Quyển 1- chương 34: Phát sóng trực tiếp toàn cầu

Xe đột ngột dừng lại, cơ thể Tô Việt cũng nghiêng về phía trước theo quán tính.

Ngay lập tức, anh thoát ra khỏi dòng suy nghĩ.

Cửa sổ xe hạ xuống, luồng gió lạnh lùa vào.

Tô Việt lúc này mới nhận ra rằng, những gì vừa xảy ra chỉ là ảo tưởng của anh.

“Xin lỗi, tiểu thư, thiếu gia. Vừa rồi có người vượt đèn đỏ.”

Giọng tài xế từ phía trước vang lên, mang theo chút xin lỗi.

“Không sao đâu, chú Lý.”

Tô Mặc Mặc nhẹ nhàng đáp.

Cô che trán lại, giọng nói có chút rầu rĩ.

Tô Việt nhanh chóng lấy lại tinh thần, vội vàng tiến đến gần, cẩn thận kéo tay Tô Mặc Mặc ra.

Cảm giác từ lòng bàn tay của cô cũng không khiến Tô Việt mất tập trung, anh chỉ cảm thấy đau lòng khi nhìn thấy vết đỏ trên trán cô.

Do làn da trắng nõn, vết đỏ hiện lên rõ ràng, trông có phần dữ tợn.

“Thật xin lỗi, Mặc Mặc, anh không nên tranh chấp với em.”

Tô Việt nghiêm túc nhận lỗi, rồi quay sang nói với chú Lý:

“Đưa em ấy đến bệnh viện.”

Tô Mặc Mặc vội vàng xua tay,

“Không cần đâu, chỉ trông đáng sợ thôi, chứ giờ em không thấy đau gì cả!”

Tô Mặc Mặc thầm trách mình bất cẩn.

Vừa rồi, vì mải trêu chọc anh trai, cô đã quên giữ vững tư thế.

Thế giới này quá yên bình, khiến cô có phần buông lỏng.

Ánh mắt kiên định của Tô Mặc Mặc khiến Tô Việt thở phào, lúc này anh không còn những suy nghĩ viển vông, mà chỉ tập trung vào việc lấy hộp y tế trên xe, lấy cồn và nhẹ nhàng bôi lên vết đỏ cho cô.

Tô Việt từ nhỏ đã sống tự lập, nên động tác cũng khá thành thạo.

Nhưng khi đối diện với người mình yêu thương, là cô gái đã sống trong sự bảo bọc suốt 20 năm như Tô Mặc Mặc, anh cẩn thận hơn bao giờ hết.

Ban đầu, anh chưa nhận ra điều gì, nhưng khi sắp hoàn thành việc xử lý vết thương, Tô Việt đột nhiên dừng lại.

Ban đầu xuất phát từ lo lắng, nhưng không biết từ lúc nào, hai người đã ở rất gần nhau.

Tô Việt lúc này mới nhận ra, chỉ cần anh cúi đầu, sẽ nhìn thấy cô gái ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Giống như toàn bộ thiếu nữ này, đều nằm trong tầm tay của anh.

Sự tưởng tượng quá đẹp đẽ khiến Tô Việt không khỏi chìm đắm trong đó.

Lông mi của cô cũng màu vàng.

Tô Việt nghe nói, mẹ của Tô Mặc Mặc không phải người trong nước.

Dưới hàng lông mi dày, là chiếc mũi nhỏ xinh.

Và rồi, là đôi môi hồng hào.

Đôi môi ấy khiến anh không thể rời mắt.

Có lẽ vì thấy Tô Việt lâu không hành động, lông mi của cô gái khẽ rung động.

Ánh mắt Tô Việt thâm trầm nhìn xuống cô.

Làm sao có người hoàn mỹ như thế này?

Cô như kiệt tác hoàn hảo nhất của thần linh, không có một điểm nào không tinh tế, khiến anh không thể rời mắt dù chỉ một giây.

Anh đã sống một cuộc sống cô đơn suốt 27 năm, có lẽ đó là để tích lũy, để gặp được cô.

Tô Việt nghĩ, nếu thiếu nữ không phải là kiệt tác của thần linh, thì chính cô ấy là một vị thần.

Mọi người đều bị vị thần này khuynh đảo.

Trên ghế lái, chú Lý vô tình nhìn vào gương chiếu hậu, bất giác sửng sốt.

Từ góc nhìn của ông, người đàn ông cúi người xuống, đưa lưng về phía ông, che kín toàn bộ cô gái, không để lộ chút gì.

Lý thúc không biết liệu họ có thực sự đang hôn nhau như ông nghĩ hay không.

Nhưng từ dáng vẻ của người đàn ông, ông có thể cảm nhận được một sự chiếm hữu mãnh liệt.

Chú Lý tay nắm vô lăng khẽ rung động vài phần.

Họ là anh em mà…

Có nên báo cho lão gia không đây?

Nhưng ngay sau đó, chú Lý lại nghĩ đến, hai người họ không cùng một hộ khẩu, cũng không có quan hệ huyết thống.

Huống chi, ông đã nhìn hai người lớn lên, nên biết Tô Việt yêu quý cô em gái này đến mức nào.

Nếu tiểu thư thực sự chọn kết hôn với thiếu gia, thì hai người có thể mãi mãi sống ở Tô gia.

Lão gia cũng không cần phải chia lìa với hai đứa trẻ. Và tiểu thư, cô ấy sẽ được cha và anh trai che chở, sống một cuộc đời vô lo vô nghĩ.

Nghĩ đến đây, chú Lý đột nhiên cảm thấy, có lẽ đây lại là một chuyện tốt.



Tô Mặc Mặc vô tình để điện thoại di động bên cạnh mình, và lúc này, hình nhân nhỏ trong màn hình đã thấy hết mọi chuyện.

Cậu thấy cô gái chạm vào người đàn ông.

Cậu thấy người đàn ông chăm sóc vết thương cho cô.

Cậu thấy người đàn ông lặng lẽ nhìn cô.

Cauo càng thấy cô gái khẽ siết chặt lòng bàn tay.

―― cô ấy vẫn tỉnh táo.

Cô ấy rất rõ ràng về mọi thứ đang diễn ra.

Là trí tuệ nhân tạo, hình nhân nhỏ bình tĩnh đưa ra kết luận.

Tô Mặc Mặc ngầm chấp nhận chuyện này.

Dù cô ấy làm vậy vì xấu hổ, thẹn thùng, hay cảm thấy mới lạ, thú vị.

Nhưng tóm lại, hành vi của thiếu nữ cho thấy cô đồng ý với chuyện này, đồng ý với sự thân mật giữa cô và Tô Việt.

Nhớ lại những tiểu thuyết trên mạng mà cậu đã học được, như 《 Bá đạo anh trai yêu tôi 》《 Người anh nuôi: Em không cần làm em gái của anh! 》《 Cưng chiều em gái nuôi: Em là của anh 》

Những tình tiết tình cảm đó lướt nhanh qua đầu cậu

Và chúng hoàn toàn trùng khớp với những gì đang diễn ra trước mắt.

Đầu tiên là nảy sinh tình cảm, sau đó là những hành động mờ ám, tiếp theo là chọc thủng tấm màn, rồi đến giai đoạn đuổi bắt, cô ấy trốn, anh ấy truy đuổi.

Cuối cùng, tất cả sẽ dẫn đến một kết thúc hạnh phúc, không có rào cản huyết thống.