Thịnh gia mới bước chân vào thế giới thượng lưu này, nếu muốn đứng vững trong giới thì cần phải dựa vào những thế lực lớn.
Đến lúc đó, Thịnh Diệp sẽ có thư mời, nhưng Tấn Hiểu cũng được chính chủ mời đến, chứng tỏ chủ nhà chịu đưa hai cái thiệp mời cho Thịnh gia.
Trọng lượng của Thịnh gia liền thay đổi.
Đương nhiên, trừ lời mời này ra thì phần thưởng của trận đấu không có gì hấp dẫn.
Trở lại trên xe, Tấn Hiểu nhìn chằm chằm chiếc cúp.
Cô đang nghĩ, không biết có thể bán chiếc cúp này đi không.
Hệ thống nói: “Cúp này được quán quân Giải Vô Địch Thế Giới liên tục mấy năm qua ký tên.”
Tấn Hiểu: “Nga” , hỏi: “Trên thị trường có nhiều mặt hàng này không?”
Hệ thống: “Xem ra phần thưởng không phải là tiền, cô liền thấy thất vọng.”
Đúng lúc này, Cố Minh Hoán gõ cửa xe Tấn Hiểu, Tấn Hiểu hạ kính xe xuống, cậu ta liền nhìn chằm chằm vào chiếc cúp trên ghế, hai mắt phát sáng: “Tôi có thể sờ vào nó không?”
Cậu thật sự rất thích chiếc cúp này, yêu thích đến nỗi không muốn buông tay.
Tấn Hiểu đem cúp đưa cho cậu ta.
Cố Minh Hoán hưng phấn đến nỗi, ở tại chỗ quay mấy vòng.
Giống như trẻ con được cho mô hình Ultraman.
Tấn Hiểu cười, nói: “Tặng cho cậu”
Cố Minh Hoán kinh ngạc: “A? Tặng cho tôi?”
Tấn Hiểu khởi động xe, một bên nói: “Nếu anh thật sự thích nó, vậy sao còn lãng phí thời gian mà không đoạt lấy giải thưởng.” Chứ không phải là một tay đua xe nhưng lại ngồi ở bên khán đài hò hét cổ vũ trận đấu.
Bị nói trúng suy nghĩ trong lòng, Cố Minh Hoán sửng sốt, theo bản năng nói: “Gia đình tôi không đồng ý, họ đều cảm thấy quá nguy hiểm.”
Tấn Hiểu liếc mắt nhìn cậu ta.
Cô đối với cậu vẫy vẫy tay, kéo cửa sổ xe lên, đem xe nổ máy.
Tuy rằng, cô không nói cái gì nhưng chỉ cần một cái liếc mắt, mang theo sự bình tĩnh cùng lạnh lùng, Cố Minh Hoán giống như bị nhìn thấu suy nghĩ trong lòng, cậu không hiểu sao mà giật mình —— đúng vậy, nếu cậu ta có sự can đảm, cả đời này sẽ sống trong do dự cùng ngượng ngùng, sẽ bỏ qua việc mà cậu ta thích làm nhất.
Cậu thực sự thích đua xe.
Ước mơ từ nhỏ đến lớn của cậu ta là được ở trong sân tham gia thi đấu.
Nhưng đến bây giờ vẫn không thể thực hiện được, nếu cậu ta không có sự thay đổi, đợi đến lúc cậu ta lớn tuổi sẽ cảm thấy tiếc nuối.
Cậu không muốn trở thành một ông lão nói “Nhớ năm đó, ông kiên trì một chút thì có lẽ sẽ có thể ở trên sân đấu”.
Cậu ta đứng im tại chỗ, trên tay cầm chiếc cúp nặng, đứng ở đó rất lâu.
Tấn Hiểu cho cậu ta cúp, cũng là tiếp thêm động lực cho cậu.
Đột nhiên, cậu hạ quyết tâm.
Tiếp theo, cậu sẽ dùng thực lực của chính mình để dành lấy chiếc cúp!
Cố Minh Hoán quay mặt về hướng chiếc xe của Tấn Hiểu biến mất rồi hô to: “Cảm ơn!”
Nếu Tấn Hiểu là một người phụ nữ……
Cậu nghĩ, cậu nhất định sẽ cưới cô!
Tâm trạng của Cố Minh Hoán thay đổi lên xuống, nhưng Tấn Hiểu không biết.