Chương 2: Bạo quân, ta có thể giúp quốc gia thịnh vượng, muốn cùng ngươi nói chuyện buôn bán 01

Tô Nhạc Nhạc, đã sớm xuyên vào phủ Thừa tướng thành cha không thương mẹ không yêu ca ca thì khi dễ con vợ lẽ, vì bảo hộ mẫu thân cùng muội muội, y xé mở lớp ngụy trang phế vật, hóa thân thành người kinh tài tuyệt diễm, hấp dẫn vô số người theo đuổi.

Hắn, An quốc hiền vương nhận hết kính yêu, trong một hội thơ, từ đây chỉ vì Tô Nhạc Nhạc mà khom lưng.

Hắn, An quốc tân khoa Trạng Nguyên, không giả sắc thái, lại cô đơn đi theo Tô Nhạc Nhạc làm tri kỷ.

Hắn, An Quốc công nhận bạo quân, gϊếŧ người tàng bạo, lại hướng Tô Nhạc Nhạc ôn nhu đối đãi.

Còn có hắn, hắn, hắn...

Đoán xem Tô Nhạc Nhạc sẽ như thế nào tại nơi phong kiến vương triều này, khuynh tẫn thiên hạ. "

"..." Tóm tắt này cũng đủ truyện xưa cẩu huyết.

Nồng đậm một cổ hương vị Tom Sue a.

Xem xong nội dung chính, Lạc Thanh xác định, đây là một quyển truyện Tom Sue cẩu huyết bay đầy trời.

Tô Nhạc Nhạc từ nhỏ liền ảo tưởng giống như là tiểu thuyết xuyên qua giống nhau, trở thành vai chính, được soái ca mỹ nữ vây quanh.

Khi y phát hiện chính mình thật sự cùng tiểu thuyết giống nhau, xuyên qua đến cổ đại, cao hứng thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

Cho dù là biết chính mình chỉ là con vợ lẽ nho nhỏ không được sủng ái trong phủ Thừa tướng, phía trên còn có một cái ca ca lang diễm độc tuyệt con vợ cả đều không thèm để ý, ở trong mắt y, cái ca ca này chính là bàn đạp dành cho y.

Rốt cuộc trong mỗi bộ truyện tiểu thuyết, đều có một nhân vật giai đoạn ban đầu rất tài hoa cùng xuất sắc, nhưng đến giai đoạn sau, bất quá đều là một hòn đá kê chân của vai chính mà thôi.

Mà y thân là vai chính, đó là chuyện đương nhiên mà cậu phải làm cho y.

Vì thế y sắp xếp thân phận vai chính, bắt đầu phóng ra hào quang sáng chói.

Đầu tiên là vận dụng thơ từ đem chính mình đắp nặn thành nhân tài, đè ép sự nổi bật của đệ nhất công tử ở kinh đô cũng chính là đại ca ruột thịt của y, đạt được một mảnh khen ngợi.

Lại có được đệ đệ duy nhất của bạo quân đương triều, cũng được ngầm cho rằng là đế vương hiền vương đời sau.

Vận dụng một ít kiến thức hiện đại, đưa cho hiền vương làm quân sư, giúp hắn bày mưu tính kế.

Lúc sau lại cho hiền vương một cái mưu lược khác, tân khoa Trạng Nguyên, biến thành bạn tri kỷ.

Sau đó không lâu lại gặp được bạo quân, bởi vì không sợ hãi đối phương, làm đối phương cảm thấy rất mới lạ.

Thường xuyên qua lại, liền hiểu biết nhau.

Ở khi chính mình bệnh nguy kịch, còn dặn dò đệ đệ chiếu cố y thật tốt.

Hiền vương tự nhiên là chiếu cố cực kì tốt, trong khi đó đem phủ Thừa tướng đối với y không tốt cùng những người đã từng khi dễ y, toàn bộ làm cho chết hết.

Thảm nhất chính là đại ca ruột thịt, bị móc đi đôi mắt, hủy dung, phế đi hai chân, ném tới chỗ bãi tha ma, sống sờ sờ bị đói chết.

Bởi vì đối phương nơi chốn nhằm vào Tô Nhạc Nhạc, còn nghi ngờ thơ từ không phải là của y, làm cho Tô Nhạc Nhạc rất khổ sở, lại còn thực thiện lương tốt bụng đi khuyên bảo.

Nhưng chuyện này lại làm cho cái ca ca kia hắc nước bẩn càng thêm trầm trọng , còn làm cha y đuổi y ra cửa, các loại hãm hại, làm cho Tô Nhạc Nhạc hoàn toàn bị thương tâm.

Hiền vương thập phần đau lòng.

Hắn điều tra qua, lúc trước nếu không phải là do Tô Lạc Thanh, nhạc nhạc cũng sẽ không ở trong phủ nơi chốn bị chèn ép, càng không cần giấu dốt, sợ hãi bị đem đi so sánh bị đại ca càng ưu tú phát hiện, tình cảnh trở nên càng gian nan.

Y hiện tại mọi thứ đều từ bỏ, Tô Lạc Thanh còn đuổi sát không tha, nhạc nhạc lại đơn thuần, mỗi lần bị thương chỉ biết nói với hắn không có việc gì, còn hy vọng hắn không cần sinh khí, thiện lương mềm mại như vậy, hắn sao có thể để những người đã từng làm tổn thương y sống tốt?

Vì thế liền gạt y, ra tay đối phó phủ Thừa tướng.

Trong một đêm, phủ Thừa tướng trừ bỏ Tô Lạc Thanh toàn bộ táng thân biển lửa, sống sờ sờ bị thiêu chết.

Sau khi Tô Nhạc Nhạc biết được, đương trường bị kí©h thí©ɧ té xỉu, hôn mê suốt ba ngày, mới tỉnh lại.

Vừa tỉnh dậy, liền mặc áo tang trở về phủ Thừa tướng.

Tất cả mọi người vì y thiện lương cùng khoan dung tán thưởng, phủ Thừa tướng không thích y như vậy, y lại còn nhớ tới phủ Thừa tướng, rất nhiều nhân tài, vì thế cố ý viết không ít thơ ca tán dương.

Tên của Tô Nhạc Nhạc, cũng từ đây truyền khắp các quốc gia.

Dẫn tới vô số tài tử anh hùng truy phủng.

Cuối cùng cùng hiền vương đã bước lên đế vị nắm tay, thành nam hoàng hậu duy nhất của An quốc.

*

Lạc Thanh yên lặng nuốt một ngụm nước miếng, cậu chết thảm đến như vậy sao?

Bị móc đi đôi mắt, hủy dung, đánh gãy hai chân, sống sờ sờ đói chết!!!

Cái trình độ xui xẻo này, so với cậu không hề thua kém nha.

" ký chủ xem xong rồi, chúng ta đây liền bắt đầu đi. " quả cầu nhỏ nhìn ký chủ nhà mình đóng lại quyển truyện, lập tức hứng thú bừng bừng huy động ma pháp trong tay.

Lạc Thanh nhìn một tia sáng đánh úp lại, vội vàng kêu lên: "Từ từ, ta..."

Lời nói chưa kịp nói xong, thì đã biến mất bên trong ánh sáng.

Lạc Thanh lập tức cảm thấy một trận đè ép, đau đầu không thôi, cả người cảm giác đều muốn nứt ra.

Ấn ấn cái trán, căn bản không chú ý tình huống xung quanh.

Công tử như ngọc hơi hơi cúi đầu, mặt mày hơi chau, khuôn mặt xinh đẹp mang theo tái nhợt, một vài sợi tóc đen rơi xuống trên bộ quần áo màu tuyết trắng, sự phồn hoa quay chung quanh, giống như tiên giáng trần.

Trong lúc nhất thời, những người đang nói lòng tràng đầy câm phẫn vây xung quanh cậu, đều theo bản năng im lặng.

Dường như đang luyến tiếc quấy nhiễu.

Chỉ có người đứng ở giữa, thiếu niên bộ dáng thanh tú đáng yêu, trên mặt hiện lên một phần đố kỵ, thực mau lại biến thành khổ sở, nói chuyện mang theo thanh âm khóc nức nở: "Đại ca, thực xin lỗi, trên bàn của ta thơ có quá nhiều, ta không biết là ngươi rất thích bài thơ này, ta về sau, về sau đều sẽ không đi tham gia hội thơ, đại ca ngươi yên tâm."

"Công tử, cái này rõ ràng là do ngươi làm, ngươi nhận sai cái gì a." Gã sai vặt đi theo bên người thiếu niên phẫn nộ bất bình thay cho công tử nhà mình, hung tợn mà trừng mắt người đang cúi đầu.

Một đám người đang im lặng, lập tức nhớ tới chuyện vừa rồi bọn họ muốn làm, tức khắc sắc mặt cũng nghiêm túc lên.

"Tô Lạc Thanh, ngươi thật quá đáng, ngươi như thế nào bởi vì ghen ghét nhạc nhạc liền mọi nơi đều nhằm vào y."

"Đúng vậy, ngươi tốt xấu cũng là con vợ cả của phủ Thừa tướng, lại đi khi dễ nhạc nhạc, ngươi cũng không cảm thấy mất mặt hay sao?"

"Nhạc nhạc còn không có so đo hành động của ngươi, ngươi thì khen ngược, lại làm cho trầm trọng thêm, ngươi cùng nhạc nhạc thật sự là không không thể so sánh."

"Nhạc nhạc vừa mới nói cái gì trên bàn có quá nhiều thơ, còn nói sau này sẽ không lại đi tham gia thơ hội, Tô Lạc Thanh, ngươi gấp như vậy chờ không nổi chèn ép nhằm vào nhạc nhạc, là bởi vì thơ trước kia thật ra đều là nhạc nhạc làm đi? Có phải là ngươi sợ hãi bị người khác phát hiện, cho nên tiên hạ thủ vi cường."

"Nói như vậy, rất có đạo lý a."

"Ngẫm lại, giống như trong lúc vô tình làm thơ nhạc nhạc bị chúng ta phát hiện, mời tham gia thơ hội tới bây giờ, mỗi lần đều có thơ ca kinh diễm, chính là thời điểm chỉnh sửa thơ đều là tác phẩm kinh thế, mà Lạc Thanh lại không có ra quá thơ, cái này..."

Mọi người sắc mặt không tốt động tác nhất trí rời tầm mắt nhìn qua Lạc Thanh, tràn đầy ghét bỏ chán ghét.

Mặc dù là bị kinh diễm trong chớp mắt, nhưng mà đối với bọn họ này đó nhân tài, có thể hấp dẫn bọn họ nhất chính là văn chương thơ từ xuất sắc.

Lạc Thanh tâm tình thật không tốt, đầu đau giống như là bị kim đâm, bên tai còn có một đám người đang ríu rít, ồn ào đến cậu càng táo bạo, nhịn không được tức giận mắng: "Câm miệng."

Vô số hình ảnh không ngừng thoáng hiện lên ở trong đầu, Lạc Thanh biểu tình rất khó xem.

Chính là trong thơ hội lần này, Tô Lạc Thanh bị vạch trần là cái giả nhân tài, tất cả đều là cậu ăn c·ắp tài hoa của đệ đệ, thanh danh bị phá hủy.

Tô Nhạc Nhạc nhìn thấy phản ứng của Tô Lạc Thanh thì rất là đắc ý, cậu càng sinh khí, thì mọi người đều sẽ cho rằng cậu là thẹn quá thành giận, càng thêm hướng về phía của chính mình.

Khóe môi giơ lên, ngoài miệng lại là nhanh chóng khuyên giải, tràn đầy đều là vội vàng: "Mọi người hiểu lầm, không phải là như thế, đại ca không có khi dễ ta, là ta tự nguyện làm."

Nói xong giống như là phản ứng lại chính mình đã lỡ lời, vội vàng xua tay, "Không không không, ý của ta là, đây đều là đại ca làm, không phải ta, không phải ta, các ngươi ngàn vạn đừng có hiểu lầm, đại ca chỉ là sẽ cùng ta tham thảo, chỉ điểm cho ta một ít thơ, sau đó chọn ra một vài cái tương đối tốt đem đi thưởng thức mà thôi."

Không giải thích còn tốt, một khi đã giải thích thì càng làm cho một đám người đã đối với Lạc Thanh rất bất mãn, càng là thêm phẫn nộ rồi.

"Tô Lạc Thanh ngươi đúng là đã ném hết mặt mũi người đọc sách chúng ta, cùng ngươi làm bạn thật đáng xấu hổ."

"Không nghĩ tới đường đường là con vợ cả của phủ Thừa tướng, thế nhưng lại là người có phẩm hạnh bại hoại như thế."

"Cái gì kinh đô đệ nhất công tử, ta nhìn chính là kinh đô đệ nhất lừa đời lấy tiếng công tử, ghê tởm."

"Tô Lạc Thanh, nếu ngươi còn có chút xíu cảm thấy thẹn tâm, vậy lập tức cùng nhạc nhạc xin lỗi."