Chương 6: Bạo quân, ta có thể giúp quốc gia thịnh vượng, muốn cùng ngươi nói chuyện buôn bán 05

Hoa phục công tử xem thập phần vui vẻ, Tấn Xuân Vinh không tốt, cậu ấy liền thoải mái, “Tô Lạc Thanh, bản công tử phục ngươi, không giống như người nào đó, chỉ biết nói nói, lòng dạ hẹp hòi lại không biết xấu hổ, thật tanh tưởi.”

“Trước kia còn vẫn luôn cảm thấy ngươi không xứng với danh hiệu kinh đô đệ nhất công tử, hiện tại, ngươi hoàn toàn xứng đáng, đến nỗi hôm qua không biết những lời đồn đó là do ai truyền ra, ngươi không cần phải để ý tới, chỉ là một đám người tầm thường.”

Lạc Thanh từ trong trí nhớ nhớ ra thân phận của người này, cười lắc đầu: “Mẫn công tử quá khen.”

“Không có, bản công tử từ trước đến nay chỉ nói thật, ngươi có thể kêu bản công tử là Ngọc Cẩm, bản công tử kết giao bằng hữu với ngươi.” Mẫn Ngọc Cẩm lời nói thẳng thắn, làm Tấn Xuân Vinh tâm tình càng thêm tối tăm, nhìn hai người chằm chằm, đôi mắt sung huyết.

Mẫn Ngọc Cẩm, người thừa kế duy nhất của phủ quốc công, mẫu thân là trưởng công chúa, phụ thân là hộ quốc công.

Có là hiền vương, đều phải cho cậu ấy vài phần mặt mũi, không dám cùng cứng đối cứng.

Tiểu tử này từ trước đến nay mắt cao hơn đầu, ai đều không để vào trong mắt, ai cũng dám trọc, hiện tại thế nhưng chủ động cùng Tô Lạc Thanh kết giao, hắn nếu là vẫn còn ở lại, tất nhiên chiếm không được chỗ tốt.

Tấn Xuân Vinh nỗ lực áp xuống u ám trong lòng, ngữ khí đông cứng nói: “Lần này là bản quan lỗ mãng, bản quan sẽ trở về suy nghĩ lại.”

Nói xong cũng không đợi người đáp lời, bước nhanh thoát khỏi đám người.

Hắn phải mau chóng đem tin tức nói cho hiền vương biết, khoai lang đỏ này tất nhiên sẽ làm hỏng kế hoạch của bọn họ.

Lạc Thanh nhìn cũng chưa nhìn Tấn Xuân Vinh một cái, thập phần vui vẻ cùng Mẫn Ngọc Cẩm hữu nói chuyện với nhau.

Vị này chính là có thể tùy ý tiến cung.

Nhưng mà nói đến tiến cung, cậu hình như, đã quên mất cái gì đó.

Thôi, chắc là không quan trọng đâu.

Hoàng cung.

Tông Chính Uyên nghe ám vệ quay về truyền lại tin tức, khuôn mặt sắc bén tràng đầy thâm thúy u ám: “Không phát hiện ra người khả nghi?”

“đúng vậy, thuộc hạ hoài nghi, đối phương khả năng là đối phương đã nghe được tiếng gió nên đã trốn đi.” Ám vệ cung kính trả lời.

Tông Chính Uyên cầm lấy tờ giấy trước mặt bị nhăn hơi bèo nhèo, trên tờ giấy chữ viết rất đẹp, tuấn nhã phiêu dật, mang theo cực độ tự tin cùng tiêu sái.

Thực sự có thể làm người liên tưởng đến chủ nhân của tờ giấy, cũng nên là một nhân vật tùy ý xuất trần.

Nhưng tưởng tượng đến chuyện tối hôm qua, Tông Chính Uyên liền táo bạo, quá mất mặt.

Quản tên đó là ai, hắn nhất định phải đem người bắt được, đem tên đó phân thành tám khối lớn.

“Để cho bọn họ tiếp tục thủ, một khi phát hiện có người xuất hiện, liền bắt lại cho trẫm.”

“Vâng, bệ hạ.”

Lạc Thanh chớp chớp con mắt có chút không khoẻ, nhìn về phía vừa mới kết giao bằng hữu: “Ngọc cẩm, ta ở đây còn có bắp và khoai tây, muốn nếm thử hay không, mùi vị không giống nhau.” Bưng qua một cái khay nhỏ, như là dụ hoặc, đưa qua.

Mẫn Ngọc Cẩm vốn là đối với khoai lang đỏ còn chưa đã thèm, hiện tại lại có thêm đồ ăn chưa gặp qua bao giờ, nghe nói hương vị giống nhau rất ngon, lập tức gật đầu: “Muốn muốn muốn.”

Lấy qua bắp màu vàng kim, cắn một ngụm, nước sốt ngọt ngào nháy mắt nổ tung trong ở khoang miệng.

!

Mẫn Ngọc Cẩm mắt sáng rực lên.

“Ăn ngon! Thật là ngọt!”

Lạc Thanh hướng chưởng quầy nháy mắt ra hiệu, chưởng quầy chạy nhanh mở miệng: “Chư vị, bắp và khoai tây sản lượng cũng rất cao, giá cả giống nhau, hoan nghênh ăn thử, hoan nghênh mua sắm.”

“Ta ta ta, ta muốn.”

“Ta cũng muốn, ta cũng muốn cho ta mười cân.”

“Ta muốn năm cân, lại muốn thêm một cái bắp nướng.”

“Lạc Thanh công tử thật là quan tâm đến dân chúng, đương thời thánh nhân.”

*

Hiền vương phủ.

Tông Chính Càn cao hứng lôi kéo tay Tô Nhạc Nhạc, “Nhạc nhạc tới vừa đúng lúc, ta đã bảo người làm xong điểm tân, lại đây nếm thử đi.”

Tô Nhạc Nhạc một bụng tức, rốt cuộc cũng có chút bớt đi.

Buổi sáng đợi khi không có Tô Lạc Thanh y phải đến trước mặt Tô Chí hợp giằng co liền rất buồn bực, còn nói không được bị Tô Chí hợp giáo dục một hồi.

Quả thực là tức chết rồi.

Y là một khắc cũng không muốn đãi ở nơi đó.

Tô Nhạc Nhạc thuận thế dựa vào Tông Chính Càn, cười có chút thẹn thùng: “A càn, ta mang cho ngươi một chút đồ vật.”

Tông Chính Càn sắc mặt vui vẻ, khó nén tò mò: “Nga, nhạc nhạc lại mang cho ta cái gì tốt.”

Không thể không nói, Tô Nhạc Nhạc mỗi lần lấy ra, đều là cái ngoạn ý không tồi.

Tô Nhạc Nhạc cầm cái rổ mang theo mở ra, lộ ra khoai lang đỏ tròn vo bên trong: “Đây là khoai lang đỏ, là một loại đồ ăn, một mẫu đất có thể sản xuất ra mấy ngàn cân, hơn nữa tất cả là vị ngọt, lại rất chắc bụng, còn phi thường dễ gieo trồng.”

“Cái gì?” Tông Chính Càn kinh ngạc, vội vàng cầm lấy một cái, tràn đầy đều là không dám tin tưởng: “Thứ này có thể ăn? Còn có thể sản xuất ra nhiều như vậy?”

Này quả thực là chưa từng nghe thấy a.

Tô Nhạc Nhạc kiêu ngạo nâng cằm lên, “Đương nhiên, nha, đây là ta đã nấu tốt, ngươi nếm thử xem.”

Đem một cái đặt ở bên cạnh cầm lấy, bẻ ra, đưa cho Tông Chính Càn.

“A càn, ngươi không phải nói mùa đông mỗi năm bá tánh đều ăn không đủ no hay sao, có cái này, sẽ không cần phải sợ nữa, mỗi người đều có thể ăn no, bình an vượt qua mùa đông.”

Thứ này là vào thời điểm xuyên qua y mang tới, sau đó lại lặng lẽ tìm người trồng lên, hai ngày trước mới vừa thu hoạch.

Có cái này, Tông Chính Càn có thể lập công lớn, thu hoạch được dân tâm.

Chờ vị kia trong cung chết, vững vàng đi lên thượng vị.

Tông Chính Càn tự nhiên cũng nghĩ đến điều này, thậm chí là so Tô Nhạc Nhạc biết tới còn nhiều hơn.

Đất Thục bên kia truyền đến tin tức, nói là đến bây giờ còn chưa có một giọt nước mưa, như cũ nóng bức, hoa màu trong đất không sai biệt lắm đã ch·ết hết, quan phủ vẫn luôn không nghĩ ra biện pháp.

Cứ như vậy đi xuống, không quá hai tháng, liền sẽ không thể thu hoạch.

Mà khi đó đã không sai biệt lắm bắt đầu vào mùa đông, tình hình chỉ biết càng thêm khó khăn.

Hắn hiện tại để người đại diện bắt đầu gieo trồng trước, đến lúc đó lại đem ra, hắn chính là chúa cứu thế,nói không chừng còn có thể trước tiên làm cho Tông Chính Uyên thoái vị.

Tông Chính Càn trong mắt tất cả đều là dã vọng.

Ôm chặt người bên cạnh, ngữ khí kích động: “Nhạc nhạc, ngươi thật là quá thiện lương, bổn vương thay các bá tánh cảm ơn ngươi, có một người vô tư vì bon họ suy nghĩ như ngươi, thật là bọn họ may mắn, cũng là may mắn của quốc khánh ta, càng là may mắn của bổn vương.”

Tô Nhạc Nhạc rất là đắc ý, Tô Lạc Thanh được Tô Chí hợp thích thì làm sao chứ, có thể cùng mình so sao?

Y chính là bắt một Vương gia làm tù binh.

Vẫn là người có thể bước lên ngôi vị hoàng đế.

Đến lúc đó, mình, Tô Nhạc Nhạc, cũng sẽ là người tôn quý nhất, Tô Lạc Thanh thì tính là thứ gì.

Nhưng mà tâm lý vẫn thực là khó chịu, mình mới là vai chính, một cái hòn đá kê chân nho nhỏ, cũng dám đánh mình, y thật sự là nuốt không được cái ngụm tức này.

“Nhạc nhạc, làm sao vậy? Có phải là mặt còn đau hay không?” Tông Chính Càn không nghe được thanh âm, vội vàng nhìn lại, thấy y hốc mắt đỏ lên, tức khắc liền vội vàng hỏi.

Tô Nhạc Nhạc xoa xoa đôi mắt, lắc đầu: “Không có, chỉ là rất cảm động, a Càn ngươi đối với ta thật tốt, trừ bỏ mẫu thân ra, thật sự không có ai tán thành ta như vậy.”

Tông Chính Càn ôn nhu chà lau khóe mắt người trong lòng ngực, “Nhạc nhạc, ngươi chịu khổ rồi, chờ bổn vương ngồi lên cái vị trí kia, nhất định sẽ giúp ngươi báo thù.”

“Không khổ, có a Càn quan tâm, nhạc nhạc đã rất thỏa mãn, nhạc nhạc cũng sẽ giúp a Càn.” Tô Nhạc Nhạc chôn ở trong lòng ngực của Tông Chính Càn, khóe môi giơ lên.

“Nhạc nhạc thật là rất thiện lương, bổn vương hiện tại liền kêu người đi gieo trồng, tranh thủ sớm ngày thành công, cũng sớm ngày giúp nhạc nhạc hết giận.” Tông Chính Càn thiệt tình cảm thấy Tô Nhạc Nhạc so với kia cái người Tô Lạc Thanh tự xưng là thanh cao kia tốt hơn nhiều.

Tô Nhạc Nhạc gật đầu.

Hai người đang muốn đi làm, người hầu tới bẩn báo Tấn Xuân Vinh tới.

Tông Chính Càn vội vàng nói: “Mau cho hắn tiến vào.”

Tấn Xuân Vinh cùng bọn họ là một bọn, vừa lúc nói cho hắn biết.

Tấn Xuân Vinh sắc mặt ngưng trọng đi vào: “Vương gia, nhạc nhạc.”

“A Vinh ngươi tới vừa lúc, tới tới tới, nhạc nhạc mới vừa tặng cho bổn vương một phần đại lễ, có cái này, kế hoạch của chúng ta.” Tông Chính Càn cười ha hả tiếp đón Tấn Xuân Vinh, tràn đầy khí phách phong hoa.

Đại lễ?

Tấn Xuân Vinh tò mò tiến lên.

Tác giả có lời muốn nói: Tông Chính Càn: Trẫm nhất định phải bắt được thích khách, phân thành tám khối lớn!

Lạc Thanh:... Ngươi muốn đem ta phân thành tám khối lớn?

Tông Chính Càn:??? Ai nói, ai, ai, nói cho trẫm, trẫm đi thu thập tên đó.