Quyển 2- chương 8: Nam tôn nữ quý

Tô Mặc Mặc trầm ngâm suy nghĩ, đúng vậy, nàng cũng đã 13 tuổi, có thể khám phá những vùng đất mới.

Mộ Hàn Khanh rời đi chẳng phải là một cơ hội tốt sao?

Dù những năm qua, nàng đã ra ngoài kết giao không ít bằng hữu, lập nên thế lực ngầm tại trà lâu, học đường, thậm chí còn mang danh “Bắc Cảnh đệ nhất mỹ nam tử.” Nhưng thực tế, thế lực của nàng chỉ giới hạn ở Bắc Cảnh. Vùng trời rộng lớn hơn lại nằm ở hoàng thành uy nghiêm và Giang Nam mưa bụi.

Nơi đó, mới có thể dễ dàng gặp được mục tiêu nhiệm vụ của mình.

Tô Mặc Mặc nghĩ xong, liền quyết định rời đi. Nàng không cần lý do gì quá phức tạp, chỉ kéo Hàn Lịch theo và nói với quản gia rằng nàng sẽ đi du học.

Dĩ nhiên, vừa rời khỏi Mộ phủ, Hàn Lịch liền bị nàng bỏ rơi không chút lưu tình.

Rốt cuộc, những việc mà Tô Mặc Mặc phải làm không thích hợp để “Tô thiếu gia” cùng các bằng hữu biết.

Hàn Lịch tuy lớn hơn Tô Mặc Mặc ba tuổi, nhưng từ nhỏ đã quen bị nàng trêu chọc nên dẫu không cam lòng, hắn vẫn phải nghe theo.

Tô Mặc Mặc mang theo tiền bạc từ quản gia cùng với số tiền mình tích góp nhiều năm, chọn đại một thương đội và vui vẻ lên đường đi Giang Nam.

...

“Tô thiếu gia, ngài đi Giang Nam để học tập tại thư viện phải không?”

Lão đại của thương đội đã nghe danh Tô Mặc Mặc, nhân vật nổi tiếng ở Bắc Cảnh. Con nuôi của Mộ Nguyên soái, thân phận tôn quý, tài hoa xuất chúng, không ai bì kịp. Hơn nữa, Tô thiếu gia không chỉ có tài mà còn có dung mạo tuyệt vời.

Lão đại của thương đội từng nghe từ một người bạn rằng, khi hắn vào một quán trà nọ, vô tình bắt gặp Tô Mặc Mặc giữa đám học sinh đang tổ chức tiệc trà. Lúc ấy, mọi ánh mắt đều dồn vào Tô Mặc Mặc, người luôn là tâm điểm của sự chú ý.

Người bạn kể lại, cảm giác khi nhìn thấy thiếu niên đó thật khó tả. Cuối cùng, hắn chỉ thở dài và thốt ra mấy chữ:

“Hận không sinh làm nữ nhi.”

Lão đại của thương đội khi nghe câu nói đó đã thấy kỳ quái. Nhưng bây giờ, khi nhìn vào Tô Mặc Mặc, hắn cũng không khỏi nghĩ:

“Lão tử sao không phải là nữ nhân nhỉ? Nếu ta là nữ, chẳng cần gả cho ai khác, chỉ cần một mình Tô Mặc Mặc là đủ rồi!”

...

Dù đã gặp Tô Mặc Mặc nhiều lần, lão đại của thương đội vẫn không che giấu được cảm giác lo lắng và tim đập loạn nhịp mỗi khi nhìn thấy nàng.

Sau khi thăm dò một lúc, lão đại mới biết Tô thiếu gia đang trên đường đến Giang Nam để học tại thư viện. Nghe vậy, lòng hắn tràn đầy kính nể, quả nhiên không hổ danh là học sinh đứng đầu Bắc Cảnh, nay còn đến Giang Nam để trau dồi thêm kiến thức.

Trong lúc lúng túng, lão đại của thương đội gãi đầu, ngượng ngùng nói:

“Tô thiếu gia, đừng vội, hai ngày nữa là đến nơi rồi.”

...

Hai ngày sau, Tô Mặc Mặc đến vùng đất tú lệ Giang Nam. Mặc dù đã là mùa thu, nhưng không khí nơi đây vẫn trong lành và dễ chịu hơn hẳn so với Bắc Cảnh.

Giang Nam giàu có và đông đúc, sông ngòi nhiều, nên dù trải qua ba năm đại hạn, người dân nơi đây vẫn sống yên ổn, sạch sẽ và ngăn nắp.

Khi thương đội đến Giang Nam, nhiều người trong đoàn không thể chờ được mà chạy ngay đến các quán trà ven đường mua nước uống. Dân địa phương cũng không lấy làm lạ, thậm chí còn nhiệt tình chỉ cho họ lữ quán nghỉ ngơi.

Dưới ánh mắt lưu luyến của lão đại thương đội, Tô Mặc Mặc nhẹ nhàng chào tạm biệt, trên môi nở một nụ cười ôn hòa:

“Vương lão đại, cảm tạ ngươi đã chiếu cố ta trong thời gian qua, chúng ta có duyên sẽ gặp lại.”

Lão đại thương đội muốn dìu Tô Mặc Mặc lên, nhưng nàng đã khẽ né tránh, chỉ để tay hắn chạm nhẹ vào vạt áo xanh lơ rồi thoáng qua như làn khói.

...

Dù đến thư viện Giang Nam chỉ là cớ, nhưng Tô Mặc Mặc cũng không định bỏ qua việc học. Nàng nhanh chóng thu xếp và gửi tin đến thư viện.

Thư viện Giang Nam là nơi mà học sinh từ khắp nơi trong thiên hạ mong muốn đến. Nhưng với tài năng xuất chúng và sự đề cử, Tô Mặc Mặc dễ dàng được nhận vào học.

Vì nhiệm vụ, Tô Mặc Mặc không ở trong thư viện mà thuê một gian nhà nhỏ gần đó. Thân thể vốn yếu nhược, lại thêm tài năng nổi bật, Tô Mặc Mặc được các phu tử đặc biệt ưu ái. Hơn nữa, nàng còn là con nuôi của Mộ Hàn Khanh, cháu nuôi của Trấn Quốc công, nên việc được đãi ngộ đặc biệt cũng là điều đương nhiên.

Sau khi viết cẩm tú văn chương, các phu tử càng thêm yêu thích nàng.

Vừa hay sắp đến Tết Trung Thu, Tô Mặc Mặc được nghỉ một ngày trước khi bắt đầu học tập. Trở về nhà, nàng thấy ven đường đã có nhiều người bày bán hoa đăng.

Dừng bước, nàng chọn một quầy hàng và chỉ vào chiếc đèn cá vàng hỏi:

“Xin hỏi, chiếc đèn này bao nhiêu tiền?”

Người bán hàng thấy khách liền nhiệt tình đáp:

“Hai mươi văn, thiếu gia. Tết Trung Thu thả hoa đăng là điều may mắn mà!”

Quán chủ ngẩng đầu lên, trên mặt nở một nụ cười ân cần, nhưng giây tiếp theo, khi nhìn thấy khuôn mặt thiếu niên trước mặt, nụ cười đó chợt cứng lại.

Lúc này đang là hoàng hôn, ánh ráng đỏ cam trên bầu trời chiếu xuống, làm gương mặt như ngọc của thiếu niên trước mặt càng thêm rạng rỡ, như một viên ngọc quý ấm áp, lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Thật hiếm có, giống như một kỳ quan độc lập giữa thế gian.

Dù đã sống ở Giang Nam nhiều năm, tự cho rằng đã có chút hiểu biết, nhưng giờ đây quán chủ lại lặng người, không thể thốt lên lời nào.

Mãi đến khi thiếu niên đưa cho hắn hai mươi văn tiền, hắn mới bừng tỉnh. Thấy thiếu niên chuẩn bị rời đi, quán chủ vội vàng gọi:

“Thiếu gia, xin dừng bước!”

Giữa đám người ồn ào, Tô Mặc Mặc dừng chân, quay đầu lại nhìn về phía quán chủ, ánh mắt lấp lánh, khóe môi hiện một tia cười ôn hòa.

“Ừm?”

Quán chủ không dám nhìn thẳng, cúi đầu vội vã nói:

“Thiếu gia, ta thấy khí chất của ngài không giống người thường, khẩu âm có vẻ từ nơi khác đến. Ngài biết đấy, thời buổi này, nam tử muốn thành gia cũng không dễ. Ta có thể giới thiệu cho ngài một nơi.”

... Thành gia?