(*) đi theo: "Còn không mau bắt ả phụ nhân to gan này lại!"
* Cấm quân: quân đội phòng vệ thủ đô hoặc cung đình (ngày xưa).
Thẩm Bình Hữu trông coi việc quân nhiều năm, có tiếng tăm hơn người thường rất nhiều, hơn nữa, ông còn phòng thủ biên cảnh, sau đó lại oanh liệt hi sinh cho Tổ quốc, khiến sĩ tốt khâm phục, dân chúng kính yêu. Lúc này nội thị trong cung tới Thẩm gia lại muốn bắt goá phụ của ông, vừa không đúng ý đồ của chuyến đi này vừa làm trái với chủ định của đám cấm quân.
Động tác của đám cấm quân hơi ngừng giữa không trung, phủ binh Thẩm gia tiến đến gần, lưỡi đao hơi lộ ra, hiển nhiên là chuẩn bị đối kháng. Đám cấm quân thấy thế dừng lại, khéo léo giữ vững cân bằng.
Yến Lang chưa từng nghĩ tới, người ôn nhu đôn hậu như Lâm thị lại nói ra những lời quyết liệt mà sắc bén dường vậy. Trong lòng cô biết vị mẫu thân này đang bảo vệ cho mình nên mới thất lễ như vừa nãy, cực kỳ cảm động và có chút lo lắng: "Mẫu thân......"
"Không cần cầu xin y, cũng đừng nói tình cảm gì ở đây!" Lâm thị kiên quyết mở miệng, ngăn lời cô nói, vẻ mặt nghiêm khắc hỏi: "Những lời ta vừa nói có câu nào không đúng sự thật sao?!"
Yến Lang xúc động đáp: "Tất cả đều là sự thực."
Lâm thị gật đầu, từ từ đứng dậy, căm hận lên tiếng:"Thẩm gia chỉ còn lại hai người là ta và con, ta không sợ chết, chẳng lẽ con sợ sao?!"
Lòng Yến Lang khẽ rục rịch, nở nụ cười: "Con không sợ."
"Được lắm, đây mới là nữ nhi Thẩm gia!" Lâm thị nghẹn ngào: "Phụ thân con trấn thủ nơi biên giới đã nhiều năm, bảo vệ cho bao nhiêu bá tánh. Ai mà ngờ sau khi ông ấy mất, ngay cả nữ nhi duy nhất của mình cũng không che chở được. Dưới nơi chín suối mà nghe chuyện này, không biết ông ấy sẽ nghĩ thế nào......"
Yến Lang thấy biểu tình của bà, trong lòng vô cùng khó chịu, cúi đầu, lặng lẽ rơi nước mắt.
Nội thị thấy thế, giọng điệu liền mềm mỏng lại, khuyên nhủ: "Thẩm phu nhân, nô tài hiểu trong lòng ngài đang rất bực bội, nhưng cũng không thể không lựa lời mà nói những câu đại nghịch bất đạo(*) hoang đường kia."
* Đại nghịch bất đạo: tội do giai cấp phong kiến gán cho những ai chống lại sự thống trị và lễ giáo phong kiến.
Lâm thị cười mỉa: "Đến chết ta còn không sợ, nói thêm mấy câu thì đã làm sao? Trước mặt ngươi hay ngay cả trước mặt gã bệ hạ phế vật kia, ta cũng dám nói!"
Sắc mặt nội thị kia hoàn toàn khó coi, miễn cưỡng nhếch mép, cười như không cười: "Thẩm phu nhân, ngài nói vậy chính là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt."
Lâm thị khinh bỉ nhìn y, không thèm để ý. Bà chỉnh lại búi tóc cùng y phục, rồi đi vài bước về phía trước, lướt qua bậc cửa nơi đám cấm quân đang giằng co với phủ binh Thẩm gia, bảo lão quản gia: "Làm phiền lão gọi hết mọi người trong phủ tới đây."
Lão quản gia dường như đã đoán được ý bà, mỉm cười, đứng thẳng lưng.
Lão nhẹ nhàng "Ôi" một tiếng, phân phó quản sự bên cạnh đi truyền người.
Tên nội thị không biết trong hồ lô của bà có gì, mặt lộ vẻ lo âu. Yến Lang đã đoán được, điềm đạm cười, đến đứng gần Lâm thị.
Trong phủ Thẩm gia có gần trăm nô bộc. Sau khi Thẩm Bình Hữu qua đời, lão quản gia sàng lọc, loại ra sáu mươi người nên hiện tại chỉ còn bốn mươi người. Mà phủ binh khỏe khoắn theo thứ tự đứng thành rừng một bên lại có hẳn sáu trăm người, cùng nhau ngẩng đầu lên.
"Hôm nay ta gọi các ngươi tới để thông báo một việc." Lâm thị đứng trên bậc thềm cao, thanh âm vang dội mà khẳng khái: "Lúc này Thẩm gia đang phải chịu một đại họa!"
Dứt lời, lũ nô bộc phía dưới đồng loạt biến sắc, tên nội thị tiến đến truyền lời cũng hoảng hốt, chỉ có đoàn phủ binh đứng trang nghiêm bên kia vẫn vậy, không nói một lời.
Lâm thị làm như không thấy, oán hận lên tiếng: "Lão gia đã chết! Chết trên chiến trường mà ông ấy đã trấn thủ vài chục năm nay. Ông bị người ta hãm hại! Có kẻ làm lỡ việc quân khiến ông ấy phải bỏ mạng! Mấy vị tướng quân vào kinh, thỉnh cầu bệ hạ làm chủ, tra rõ chân tướng, nhưng bệ hạ lại xem chuyện này như không có gì, gác lại đó, không đề cập đến nữa! Vài vị tướng quân khác hỏi lại, ngài liền khiển trách bọn họ không biết lấy đại cục làm trọng, còn bị trừng phạt —— Thế gian sao lại có chuyện nực cười đến thế!"
Lũ nô bộc phía dưới nghe xong, sắc mặt biến hóa dữ dội. Đoàn phủ binh thì vô cùng phẫn nộ, nhìn nhau đã hiểu ý, không ai dám chụm đầu bàn tán.
Tên nội thị thấy tình thế không ổn, vội tới gần, hạ giọng đe dọa: "Thẩm phu nhân, ngươi điên rồi? Chẳng lẽ ngươi muốn công khai muốn đối đầu với triều đình, có ý đồ tạo phản sao?!"
Lâm thị không hề hấn gì, trái lại còn nở nụ cười, trỏ vào mặt tên nội thị. Tiếng cười càng lúc càng lớn, cứ như nghe được một chuyện cười tuyệt vời.
Tên nội thị bị tiếng cười của bà làm cả người run bắn, tràn đầy kinh hoảng. Lâm thị chợt ngừng cười, lạnh giọng hét: "Vừa nãy vị quan nội thị này mang thánh chỉ của bệ hạ tới, các ngươi đoán xem, bệ hạ nói gì?!"
Lũ nô bộc không ai lên tiếng. Trong đoàn phủ binh lại có người đoán mò: "Lẽ nào tìm được hung thủ đứng sau vụ hãm hại Đại tướng quân rồi sao?"
"Không," Người khác cãi: "Coi sắc mặt của phu nhân biết chắc là không phải thế."
"Chính xác." Lâm thị cười thê lương: "Bệ hạ quyết định giảng hòa với Ngụy Tấn, lấy thành Xương Nguyên là biên giới, dự tính xây một chợ họp chung, lại bồi thường cho Ngụy Tấn ba mươi vạn cuộn lụa, năm trăm vạn lượng bạc, mỗi năm cống tiền vụ đầy đủ, còn có ——"
Giọng bà cao hẳn lên, nhấn mạnh: "Đem nữ nhi của lão gia, huyết mạch duy nhất của Thẩm gia hòa thân với Ngụy Tấn!"
"Trời ạ!" Một đám ồ lên: "Thế quái nào ngài ấy lại làm thế?!"
"Đại tướng quân cả đời kiên trung với đất nước rồi cuối cùng lại nhận kết cục này sao?! Đạo trời còn đâu!"
"Đại tướng quân đã chết, kẻ giật dây phía sau tìm mãi không thấy. Vậy mà lúc bắt nữ nhi của tướng quân đi hòa thân thì tay chân nhanh nhẹn hẳn!"
"Loại triều đình mục nát cùng tên quân chủ kiểu này còn nguyện trung thành làm gì?!"
Tên nội thị nghe đám người quanh mình càng nói càng ác liệt, trán dầm dề mồ hôi lạnh, cao giọng thét: "Ăn nói cho cẩn thận!"
Lại cuống quít gầm với Lâm thị: "Thẩm phu nhân, ngươi mất trí rồi à?!"
"Ta rất tỉnh táo. Ta biết việc mình đang làm!" Lâm thị không quan tâm y, con mắt đỏ ửng, dùng hết sức lực hét: "Lão gia ông ấy là một anh hùng. Nhưng cả đời anh hùng của ông mà mỗi việc bảo vệ nữ nhi của mình cũng không thực hiện được. Dựa vào cái gì!"
Nói đến đây, bà đau đớn khóc nấc lên:"Làm gì có đạo lý ngược đời này? Tại sao loại chuyện lại xảy ra?!"
"Nhu Nhiên." Lâm thị chỉ về phương Bắc: "Có mối thù không đội trời chung với Thẩm gia. Nữ nhi Thẩm gia thà chết cũng không hòa thân với chúng! Ta nhất định sẽ không tuân theo cái thánh chỉ chó má này! Đợi vị trung quan này hồi cung bẩm báo, ý chỉ tịch biên(*) sẽ được truyền xuống. Các ngươi không phải người của Thẩm gia, không cần phải ở lại chết cùng. Mỗi người hãy chạy đến phòng thu chi(*) lãnh ba mươi lượng bạc, chủ tớ chúng ta nên sớm phân tán thôi."
* Tịch biên: tịch thu tài sản.
* Phòng thu chi: phòng kế toán (nơi quản lý tiền nong thời xưa).
Lũ nô bộc hơi chần chừ, không ai nguyện ý đứng ra đầu tiên. Lâm thị thấy thế cười cười, nói: "Trần mụ mụ, ta biết ngươi vừa có thêm một đứa cháu, là một hài tử rất đáng yêu. Đi đi, về an hưởng với gia đình, không phải ở lại cùng chúng ta."
Nói rồi, bà phân phó: "Đi lấy ba mươi lượng bạc cho bà ấy rồi thu thập gói hành lý, tiễn bà đi."
"Còn các ngươi." Bà nhìn những người xung quanh còn lại: "Các ngươi không phải người Thẩm gia nên không cần chịu chết thay cho người Thẩm gia. Tới lãnh bạc rồi tự mưu sinh thôi."
Lũ nô bộc thấy thế liền đánh bạo đến gần, dập đầu với Lâm thị cùng Yến Lang, tốp năm tốp ba rời đi. Cuối cùng chỉ còn hơn hai mươi người vẫn đứng tại chỗ, chưa từng nhúc nhích.
Lâm thị liền biết là quyết chí giữ lại. Bà nhìn về phía đoàn phủ binh không có một người nào bước ra khỏi hàng, nói: "Các ngươi cũng vậy."
"Phu nhân đừng đuổi chúng nô đi." Nam nhân đứng ở hàng đầu vững vàng, nghẹn ngào nói: "Nhiều thế hệ chúng nô đã chịu ân huệ Thẩm gia, làm gì có chuyện gia chủ gặp nạn liền chạy thoát thân? Năm xưa có chủ điền đột tử, năm trăm người đã cùng tự sát theo. Chẳng nhẽ chúng nô lại không có lòng trung nghĩa như vậy?!"
Yến Lang xúc động, bất giác hai hàng nước mắt tuôn rơi. Lâm thị cũng sụt sùi, liếc kế nữ, đồng thời lại gần hành lễ: "Kẻ góa phụ này, ngay chính nơi này, xin cảm tạ chư vị!"
Sáu trăm phủ binh đáp lễ, âm thanh rung động khắp trời: "Đây chính là tình nghĩa chúng nô cần trả."
Hệ thống khóc nức: "Ta cũng muốn khóc ô ô ô......"
Yến Lang cũng cảm động: "Con người khác cỏ cây ở chỗ tấm lòng."
"Phản rồi phản rồi!" Tên nội thị vừa hoảng loạn vừa kinh hãi: "Các người muốn tạo phản hả!"
"Lôi y ra đánh!" Lâm thị cười lạnh, đây là lần đầu tiên bà có phong thái của một chủ mẫu: "Ở đây là Thẩm gia, mọi việc đều do người Thẩm gia định đoạt. Ta không chào đón tên khách nhân này!"
Nội thị kia vội hỏi: "Dưới bầu trời này, đất nào mà không phải là đất của Thiên tử cơ chứ?!"
"Đất của vua?" Lâm thị khinh bỉ: "Nếu quân vương của chúng ta cũng không thể che chở cho bá tánh thì cần hắn làm gì nữa? Cưỡi lên đầu chúng ta tác oai tác quái chắc?!"
Bà xua xua tay, xoay người vào nội sảnh: "Đuổi y ra ngoài. Chớ để y luôn mồm nói bậy làm ta phiền lòng!"
Tiếng thưa vang dội của đoàn phủ binh: "Vâng!"
Nói xong, họ rút đao chỉ hướng tên nội thị, hô: "Cút!"
Đối đầu với uy phong của họ, đám cấm quân đều hoảng sợ, không dám nhiều lời lập tức kéo theo tên nội thị còn đang run như cầy sấy, cúi đầu nhanh chóng rời đi.
Lão quản gia mắt chứng kiến cảnh tượng này, đáy mắt thoáng một ý cười, nhẹ nhàng lắc đầu: "Đóng cửa lại thôi."
Yến Lang trở về nội sảnh liền bị Lâm thị ôm chặt.
Bà thấp hơn Yến Lang. Gần đây bà lại phải lo lắng sầu não nhiều, sức ăn suy giảm, vóc người gầy gò còn mỗi bộ xương.
Người bà run rẩy dữ dội. Yến Lang thầm thở dài, đồng thời đỡ lấy hai bả vai bà, dịu dàng vỗ vỗ.
"Sao có thể xảy ra chuyện này!" Lâm thị không còn sự xúc động khi nãy. Bà nhỏ giọng khóc, thều thào bất lực: "Hoàng đế chẳng lẽ không có tâm hay sao? Trung Quốc ta mà phải gọi bọn mọi rợ là huynh, điều này quả thực quá hổ thẹn. Chính là, chính là......"
Bà khóc không thành tiếng: "Đại tướng quân trấn giữ biên ải mấy chục năm, hàng ngàn lần đánh đuổi bọn giặc Nhu Nhiên, che chở bá tánh, rốt cuộc chết nơi chiến trường. Triều đình còn ép nữ nhi ông đi hòa thân, đem nữ nhi của người tận tụy cả đời vì nước vì dân cho Nhu Nhiên làm nhục. Điều này chẳng phải là sỉ nhục sao?! Tên Hoàng đế này ngay cả làm người cũng không xứng!"
"Con sẽ không gả đi, không phải người đã nói rồi đấy ư?" Yến Lang cười nhẹ, ôm bà một chút, sau đó buông ra: "Chết cũng không gả."
"Được." Lâm thị tươi tỉnh xoa má cô: "Chết còn không sợ thì không còn gì có thể dọa dẫm chúng ta nữa."
"Lão quản gia?" Bà lên tiếng.
Tiếng lão quản gia vang lên ở ngoài cửa: "Phu nhân có gì muốn phân phó?"
"Phạm nhân trước khi bị hành hình đều có cơm nước đầy đủ, chúng ta không thể thiếu được. Lão hãy đi mua rượu và đồ nhắm, thêm chút thịt cá để lát nữa ta cùng Tĩnh Thu và chư vị tráng sĩ đánh chén."
Nữ tỳ Xuân Hoa đứng bên nghe vậy hơi chần chờ, nhỏ giọng nhắc: "Phu nhân, kỳ hạn chịu tang lão gia còn chưa hết......"
"Người sắp chết còn ngại gì nữa. Đã tới bước đường này rồi thì thủ tiết còn có ý nghĩa gì?" Yến Lang nhàn nhạt nói: "Thẩm bá đi chuẩn bị đi. Chúng ta cứ quang minh chính đại, không phải thẹn với lương tâm. Phụ thân nơi chín suối biết cũng sẽ không trách tội."
Lão quản gia cười thành tiếng: "Vâng."