Chương 26: bị bạo lực học đường thiếu nữ.

Hải Nam không đưa An Ninh về nhà cô mà đi thẳng đến một nơi khác. An Ninh tức giận nhìn anh.

"Anh đưa em đến đây làm gì".

Lại như vậy, tại sao anh ấy lại cứ hướng cái ánh mắt đau lòng đó về phía cô chứ. An Ninh bị chọc tức đến mắt đỏ hoe. Vừa nói cô vừa phát tiết đánh lên người anh vài cái.

"Tôi chỉ muốn về nhà thôi mà, anh tránh ra để tôi tự về".

Cô khóc tim anh cũng đau.

"Ninh Ninh em bình tĩnh. Anh đưa em đi gặp bà ấy... Lần cuối".

Hải Nam nhấn mạnh từ cuối cùng khiến An Ninh chợt khựng lại. Cô nắm chặt nắm tay, thanh âm run run vang lên.

"Được thôi, tôi xem anh còn muốn dở trò gì".

Rồi im lặng không nói lời nào đi theo anh vào sở cảnh sát.

Cả hai gặp mặt một điều tra viên đứng tuổi. Ông ta đưa ra hai người vào phòng để xác. Vừa bước vào đã có cảm giác lạnh sống lưng do nhiệt độ ở đây thấp hơn khá nhiều với bên ngoài. Đi đến trước một tử thi được phủ khăn trắng kín mặt.

Hải Nam lo lắng nhìn An Ninh, định chạm vào cô nói gì đó nhưng bị An Ninh giơ tay ngăn lại.

An Ninh từ từ đi lên phía trước tiến lại gần hơn một chút. Cô đưa tay kéo chiếc khăn che đi khuôn mặt cái xác. Khuôn mặt trắng bệch không chút huyết sắc của Lý Lan hiện ra trước mắt.

Bàn tay An Ninh run rẩy để giữa không trung. Cô khẽ chạm tay lên khuôn mặt quen thuộc kia. Từng mạch máu trên người cô hiện tại như đông lại, tâm trí trống rỗng. Thậm trí An Ninh còn không thể rơi một giọt nước mắt nào cả.

Hải Nam hoảng sợ tiến lên ôm lấy thân hình lảo đảo của An Ninh. Không cố kỵ ôm cô lao ra ngoài.

...

An Ninh như chìm vào một giấc mộng rất dài. Giống như người qua đường chứng kiến từ đầu đến cuối cuộc đời của một cô gái.

Người con gái ấy có khuôn mặt giống cô ba phần. Sinh ra trong một gia đình giàu có nhưng lại bị ác ý tráo đổi. Người mẹ nuôi từ nhỏ đến lớn coi An Ninh như tròng mắt đau sủng lại đối xử với cô gái đó rất tệ. Từ nhỏ đến lớn bị mẹ nuôi đối xử tệ bạc, nếu không có giáo dục bắt buộc chắc cô gái sẽ không được đi học dù chỉ một ngày. Lớn lên vì thành tích học tập tốt nên được đặc cách vào một trường tư nhân nổi tiếng. Nhưỡng tưởng cuộc sống có điều khởi sắc, nhưng lại vô duyên vô cớ bị bạo lực học đường. Nhà trường và gia đình bỏ qua khiến cô gái đáng thương rơi vào trầm cảm. Nhưng cuộc đời lại không vì vậy mà buông tha cho cô. Một ngày khi đang trên đường đi học, thiếu nữ bị bắt cóc bán vào khu m ạ i d âm. Bị bắt tiếp khách mỗi ngày như thứ hàng hóa rẻ mạt khiến tình trạng tâm lý của cô gái càng ngày càng tệ. Cuối cùng dưới sức ép quá lớn mà lựa chọn cùng với kẻ dắt mối đồng quy vô tận.

...

"Cô ấy vì chỉ là chịu cú sốc quá lớn hơn nên mất ý thức tạm thời. Có thể trong hôm nay hoặc ngày mai sẽ tỉnh lại".

"Cảm ơn bác sĩ".

Hải Nam tiễn bác sĩ ra cửa. Trở lại phòng bệnh anh tiên đến mép giường. Anh đau lòng nhìn cô gái nằm hôn mê trên giường. Nhẹ nhàng chạm lấy bàn tay nhỏ bé của cô.

Đột nhiên tay An Ninh có phản ứng. Đôi mắt cô khẽ động đậy.

Hải Nam lập tức ấn nút trên đầu giường để gọi bác sĩ.

An Ninh tỉnh dậy đã thấy quanh giường mình bị vậy quanh. Cô còn chưa phục hồi lại tinh thần sau giấc mộng dài nên ánh mắt mê mang còn mang theo chút bất an.

Sau khi bác sĩ kiểm tra xong tình trạng của cô thì đi ra ngoài.

"Em còn thấy khó chịu ở đâu không".

An Ninh không nhìn anh mà chỉ nói một câu.

"Em muốn ở một mình".

Hải Nam ánh mắt phức tạp nhìn cô nhưng vẫn nghe lời đi ra ngoài.

"Chủ nhân... Chủ nhân, cuối cùng tôi cũng ra được rồi".

Hu hu, nó với ký chủ lần đầu đi đến thế giới này. Vì năng lượng không có đủ lại bị hạn chế của chủ thế giới nên nó lập tức bị chết máy. Còn ký chủ thì đầu thai thành nguyên chủ dưới hình hài một đứa trẻ. Bao nhiêu năm nó nằm trong thức hải của cô mà không thể gửi bất kỳ tiến hiệu nào cho cô.

Chủ nhân của nó mềm mại, yếu ớt lại đẹp như vậy nghĩa ra phải được nâng niu, cung phụng hết thẩy những thứ tốt đẹp nhất. Vậy mà phải lớn lớn lên khổ cực, lại còn bị bạo lực học đường, còn bị bắt cóc.

Hu Hu... Nếu là... Nếu là nó ở ngoài sẽ không để cô phải chịu thiệt thòi như vậy đâu.

"003, cậu im lặng một chút. Tôi đau đầu".

003 lập tức im lặng.

An Ninh sau khi tỉnh lại đã nhớ lại hết tất cả. Nhớ ra cô không phải Lý An Ninh thật sự, nhớ ra kiếp trước và nhớ lại cả việc kí kết khế ước với 003.

" Phải rồi! Cậu không phải nói hết năng lượng hay sao, giờ sao lại ra được rồi. Còn trí nhớ của tôi nữa".

003 dưới dạng thực thể trôi nổi trên không. Không hiểu tại sao An Ning lại cảm thấy thanh âm của nó dễ nghe hơn nhiều.

"Không phải trước đó tôi đã nói với cô là chúng ta có nhiệm vụ hay sao. Nguyên chủ dùng chính hôn lực của mình để thuê chúng ta giúp cô ấy thay đổi quỹ đạo cuộc đời. Bước ngoặt lớn nhất chính chính là vụ bắt cóc diễn ra hồi sáng. Từ khi cô thoát nạn thì đã tính là hoàn thành nhiệm vụ rồi. Chỉ cần một cơ hội là kí ức sẽ quay trở về".

An Ninh bừng tỉnh đại ngộ.

"Hóa ra mắt là vậy. Có phải cậu cũng nhờ hồn lực của nguyên chủ nên mới khôi phục năng lượng hay không".

Mặc dù là như vậy nhưng nghe cô nói ra nó lại cảm thấy giống như nó đầu cơ trục lợi thành quả của cô vậy. Tự nhiên có chút chột dạ là sao đây.

Những ngày tiếp theo An Ninh dùng thời gian sửa sang lại kí ức và nghe 003 lải nhải cả ngày. Nói thật nghe nhiều nó nói về những ký chủ và thế giới trước đó từng trải qua cô cũng thấy khá thú vị. An Ninh rất mong chờ bản thân sau này cũng sẽ đi đến những thế giới muôn màu muôn vẻ, trải nghiệm bất đồng nhân sinh. Cảm thấy 003 cũng không có phiền đến vậy. Thời gian sau này có nó bên cạnh có lẽ sẽ không cô đơn nữa.

An Ninh như vậy trong mắt Hải Nam lại là trải qua cú sốc quá lớn không gượng dậy nổi. Anh có muốn tiếp cận lại bị cô lấy cớ mệt mỏi để khước từ.

Hạ Kỳ Nhiên có đến vài lần nhưng đều không nói được với cô vài câu. Với lại cảm xúc của cô với An Ninh hiện tại cũng có chút phức tạp. Hạ Kỳ Nhiên nghĩ bản thân cần thời gian để suy nghĩ thêm.

Vợ chồng Hạ Cảnh cũng tới mấy lần nhưng đều bị cự chi ngoài cửa. Họ còn muốn làm gì đó nhưng chỉ một ánh mắt của Hải Nam đảo qua thì lập tức câm nín.

Hạ Nghiêm có đến một lần nhưng không đi vào mà chỉ đứng ngoài nhìn An Ninh một lúc. Hạ Vy từ buổi sáng hôm đó đến hiện tại vẫn chưa có tin tức gì. Ông có báo cảnh sát và phái người đi tìm nhưng chưa thấy kết quả gì. Còn đứa đứa con gái của ông dạo này cảm xúc cũng có chút khác lạ, hỏi thì lại không nói gì. Có quá nhiều chuyện xảy ra mắt trong một thời gian ngắn ông cũng có chút đau đầu.

Nhìn cô gái xinh đẹp ngồi trên ghế trầm mặc nhìn ra ngoài khung cảnh ngoài cửa sổ, lại quay ra Hải Nam lúc nào cũng đặt ánh mắt về phía con bé. Hạ Nghiêm chỉ thở dài nói một câu.

"Chăm sóc tốt con bé".

Rồi quay người ra về.

...

Tang lễ của Lý Lan được tổ chức chỉ sau vài ngày.

An Ninh đứng trước mộ bia của bà sống mũi lại cay cay. Không biết là cảm xúc của nguyên chủ, của An Ninh trước kia hay của cô của hiện tại. Mặc dù bà ấy không phải người tốt. Thậm chí An Ninh còn biết rằng, nếu không phải nhờ khuôn mặt xinh đẹp của này, có lẽ An Ninh sẽ đi theo nguyên chủ đường xưa. Nhưng dù sao cũng là người đã yêu thương cô nhiều năm như vậy. Cô không phải là người vợ tâm hay vong ân bội nghĩa.

Cảm xúc đau thương của An Ninh hiện tại đều là thật lòng. Dù sao bà ấy đã phải trả giá về những chuyện mình gây ra.