Tác giả: Trúc Vũ Thiền Nguyệt
Edit by Freya
Trong trường quay Tân Nguyệt Lâu của Tân Nguyệt Ảnh Thành, người ra vào tấp nập chuẩn bị cho việc bấm máy 《 Lá liễu 》.
Đạo diễn Trần của đoàn phim 《 lá liễu 》 vội vàng chạy đi họp. Ông mới vừa bước ra khỏi trường quay, lại nghĩ ra điều gì đó quay lại nói, “Lâm Diệc? Lâm Diệc?”
Không ai trả lời.
“Lâm Diệc? Lập tức đến cậu diễn……”
“Biết rồi biết rồi.”
Lâm Diệc ngồi trên sô pha trong phòng nghỉ không một bóng người uống cà phê đá, không quá kiên nhẫn nói, “Đạo diễn Trần, tôi đang bận một chút, tôi sẽ quay ngay sau khi nghỉ ngơi.”
“…… Vậy cậu nhanh lên, cậu là nam chính, phần của cậu mới quay được có một chút, cắt ghép và thế thân cũng không phải biện pháp……”
“Được rồi, tôi biết rồi. Đạo diễn Trần không phải anh đi họp à? Chạy nhanh đi thôi.”
Đạo diễn Trần nhìn hắn miệng nói được mà người không hề nhúc nhích, vẫn là không dám trêu chọc.
Nhà đầu tư lớn nhất của《 lá liễu 》là “Phòng làm việc Vị Diệc”, chính là sếp của Lâm Diệc. Cho dù ông là đạo diễn, ông cũng không dám chọc.
Đạo diễn Trần nuốt nước bọt, tức giận bỏ đi họp.
Ông vừa đi, Lâm Diệc thu hồi ánh mắt, tiếp tục lướt di động. Lướt trong chốc lát, hắn nhìn thấy đơn đặt hàng “199 đóa hoa hồng tươi” trong điện thoại của mình.
Hắn như nghĩ đến gì đó cười cười, chuẩn bị gọi cho Hoàng Minh Lâm, hỏi anh ta tình huống của Thời Hạnh. Hắn vừa bấm điện thoại, Hoàng Minh Lâm đã gọi đến.
Lâm Diệc nhận, “Uy?”
“Lâm Diệc! Tôi là Hoàng Minh Lâm!”
“Tôi biết.” Lâm Diệc nói, “Hoa hồng tặng chưa? Thời Hạnh nhận không?”
“Tặng thì tặng rồi, nhận cũng nhận……”
“Cô ấy có phải rất vui không? Có nói gì tốt về tôi không? Tôi đã nói rồi, sự yêu thích của cô ấy đối với tôi không giảm bớt, nếu cô ấy thật sự tức giận, không có khả năng nhận hoa.”
“Không phải” Hoàng Minh Lâm vội la lên, “Cô, cô ấy tới! Tôi muốn ngăn, cô ấy trực tiếp đem tôi trói đưa đến cục cảnh sát!”
“Cái gì cục cảnh sát?”
“Liền……”
Hoàng Minh Lâm còn chưa nói xong, bên ngoài đã truyền đến âm thanh nhốn nháo ồn ào. Lâm Diệc lập tức tắt điện thoại, cau mày đi ra ngoài xem.
Hắn mới vừa đi đến cửa phòng nghỉ, những nghị luận xung quanh lập tức rõ ràng.
“Ai? Ai a ai a? Tới thăm ban?”
“Không quen biết, không nghe ai nói qua. Chẳng lẽ là diễn viên mới? Lớn lên cũng quá đẹp.”
“Trong yến hội hôm qua hình như tôi từng nhìn thấy cô ấy, hình như là tổng tài.”
……
Trái tim Lâm Diệc run rẩy, lập tức nhanh bước chân, chạy ra ngoài phòng nghỉ. Quả nhiên, hắn vừa ra đến cửa, đã thấy hình bóng xinh đẹp quen thuộc ——
Dáng người vô cùng duyên dáng, tóc xoăn nhẹ, răng trắng môi hồng, phong tình vạn chủng.
Lâm Diệc vội vàng hô, “Thời Hạnh!”
Những lời nghị luận xung quanh lập tức ngừng lại, quay đầu nhìn.
Cô gái trẻ tuổi vươn cánh tay trắng nõn nhẹ nhàng tháo kính râm xuống, ánh mắt xinh đẹp của cô liếc qua Lâm Diệc, rất nhanh dịch chuyển sang nơi khác, nói với nhân viên công tác bên cạnh “Đạo diễn Trần ở đây không?”
“A, đạo diễn, đạo diễn Trần không ở đây,” nhân viên công tác vội nói, “Ông ấy đi họp.”
“Khi nào trở về?”
“Hôm nay hẳn là…… Sẽ không về.”
“Được, cảm ơn.” Thời Hạnh gật gật đầu, đem kính râm một lần nữa đeo lên, “Tôi đi trước, lần sau gặp.”
Cô đến phim trường là muốn nói với đạo diễn Trần chuyện rút vốn, vốn tưởng rằng Lâm Diệc ở đây sẽ tăng thêm chút thú vui, nhìn vẻ mặt khϊếp sợ của lão lừa chọc này xem, đáng tiếc.
Cô đáng tiếc mà quay đầu, còn chưa đi được hai bước, lại bị một người vội vàng cản lại.
Thời Hạnh nâng cằm lên, nói, “Tránh ra.”
“Thời Hạnh, em là đến gặp anh sao?”
“Anh cảm thấy sao?”
“Anh biết em đến là để gặp anh, là bởi vì nhìn thấy quà anh đưa tới sao?” Lâm Diệc tiến lên một bước, cười nói, “Nếu em không thích, em sẽ không nhận lấy, càng không đặc biệt đến đây tìm anh.”
Thời Hạnh nhướng mày.
Tuổi còn trẻ, đáng tiếc trừ bỏ cặn bã, vẫn là tên ngốc.
“Nhưng thấy em vui như vậy, anh an tâm rồi.” Lâm Diệc thở phào một hơi nói, “Tuy rằng anh bây giờ đang đóng phim, nhưng em đặc biệt đến tìm anh, anh nguyện ý cùng em đi một chút. Thế nào? Đi dạo trong phim trường? Hay em muốn đi nơi khác?”
Thời Hạnh cười nói, “Đi bãi biển Bali ở Úc.”
“Vì sao muốn đến đó?”
“Bởi vì ở đó có rất nhiều chuột túi, tôi hy vọng chúng nó có thể đá cho anh tỉnh táo một chút.”
Lâm Diệc ngây ngẩn cả người, há miệng thở dốc, không biết nói gì.
“Tôi đến cũng không phải vì anh, tôi chỉ là trực tiếp đến tìm đjo diễn Trần nói chuyện rút vốn.” Thời Hạnh cười nói, “Tôi đã cho anh cơ hội, chỉ tiếc anh chỉ biết lấy người đại diện của mình ra lừa gạt tôi.”
Người xung quanh đều là người của đoàn phim, đối với hai chữ “rút vốn” phá lệ mẫn cảm, vừa nghe cô nói như vậy, bắt đầu nghị luận sôi nổi.
Rút vốn?
Có quan hệ gì với Lâm Diệc?
Nhà đầu tư có quan hệ với Lâm Diệc, cũng chỉ có phòng làm việc Vị Diệc? Nói đến rút vốn......Phòng làm việc rút vốn đầu tư nghệ sĩ dưới trướng mình, chuyện này quá kỳ lạ?
Xung quanh nghị luận đều truyền tới tai Lâm Diệc, hắn có chút hoảng loạn thấp giọng nói, “Thời Hạnh, không cần ở bên ngoài nói, vạn nhất bọn họ hiểu lầm thì làm sao bây giờ?”
“Yên tâm đi,” Thời Hạnh vô tình nói, “Rất nhanh bọn họ sẽ phát hiện đây không phải hiểu lầm. Đây là sự thật.”
“Thời Hạnh! Chuyện rút vốn, chúng ta bàn bạc lại,” Lâm Diệc tiến lên một bước, “Chúng ta nói chuyện, được không? Em muốn nói ở đâu, chúng ta liền ở đó nói, anh theo em. Ở phòng làm việc cũng có thể, ở nhà cũng có thể……”
Hắn dừng một chút, đột nhiên cầm tay Thời Hạnh, đến gần bên tai cô, cười nói, “Không phải em vẫn luôn muốn anh sao? Cho nên, ở trên giường, cũng có thể……”
“Vì không cho tôi rút vốn, anh thật đúng là hao tổn tâm huyết. Lúc trước những chuyện đó đều không vừa lòng tôi,” Thời Hạnh nhịn không được hừ cười một tiếng, “Chẳng qua, nếu anh muốn nói ở trên giường……”
Lâm Diệc lộ ra nụ cười hiểu rõ.
Từ lúc bắt đầu, Thời Hạnh vẫn luôn mơ ước hắn.
Cô vẫn luôn say mê nhìn hắn, mặc kệ là tâm hay gương mặt này. Loại say mê này, hắn tin tưởng sẽ không thay đổi.
Tựa như hiện tại, Thời Hạnh vừa rồi còn lạnh lùng cao quý, không phải vẫn như trước sửa lại lời sao?
“Thế nào?” Lâm Diệc thấp giọng cười nói, “Có phải rất thích không?”
“Thích……” Thời Hạnh tươi cười đột nhiên biến mất, sắc mặt lập tức thay đổi, lạnh lùng nói, “Thích cái rắm. Anh thật đúng là cho rằng tôi coi tiền như rác?”
Lâm Diệc ngẩn ra.
“Tôi đã trắng chân dài, eo nhỏ. Anh thì sao? Anh chính là một kẻ cặn bã, tôi cùng anh lên giường,” Thời Hạnh cười lạnh nói, “Mất máu.”
Lâm Diệc nghẹn lại.
Hắn ở trước mặt mọi người đã nói ra loại lời khıêυ khí©h này, vậy mà Thời Hạnh ở trước mặt bao nhiêu người nói vậy ——
Lâm Diệc cảm thấy hai má phải trái của mình đều bị “Bạch bạch bạch”, tát mấy cái.
Đáng sợ hơn so với bị tát là hắn phát hiện ra, ngay cả đề nghị mê người như thế, cũng không thể làm Thời Hạnh động tâm.
Chẳng lẽ, thật sự như Thời Hạnh nói, hắn không còn nơi nào để cô say mê sao?
Chẳng lẽ hắn thật sự phải thừa nhận, cô gái xinh đẹp trước mắt này giống như hoa hồng có gai, một chút cũng không hề si mê hắn sao?
—— không có khả năng, không có khả năng.
Thời Hạnh cũng không có để ý đến hắn, chỉ là cười nói, “Lần sau lúc đạo diễn Trần có mặt, tôi sẽ lại đến. Trước đó……”
Cô ngẩng đầu, “Tôi hy vọng anh có thể chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
Nói xong câu đó, cô vuốt vuốt tóc, phong tình vạn chủng mà đi ra ngoài. Mà lúc cô sắp bước ra khỏi cửa, cô nhìn thấy một người ——
Một nữ sinh nhìn qua vô cùng thanh thuần.
Cô ta tựa như đã thấy một màn vừa rồi, đứng ở cửa, bộ dạng vô cùng không thể tin được. Đôi mắt to tròn của cô ta nhìn chằm chằm Thời Hạnh, lại tràn ngập địch ý.
Thời Hạnh dừng bước chân, híp híp mắt.
Hệ thống thấp giọng nói, 【…… Là Quan Điềm. 】
“Thì ra là tiểu bạch thỏ.” Thời Hạnh hướng cô ta cười cười, “Làm sao vậy?”
“Cô vừa rồi làm cái gì!” Quan Điềm dùng sức mà túm làn váy, trên dưới đong đưa, “Cô vì sao muốn uy hϊếp anh Lâm Diệc, còn làm anh Lâm Diệc xấu mặt trước mặt mọi người?”
“Bởi vì hắn vốn dĩ là trò hề.” Thời Hạnh đánh giá cô ta một phen, cuối cùng nhướng mày nói, “Ân…… Tiểu biệt trí, còn lớn lên rất tốt.”