“Thật là to gan, mấy lời nói vừa rồi của Tô Lạc Thanh tất cả các ngươi đều đã quên hết rồi sao? Hoàng huynh vì các ngươi mà làm nhiều việc như vậy, các ngươi hiện tại lại đi nghi ngờ quyết định của hoàng huynh, các ngươi muốn làm hoàng huynh thất vọng hay sao!”
Tông Chính Càn tức đến cả người phát run, chỉ vào bá tánh đang quỳ đầy đất, đôi mắt bốc hỏa.
Mắt thấy sắp sửa đạt được mục đích, tuy rằng quá trình có chút khúc chiết, nhưng tốt xấu kết quả nhận được là điều mà hắn muốn.
Chỉ cần Tông Chính Uyên trừng phạt Tô Lạc Thanh, Tô Chí hợp chắc chắn sẽ bất mãn.
Kết quả, cái đám tiện dân này thế mà lại nhảy ra cầu tình, đáng chết.
Tô Lạc Thanh rốt cuộc là đã cho bọn họ ăn loại mê hồn dược gì, mới vừa rồi không phải còn là một đám đều sợ Tô Lạc Thanh sợ muốn chết, đều xem cậu ta giống như ôn dịch hay sao.
Chẳng lẽ là do mấy câu nói kia?
Tông Chính Càn nếu không phải vẫn còn giữ được hai phần lý trí, đã sớm trực tiếp đem toàn bộ người kéo xuống đánh chết.
Làm sao sẽ còn cắn răng đi khen Tông Chính Uyên.
“Hoàng huynh, huynh ngàn vạn không được mềm lòng a, thần đệ biết ngươi rất quan tâm đến bá tánh, nhưng mà loại sự kiện này nếu như về sau tất cả đều tới noi theo, không phải sẽ rất lộn xộn hay sao.”
Tông Chính Càn tận tình khuyên bảo an ủi, đã đến bước này, cũng coi như là cùng phủ Thừa tướng hoàn toàn xé rách mặt, hắn không thể thất bại trong gang tấc.
Tông Chính Uyên lạnh lùng quét mắt liếc một cái, tiếp tục nhìn đến người đứng cách đó không xa, “Ngươi nói, trẫm hẳn là nên phạt ngươi sao?”
“Đương nhiên.” Lạc Thanh cười khẽ: “Vương tử phạm pháp cũng giống như dân thường.”
“Lạc Thanh công tử!”
“Lạc Thanh công tử không có sai.”
“Bệ hạ, thỉnh khai ân a.”
Bắc lộc thư viện Sơn trưởng cũng mở miệng, thanh âm bằng phẳng: “Lạc Thanh công tử lời nói rất đúng, vương tử phạm pháp thì cũng giống như dân thường, nếu sai thì nên phạt, nhưng chuyện gì cũng phải có nguyên nhân, pháp lý không ngoài nhân tình, bệ hạ suy nghĩ đều phải có quyết đoán.”
Lạc Thanh gật đầu: “Cảm tạ mọi người đã vì ta mà cầu tình, nhưng mà không cần phải như thế, ta tin tưởng bệ hạ.”
Tông Chính Càn nội tâm cười lạnh.
Tô Lạc Thanh thật đúng là không biết sống chết.
Nhưng mà rất đúng với ý của hắn, tự mình đều muốn bị trừng phạt, Tông Chính Càn cũng không tin Tô Lạc Thanh còn có thể chạy thoát.
“Hoàng huynh, thỉnh hạ chỉ đi, Tô thừa tướng dạy dỗ không nghiêm, cũng nên tỉnh táo lại, thân là trọng thần của triều đình, thật sự không phải là một tấm gương tốt.”
Tông Chính Uyên đem trường đao trả lại cho Lạc Thanh, một lời nói hai ý nghĩa: “Đúng vậy nên tỉnh táo lại, thân là con vợ lẽ, nên có bộ dáng của con vợ lẽ, thân phận địa vị của con vợ cả không phải là đều mà con vợ lẽ có thể mơ ước.”
Tông Chính Càn cả người cứng lại.
Những lời này của Tông Chính Uyên là có ý tứ gì?
Nói nhạc nhạc, hay là... Nói đến Tông Chính Càn hắn?
Mặt cúi xuống, rất khiêm tốn lên tiếng: “Hoàng huynh nói rất đúng.”
Tô Nhạc Nhạc vừa nghe liền nóng nảy, đây là đang cảnh cáo y, a càn như thế nào lại còn phụ họa theo.
Dựa vào cái gì mà con vợ lẽ nên có bộ dáng của con vợ lẽ?
Nhìn đến Tô Lạc Thanh một bộ trang phục xanh khí chất trác tuyệt, cả người rực rỡ lóa mắt, ghen ghét tràn đầy đôi mắt, lập tức lớn tiếng phản bác: “Dựa vào cái gì, con vợ lẽ không phải là người sao? Đều là cùng một phụ thân, như thế nào lại đối sử khác nhau như vậy.”
“Dựa vào cái gì? A...” Tông Chính Uyên như là nghe được chuyện cười nào đó, trực tiếp nở nụ cười.
Lạc Thanh tiến lên một bước, đem trường đao đẩy qua, “Đưa cho bệ hạ.” Mới nghiêng đầu liếc qua hướng của Tô Nhạc Nhạc đang đầy mặt oán giận: “Xem ra ngươi không chỉ không có tôn ti, bất hiếu bất nghĩa, còn không hề có đầu óc, ngươi nghĩ những thơ từ xuất sắc tuyệt diễm đó của ngươi được làm ra như thế nào?”
Tông Chính Càn sắc mặt cũng khó coi, vội vàng giữ chặt Tô Nhạc Nhạc.
Tuy rằng hắn đối với con vợ cả cũng rất bất bình, nhưng mà chuyện này cũng không thể mang ra nói được.
Từ xưa tới nay con vợ lẽ chính là như vậy.
“Hoàng huynh, nhạc nhạc chỉ là quá tức giận thôi, lời nói không có ý nghĩa,mong rằng không cần cùng so đo với y, chúng ta vẫn là xử lý chuyện của Tô Lạc Thanh trước đi, đứng mãi ở trên đường cái cũng không thích hợp.”
Tông Chính Càn đổi đề tài, không muốn ở đây dây dưa mấy chuyện vô nghĩa, hiện tại xử lý Tô Lạc Thanh mới là việc cấp bách.
Tô Nhạc Nhạc cũng cắn răng, cố gắng bình tỉnh lại.
Chỉ là ánh mắt vẫn gắt gao mà nhìn chằm chằm vào người Lạc Thanh, dường như hận không thể một ngụm cắn chết cậu.
Tông Chính Uyên thu lại trường đao, tâm tình cực tốt.
Lạc Thanh cho hắn lễ vật, xem ra là thật sự rất thích hắn.
Thanh âm đều tốt hơn hai phần: “Người đâu, kéo Tô Nhạc Nhạc xuống đi, đánh 50 đại bản, lại đi thông báo cho phủ Thừa tướng, con vợ lẽ chính là con vợ lẽ, không vượt qua được con vợ cả, mặc khác Tô Nhạc Nhạc mất đi tư cách tham gia khoa khảo, không được vào triều đường.”
“Cái gì?!” Tô Nhạc Nhạc cùng Tông Chính Càn đều bị chấn kinh.
“Bệ hạ, ngài không thể đối với ta như vậy, người sai chính là Tô Lạc Thanh, không phải ta.” Tô Nhạc Nhạc vội vàng xông lên, muốn nắm lấy trang phục của Tông Chính Uyên, tràn đầy hoảng loạn.
Y là nam chính, sao có thể bị trừng phạt.
Đánh 50 đại bản, y làm sao mà chịu nỗi.
Thị vệ bảo hộ bên người Tông Chính Uyên lập tức bắt lấy Tô Nhạc Nhạc đang muốn tới gần, kéo xa ra qua một bên.
“Buông ra, buông ta ra, ngươi có biết ta là ai không, mau buông ra, buông ra cho ta.” Tô Nhạc Nhạc ra sức giãy giụa, tay đấm chân đá, y không thể bị kéo đi, y sẽ chết mất.
Tông Chính Càn cũng nóng nảy, chạy nhanh cầu tình: “Hoàng huynh, nhạc nhạc y cho dù có sai, cũng tội không đến chết, hoàng huynh, khai ân a.”
Tô Nhạc Nhạc hiện tại không thể chết được, hắn còn đang rất cần y.
“Đúng vậy, bệ hạ, Tô Lạc Thanh, Tô Lạc Thanh ta là đệ đệ của ngươi, ta sai rồi, ta sai rồi.” Tô Nhạc Nhạc nói năng lộn xộn, đầy mặt đều là hoảng sợ, y không muốn bị trượng đánh.
Đối mặt sinh tử, Tô Nhạc Nhạc bất chấp mọi thứ.
Hình tượng duy trì từ trước đến giờ cũng không cần.
Tông Chính Uyên giương mắt, tràn đầy âm trầm.
Thị vệ không dám trì hoãn, nhanh chóng đem người kéo đi.
Tông Chính Càn hô hấp cứng lại, không dám tiếp tục mở miệng.
Không dấu vết đưa mắt ra hiệu cho thân vệ của mình, ý bảo bọn họ đi đem người giữ lại.
Đáng chết.
Rốt cuộc là đã sai ở chỗ nào.
Hung ác nham hiểm nhìn về phía Tô Lạc Thanh, “Hoàng huynh, vậy Tô Lạc Thanh kia...”
Không quan hệ, nếu hắn bị tổn thất, vậy Tô Lạc Thanh cũng không được tốt hơn hắn.
Tông Chính Uyên ngước mắt: “Tô Lạc Thanh dám mạo hiểm bị phạt cũng phải dạy dỗ đệ đệ không nghe lời, thật thà tốt bụng, nên được noi theo, liền ban cho Tô Lạc Thanh quân quyền,vì bá tánh truyền đạt hết thảy nhu cầu, hết thảy bất bình, có thể tiền trảm hậu tấu.”
Gỡ xuống ngọc bội tùy thân mang theo, đưa cho Lạc Thanh.
Cậu ấy tặng quà cho mình, thì mình cũng phải tặng lại.
Như vậy, về sau là có thể thường xuyên nhìn thấy cậu ấy.
Ân.
Không tồi không tồi.
Tông Chính Càn rốt cuộc cũng duy trì không nổi biểu tình, thanh âm nghẹn ngào: “Hoàng huynh!”
Này làm sao có thể, Tô Lạc Thanh không chỉ có không có việc gì, mà lại còn được khen ngợi.
Không được.
Tuyệt đối không thể.
“Thiếu chút nữa đã quên mất ngươi.” Tông Chính Uyên khuôn mặt lạnh nhạt: “Hiền vương dùng người không tốt, không biết đúng sai, không rõ thiện ác, lại muốn tiêu diệt lương thần, cấm túc ba tháng, bị phạt một năm.”
Dĩ vãng Tông Chính Càn rất nhiều động tác nhỏ hắn đều chỉ là xem ở trong mắt, mặc kệ mặc kệ.
Hiện tại nếu hắn thay đổi ý tưởng, như vậy cũng nên xử lý.
Tông Chính Càn mục 皉 dục nứt, nhịn không được lui về phía sau một bước.
Khuôn mặt được xưng với từ tuấn lãng đã biến thành màu trắng bệch, giống như chịu phải một đả kích lớn.
“Hoàng huynh!”
Tông Chính Uyên không dao động.
Lạc Thanh cầm ngọc bội cố gắng chống đỡ khóe môi, sợ chính mình nhịn không được cười ra tiếng.
Thiệt là hả giận mà.
Sớm biết rằng có thể dễ dàng nhìn thấy bạo quân như vậy, đối phương lại là một người tốt, còn có thể làm hai cái tên kia xui xẻo, tối hôm qua cậu liền không phải vội một hồi.
Lãng phí hết một con chim cơ quan của mình.
Bằng không nếu đem đi bán, khẳng định sẽ kiếm được rất nhiều tiền.
Đúng rồi.
Chim cơ quan của cậu cũng là một món đồ tốt nha.
Nhưng mà phải dấu đi chuyện tối hôm qua, không thể để cho đối phương biết được, cậu chính là cái tên thích khách kia.
Phi, cậu căn bản không phải là thích khách.
Thanh thanh giọng nói, áp xuống trong lòng vui sướиɠ khi người gặp họa, cười nhạt mở miệng: “Bệ hạ, không biết ta có vinh hạnh này hay không, mời ngài uống ly trà, ta có thể giúp cho quốc gia hưng thịnh, muốn cùng ngài nói chuyện buôn bán.”
Tông Chính Uyên ánh mắt khẽ nhúc nhích, lời này, như thế nào lại quen thuộc đến như vậy?
Trong đầu đột nhiên nhớ tới tờ giấy được để ở trên bàn.
Hắn đáp ứng sẽ cùng ra cung với Tông Chính Càn bọn họ, chính là nghe được câu nói ngoại ô kia của Tô Nhạc Nhạc, chuẩn bị xem y có phải là người đó hay không.
Hiện tại nhìn lại.
Phỏng chừng...
Tông Chính Uyên ánh mắt sâu thẳm, gật đầu: “Có thể.” Đi theo Tô Lạc Thanh, cũng không quay đầu lại nói: “Đem hiền vương đưa về phủ.”
Trên đường đi hai người gặp được Mẫn Ngọc Cẩm, nghe nói bọn họ muốn đi xem bảo bối gì đó, nên cũng theo lại đây.
Tông Chính Uyên nhìn một căn phòng ở có chút nhỏ hẹp dơ bẩn, trên mặt đất ở giữa căn phòng để một đống bùn đất nhão nhão dính dính, rất là kinh ngạc.
Phủ Thừa tướng nghèo như vậy sao?
Một cái nơi của con vợ cả, cư nhiên có thể rách nát bất kham như thế.
Giữ chặt người muốn đi vào bên trong, “Trẫm ở phố hành cung có hai cái vương phủ, tặng cho ngươi.”
Nơi này như thế nào có thể ở được.
Lạc Thanh chớp mắt, có chút mê mang.
Vị bạo quân này sao lại đột nhiên muốn đưa phòng ở cho cậu vậy, còn một lần đưa hai cái.
“Bệ hạ, không cần tiêu pha như vậy, ta có phòng ở.”
Thời điểm khi cậu cập quan, mẫu thân liền cho cậu ba căn tiểu viện, năm gian cửa hàng, phụ thân cũng cho cậu cắt hai bộ ngoại ô ở vùng thôn trang, còn hiểu rõ mẫu ruộng tốt.
Cho nên nếu tính hết tất cả lại, cậu thật ra là một phú ông giàu có.
Tông Chính Uyên lại cảm thấy cậu đang khiêm tốn, sắc mặt nghiêm túc: “Cho ngươi chính là của ngươi, vua không nói chơi.”
!
Cái này... Bạo quân đại lão cũng thật là hào phóng nha, kia nếu như vậy, “Ta nếu mà từ chối thì quá bất kính rồi.”
Lạc Thanh cười xán lạn, không có ai tiền tự đưa tới cửa mà đem đi vức cả.
Cậu thích quà lần đầu gặp này!
Mẫn Ngọc Cẩm còn đang bắt bẻ cái chỗ này đâu, nghe được lời nói, lập tức liền thò mặt lại gần: “Hoàng đế biểu ca, đệ còn chưa có phòng ở.”
“Ngươi không có phòng ở thì có liên quan gì đến trẫm.” Tông Chính Uyên nhíu mày.
Mẫn Ngọc Cẩm trừng lớn đôi mắt, “Biểu ca, huynh không phải cũng nên đưa cho biểu đệ đáng thương của huyng một căn biệt viện sao?”
Tông Chính Uyên: “Vì sao ta phải đưa cho đệ.”
Mẫn Ngọc Cẩm che lại ngực, bị thương, ai oán nhìn Tô Lạc Thanh bên cạnh.
Lạc Thanh sờ sờ cái mũi, tránh đi tầm mắt của đối phương, nhấc chân chuẩn bị đi vào bên trong, lại bị giữ chặt, nghi hoặc nhìn lại.
Tông Chính Uyên nhíu mày, “Ngươi sao lại còn đi vào.”
Nơi vừa dơ vừa nhỏ như vậy.
Lạc Thanh nghiêng nghiêng đầu, theo bản năng trả lời: “Mang bệ hạ tới xem bảo bối làm quốc gia hưng thịnh a.”
Tông Chính Uyên ánh mắt hơi lóe, liền ở nơi này?
Lạc Thanh trở tay nắm lấy tay của Tông Chính Uyên, kéo đi vào: “Bệ hạ nhìn xem, đây là xi măng, đừng nhìn nó hiện tại rất là thường thường, nhưng thật ra là rất có ích.”
Vừa nói vừa giơ tay lên, liền chuẩn bị đùa nghịch.
“Dùng nó xây dựng, không chỉ có thể củng cố, còn đông ấm hạ mát, dùng nó xây đường, cho dù là địa phương gập ghềnh thì cũng có thể như đi trên đất bằng, tiết kiệm thời gian lui tới của người buôn bán, gia tăng rất lớn kinh tế lưu động của An quốc chúng ta.”
Tông Chính Uyên vươn tay dừng lại, mắt đầy kinh ngạc.
Nhìn chằm chằm một đống đang nằm trên mặt đất kia, thứ này có tác dụng lớn như vậy?
Nhìn cậu sắp sửa động thủ, Tông Chính Uyên vội vàng đem người kéo lại, hướng tới người muốn cọ lại đây nhìn xung quanh Mẫn Ngọc Cẩm nói: “Đệ, đi.”
???
Mẫn Ngọc Cẩm chỉ vào chính mình, vẻ mặt mộng bức: “Đệ?”
“Không phải đệ chẳng lẽ là trẫm.” Tông Chính Uyên lạnh nhạt vô tình.
Mẫn Ngọc Cẩm phản xạ có điều kiện trả lời: “Không phải còn có Tô Lạc Thanh sao.”
Tông Chính Uyên: “cậu ấy hướng dẫn, đệ làm.”
!!!
Mẫn Ngọc Cẩm cả người đều không ổn, chỉ chỉ Tô Lạc Thanh lại chỉ chỉ chính mình, hoài nghi nhân sinh.
Bộ dáng của cậu ấy nhìn rất giống là tới để làm việc sao?
Hoa phục thêm thân, kim tôn ngọc quý hoàng thân quốc thích đâu.
Lên án nhìn biểu ca nhà mình lạnh nhạt vô tình, “Hoàng đế biểu ca, huynh bất công, đệ mới là đệ đệ của huynh a.”
Tông Chính Uyên không trả lời, chỉ là lôi kéo Lạc Thanh lui về phía sau hai bước, rời xa một đống bùn đất dính dính hôi hôi kia, sau đó ánh mắt áp bách nhìn lại.
Mẫn Ngọc Cẩm: “...”
Tác giả có lời muốn nói: Mẫn Ngọc Cẩm: Ta đã bị thương o(╥﹏╥)o biểu ca quá bất công.
Tông Chính Uyên: đây không phải chuyện rất bình thường sao.
Mẫn Ngọc Cẩm: [ khóc lớn ·jpg]