Hải Nam không trả lời câu nói của Hạ Kỳ Nhiên mà quay lại nhìn An Ninh.
"Trùng hợp công ty tôi và trường của em cùng một đường, để tôi đưa em đi học".
Hạ Kỳ Nhiên trong lòng nghiến răng nghiến lợi. Lại là cái thái độ đó, anh ta là có ý gì, coi thường mình sao.
An Ninh có chút khó xử.
"Như vậy có phải phiền phức cho anh quá rồi không?".
"Đúng... Đúng, Ninh Ninh ngồi xe tôi là được rồi, không cần phải làm phiền đến anh".
Hạ Kỳ Nhiên vừa nói vừa nhanh chóng nghiêng người tránh Hải Nam để nắm lấy tay An Ninh kéo cô về bên mình. An Ninh bị kéo bất ngờ, lại còn đυ.ng trúng vết thương nên cô không kìm được đau hô ra tiếng.
Cả Kỳ Nhiên và Hải Nam đều nhìn về phía cô. Hạ Kỳ Nhiên lo lắng dò hỏi.
"Cậu sao vậy, bị thương ở đâu".
Hải Nam tức giận đẩy Kỳ Nhiên ra, nhẹ nhàng cầm lấy tay An Ninh vén tay áo lên để xem xét vết thương cho cô.
"Có đau không".
" Không sao ạ".
Hạ Kỳ Nhiên cũng rất lo lắng cho cô nhưng lần này lại không dám tiến lên vì có chút chột dạ.
"Cậu không sao chứ, mình xin lỗi".
An Ninh có chút không đành lòng, cô mỉm cười không sao cả trả lời.
"Không có gì đâu".
Hải Nam trong lòng đối với Hạ Kỳ Nhiên không kiên nhẫn cực kì nhưng ngoài mặt lại không biểu lộ gì. Lại một lần nữa nói với An Ninh.
"Đi thôi, tôi đưa em đi học".
Gương mặt anh lúc này có chút nghiêm túc, cộng với ánh mắt thâm trầm chăm chú nhìn cô. Làm cho An Ninh lời từ chối cũng không thể nói ra khỏi miệng.
"Ninh Ninh".
Giọng nói nhỏ nhẹ của Kỳ Nhiên vang lên bên tai thu hút sự chú ý của An Ninh, cô hướng ánh mắt sang bên cạnh, nhìn thấy gương mặt mong chờ của Kỳ Nhiên.
" Ngồi xe tôi có được không nha ".
An Ninh khó xử nhìn hai người, này cũng có chút khó giải quyết.
5 phút sau.
Hải Nam nhìn cô gái ngồi ở ghế lái phụ khẽ cười.
Hôm nay An Ninh vẫn trang điểm như mọi ngày nhưng Hải Nam lại không tỏ ra bất kì nghi ngờ nào, cô cũng thấy có chút hiếm lạ nhưng vì anh không hỏi nên cô cũng ngượng ngùng tỏ vẻ.
Nhìn ra cửa sổ xe, chiếc xe Maybach của Hạ Kỳ Nhiên bám theo phía sau.
Hải Nam bất giác tăng tốc độ xe.
"Em không nên tiếp xúc nhiều với cô ta".
"Em cảm thấy, cô ấy cũng không tốt mà".
An Ninh nói ra câu này cũng cảm thấy ngượng miệng. Mặc dù ngoài mặt tưởng chừng cô đã thật sự tha thứ, bỏ qua những lỗi lầm mà Kỳ Nhiên gây ra trong quá khứ. Nhưng sao có thể chứ, thương tổn đã khắc sâu, khoảng thời gian đen tối đó sao có thể dễ dàng quên được.
Dù là như vậy, An Ninh ngoài mặt sẽ không bao giờ biểu lộ ra suy nghĩ đó của mình. Cô không ngu ngốc, mà ngược lại rất thông minh. An Ninh biết phải làm gì để có lợi với mình nhất. Cô không có tư bản cũng không có chỗ dựa từ gia đình, giữ mối quan hệ tốt với Hạ Kỳ Nhiên cũng không phải không tốt. Nhất là trải qua những việc như vậy, An Ninh mới nhận ra không phải cứ lao đầu vào học là được.
Hải Nam lại cảm thấy cô gái nhỏ quá lương thiện, tính tình cũng quá mềm. Bị đối xử như vậy vẫn nguyện ý tha thứ cho người đã bạo hành mình. Anh nghĩ sau này vẫn là bảo bọc cô ấy kỹ một chút.
Trường không xa lắm nên rất nhanh đã đến. Hải Nam không tiện lộ mặt, vả lại An Ninh cũng ngượng ngùng không muốn quá rêu rao nên đã bảo anh thả mình ở một góc khuất, cô có thể tự đi vào được. Hải Nam lý giải xuy nghĩ của cô nên mặc dù thật tâm không hề nguyện ý nhưng vẫn dừng lại ở một đoạn không dễ gây chú ý nhưng cách trường không xa.
Chào tạm biệt Hải Nam, nhìn xe anh chạy xa An Ninh mới đi bộ một đoạn đến cổng trường thì đột nhiên một chiếc xe bảo mẫu dừng lại cạnh cô. An Ninh rấy lên dự cảm không lành, cô đang định bước nhanh hơn thì trong xe đi ra một người đàn ông cao to mặc áo đen. Anh ta hai ba bước đến cạnh An Ninh, khi cô chưa kịp phản ứng gì thì nhanh chóng che miệng cô lại kéo vào xe. Vì hành động của người đàn ông quá nhanh. Góc đó khuất lại bị xe bảo mẫu che bớt nên không ai để ý cả.
Chiếc xe chạy đi như không có chuyện gì xảy ra.
Xe bảo mẫu vừa chạy đi thì chiếc Maybach của Kỳ Nhiên cũng chạy qua đoạn đó.
Hạ Kỳ Nhiên xuống xe trước cổng trường học. Ngó nghiêng tứ phía mà không thấy An Ninh đâu cả. Cô khó chịu dậm chân.
"Chết tiệt, lại chậm hơn anh ta".
Cô tưởng An Ninh đã lên lớp trước nên cũng mau chóng chạy vào trong trường tìm cô mà không hề biết thiếu nữ đã bị bắt đi.
Hạ Kỳ Nhiên hồng hộc chạy lên lớp An Ninh, nhìn quanh không thấy bóng dáng An Ninh đâu. Cô tiến lại gần một bạn nam ngồi bàn đầu tiên, gõ hai ngón tay lên bàn ngữ khí không gọi là thân thiện hỏi.
"Này, An Ninh đâu".
Cậu bạn giật mình nhìn lên thật là Hạ Kỳ Nhiên, ánh mắt không giấu nổi ngạc nhiên.
Hạ Kỳ Nhiên không kiên nhẫn hỏi lại.
"Cậu có biết An Ninh đâu không?".
" Tôi... Tôi chưa thấy cậu ấy đến lớp".
"Cái gì chưa tới".
Hạ Kỳ Nhiên nhăn mày khó hiểu.