Chương 255

Chương 255

Tác giả: Quyết Tuyệt - Edit: Kaorurits.

Những ký ức đó đều mơ hồ, nhưng hắn biết, đó là ký ức của hắn.

Theo thời gian trôi qua, quy tắc thiên địa hoàn toàn triển khai trước mặt hắn, ký ức hắn cũng càng ngày càng rõ ràng.

Lúc này, còn có một cỗ lực lượng từ không trung rơi xuống, đáp lên người hắn, bổ khuyết bộ phận chỗ trống trên người hắn, làm hắn bỗng nhiên nhớ tới hết thảy đã từng xảy ra.

Trong đó bao gồm đủ chuyện đời trước, còn có một đời lại một đời trong luân hồi.

Ngôn Cảnh Tắc dùng tay che lại hai mắt của mình, nói không nên lời trong lòng là tư vị gì.

Hắn có tài đức gì, làm Tô Mặc Tu thích hắn đến như vậy?

Ký ức vừa về, Ngôn Cảnh Tắc đã biết vì sao thần thức mình lại tương tự thần thức Tô Mặc Tu đến vậy, dù sao lúc trước, hắn chính là đem căn nguyên linh hồn mình, phân ra một ít cho Tô Mặc Tu.

Căn nguyên linh hồn hai người đều giống nhau, thần thức có thể không giống sao?

Mà trên người Tô Mặc Tu có căn nguyên linh hồn hắn, hắn muốn dùng thần thức mình đi ngụy trang thành thần thức Tô Mặc Tu, tất nhiên dễ dàng.

Nhưng Tô Mặc Tu nhớ tới chuyện đời trước, nhưng chỉ sợ không nhớ tới những lần luân hồi trước kia, mà những chuyện đó…. Ngôn Cảnh Tắc vừa nhớ tới, đã nhịn không được chột dạ.

Đồng thời, trong lòng hắn cũng dâng lên một cỗ tức giận, đột nhiên bóc ra một quả cầu ánh sáng màu đỏ trên người.

Đủ loại chuyện đều phải nói từ lúc hắn bắt đầu sinh ra.

Trên thế giới này, có muôn vàn tiểu thế giới, mà vô số linh hồn chính là luân hồi trong các tiểu thế giới đó.

Trong quá trình luân hồi, có vài linh hồn sẽ tiêu tán, lại có một vài linh hồn sẽ xuất hiện, sinh sôi không thôi.

Thậm chí ngay cả những tiểu thế giới đó cũng sẽ có thể gặp phải chuyện ngoài ý muốn mà tiêu tán, lại sẽ có tiểu thế giới mới ra đời.

Linh hồn ra đời ở tiểu thế giới, ra đời ở luân hồi, nhưng tiểu thế giới thì khác, toàn bộ tiểu thế giới đều dựng dục từ hỗn độn.

Mà hắn là một tồn tại không giống người thường, hắn là một linh hồn duy nhất ra đời từ hỗn độn.

Thời điểm hắn mới ra đời, có được căn nguyên linh hồn, nhưng không có thân thể, cũng không có ý thức rõ ràng, cũng chỉ nhìn một đám thế giới ra đời bên cạnh, lại có thế giới tiêu tán rồi lại quay về với hỗn độn.

Hắn còn có thể xa xa nhìn thấy một tảng lớn ngân hà, đó là luân hồi.

Linh hồn từ các tiểu thế giới ra đều sẽ tiến vào luân hồi một lần nữa, tái xuất hiện ở các tiểu thế giới.

Hắn không biết cuộc sống như vậy qua bao lâu, chỉ biết một ngày nào đó, hắn đột nhiên phát hiện, đã thật lâu thật lâu không có thế giới mới xuất hiện trong hỗn độn nữa.

Cố tình, những thế giới đã sinh ra còn đang dần tiêu tán.

Hắn ẩn ẩn ý thức được cái gì đó —— hắn cần phải làm một chút chuyện, làm những thế giới sắp tiêu tán ổn định lại.

Muốn làm thế giới ổn định cũng không khó, dùng sức mạnh hỗn độn tu bổ những tiểu thế giới đó là được, mà hắn có thể sử dụng sức mạnh hỗn độn.

Tu bổ tiểu thế giới cũng không dễ dàng. Tiểu thế giới có thể thừa nhận lực lượng không lớn, còn cần phải tu bổ từ nội bộ, cho nên mỗi lần hắn đều phải áp chế sức mạnh tiến vào tiểu thế giới, rồi lại tu bổ tiểu thế giới.

Công việc này của hắn ngay từ đầu vẫn tiến triển rất thuận lợi, thẳng đến khi vào thế giới của Tô Mặc Tu.

Thế giới này có chút không giống bình thường, nó cũng không phải một tiểu thế giới đơn độc, thật ra là từ vài cái tiểu thế giới tạo thành đại thế giới, tỷ như giống Tu chân giới thế giới bọn họ, có rất nhiều thế giới nhỏ có người phàm cư trú.

Những thế giới này ẩn chứa rất nhiều năng lượng, một vài người hoặc là động thực vật có thể trở nên mạnh hơn trong thế giới như vậy, sau khi mạnh hơn sẽ phi thăng vào một thế giới khác —— Tiên giới.

Tiên giới hội tụ rất nhiều người đến từ tiểu thế giới phụ thuộc, người nơi đó đều vô cùng cường đại, dời non lấp biển không gì làm không được.

Không chỉ như thế, theo thời gian trôi qua, những người này còn càng ngày càng mạnh hơn.

Đại thế giới từ nhiều tiểu thế giới tạo thành này vô cùng mạnh, Tiên giới là lớn nhất trong đó, nhưng dù vậy, cũng không chịu nổi người quá cường đại như vậy.

Đặc biệt là, người trong đó tranh đấu không thôi, kỳ thật vẫn luôn đang phá hư Tiên giới.

Tiên giới chịu đựng không nổi.

Tiên giới xảy ra vấn đề, nó mang thêm các loại tiểu thế giới cũng sẽ xảy ra vấn đề, đến lúc đó toàn bộ đại thế giới này đều phải hỏng mất.

Đại thế giới này là thế giới ra đời sớm nhất trong toàn bộ đại thế giới, hắn cũng không muốn tiên giới này hỏng mất nên đã tiến vào Tiên giới, dự tính tu bổ lại thế giới này.

Mỗi lần hắn tiến vào thế giới cần tu bổ sẽ buộc phải bám vào trên người dân nguyên trụ* ở thế giới đó. Lần này hắn bám vào là một con tiểu phượng hoàng vì Tiên giới xảy ra vấn đề, tiên lực xói mòn mà chết trong vỏ trứng.

(*người dân nguyên bản sinh sống ở mảnh đất, thế giới đó)

Hắn từ khi ra khỏi vỏ trứng thì bắt đầu làm việc ngay.

Hắn tu bổ thế giới đều là tìm chỗ không có ai mà tiến hành, cũng không giao lưu với ai là dân nguyên trụ ở thế giới đs. Dù sao những dân nguyên trụ đó, trong mắt hắn xem ra bất quá chỉ là một đám chấm sáng nhỏ chuyển động trong tiểu thế giới mà thôi.

Khi bọn họ chết qua một lần, linh hồn thường cũng đã không giống nhau.

Suốt trong những năm tháng xa xôi, hắn đã nhìn bọn họ xuất hiện rồi tiêu tán, đã quen không để bọn họ vào mắt.

Nhưng lần này tu bổ Tiên giới yêu cầu thời gian rất dài, càng giận chính là, người Tiên giới bởi vì tiên khí loãng nên tranh đấu càng nhiều, làm hắn tu bổ lên càng thêm chậm chạp.

Hắn cũng không biết rốt cuộc là vì sao, một ngày nào đó, hắn chủ động tiếp cận người cứ luôn ngẩn người ở phụ cận hắn kia.

Hắn bắt đầu có giao lưu với người ấy.

Người ấy đại khái là do trước đây không có bằng hữu gì, nói với hắn rất nhiều, còn nấu ăn cho hắn ăn, hắn không thể tránh né mà sinh ra hảo cảm với người ấy.

Dù sao đây cũng là đối tượng đầu tiên mà hắn giao lưu.

Bọn họ giao lưu càng ngày càng nhiều, hắn vì để tiện giao lưu, thậm chí chủ động biến thành bộ dáng nhân loại, hai người còn cùng nhau đặt tên.

Hắn tên là Ngôn Cảnh Tắc, dân nguyên trụ này tên là Tô Mặc Tu.

Sau thời gian dài giao lưu, hắn còn cảm thấy, Tô Mặc Tu không giống người thường, hắn thậm chí bức thiết mà muốn vì Tô Mặc Tu làm cái gì đó.

Tỷ như, sau khi tu bổ xong thế giới này, nắm giữ quy tắc thế giới, hắn có thể làm Tô Mặc Tu biến thành người mạnh nhất.

Trước kia, Ngôn Cảnh Tắc đối với công việc tu bổ thế giới là tràn ngập nhiệt tình, dù sao hắn cũng không có việc gì để làm, nhưng sau khi quen biết Tô Mặc Tu, hắn lại lười biếng đi, chỉ muốn ở bên Tô Mặc Tu thật nhiều.

Thậm chí vào lúc Tô Mặc Tu nói muốn một đạo lữ, hắn chủ động nói hắn có thể làm đạo lữ của y.

Hắn cảm thấy, về sau hắn có thể cùng Tô Mặc Tu sống ở thế giới này, còn tu bổ thế giới khác…… Lúc có thế giới yêu cầu tu bổ, hắn rời đi một chút là được.

Ngôn Cảnh Tắc nghĩ đến rất hay, không nghĩ tới vào một lần nọ tu bổ thế giới này xong, trở nên suy yếu, thế mà lại gặp phải nguy hiểm.

Càng làm hắn hơi phản ứng không kịp là, Tô Mặc Tu vì bảo hộ hắn, thế mà suýt chút nữa mất mạng.

Sau khi hắn đi vào thế giới này chỉ giao lưu với mỗi Tô Mặc Tu, cũng không hiểu biết thế giới bên ngoài, căn bản không nghĩ tới những người đó sẽ động thủ nhanh như vậy, cũng không nghĩ tới những người đó thực lực lại mạnh như vậy, lúc này mới khiến Tô Mặc Tu thân bị trọng thương hơi thở thoi thóp, nhưng chờ hắn phản ứng lại đây, những kẻ làm Tô Mặc Tu bị thương đều đã bị hắn gϊếŧ.

Nhưng Tô Mặc Tu cũng sắp chết……

Hắn khống chế sức mạnh hỗn độn, nhưng sức mạnh kia hữu dụng với thế giới này, nhưng lại vô dụng với con người trên đó.

Đơn giản, hắn bám vào thân thể phượng hoàng này có xương thịt sống chết.

Hắn đã dùng máu đầu tim cứu Tô Mặc Tu, bản thân cũng vì thân thể tử vong thoát ly thế giới này.

Hắn vốn tính toán lập tức trở về, không nghĩ tới hắn vừa mới thoát ly khỏi thế giới này thì gặp phải phiền toái.

Bên trong hỗn độn, không biết vì sao lại ra đời một sinh mệnh khác như hắn, thứ kia còn tràn ngập ác ý với hắn, vẫn luôn công kích hắn.

Hai bên đều sinh ra trong hỗn độn, trong lúc nhất thời hắn gϊếŧ không chết được thứ này, cuối cùng chỉ đánh tan nó vài lần, làm nó trở nên suy yếu.

Giáo huấn thứ này xong, hắn liền mã bất đình đề* mà về Tiên giới.

(*ngựa không dừng vó, ý bảo đi ngay và luôn không chần chừ)

Nhưng mà, hắn đã bỏ qua thời gian trôi đi.

Hắn cảm thấy mình chỉ là ở bên ngoài đánh một trận, nhưng Tiên giới cũng đã đi qua trăm năm. Giữa trăm năm này, Tô Mặc Tu cứ như điên mà gϊếŧ người. Lúc hắn đến, Tô Mặc Tu còn đã hiến tế chính mình, phong ấn Tiên giới lại.

Tiên giới phong ấn, bản thân Tô Mặc Tu lại còn lưu lại nơi đó, mà khi đó, người Tiên giới đều muốn gϊếŧ Tô Mặc Tu……

Lúc ấy, linh hồn Tô Mặc Tu cũng sắp tiêu tán, hắn chỉ có thể mang theo Tô Mặc Tu mà đào tẩu, nhưng linh hồn sắp tiêu tán như Tô Mặc Tu vậy, sẽ tiến vào luân hồi.

Mà một khi tiến vào luân hồi, linh hồn Tô Mặc Tu sẽ hoàn toàn không tồn tại.

Hắn mang Tô Mặc Tu đi, tính toán thoát ly luân hồi, đi ra hỗn độn cùng với hắn.

Nhưng cố tình đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, gia hỏa bị hắn thu thập kia thế mà lại tới nữa!

Tình huống lúc đó hơi không xong.

Hắn trải qua liên tiếp nhiều chuyện, vốn hơi suy yếu, lại muốn che chở linh hồn yếu ớt của Tô Mặc Tu tránh bị luân hồi cuốn vào…. Gia hỏa từ hỗn độn ra tới như hắn kia, vậy mà lại ký sinh trên người hắn.

Hắn nhanh chóng quyết định đem một bộ phận căn nguyên linh hồn mình sang người Tô Mặc Tu, sau đó mang theo Tô Mặc Tu tiến vào luân hồi, đi những tiểu thế giới khác.

Có căn nguyên linh hồn đã thoát ly luân hồi không thuộc về tiểu thế giới như hắn ở, Tô Mặc Tu có luân hồi như thế nào cũng sẽ không tiêu tán như những linh hồn khác, thậm chú có cơ hội dưỡng tốt linh hồn mình trong luân hồi.

Còn hắn…. Gia hỏa ký sinh trên người hắn kia mới sinh ra không bao lâu, thần chí không rõ, kỳ thật chỉ là một đoàn ác niệm, công kích hắn cũng là vì muốn cắn nuốt lực lượng của hắn.

Sau khi tiến vào luân hồi, chỉ cần hắn không bị ác niệm này đồng hóa, chung quy có thể tiêu diệt thứ này!

Thứ này bao trùm bên ngoài căn nguyên linh hồn hắn, cũng có thể chiếm cứ từng khối thân thể ở thời điểm ban đầu, nên lúc ban đầu hắn luôn biểu hiện phá lệ ích kỷ. Đồng thời, đối với Tô Mặc Tu có được căn nguyên linh hồn hắn, cũng sẽ không thích nổi.

Cho nên, ở mỗi thế giới, sau khi Tô Mặc Tu thích "hắn", "hắn" lại luôn thương tổn Tô Mặc Tu.

Nhưng chỉ sợ thứ đồ kia cũng chưa từng nghĩ đến, thế giới bọn họ xuyên qua đều là nơi hắn đã từng đi tu bổ qua.

Tiến trình thế giới sẽ không đình chỉ biến động, thời điểm hắn và Tô Mặc Tu đến đó đã cách khoảng thời gian hắn tu bổ thật lâu, nhưng những thế giới đó đều nhớ rõ hắn, trong đám thế giới đó cũng có sức mạnh mà hắn để lại.

Hắn chính là dựa vào đó một chút, ở thời điểm Tô Mặc Tu sắp chịu thương tổn, chung quy có thể tỉnh táo lại.

Không chỉ như thế, hắn còn có thể dựa vào thiện ý đến từ thế giới và lực lượng của chính mình mà có được một vài tiên đoán.

Cho nên, trong một đám thế giới trước kia, căn bản là không tồn tại nguyên chủ, nguyên chủ chính là hắn, chẳng qua linh hồn bên ngoài nhiều thêm một tầng “da”.

Mà hắn mỗi lần sau khi nhìn thấy Tô Mặc Tu thì biết đến chuyện kế tiếp muốn phát sinh.… Những ký ức đó sở dĩ mơ hồ không rõ là bởi vì đó là hắn có được tiên đoán.

May mắn, Tô Mặc Tu cũng chưa chịu phải những thương tổn đó.

Nhưng dù vậy, mỗi thế giới, lúc ban đầu, hắn đối xử với Tô Mặc Tu cũng không thể xưng là tốt.

Hơn nữa…… Tô Mặc Tu cho rằng hắn đã chết, thậm chí không tiếc ôm thi thể phượng hoàng phong ấn Tiên giới, ngọc nát đá tan, nhưng trên thực tế hắn cũng chưa chết.

Hắn đã che giấu thân phận thật sự của mình với Tô Mặc Tu.

Có khi nào Tô Mặc Tu sẽ nổi giận không?

Hết chương 255.