Hạ Vy phát tiết một chút cũng bình tĩnh lại. Cô ta ngồi trầm tư một lúc rồi từ trong túi áo rút ra điện thoại. Có chút do dự nhưng vẫn quyết định bấm gọi.
Tút... Tút...
"Alo! Minh Hạo sao"
Đầu đây bên kia ngữ khí không khắc chế được vui sướиɠ vang lên.
"Chị Hạ Vy, sao hôm nay lại có hứng gọi điện cho em vậy".
" Sao? không chào đón tôi sao "
Minh Hạo lập tức giải thích.
"Không... Không có, chỉ là em vui quá thôi".
Hạ Vy mặc dù ánh mắt ghét bỏ nhưng thanh âm vẫn mang theo chút mềm mại.
"Tôi có chút phiền lòng nhưng không biết nói với ai. Người duy nhất tôi nghĩ đến chỉ có cậu".
Minh Hạo nghe cô nói vậy mặt lập tức đỏ lên, trái tim loạn nhịp. Chẳng lẽ đối với chị Vy mình đáng tin cậy như vậy sao, người đầu tiên nghĩ đến là mình không lẽ chị ấy cũng có một chút tình cảm với mình.
"Chị Hạ Vy có chuyện gì khó giải quyết sao? Có thể nói với em, nếu có thể em sẽ dốc hết toàn lực trợ giúp".
Hạ Vy khóe môi gợi lên nụ cười nham hiểm, trong ánh mắt lập loè không rõ ý vị.
"Thật vậy chứ?".
***
Chu Dực tâm tình rất tốt về đến nhà, còn vừa đi vừa huýt sáo. Đi vào trong phòng khách còn không quên nhắc cô giúp việc lấy cho ly nước cam. Nhưng khi nhìn thấy người đàn ông ngồi trên sopha ánh mắt chợt co rụt lại. Dự cảm không tốt loé lên trong lòng.
Chu Dực tươi cười ngượng ngùng.
"Chú hôm nay lại có thời gian rảnh đến thăm đứa cháu này sao".
Người đàn ông ngũ quan lập thể, thân hình cao lớn ngồi trên sopha cũng không có vẻ yếu thế. Chu Hải Nam nhẹ nhấp một ngụm trà, liếc mắt nhìn Chu Dực một cái mới từ từ hạ ly trà xuống.
"Ngồi xuống đi tôi có chuyện muốn nói".
Chu Dực dự cảm không tốt trong lòng càng sâu.
Ngoan ngoãn đi đến ngồi xuống ghế, mặc dù không cảm thấy mình làm sai chuyện gì nhưng trên nét mặt vẫn hiện lên chút chột dạ. Từ nhỏ đến lớn người anh ta ngưỡng mộ cũng như sợ hãi lại chính là người chú này của mình. Khi còn nhỏ là nghe sự tích của chú lớn lên, năm 10 tuổi ba mẹ tai nạn giao thông qua đời lại được chú đón về nuôi. Cảm giác của anh đối với chú mình cũng rất phức tạp, tự hào vì có một người chú tài giỏi, một mình lập lên một thương quốc to lớn như vậy đương nhiên là đáng ngưỡng mộ. Nhưng áp lực cũng rất nhiều, nhất là khi người chú này cũng không phải thật sự coi trọng anh ta. Thậm chí chú ấy còn chưa bao giờ cho anh một khuôn mặt hòa nhã.
"Chú, cháu đã làm sai gì sao".
Chu Hải Nam nhìn bộ dạng không tiền đồ của đứa con duy nhất của anh trai mình, không mắt thấy quay ra chỗ khác.
"Sáng nay hiệu trưởng gọi điện cho tôi".
Chu Dực nhớ ra bài viết sáng nay trên trang web trường. Đúng là có liên quan đến anh thật nhưng cũng đâu phải do anh đâu.
Chu Hải Nam không để cho cháu trai mình tiếp lời lập tức nói thêm.
"Tôi không quan tâm cháu làm gì ở trường nhưng đừng có làm tôi mất mặt là được".
Chu Dực là thật sự oan ức cực kì.
"Là do Hạ Kì Nhiên bám lấy cháu mà, cháu cũng không làm gì cả".
Chu Hải Nam liếc mắt đảo qua Chu Dực khiến anh ta không thể nói tiếp.
"Vậy tại sao lại lôi người vô tội vào. Tôi đã bao giờ dạy cháu làm ra những thủ đoạn không lên được mặt bàn như vậy chưa".
Cái này là anh thật sự hết đường chối cãi, mặc dù thấy mình không có sai đến mức bị chỉ chích như vậy nhưng vẫn có chút chột dạ. Chu Dực cũng không thể nói đây là ý kiến Hạ Vy đề ra.
"Chọn một cơ hội xin lỗi người ta".
Chu Dực đang cúi đầu lập tức ngẩng phắt lên. Này không đến lỗi như vậy đi, chỉ là một câu nói đùa thôi mà.
"Chú...".
Lại một ánh mắt đảo qua, Chu Dực thất thanh. Không tình nguyện nói ra.
"Dạ".
Chu Hải Nam trở về nói chuyện với cháu trai xong lập tức đi ngay. Bình thường công việc ở tập đoàn rất nhiều nên anh đã chuyển đến căn penhouse gần công ty.
Hôm nay cũng chỉ ghế qua nhà cũ một chút lại phải đi đến chỗ khác xử lý công việc.
***
Trường của An Ninh một tuần có hai buổi chiều được nghỉ nên cô thường sẽ nhận một công việc dạy thêm cho học sinh tiểu học. Mẹ không đồng ý An Ninh làm công việc này vì sợ ảnh hưởng đến việc học và cũng lo con gái mệt. Nhưng An Ninh lại rất kiên quyết trong việc này, thấy không đả động được con gái nên Lý Lan cũng không tiếp tục ngăn cản, dù sao cũng chỉ có hai buổi dạy một tuần.
Buổi chiều nay bầu trời có chút âm u. An Ninh đeo cặp trên tay cầm ô đi trên con đường cây tùng thường ngày. Cô hôm nay không đánh phấn nền mà chỉ đeo khẩu trang vì chỉ phải dạy một tiếng.