Chương 22

- Đừng căng thẳng, hãy tin tưởng vào tay nghề của em đi.

Đường Ngọc Phỉ một tay vừa cầm chiếc kéo sắc bén, một tay vừa vỗ nhẹ lên vai trấn an chàng thiếu niên, ánh mắt tràn đầy ý cười.

Thiếu niên thon gầy ngồi ngay ngắn trước mặt khẽ thở dài, lại bất đắc dĩ dung túng nói.

- Lần này anh để cho em làm loạn, nếu cắt xấu quá, thì anh sẽ không buông tha cho em đâu.

Đường Ngọc Phỉ gật gật đầu, cẩn thận vẽ lên mái tóc mềm mại của người thanh niên một lúc, nghĩ xem rằng mình nên xuống tay như thế nào.

Mái tóc của Giang Yển đã dài tới nỗi không thể xử lý, cô đã năn nỉ nhân viên ở đây để cô cắt tóc cho hắn, như vậy thì Giang Yển mới thoải mái được một chút.

Mái tóc vốn dĩ đen mượt đã trở nên khô xơ và rối bời, rụng vô cùng nhiều, từ từ suy nhược hệt như chủ nhân của nó vậy. Sắc mặt thiếu niên ngày càng tái nhợt, ngũ quan càng trở nên hốc hác, hốc mắt hơi trũng sâu, dưới mắt hiện lên một sắc xanh tím nhạt, ngay cả đôi môi cũng nứt nẻ mà dần dần trắng bệch. Sau cổ gồ lên vô cùng rõ ràng, như thể chỉ một cơn gió thoảng thôi cũng đủ để bay được hắn.

Ai có thể ngờ rằng trong quãng thời gian ngắn ngủi như vậy, chàng thiếu niên mi thanh mục tú ngày xưa đã bị tàn phá thành dáng vẻ thế này.

Đường Ngọc Phỉ ngẩng đầu dụi dụi đôi mắt đang đau đớn, cố gắng nén nước mắt trở về, sau đó cô giơ kéo cắt xoẹt một tiếng, một dúm tóc theo nhau đen rơi xuống đất.

Giang Yển vẫn yên tĩnh ngồi không nhúc nhích, dùng hai tay giữ chặt lấy đầu của mình.

Hắn bây giờ rất ngoan ngoãn, hiền lành, hoàn toàn không giống với dáng vẻ phóng đầy gai nhọn như lúc trước, chỉ là càng trở nên trầm mặc ít lời.

Trong căn phòng vô cùng im ắng, chỉ nghe thấy tiếng kéo cắt không ngừng. Đường Ngọc Phỉ dùng một con dao gọt nhẵn đường viền, thật lâu sau mới buông kéo xuống, cầm gương lên trước mặt Giang Yển.

- Được rồi, anh nhìn đi.

Khóe môi cô giương lên đắc ý, hiển nhiên rất vừa lòng với tác phẩm của mình.

Đầu của thiếu niên trong gương chỉ còn một tấc, mặt mày đã từng bị che giấu hoàn toàn được lộ ra, tràn ngập sự mỏi mệt nồng đậm.

- Thật xấu.

Giang Yển nhíu mày, hiển nhiên là vẻ mặt ghét bỏ, giơ tay vuốt lêи đỉиɦ đầu không được bằng phẳng, liếc xéo Đường Ngọc Phỉ một cái.

- Đây là lời thề son sắt tay nghề đảm bảo của em sao?

Đường Ngọc Phỉ dựa gần mà sờ vào, sau đó có chút xấu hổ mà nói.

- Chỗ này cứng quá, em đã tận lực lắm rồi đó.

Giang Yển cong cong khóe môi, quay đầu không chút khách khí nói.

- Đường Ngọc Phỉ, kiểu tóc này chắc hẳn sẽ thành cơn ác mộng của anh mất.

- Cắt thì cũng đã cắt rồi, anh còn muốn thế nào chứ!

Đường Ngọc Phỉ có chút giận dỗi đập cây kéo xuống bàn, ngước lên trừng mắt nhìn hắn, cặp mắt có chút u oán.

- Cùng lắm thì anh cắt cho em một lần đi, vậy là hai chúng ta huề nhau rồi.

- Đây là do em nói nha.

Giang Yển rất biết nghe lời mà đứng lên, ấn Đường Ngọc Phỉ còn chưa kịp phản ứng xuống ghế, giọng điệu có chút uy hϊếp.

- Một lời đã nói, lát nữa đừng có mà khóc lóc đổi ý.

Còn dùng cách khích bác này để làm cô kích động sao! Phải nói rằng Đường Ngọc Phỉ vừa ăn miếng lừa này, cô liền lập tức nhịn cơn lửa giận xuống, lớn mật đem đầu của mình giao cho hắn.

Chẳng phải chỉ là cắt tóc thôi sao, cô sẽ không để bụng.

Dù sao, chỉ cần Giang Yển vui vẻ, thì hắn muốn cạo trọc cô cũng không sao.

Giang Yển cầm lấy kéo, dùng một tay nới lỏng dây buộc sau đầu cô, ngón tay chậm rãi vuốt lên mái tóc của Đường Ngọc Phỉ, như thể sợ sẽ làm cô đau, nên hắn chỉ nhẹ nhàng giữ lấy.

Mái tóc của Đường Ngọc Phỉ đã dài tới eo rồi, quấn lấy trên tay như tơ mịn, thoang thoảng mùi dầu gội, y xì đúc như của hắn.

Đưa mái tóc cô đến bên môi, Giang Yển lưu luyến mà cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên, trong mắt toàn là ôn nhu nồng đậm.

Hắn miễn cưỡng cắt đi mái tóc dài của cô, để cô ở bên cạnh mình thôi, cũng đủ khiến cho hắn cảm thấy áy náy tới nhường nào, Đường Ngọc Phỉ của hắn sẽ mãi mãi đầy sức sống và tươi đẹp như vậy.

Đợi nửa ngày cũng chưa nghe thấy tiếng kéo cắt, Đường Ngọc Phỉ có chút bối rối, rồi trên đỉnh đầu lại phát ra giọng nói của Giang Yển. Hắn nhìn ra bầu trời xanh cao xa bên ngoài cửa sổ, có chút hoài niệm mà nói.

- Đường Ngọc Phỉ, em mang anh ra ngoài một chút được không?

Chỉ là một ngày trời nắng bình thường thôi, tuy nhiên, đối với Giang Yển hiện giờ, ánh mặt trời vẫn còn quá chói gắt, hắn thực sự không nên đi ra ngoài lúc này. Nhưng khi Đường Ngọc Phỉ nghe thấy lời khẩn cầu đầy mong đợi của hắn, trong lòng vẫn không thể cứng rắn mà nói lời từ chối.

Tính ra, Giang Yển đã không được rời khỏi tòa nhà lạnh lẽo này hơn một tháng rồi.

Đây là nơi hắn vốn dĩ sợ hãi nhất, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể chết lặng đối mặt.

- Được.

Sau khi im lặng một lúc lâu, Đường Ngọc Phỉ cuối cùng cũng đồng ý.

Đội một chiếc mũ che nắng to lên đầu hắn, Đường Ngọc Phỉ chậm rãi đẩy hắn ra ngoài, bước lên ánh nắng, dẫm lên bãi cỏ.

Dáng vẻ của Giang Yển có chút buồn cười, thu hút ánh mắt tò mò tìm kiếm của những bệnh nhân khác. Nhưng hắn không chút nào để ý, mà chỉ ngẩng đầu híp mắt nhìn lại, vành nón phủ bóng lên gương mặt tái nhợt của hắn.

Đường Ngọc Phỉ từ từ đưa hắn đi ngắm cảnh, ngẩn ngơ tới xuất thần, hai người vẫn chưa nói chuyện.

Xe lăn bỗng nhiên rung chuyển mạnh, Đường Ngọc Phỉ nhanh chóng cúi đầu, phát hiện có hai đứa trẻ đang chơi đùa đυ.ng phải chân của Giang Yển.

Cô không phải người hay cáu giận với con nít, nhưng trong giây phút ấy cô lại không khỏi nổi đùng lên, nhíu mày quát lớn nói.

- Sao lại không nhìn đường như vậy!

Vạn nhất đâm hắn bị thương thì làm sao bây giờ?

- Em xin lỗi anh.

Gương mặt của đứa trẻ đỏ lên, dường như là bị giọng điệu nghiêm khắc của Đường Ngọc Phỉ dọa sợ, hai đứa níu góc áo của người trước mặt, vẻ mặt đầy bất an.

Không ngờ rằng Đường Ngọc Phỉ sẽ có phản ứng như vậy, Giang Yển nhẹ nhàng cười.

- Đường Ngọc Phỉ, sao em lại cáu kỉnh như vậy chứ, dọa mấy đứa nó rồi.

Dứt lời, hắn có chút do dự mà nâng tay lên, lộ ra cổ tay gầy gò dưới lớp áo bệnh viện, động tác cứng đờ vỗ vỗ lên đầy hai đứa trẻ.

Nhưng trong nháy mắt hắn muốn thu tay, đứa trẻ ấy lại cầm lấy tay hắn rồi lật lại, lộ ra vài vết sẹo dữ tợn. Dưới ánh mặt trời trông xấu xí tới chói mắt, khiến người ta hãi hùng khϊếp vía.

- Anh, cái này em tặng cho anh.

Đôi mắt to của đứa trẻ đầy vẻ thương tiếc, đặt một đóa hoa bách hợp vào bàn tay Giang Yển, động tác nhẹ nhàng không thôi, nhưng giọng điệu lại cực kỳ nghiêm túc.

Giang Yển hơi sửng sốt.

- Em vì bị bệnh nên mới bị đưa đến đây, vậy anh cũng bị bệnh giống em sao? Mẹ em đã nói, đến khi sức khỏe của em tốt lên mới được trở về nhà, nếu tới lúc trở về mà mẹ anh thấy anh bị thương, chắc chắn sẽ vô cùng đau lòng.

Đường Ngọc Phỉ cắn chặt môi dưới, quay đầu đi chỗ khác không đành lòng nhìn khung cảnh này, liều mạng kìm nén nước mắt của bản thân.

Lúc Giang Yển chỉ mới mười ba tuổi, mẹ hắn đã dùng cách tàn khốc mà rời đi, nào có người sẽ chờ đợi hắn ở bên ngoài nữa, cả đời này hắn sẽ không bao giờ thoát khỏi nơi này đâu.

Nếu cô cũng đột ngột rời đi, thì Giang Yển sẽ một mình cô độc sống ở nơi này như thế nào?

Trái tim bắt đầu đau đớn dữ dội, hô hấp của Đường Ngọc Phỉ có chút dồn dập, bàn tay nắm chặt chiếc xe lăn tới nỗi hiện ra một màu xanh trắng, cô cảm thấy việc mang Giang Yển ra ngoài đây là một chuyện vô cùng sai lầm.

Sợ Giang Yển sẽ vì điều này mà khổ sở, Đường Ngọc Phỉ muốn nói gì đó, nhưng lại nghe thấy Giang Yển giọng điệu dịu dàng nói một tiếng cảm ơn.

Hai đứa trẻ vui sướиɠ cầm tay nhau rời đi, Giang Yển rũ mắt nhẹ nhàng vuốt ve hoa bách hợp trong tay, rồi bỗng nhiên kêu.

- Đường Ngọc Phỉ.

- Em ở đây.

Đường Ngọc Phỉ đi đến trước mặt hắn rồi ngồi xổm xuống, khẽ nâng gương mặt trắng nõn đơn thuần lên nhìn hắn.

- Đã lâu như vậy rồi, đóa hoa bách hợp ở nhà đã bị héo úa chưa?

Đôi mắt của Giang Yển có chút đờ đẫn, dù như thể là đang hỏi cô, nhưng trong miệng lại lẩm bẩm nói nhỏ, động tác trên tay cũng không hề ngừng lại.

- Đường Ngọc Phỉ, chúng ta đã lâu chưa được về nhà.

Hắn nhẹ nhàng hỏi, quay đầu lại có chút hoang mang nhìn cô, giọng điệu mang theo một chút oán trách.

Biết cảm xúc của hắn đã dần trở nên tiêu cực, Đường Ngọc Phỉ không dám để hắn ở bên ngoài nữa, một bên vừa trả lời câu hỏi của hắn, một bên vừa khẩn trương đẩy hắn vào phòng bệnh.

=.=

Giang Yển hiển nhiên có chút kháng cự, nhìn thời tiết xinh đẹp bên ngoài cửa sổ, hắn bất mãn nhìn cô, như là một đứa trẻ đang cáu kỉnh, nhưng rồi cũng không nói gì cả.

Đường Ngọc Phỉ đành phải dỗ hắn, để hắn ngoan ngoãn nằm xuống giường, thay hắn đắp chăn đàng hoàng.

- Giang Yển, ngoan ngoãn ngủ một giấc, đừng nghĩ linh tinh.

Đường Ngọc Phỉ ôn nhu nói, nhìn đôi mắt mỏi mệt của Giang Yển, trái tim như bị khoét sâu một lỗ.

Giang Yển kéo tay Đường Ngọc Phỉ lại, siết vô cùng chặt, giọng nói mang theo tiếng nức nở.

- Đường Ngọc Phỉ, tại sao chúng ta không trở về nhà, anh không muốn ở chỗ này nữa đâu, em có thể đưa anh trở về nhà được không?

Lúc này Giang Yển quả thực đã vô cùng cáu kỉnh, bất lực cực kỳ, gắt gao lôi kéo nàng không chịu buông tay, sợ Đường Ngọc Phỉ sẽ bất chợt rời đi.

Trên gương mặt tái nhợt của hắn tràn đầy kinh hoảng, giống hệt như mấy năm trước, trở thành đứa trẻ nhìn thấy người mẹ ra đi, mong manh tới nỗi khiến người ta không đành lòng.

Đường Ngọc Phỉ mấp máy môi, một câu cũng không nói nên lời.

Căn nhà kia đã bị Giang Hạo trao bán, không còn hoa bách hợp ở đó, nhà hắn cũng đã mất rồi.

Hiện giờ hắn bị giấu trong nơi bệnh viện tâm thần ở vùng ngoại thành, ai cũng không biết hắn tên là Giang Yển, ai cũng không biết thân phận của hắn. Mãi cho đến chết đi, hắn sẽ chỉ được bệnh viện chôn cất qua loa mà thôi.

Bản thân cô chính là người duy nhất mà hắn có thể dựa dẫm, nhưng cô cũng không thể bảo đảm rằng khi nào mình sẽ rời đi.

Đến lúc đi rồi, trên đời này sẽ không còn ai để ý tới hắn nữa.

Khung cảnh trước mặt dần trở nên mơ hồ, nước mắt của Đường Ngọc Phỉ cuối cùng vẫn không thể kìm nén được mà lăn xuống ướt đẫm áo, cố nén cổ họng nghẹn ngào, cố gắng để bản thân bình tĩnh.

- Ngoan, đến khi anh tỉnh dậy, là chúng ta được trở về nhà rồi.

- Đường Ngọc Phỉ, đừng gạt anh nữa.

Giang Yển bướng bỉnh mà nhìn cô.

- Đường Ngọc Phỉ, em ở bên cạnh anh đi, đừng đi đâu khác.

- Em sẽ không đi đâu cả, em bảo đảm với anh, tới khi anh mở mắt, người đầu tiên mà anh nhìn thấy sẽ là em.

Đường Ngọc Phỉ dùng mu bàn tay lau đi nước mắt, gian nan mà giương khóe môi lên.

Giang Yển lúc này mới yên tâm, thở dài nhẹ nhõm một hơi, khóe môi khẽ cong lên, mãn nguyện nhắm mắt lại, vẫn giữ chặt tay cô không chịu buông tay.

Đường Ngọc Phỉ tất nhiên không rút trở về, ngược lại còn gắt gao nắm chặt tay hắn, như thể chỉ có như vậy mới giúp hắn cảm nhận được sự tồn tại của bản thân, giúp hắn có thể an tâm ngủ ngon một chút.

Không biết qua bao lâu, tiếng hít thở của thiếu niên dần vững vàng, vào thời khắc Đường Ngọc Phỉ cho rằng hắn đã ngủ yên, thì bên tai lại vang lên một tiếng thì thầm gần như không thể nghe thấy.

- Đường Ngọc Phỉ, anh đã nói rằng anh thích em chưa?

Cô bỗng nhiên ngẩng đầu, thiếu niên vẫn nhắm chặt mắt như cũ, không biết hắn bây giờ có thanh tỉnh hay không.

Lại càng không biết rằng câu nói kia là trong mơ, là mê sảng, hay là ảo giác của cô nữa.