Chương 3

Tác giả: Quyết Tuyệt - Edit: Kaorurits - Beta: Etsuko

Chương 3

Lúc Tưởng Bình Tu đi rồi, Ngôn Cảnh Tắc lại lần nữa lên lầu về phòng ngủ của mình, đặt mông lên chỗ ngồi, bắt đầu nghĩ cách kiếm tiền.

Hắn có được mười chín năm ký ức của nguyên chủ lúc trước, cũng biết cốt truyện phía sau, nhưng cụ thể về sau phát sinh sự tình gì cũng có hơi không rõ ràng cho lắm - tương lai toàn bộ hắn chỉ biết đại khái thôi.

Hắn còn không nhớ rõ sự tình của chính mình trước khi xuyên qua.

Cho nên hắn hiện tại, là một học sinh phổ thông từ huyện thành nghèo khó thi đến sinh viên năm nhất, vì trước khi lên đại học không tiếp xúc quá nhiều đến máy tính, bây giờ học tập cảm thấy có chút khó khăn...

Hắn muốn kiếm tiền phải làm sao? Làm giáo viên dạy kèm tại nhà? Tìm việc làm thêm?

Mặc kệ thế nào, hắn cũng không thể dựa vào Tưởng Bình Tu nuôi được!

Ngôn Cảnh Tắc biết Tưởng Bình Tu làm việc rất vất vả, ngày mùa đông rửa xe cho người ta, tưởng tượng thôi cũng thấy khó chịu cỡ nào.

Trước đó, hắn thậm chí muốn Tưởng Bình Tu không cần đi làm. Nhưng hắn hiện giờ một xíu thu nhập cũng không có, dựa vào cái gì để Tưởng Bình Tu khỏi cần đi làm?

Hơn nữa, dựa theo ký ức, lại đến không quá một tháng, bà của Tưởng Bình Tu khi trồng trọt sẽ té gãy chân...

Ngôn Cảnh Tắc đang nghĩ tới cách kiếm tiền, Hoắc Lương cũng đã trở về phòng ngủ thấy hắn lấy quần áo cho Tưởng Bình Tu, hỏi: "Ngôn Cảnh Tắc, người lúc nãy tìm cậu là từ đâu đến vậy? Sao lại trở thành như vậy?"

Tâm tình Ngôn Cảnh Tắc vô cùng phức tạp.

Hoắc Lương theo sát lại nói: "Cậu đối với cậu ấy còn khá tốt, mời ăn cơm, còn cho cậu ta quần áo."

Ngôn Cảnh Tắc nói: "Tiền tôi đi học và sinh hoạt phí, là mượn của em ấy."

Hoắc Lương sửng sốt.

Ngôn Cảnh Tắc lại hỏi: "Hoắc Lương, cậu biết chúng ta tìm việc làm thêm thế nào không? Nhà tôi thật ra điều kiện không tốt lắm."

Nguyên chủ rõ ràng nhà rất nghèo, lòng tự trọng lại cao, không muốn cho người ta biết mình nghèo, cho nên sau khi vào đại học không có xin học bổng linh tinh không nói, tiêu tiền cũng không keo kiệt, thế nên mọi người đều cho rằng hắn xuất thân từ gia đình công nhân bình thường.

Lúc này Hoắc Lương liền hơi ngơ ra, nhưng y không nghĩ nhiều: "Tìm việc làm thêm, tức là làm giáo viên tại nhà hoặc làm công theo giờ, cậu có thể lên diễn đàn trường hoặc là online lên mấy app chuyên môn tìm thử xem."

"Cám ơn." Ngôn Cảnh Tắc nói, rồi mở di động ra nhìn.

Hoắc Lương lại hỏi: "Ngôn Cảnh Tắc, cậu thật sự muốn đi làm thêm sao? Chúng ta còn nhiều bài học, cuối tuần còn có hoạt động, cậu đi làm thêm có khi nào ảnh hưởng việc học không?"

Ngôn Cảnh Tắc nhìn về phía Hoắc Lương: "Nhưng nếu tôi không làm thêm, sẽ không có tiền ăn cơm."

Thời gian nghỉ trưa, Ngôn Cảnh Tắc vẫn luôn xem các loại thông báo tuyển dụng làm thêm, rồi đến thời gian mới cùng Hoắc Lương đi học.

Bọn họ học hệ máy tính, năm nhất chương trình học rất nhiều, còn thật buồn tẻ, cũng hơi khó khăn.

Nguyên chủ từ nhỏ trong nhà rất nghèo, hồi trước đi học trong trường có sờ qua máy tính, nhưng số lần rất ít. Nguyên nhân là vậy nên lúc hắn đi học thường thường nghe không hiểu, muốn đuổi kịp tiến độ rất khó.

Nhưng cùng lắm đầu óc hắn vẫn dùng tốt, lại ác định mục tiêu rõ ràng là dựa vào học hành thay đổi nhân sinh, bởi vậy lúc đi học cực kỳ nghiêm túc, ngược lại cũng có thể hoàn thành bài tập giáo sư giao cho.

Chỉ vậy thôi không hơn.

Nhưng thời điểm Ngôn Cảnh Tắc nghe giảng bài... Hắn đột nhiên phát hiện, giáo sư giảng về thứ gì, hắn cũng có thể nghe hiểu rất nhanh.

Thậm chí, chỉ cần giáo sư giảng qua một lần, hắn đã có thể hoàn toàn nhớ kĩ.

Lão sư giảng bài, vì tránh cho học sinh nghe không hiểu, là sẽ giảng lặp đi lặp lại, mà hắn thì không cần nghe lại.

Thật rõ ràng, là một nhân sĩ xuyên không, hắn có bàn tay vàng!

Nhưng hắn không có ký ức trước khi xuyên qua, nguyên chủ ngoại trừ đọc sách cũng không có kĩ năng khác, chỉ tính học tập mau lẹ thì bây giờ cũng không có biện pháp lập tức kiếm ra tiền, chỉ có thể trước hết tìm việc làm thêm.

Vào ban đêm, Ngôn Cảnh Tắc liền đi tìm nơi phỏng vấn việc làm thêm.

Ngôn Cảnh Tắc cả ngày hôm nay đều nghĩ về cách kiếm tiền, Tưởng Bình Tu thì đã sớm trở về tiệm rửa xe.

Tiệm rửa xe nơi Tưởng Bình Tu làm việc rất lớn, không đơn giản chỉ là rửa xe, còn tân trang cải tiến ô tô linh tinh.

Cửa hàng này bình thường là bà chủ quản lý, ngoài ra còn có bốn công nhân. Bốn công nhân này, một người sửa xe linh tinh rất có kĩ thuật, mọi người đều gọi là Trần sư phó, mỗi tháng tiền lương 8000; một người là thân thích của bà chủ, mỗi tháng tiền lương 6000; còn có một người công tác trước Tưởng Bình Tu một thời gian, cũng phụ trách rửa xe cho người ta, một tháng lương 4000; và Tưởng Bình Tu lương thấp nhất, một tháng 3000.

Theo lý, chẳng sợ tiền lương thấp, cậu ở tuổi này không có gánh nặng gia đình, trong tiệm lại bao ăn ở, vẫn là có thể sống không tồi, người kia trẻ tuổi mỗi tháng lương 4000, hắn ta không chỉ có tiền hút thuốc, thường thường còn mua cơm hộp ăn, quần áo cũng hay mua, di động thậm chí mỗi năm có thể đổi một cái.

Nhưng Tưởng Bình Tu... Bọn họ thường không thấy Tưởng Bình Tu xài tiền.

Không chỉ có vậy, Tưởng Bình Tu còn đặc biệt dễ bắt nạt.

Trừ trần sư phó bên ngoài có hai công nhân, lúc Tưởng Bình Tu vừa tới, họ đều đem việc đẩy cho tên nhóc mới từ dưới nông thôn lên làm, Tưởng Bình Tu một câu oán hận cũng không có, toàn bộ làm hết, cuối cùng lại làm cho họ thấy ngại, ngay cả hai vợ chồng ông bà chủ cũng có chút đồng tình với Tưởng Bình Tu.

Nếu không phải như vậy thì ông chủ cũng không đem vịt nướng dư gói về cho Tưởng Bình Tu ăn.

Kết quả Tưởng Bình Tu vậy mà còn không nỡ ăn.

Tưởng Bình Tu một tháng có một ngày nghỉ, trước đó cậu không dùng đến, nhận được vịt nướng liền dùng đến ngày nghỉ, nói là muốn đi gặp anh cậu, đem vịt nướng cho ca ca ăn.

Trong tiệm mọi người đều cảm thấy, đứa nhỏ này chắc đầu bị đập rồi.

Tưởng Bình Tu bình thường một phân tiền còn luyến tiếc dùng, biết được cậu muốn để dành tiền cho anh cậu sinh hoạt, cho anh cậu tích cóp học phí, nghe đến đó đều há hốc mồm.

Bọn họ nghe qua anh chị đi làm giúp đỡ em trai em gái, nhưng chưa từng thấy qua em trai làm công nuôi anh trai đi học.

Nếu thật sự có chuyện như vậy, Tưởng Bình Tu làm như thế cũng không hợp lý!

Tưởng Bình Tu một tháng kiếm 3000, 2000 đều cho ca ca cậu, dư lại một ngàn lại tích cóp lại chờ đợt sau lại đưa học phí cho ca ca...

Cậu nhóc vẫn còn chưa thành niên đâu!

Ca ca cậu ta cũng thật không có ý tốt, vậy mà lại dùng tiền của một đứa nhỏ chưa thành niên!

Ngày hôm qua ông chủ đi dự tiệc, đóng gói vài phần thức ăn về, trừ vịt nướng cho Tưởng Bình Tu thì mấy món khác coi như thêm cơm cho bữa trưa, lúc này mọi người ở tiệm rửa xe ăn cơm, vừa lúc ông bà chủ lại ra cửa, liền tụ tập lại nói chuyện phiếm.

Trần sư phó nói: "Tiểu Tưởng đứa nhỏ này... Nó cứ vậy đi tìm ca ca, không chừng lại khóc sướt mướt trở về."

"Tại sao chú!" Tiểu Trương cùng là nhân viên rửa xe như Tưởng Bình Tu, năm nay hai mươi, so với Tưởng Bình Tu hơn bốn tuổi. Ngay từ đầu lúc Tưởng Bình Tu mới đến, chê cậu nghèo lại dơ còn nhà quê thật chướng mắt, nhưng sau đó Tưởng Bình Tu lại giúp hắn làm việc, hắn đối với Tưởng Bình Tu cũng không còn ác cảm.

Đương nhiên, nếu có thể hắn vẫn sẽ đem việc của mình đẩy cho Tưởng Bình Tu.

"Mày nếu đang đi học, có một thằng em người ngợm như thế đến tìm mày sẽ vui chắc?" Trần sư phó hỏi.

Tiểu Trương không chút nghĩ ngợi liền nói: "Không vui." Đừng nói đi học đại học, chỉ là ở chỗ này làm việc, nếu có một thằng em trai như Tưởng Bình Tu tìm hắn, hắn cũng cảm thấy mất mặt.

Tưởng Bình Tu kỳ thật tướng mạo không tệ, nhưng cậu nhóc ăn mặc... Quá phèn quá xấu!

Nó còn đặc biệt đem vịt nướng sang đó... Với nó thì là bảo bối, nhưng với người ta thì không chắc." Thân thích của bà chủ, Tiểu Trương gọi là Vương ca cười nhạo nói.

Vương ca là cháu trai bà chủ, tuy rằng làm công trong tiệm, nhưng bình thường không làm việc nặng mệt mỏi gì, cũng ở trong tiệm phụ giúp việc vặt, giúp bà chủ đưa đón con, mua đồ linh tinh gì đó.

Bọn họ ba người, Trần sư phó tuy rằng thu nhập cao nhất, trên trên có mẹ già dưới có con nhỏ, trên đầu cũng không dư dả; Tiểu Trương tuy rằng một người ăn no cả nhà không đói bụng, nhưng hắn nhiều nhất mỗi tháng cũng chỉ có thể tiêu 4000, không tính là dư dả; Vương ca thì không giống vậy, hắn không chỉ có tiền lương, trong nhà còn trợ cấp, có phòng có xe, mỗi ngày trôi qua đều thoải mái nhất.

Bình thường trong tiệm bà chủ là người nấu cơm, hắn đều không thích ăn, đều về nhà ăn hoặc là kêu cơm hộp, đối với vịt nướng kia cũng cực kỳ chướng mắt.

Tiểu Trương nói: "Thằng anh kia của Tiểu Tưởng, thật là cho nó ăn canh mê hồn rồi! Vương ca, lần trước bà chủ không ở đó, không phải cho chúng ta một người 50 đồng tự mua cơm ăn sao? Tiểu Tưởng nó mua năm đồng tiền màn thầu ăn một ngày, tiền lạp xưởng còn tiếc rẻ không dám mua một cây, nói là sợ anh nó sang năm không đủ tiền học phí."

"Chứ còn sao nữa, kiểu này rõ ràng là đồ ngốc!" Vương ca bắt chéo chân, đốt một điếu thuốc.

Trần sư phó cũng đốt cho mình một điếu thuốc: "Mấy tháng nay Tiểu Tưởng đều cầm tiền đi ngân hàng chuyển khoản, nhưng cũng không thấy anh nó tới xem nó thế nào... chậc chậc."

"Tôi nói rồi, nó là quá ngốc!" Vương ca lại chõ ra kết luận.

Khi bọn họ đang nói thì thấy Tưởng Bình Tu đang vội vã chạy tới.

Trên người mặc một chiếc áo khoác dài, trên tay cầm cái bao nilon, trước kia bởi vì chịu lạnh nên mặt hồng hồng, giờ thì cả khuôn mặt càng đỏ hơn.

Thấy tất cả mọi người đều nhìn mình, cậu có hơi không được tự nhiên: "Trần... Trần sư phó, Vương ca, Trương... Trương ca."

"Tiểu Tưởng, nhóc không phải đi gặp anh nhóc sao? Sao lại đi mua quần áo mới rồi?" Tiểu Trương hỏi.

"Không... Không có mua, là ca ca em cho em đó." Tưởng Bình Tu đôi mắt sáng lấp lánh, lấy nội y giữ ấm ra ôm lấy, nói chuyện không còn lắp bắp nữa: "Ca em cho em, anh ấy sợ em lạnh, cho em."

Cốt truyện này theo như bọn họ suy đoán chẳng giống nhau gì hết! Vương ca nhịn không được hỏi: "Vịt nướng đâu? Hắn ăn rồi hả?"

"Dạ." Tưởng Bình Tu gật gật đầu, còn cảm giác dư vị, "Bọn em cùng nhau ăn, ngon thật ạ."

Vương ca: "....."

Tưởng Bình Tu lại nói: "Em... Ca của em đối với em tốt lắm, anh ấy hôm nay dắt... Mời em ăn cơm, trả lại quần áo cho em." Cậu vốn định nói hôm nay Ngôn Cảnh Tắc dắt tay cậu, nhưng nghĩ chuyện này nói cho người ta biết thì không hay, chỉ có thể đổi chuyện mà nói.

"Hắn dùng toàn là tiền của mày, mời mày ăn cơm cũng là tiền của mày thôi." Vương ca khinh thường nói.

Tưởng Bình Tu bất mãn mà nhìn Vương ca: "Ca ca em... Về sau sẽ cho em những ngày tốt đẹp."

"Vậy mà mày cũng tin." Vương ca nói.

Tưởng Bình Tu cũng quá đơn thuần!

Theo hắn biết, Tưởng Bình Tu một tháng cho ca ca cậu hai ngàn đồng.

Nhà bé trai bình thường, một tháng lấy cha mẹ 2000 sinh hoạt phí đúng là không nhiều, nhà có tiền thì cả tháng tiêu bảy tám ngàn hay cả vạn cũng không thành vấn đề.

Nhưng Tưởng Bình Tu ăn đến kém ăn, mặc đến rách nát, ca ca cậu thoải mái dễ chịu đi học một tháng còn tốn 2000, lại quá mức rồi.

Ai mà không biết đại học A ăn cơm đặc biệt tiện lợi! Ca cậu tiết kiệm một chút, mỗi tháng tiêu một ngàn, mỗi ngày cũng không phải là xuống cấp.

Nếu mà vô dụng thì cũng nên đến thăm đệ đệ, Tưởng Bình Tu đã ở chỗ này làm việc năm tháng trời, ca ca của Tưởng Bình Tu thế nào, bọn họ còn chưa gặp qua nữa.

"Ca em nhất định sẽ cho em ngày tốt lành sau này, anh... Anh ấy nói, về sau đem em và bà ngoại đưa về thành phố sống." Tưởng Bình Tu nghiêm túc nhìn Vương Ca.

Vương ca nhìn bộ dáng chắc chắn của Tưởng Bình Tu, thật hoài nghi bản thân mình có phải đoán sai không.

Ca ca kia của Tưởng Bình Tu, chẳng lẽ thật sự là người tốt?

Hết chương 3.