“Hạt dẻ xào! Hạt dẻ xào thơm ngon đây!”
Bên đường phố náo nhiệt, có một nam tử dung mạo thanh tú, khôi ngô tuấn tú.
Chỉ thấy nam tử một thân áo vải, đeo một bọc hành lý nhỏ nhỏ mà sống lưng vẫn thẳng tắp, làn da trắng, mặt mày hơi mang vẻ hào khí, thoạt nhìn cũng không gầy yếu, còn có một cổ ẩn ẩn khí chất quý công tử.
Nam tử đứng ở trước quán hạt dẻ xào, nói: “Phiền toái, ba văn tiền hạt dẻ xào.”
Chủ quán “Có ngay” một tiếng, múc cho nam tử một muỗng hạt dẻ đặt ở trên giấy, gói lại.
Nam tử cầm hạt dẻ đi đến một con hẻm nhỏ.
Nơi đó có hai đứa trẻ nhỏ mặc bộ quần áo dơ bẩn rách nát, đang chơi đùa với nhau.
Nam tử đem hạt dẻ xào đưa qua, hai đứa trẻ ngửi được mùi hương, gắt gao nhìn chằm chằm đồ ăn đắt tiền mà bọn chúng không thể mua được, yết hầu rung rất rõ ràng, nhưng lại không ai dám động.
Nhưng nam tử cũng không nói lời nào, liền duy trì tư thế này, cũng rất có kiên nhẫn, đến khi hai đứa trẻ buông lỏng đề phòng, trong đó có một đứa trẻ đôi chân nho nhỏ đi tới, vươn tay muốn lấy đi hạt dẻ.
Đột nhiên, ngoài ngõ nhỏ truyền tới một tiếng bạo nộ: “Ngươi muốn làm gì!”
Hai đứa trẻ phục hồi lại tinh thần, kêu: “Ca!”
Người mới xuất hiện thoạt nhìn là một thiếu niên mười hai mười ba tuổi, thiếu niên cả người cũng dơ hề hề, cơ hồ thấy không rõ mặt mày, trong ngực lại nhét hai ba cái màn thầu trắng.
Hắn ta đi tới với vẻ mặt dữ tợn, làm dáng vẻ muốn đuổi nam tử đi: “Lăn, không được tới gần đệ đệ của ta!”
Nam tử cũng không tức giận, chỉ là đem hạt dẻ xào đặt ở trên mặt đất, sau đó đứng lên, cũng không quay đầu lại mà rời đi.
“Ca…… huynh ấy không giống như người xấu.”
“Đúng vậy, có phải người câm hay không, huynh ấy cũng chưa nói một lời.”
“Các đệ đã quên việc lần trước sao? Trên thế giới này người tốt không nhiều như vậy!” Thiếu niên răn dạy hai đệ đệ của mình.
Thiếu niên vốn dĩ muốn đá văng hạt dẻ xào đi, nhưng khi ngửi được mùi hương hạt dẻ xào, động tác hơi có chút chần chờ.
Đó là hương vị hắn ta mơ ước thật nhiều năm, bọn đệ đệ thậm chí cũng chưa từng ăn qua hạt dẻ xào.
Rốt cuộc có độc hay không, thử xem sẽ biết.
Không trách hắn ta cẩn thận như vậy, khi hắn ta mang theo bọn đệ đệ lưu lạc đến Duyện Châu, từng có một người giả làm người tốt cho bọn họ đồ ăn, còn may hắn ta cẩn thận, để một con chó ăn trước, không ngờ con chó ăn xong thì hôn mê.
Có thể nói là, tâm phòng người nhất định phải có.
Lúc này, thiếu niên cũng tìm một con mèo hoang đút một miếng hạt dẻ xào, đại khái tầm 15 phút sau, con mèo còn tiếp tục làm nũng với hắn ta để đòi lấy đồ ăn, bình thường, không có các phản ứng khác, thiếu niên mới chậm rãi thả lỏng cảnh giác.
Đệ đệ nói: “Ca ca, huynh ấy thật sự là người tốt.”
Thiếu niên trầm mặc, không bày tỏ ý kiến.
Một chỗ khác, nam tử đã đến ngoài phủ thứ sử Ung Châu, nơi đó dán một tờ bố cáo, trên đó ghi quân Ung Châu đang chiêu hiền nạp sĩ, cần gấp tham mưu.
Nhưng mà, muốn làm người tham mưu cho quân đội Ung Châu, còn phải hoàn thành đề thi.
Thời gian cuộc thi chính thức vào ngày mai.
“Nam tử” đứng đọc tờ bố cáo này, chính là Tấn Hiểu xuyên đến thế giới cổ đại.
Hiện tại, Lưu thị đang làm chủ thiên hạ, lấy quốc hiệu Yến.
Đại yến kéo dài 200 năm, phong cảnh hưng thịnh nhất đã qua đi, hiện giờ, bên ngoài có quân địch Nhung như hổ rình mồi, trong có ngoại thích chuyên quyền đảo loạn triều đình, sống xa hoa hưởng lạc, chèn ép các tướng lĩnh.
Nguyên chủ là Tần Tấn Hiểu, từ vùng Giang Nam, một đường lên bắc, tiến vào quân doanh thể hiện một phần mưu lược của bản thân.
Tấn Tần Hiểu liên tiếp thi rớt các kì thi, lại mang hoài bão khát vọng cực lớn, dựa vào mưu tính, trở thành một mưu sĩ nhỏ trong quân danh Ung Châu, giãy giụa mười năm, rốt cuộc hắn ta có một kế sách được phía trên coi trọng, trở thành cánh tay đắc lực của tướng quân cũng chính là nam chính Tɧẩʍ ɖυ, thức khuya dậy sớm, vì nam chính đưa ra không ít mưu lược hữu dụng.
Nhưng mà, triều đình đối với đại quân Ung Châu từ từ lớn mạnh mười phần kiêng kị, muốn thu hồi binh quyền.
Lúc đó nam chính Tɧẩʍ ɖυ với cánh chim đã trưởng thành, cánh chim vừa vỗ, đã trực tiếp đem quân Ung Châu bức cho quân triều đình trốn đông trốn tây, một đường bắt quan trảm tướng, đem vương triều Lưu thị sửa lại họ.
Sau đó, mở ra một vương triều thịnh thế khác.