Chương 15: Ta muốn làm hoàng đế (14)

Edit + Beta: YuanKit.

Hệ thống nghe cô nói xong, rất lâu không có lên tiếng, Yến Lang còn cho rằng nó có phải đã chịu đả kích quá lớn, trực tiếp bị cách thức hóa luôn hay không, lại nghe nó thở dài, có phần nặng nề nói: "Ta chỉ là một hệ thống dành cho nữ nhân muốn trạch đấu cung đấu, trăm triệu không nghĩ tới, cư nhiên còn bị phân đến thời điểm tranh đoạt nhau thế này......"

"Ai nói nữ nhân chỉ có thể chơi trò trạch đấu cung đấu?" Yến Lang nghe vậy buồn cười, lắc đầu nói: "Quá hẹp hòi đi."

Hệ thống hơi khựng lại, qua một lát mới hỏi cô: "Tú Nhi à, ban đầu ngươi là ai vậy? Người cổ đại, người dân quốc, hay là người hiện đại? Là nam hay là nữ?"

Yến Lang cười cười: "Tự dưng ngươi hỏi ta việc này làm gì?"

"Cũng không có gì." Hệ thống đáp: "Chẳng qua ta đột nhiên thấy hơi tò mò thôi."

"Bỏ qua đi, chuyện của ngày hôm qua ta không còn nhớ nữa rồi." Yến Lang không trả lời, chỉ cười hỏi: "Chuyện quá khứ hãy cứ cho nó qua đi, quan trọng là về sau, ngươi nói có phải hay không?"

"Ngươi sống thật là phóng khoáng nha." Hệ thống dường như rất xúc động, lại thở dài: "Trong thế giới phía trước, nói vậy cũng sảng khoái mà ân oán hả?"

Yến Lang khiêm tốn trả lời: "Cũng tạm cũng tạm."

Hệ thống trầm mặc hồi lâu, sâu kín hỏi: "Ta rốt cuộc có thể biết hệ thống trước đó như thế nào được không?"

Yến Lang: "......"

"Tên tiểu cẩu nhà ngươi ngày nào cũng phóng túng như vậy, lại còn phiền phức, cái hệ thống nào chịu đựng được." Hệ thống than vãn: "Qua một thời gian không cách thức hóa mới là lạ đấy."

"......" Yến Lang nghe ngữ khí của nó không được tốt cho lắm, không nhịn được mà quan tâm hỏi han: "Hắc hắc, anh bạn, ngươi có ổn không?"

"Còn tốt." Hệ thống có chút buồn bực trả lời cô: "Trong khoảng thời gian ngắn còn chưa có dấu hiệu cách thức hóa."

Dừng lại một lát, nó lại bỏ thêm: "Tuy rằng da mặt của Tú Nhi ngươi dày như vậy, lại còn thích đi trộm quả quýt của người khác ăn, nhưng ta vẫn rất quý ngươi."

Yến Lang trong lòng cười ha ha, vui đùa hỏi nó: "Chẳng lẽ ngươi phát hiện chính mình đã yêu ta?"

"Sao có thể." Hệ thống cũng cười: "Giống loài khác nhau."

Yến Lang thuận miệng hỏi nhiều thêm một câu: "Phải biểu đạt thế nào?"

Hệ thống giải thích cho cô, hỏi: "Ngươi có thấy đóa hoa ngoài cửa sổ kia đẹp không?"

Yến Lang đáp: "Đẹp."

Hệ thống: "Con gà quay ngươi ăn ở Lục gia lúc trước, ăn ngon chứ?"



Yến Lang đáp: "Ăn ngon."

Hệ thống: "Vậy ngươi muốn kết hôn, ngủ cùng chúng nó rồi sinh con sao?"

"......" Yến Lang: "Đã hiểu."

Một người một hệ thống cứ tán phét lung tung vài câu như vậy, Lâm thị bỗng từ bên ngoài đi vào, trên mặt vẫn chưa vơi đi sự tức giận, làm động tác xốc rèm lên, hiếm lúc mạnh như lúc này.

Bà từ trước đến nay đều ôn nhu đôn hậu, ít khi lộ rõ vẻ tức giận trên mặt như giờ. Yến Lang thấy thế lại thấy hơi nao nao, đứng dậy nghênh đón bà, ân cần hỏi: "Ai làm cho mẫu thân tức giận vậy ạ?"

Lâm thị không nghĩ tới cô ở trong, nét mặt có hơi quẫn bách, hơi ngừng một chút, mới đáp: "Không có gì."

"Con gọi người một tiếng mẫu thân là vì muốn thành tâm đối với người như mẫu thân của con." Yến Lang chân thành nhìn bà, nói: "Giờ đây Trầm gia bên ngoài tưởng hoa đoàn cẩm thốc(*), vinh hiển vô song, kỳ thật bên trong lại là cây đuốc sắp tàn trước gió, bất cứ lúc nào đều có thể tắt. Chúng ta nếu không đồng lòng, cái phủ này sẽ thật sự sụp đổ."

* Hoa đoàn cẩm thốc: rực rỡ gấm hoa.

"Không phải ta có ý muốn gạt con, chẳng qua việc này thật sự khó mà mở miệng được." Cơn xúc động của Lâm thị lại trào dâng, trong lòng một hồi hổ thẹn, kéo tay nàng, khẽ nói: "Lý, Lý Phúc Thành là một tên không ra gì. Lão ta nghe nói lão gia đã không còn nữa, hết thảy lợi lộc của Thẩm gia đều về tay ta, kêu gào muốn ta nuôi lão. Lão ở bên ngoài thiếu nợ người ta nhiều, lại kêu người đến Thẩm gia tìm ta muốn......"

Lâm thị vốn là họ Lý. "Lâm" là họ kế phụ của bà, sau khi mẫu thân bà tái giá, bà cũng theo đó mà sửa lại tên họ.

Thân phụ Lâm thị tên là Lý Phúc Thành, là một nhà thương nhân, nhà cửa cũng từng rất giàu có. Chính là người này không đứng đắn, ham ăn biếng làm, sau khi dùng hết nhẵn gia sản của tổ tông để lại, còn muốn bán thê nữ đi gán nợ.

Người nhà mẹ của mẫu thân Lâm thị đau lòng nữ nhi, dùng tiền gỡ bỏ mối quan hệ, kêu hai vợ chồng này hòa li, không quá hai năm lại đem nữ nhi gả ra ngoài.

Kế phụ Lâm thị làm một tiểu quan thất phẩm ở Quốc Tử Giám, chức quan không cao nhưng nhân phẩm rất tốt. Chánh thất của ông bị bệnh từ trần, dưới gối không có hài tử. Sau khi thành hôn với mẫu thân Lâm thị, liền đối với Lâm thị như nữ nhi ruột thịt, cuộc sống một nhà ba người thật tốt đẹp.

Sau khi Lục thị (vợ cả của Thẩm Bình Hữu) qua đời, Thẩm Bình Hữu vẫn không cưới vợ. Nhưng rồi nữ nhi dần trưởng thành mà lại không có mẫu thân, lúc làm mai sẽ khó nghe, vả lại, mọi việc trong phủ cũng cần một người chủ mẫu trông nom. Qua lại với nhau một thời gian, ông liền nhìn trúng Lâm thị - gia thế không cao, tính tình hiền hậu.

Thời điểm Thẩm Bình Hữu còn sống, Lý Phúc Thành hiển nhiên không dám gây sự, đợi đến lúc Thẩm Bình Hữu không còn nữa, kế phụ kế mẫu của Lâm thị cũng đã mất, lão ta liền cuống quýt cả lên.

Yến Lang nhìn nét mặt của Lâm thị rất chán ghét Lý Phúc Thành, nhưng vì phòng nhỡ ra có chuyện gì, cuối cùng vẫn hỏi: "Mẫu thân muốn thừa nhận lão phụ thân đó ạ?"

"Ngày đó ta đã nhất đao lưỡng đoạn, hiện giờ còn có quan hệ gì nữa? Lão không thấy xấu hổ nhưng ta cảm thấy bẽ mặt vô cùng!" Lâm thị hiếm thấy lộ ra sự căm hận như thế, dứt khoát nói: "Lão mắc nợ hay sổ sách bị thiếu hụt chẳng liên quan gì đến ta......"

Nói rồi, bà quay sang Yến Lang: "Ta vốn không muốn vì chuyện này mà làm con phải phiền lòng, lúc này đã kể, con hãy hiểu thấu một điều. Người gọi là phụ thân này ta sẽ không nhận, con cũng không cần quan tâm. Nếu lão dám tiếp cận nơi đây thì cứ đánh đuổi đi là được!"

Yến Lang thấy thái độ rõ ràng của bà, trong lòng thầm tán thưởng, cười đáp ứng "Vâng", lại kể việc Cao Lăng hầu phu nhân bịa đặt những thứ ngôn ngữ ô uế cho bà nghe.

"Lục gia hỗ trợ Tô gia hại chết phụ thân và ca ca, đây là tội thứ nhất. Mưu toan chiếm đoạt gia sản Thẩm gia là tội thứ hai. Bôi nhọ thanh danh của con, có ý đồ khống chế hôn sự của con là tội thứ ba. Bọn họ đã làm một lần, tại sao chúng ta không thể làm lại mười lăm lần?"

Cô kéo Lâm thị ngồi xuống một bên, khẽ nói: "Phụ thân chết oan uổng. Nhưng theo như ý của Tần thúc, bệ hạ e rằng không nghĩ sẽ rửa oan, định ăn miếng trả miếng, sợ còn muốn tự mình động thủ với chúng ta."



Lâm thị cũng nghe Tần Lệnh đề cập qua thái độ của Hoàng đế lúc thượng triều, tương đối nản lòng, không muốn nhắc đến những chuyện đau lòng đó, chỉ lo nghĩ: "Cái khác đều có thể tạm thời gác lại một chút, nhưng có một điều—— Cữu mẫu con cũng là một nữ tử, thế mà lại sắp đặt ra những ngôn từ dơ bẩn như vậy hãm hại con, thật đáng giận. Chỉ có loại chuyện này mới dễ bôi đen nhất. Con vẫn nên nghĩ biện pháp loại bỏ hậu hoạ này đi."

"Mẫu thân yên tâm. Con đã có biện pháp." Yến Lang mỉm cười: "Gậy ông đập lưng ông. Xem xem vị cữu mẫu kia của ta có tiếp chiêu được không."

Lâm thị thấy bộ dáng tràn đầy tự tin của cô, hơi giật mình: "Con định làm gì?"

Yến Lang liếc xung quanh không có người mới lấy một cái bọc từ trong ngăn tủ bên cạnh, mở ra nhìn vào có một chiếc yếm thêu hình hoa mẫu đơn màu hồng nhạt: "Cữu mẫu con già rồi, nhưng trái lại tâm hồn vẫn còn trẻ và tươi mới."

Lâm thị kinh sợ hỏi: "Con lấy từ nơi nào vậy?"

Yến Lang càng thêm đắc ý: "Nhân lúc bà ta không chú ý, con lẻn vào trộm."

"......" Lâm thị hình như có chút buồn cười, lại cảm thấy cười ra ngoài thì không được tốt cho lắm, lấy khăn tay che miệng, thốt lên: "Không lẽ con muốn——"

"Hiện giờ, những lời thô tục đều truyền trong phủ Cao Lăng hầu, người ngoài vẫn không biết, nhưng qua một thời gian thì chưa chắc." Yến Lang đương nhiên đã suy xét từ lâu, nhẹ nhàng cười nhạt: "Mở miệng bịa đặt nhất định tin đồn sẽ bị bác bỏ, cần phải có người khác sẵn lòng tin. Con có nói toạc miệng cũng không ai thèm nghe. Đã vậy, không bằng tạo ra một chân tướng, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của bọn họ, cũng rửa sạch được oan khuất của con."

Lâm thị: "Chân tướng gì?" . Truyện Tiên Hiệp

Yến Lang cười hắc hắc, ghé bên tai bà, nói thầm: "Cữu mẫu yêu đương vụиɠ ŧяộʍ với một nam nhân, giữa ban ngày ban mặt, trời xanh chứng kiến, bị con vô tình bắt gặp. Do sợ con nói ra nên tiên hạ thủ vi cường, làm hỏng thanh danh của con!"

Lâm thị nghe vậy ngẩn người, ngay cả hệ thống cũng ngây cả người.

Hai mắt Yến Lang phát sáng, nghĩ tới vẻ mặt khóc không ra nước mắt của Cao Lăng hầu phu nhân lúc đó, suýt chút nữa cười thành tiếng.

Nếu cô gây chuyện này với người khác, Lâm thị sẽ không mảy may gì. Chẳng qua, Cao Lăng hầu phu nhân trước đó ra tay rất tàn nhẫn, lại không hề cố kỵ. Bà chỉ căn dặn:"Vạn sự cần phải cẩn thận."

Yến Lang cười đồng tình, ân cần đưa bà trở về nghỉ ngơi. Hệ thống vẫn đang đắm chìm trong hành động ráng hết sức của Tú Nhi( Yến Lang), chờ bà trở về phòng, mới tấm tắc: "Tú, là đế hoa(1), là tạo hóa kì diệu của thần linh(2)!"

"Cái này đã gọi là tú(3)?" Yến Lang giũ chăn, nằm thẳng cẳng trên giường: "Nếu đây không phải là cổ đại, ta sẽ tung luôn cái ảnh khỏa thân lên, giao đến nơi của đám họ hàng kia, nói rằng đó là cữu mẫu của ta."

"Ta thật sự đần độn mà." Hệ thống buồn bã nói: "Ta rõ ràng biết rằng ngươi rất cặn bã, lại không ngờ ngươi cặn bã đến mức đồ vật như tủ quần áo cũng có thể lén xem. Đáng thương cho Cao Lăng hầu phu nhân chọc phải ngươi - con quỷ này. Bà ta chắc hẳn đang thầm cười ngây ngốc, không biết chính mình đã mất một chiếc yếm hoa mẫu đơn màu hồng nhạt......"

- ----------------------------------------------------------------------------

1, Đế hoa: hoa của cây cỏ.

Vũ Đế từng nói: "Lan hữu tú hề cúc hữu phương, hoài giai nhân hề bất năng vong." ( Lan có hoa hề cúc có hương, mong nhớ người đẹp hề làm sao quên được.)

2, Phàm các loài cỏ nảy hoa đều gọi là tú.

3, Tú ở đây nghĩa là xuất sắc, ưu việt, xuất chúng.