Chương 8: Bạo quân, ta có thể giúp quốc gia thịnh vượng, muốn cùng ngươi nói chuyện buôn bán 07

Sao lại là Tô Lạc Thanh này nữa.

Tông Chính Uyên nhịn không được nhớ tới lúc nãy Mẫn Ngọc Cẩm lải nhải lẩm bẩm một đống lớn, người này thực sự đặc biệt như vậy?

Tông Chính Càn thấy người ngồi trên long ỷ sắc mặt càng ngày càng trầm, hơi thở trên người cũng càng thêm khϊếp sợ, trong lòng cao hứng, lại đốt thêm lửa: “Đúng vậy, chính là Tô Lạc Thanh, Tô Lạc Thanh này dáng người thanh tuấn, đối đãi với mọi người rất có lễ, phẩm hạnh cao khiết, ít nhất là trước ngày hôm qua, thần đệ cũng cho rằng là như vậy, nên thập phần thưởng thức đối phương, còn nghĩ sau này nếu có cơ hội sẽ dẫn tới gặp hoàng huynh, vì An quốc cống hiến sức lực.”

“Nga ~” Tông Chính Uyên buông bút, “vậy hôm nay thì sao, chẳng lẽ là nâng cao thêm một bật.”

Mẫn Ngọc Cẩm cũng nói với hắn là hôm nay suy nghĩ về đối phương bị đổi mới, còn cùng đối phương làm bằng hữu, càng là đem người ta khen đến lên trời xuống đất đủ loại.

Tông Chính Càn sắc mặt có chút xấu hổ, trong lúc nhất thời hơi do dự, châm chước mới mở miệng: “Là hôm qua chính mắt ta nhìn thấy cậu ta ở trước công chúng ra tay đánh người, hơi có chút cảm giác, ăn chơi trác táng, ỷ thế hϊếp người.”

“Công nhiên đánh người?” Tông Chính Uyên nổi ra hứng thú, này cùng với trong tưởng tượng của hắn hoàn toàn không giống nhau.

Hắn còn tưởng rằng nhân vật được nhiều người tán thành như vậy, là cái tâm địa thiện lương, khiêm tốn có lễ chỉ biết cũ kỷ đọc sách đến chết.

Thú vị, thú vị.

Tông Chính Càn gật đầu, “Tuy là thần đệ cũng không biết cụ thể vì sao lại như thế này, nhưng lúc ấy tất cả văn nhân tài tử đều chỉ trích Tô Lạc Thanh, nói đây là cậu ấy sai.” Chuyện vừa chuyển, “nhưng mà đây đều là chuyện nhỏ, thần đệ hôm nay chủ yếu là tới chúc mừng hoàng huynh mang theo nhạc nhạc tới dâng tặng lễ vật.”

Hắn không có tính toán trực tiếp ở trước mặt Tông Chính Uyên nói Tô Lạc Thanh và Tô Chí hợp không tốt, nếu quá mức sẽ khiến cho Tông Chính Uyên hoài nghi.

Ngược lại là thuận miệng nhắc tới như thế này, sẽ làm cho Tông Chính Uyên suy nghĩ nhiều.

Hướng Tô Nhạc Nhạc đưa mắt ra hiệu, Tô Nhạc Nhạc lập tức tiến lên, thẹn thùng nhìn về phía Tông Chính Uyên, thanh âm ngọt nị; “Hoàng đế bệ hạ, ta là Tô Nhạc Nhạc, ta đã phát hiện một ít củ quả cao sản chất lượng tốt, muốn để ngài nếm thử, ngài vì An Quốc chúng ta lao tâm lao lực, cúc cung tận tụy, thật sự là vất vả.”

Đem cái rỗ trên tay cầm theo mở ra, chuẩn bị đưa lên, nhưng bị đại tổng quản đứng chờ ở một ngăn lại.

Tô Nhạc Nhạc lập tức suy sụp mặt mày suy sụp, nhưng rất nhanh lại điều chỉnh tốt, đem đồ vật đưa cho đối phương, chờ mong nhìn về phía Tông Chính Uyên.

Mấy thứ này, khẳng định sẽ làm cho hắn khϊếp sợ.

Cũng sẽ khắc sâu ấn tượng liên quan đến mình.

Lần này đi cùng a càn vào cung, thật đúng lúc, tuy rằng không thể trực tiếp liền làm ch·ết Tô Lạc Thanh, nhẫn nhịn chút, có thể thấy được một nam nhân cực phẩm đến vậy.

Thân là vai chính, nam nhân như vậy cũng nên là thuộc về y.

Tông Chính Uyên trong mắt sát khí chợt lóe, lại là cái loại ánh mắt này.

“Hoàng đế bệ hạ, đây là bắp và khoai tây, mời ngài nếm thử.” Tô Nhạc Nhạc ân cần thúc giục, gấp không chờ nổi muốn được đối phương nhìn với con mắt khác.

Tông Chính Uyên thần sắc lạnh lùng, con ngươi sắc bén quét về phía Tô Nhạc Nhạc, lạnh lẽo hung ác nham hiểm: “Ngươi nói mấy cái này đều là ngươi tìm được.”

“Đúng vậy, bệ hạ, đây là ta đặc biệt tìm ra, liền loại đang được trồng ở bên ngoài ngoại ô, bệ hạ muốn đi tham quan không, ta trồng rất nhiều.” Tô Nhạc Nhạc cười trả lời, mặt mày ngượng ngùng ẩn tình.

“Ngoại ô?” Tông Chính Uyên con ngươi nhíu lại, nhìn tờ giấy được bày biện ở trên bàn, địa điểm đó cũng là ngoại ô.

Tô Nhạc Nhạc gật đầu: “Đúng vậy, nơi đó còn có một cái đình xinh đẹp, phong cảnh cũng thực không tồi, phi thường thích hợp ra ngoài đi dạo, ta còn nghĩ nếu như có cơ hội nhất định phải mời bệ hạ, a Càn và Tấn đại ca cùng đi du ngoạn.”

Tô Nhạc Nhạc không hề quên hiện tại Tông Chính Càn cũng ở đây, không biểu hiện quá mức.

Tông Chính Uyên cười, ngón tay chạm nhẹ lên trên tờ giấy, ánh mắt nhìn Tô Nhạc Nhạc tràn ngập thâm ý.

Tô Nhạc Nhạc thẹn thùng chớp chớp mắt, dường như rất ngượng ngùng, gương mặt cũng đỏ hồng.

Trong lòng vô cùng đắc ý.

Y liền nói, đối phương nhất định sẽ bị y hấp dẫn.

Tông Chính Càn có chút không vui, thực mau lại áp chế xuống.

Mở miệng phụ họa: “Hoàng huynh, không bằng ra cung đi một chút, hôm nay thời tiết cũng không tồi.”

Hắn ngoại trừ tự mình ám chỉ, còn chuẩn bị an bài ở phía sau.

Vốn dĩ chưa nghĩ tới để đối phương ra cung, hiện tại coi như là trời cũng giúp hắn.

Tông Chính Uyên ánh mắt thâm trầm, nhìn chằm chằm Tông Chính Càn, không nói gì.

Tông Chính Càn chỉ cảm thấy mình bị một con sói âm ngoan theo dõi, cả người toát lên mồ hôi lạnh, vội vàng cúi đầu, không dám nói nhiều lời, trong lòng đầy phẫn hận.

Lại như vậy, lại là như vậy.

Rõ ràng không bằng mình, lại dùng loại thủ đoạn ti tiện này thời thời khắc khắc cảnh cáo mình.

Bình tĩnh, hắn phải nhịn lại.

Rất nhanh, rất nhanh thôi là hắn có thể thoát khỏi loại áp chế này, đem Tông Chính Uyên đưa vào địa ngục.

Tông Chính Uyên cười lạnh, đứng lên, “được a, trẫm cũng đã lâu không ra khỏi cung.”

Hắn còn chưa có chết, hắn thật muốn nhìn xem là ai gấp như vậy không chờ được.

Thay đổi một thân thường phục, liền đi theo Tông Chính Càn và Tô Nhạc Nhạc ra khỏi cung.

Đang là buổi trưa, trên đường tiếng người ồn ào, vô cùng náo nhiệt. Trong đám người có người nhìn thấy vài vị công tử mặc hoa phục khí chất trác tuyệt chậm rãi đi đến, lập tức cùng người kế bên trao đổi ánh mắt, bắt đầu lớn tiếng thảo luận.

“Tô thừa tướng thật là công thần của An quốc chúng ta a, luôn suy nghĩ cho chúng ta.”

“Ai nói không phải đâu, nếu không phải tô thừa tướng, chúng ta sao có thể có được mỗi ngày tốt đẹp như vậy, đây đều là công lao của Tô thừa tướng a.”

“Không sai không sai, các ngươi nói quá đúng, tô thừa tướng chính là phúc tinh của chúng ta, còn có Lạc Thanh công tử cũng vậy.”

“Đúng đúng, Lạc Thanh công tử phẩm hạnh tốt đẹp, tâm địa nhân thiện, làm người kính nể.”

“May mắn có tô thừa tướng cùng Lạc Thanh công tử, mới có qua ngày lành.”

Bá tánh bên cạnh đi qua nghe được, lập tức vây lại, kích động phụ họa.

Hai người trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, nhiệt tình gật đầu, thần thái hưng phấn, dường như tìm được tri âm.

“để ta nói, Lạc Thanh công tử thật sự là nhân trung long phượng.”

“Mau im miệng, lời này ngàn vạn không thể nói, phạm húy.”

“Phạm vào cái gì kiên kị, chúng ta chỉ là ăn ngay nói thật, người như Lạc Thanh công tử, so với hoàng tử vương tôn không hề kém.”

“đúng thật cũng là cái lý này.”

“Lạc Thanh công tử sao có thể cùng bọn họ so sánh, chỉ biết ăn nhậu chơi bời, làm sao có thể vì chúng ta suy nghĩ, quả thực là ngu ngốc vô đạo.”

“Vẫn là vị kia trong cung không chịu làm, nếu không sao không làm sớm một chút giống như Lạc Thanh công tử, vì chúng ta bôn ba.”

“Buồn cười, quả thực buồn cười, bọn họ như thế nào có thể nói như vậy.” Tông Chính Càn nghe liền oán giận, nhấc chân chuẩn bị tiến lên, bị Tô Nhạc Nhạc giữ chặt.

“Nhạc nhạc ngươi đừng ngăn cản ta, bọn họ sao có thể nói như vậy về huynh trưởng, thật sự là rất quá đáng, Tô Chí hợp cùng Tô Lạc Thanh sao có thể cùng huynh trưởng của ta so sánh với nhau, An quốc là dựa vào huynh trưởng của ta mới có thể an ổn, bọn họ mới có thể có ngày lành, nhưng ngươi nghe thử một chút đi, bọn họ nói cái gì, quả thực ý đồ đáng ch·ết.”

Tông Chính Càn đầy mặt trướng hồng, lòng đầy căm phẫn, dường như tất cả là vì Tông Chính Uyên tức giận, muốn đem những đang nói chuyện này toàn bộ đi chém.

Tông Chính Uyên cười nhạo một tiếng, trong mắt sát khí lập loè, trên mặt lại là rất thú vị, quạt xếp mạ vàng trong tay nhẹ nhàng quạt.

Thật xuất sắc.

Tông Chính Càn nhanh chóng nhớ ra, hoàng huynh của hắn vẫn còn ở bên cạnh, vội vàng mở miệng an ủi khuyên giải: “Huynh trưởng, huynh ngàn vạn không nên nghĩ là thật, bọn họ đều là nói hươu nói vượn, huynh là thần của An quốc ta, Tô Chí hợp và Tô Lạc Thanh thì tính cái gì, cho người ngôn luận như vậy, khẳng định là ghen ghét huynh trưởng, chờ chuyện này qua đi, huynh trưởng nhất định không thể dung túng, thật sự là rắp tâm bất lương.”

“đúng vậy, là rắp tâm bất lương a.” Tông Chính Uyên ý vị không rõ nói tiếp, lệ khí trên người càng thêm nồng đậm.

Đáng chết, đầu của hắn lại tiếp tục đau.

*

‘ ký chủ, ký chủ, bạo quân đã ra cung. ’ hệ thống kiểm tra đo lường đến trạng thái hoạt động của mục tiêu, lập tức nói cho ký chủ nhà mình.

Đang nghiên cứu xi măng Lạc Thanh kích động, ‘ Mẫn Ngọc Cẩm có năng lực như vậy sao? ’

‘ không phải là do câu ấy. ’ hệ thống lắc đầu.

? ‘ không phải cậu ấy? Vậy là ai? ’ Lạc Thanh kinh ngạc, không lẽ đối phương đột nhiên động kinh?

Thôi, mặc kệ, chỉ cần ra cung thì tốt rồi.

‘ ở đâu, bây giờ ta liền đi. ’ ném xuống đồ vật trong tay, cậu vừa lúc có thể mời đối phương tới xem thành quả mới của mình.

Hệ thống thấy ký chủ nhà mình hứng thú bừng bừng, biểu tình có chút vi diệu, hướng tới cách đó không xa một lóng tay: ‘ đều ở phía trước, đi cùng với nam chính bọn họ. ’

Chuẩn bị bước chân ra Lạc Thanh ngừng lại, đi cùng nam chính? ‘ Tô Nhạc Nhạc? ’

‘ đúng vậy đó ký chủ. ’ hệ thống gật đầu.

Lạc Thanh thần sắc trở nên cổ quái, cậu thế mà được địch nhân trợ công?

Cái này... Thật là quá cảm tạ bọn họ.

‘ ký chủ ngươi còn muốn đi sao? ’ hệ thống tò mò hỏi.

Lạc Thanh: ‘ đi, đương nhiên đi, bọn họ có lòng tốt như vậy, ta sao có thể không nhận. ’

Theo hệ thống chỉ thị, mới vừa tới gần, liền nghe được đệ đệ thân ái của cậu hờn dỗi oán giận: “Tô Lạc Thanh nếu không phải trộm khoai lang đỏ của ta, thì làm sao lại có thanh danh như vậy, ta rõ ràng là muốn đưa cho bệ hạ, mấy cái này rõ ràng đều nên là của bệ hạ, thật quá đáng.”

“...” Yên lặng móc ra một phen trường đao.

Dưới ánh mặt trời tản ra ngân quang làm người khϊếp sợ.

Đi qua đó.

Tác giả có lời muốn nói: Bạo - Tông Chính Uyên - quân: Vốn dĩ đối với người tên Lạc Thanh này không có hứng thú gì, cảm tạ các ngươi đã làm ta thay đổi suy nghĩ.

Lạc Thanh: Ta cũng muốn cảm ơn các ngươi đâu, thân là kẻ thù, lại giúp đỡ ta đi làm trợ công, cảm ơn nhiều ~

Tô Nhạc Nhạc / Tông Chính Càn: (╯‵□′)╯︵┻━┻