Nhóm dịch: Phù Du
Cây trụ chống đỡ toàn bộ hưng thịnh của tòa bảo tháp Bạch gia, cứ như vậy mà ngã xuống.
Bạch gia, phủ Thừa n Bá, tất cả mọi người đều hoảng loạn.
Thái phu nhân Thừa n Bá đã mất, trong cung không hề có chút phản ứng gì.
Như thể phần tình cảm cuối cùng của hoàng đế dành cho vị bà ngoại này, đều đã mai một khi bà ta to gan lớn mật mang đứa con ngoại thất vào cung rồi.
Thờ ơ đến mức khiến lòng người lạnh lẽo.
Đặc biệt là sau khi thái phu nhân qua đời, hoàng đế gật đầu, ra lệnh cho hai người con cháu Bạch gia đang giữ chức quan không lớn không nhỏ trong triều phải giữ đạo hiếu ba năm, cũng không có chặt đứt tình cảm, mà đã khiến cho Bạch gia cảm thấy hoảng sợ như trải qua mưa to gió lớn.
Thời trẻ, hoàng đế còn xem thái phu nhân là bà ngoại mình mà cho bà ta mặt mũi, thậm chí khi Bạch gia dám bất kính với trưởng công chúa Nguyên Hòa, hoàng đế tức giận ban chết cho phò mã, Bạch gia vẫn cứ sừng sững không ngã, cũng không bị hạch tước hoặc cả nhà bị hạch tội.
Nhưng hiện tại, sự kiên nhẫn của hoàng đế cuối cùng cũng khô kiệt, hoàng đế dùng thái độ lãnh khốc của mình đối xử với Bạch gia như vậy, đối với đứa con ngoại thất Bạch Uyển Nhi còn chán ghét hơn, khiến trên dưới Bạch gia đều kinh hoảng thất thố. Đặc biệt là phu nhân Thừa n Bá mới ăn gậy nên đổ bệnh nặng không dậy nổi, thấy tình hình trước mắt càng lúc càng tệ đi, mọi người đều nhịn không được.
“Đồ sao chổi!” Đại nãi nãi trước giờ vẫn thấy Bạch Uyển Nhi không thuận mắt liền tát ngã Bạch Uyển Nhi.
Nàng ta cũng không thích Bạch Uyển Nhi, nhưng bà bà (*) phu nhân Thừa n Bá lại yêu thương đứa cháu gái mất đi phụ thân này, luôn sủng ái Bạch Uyển Nhi lên tận trời.
(*) bà bà: mẹ chồng
Bạch Uyển Nhi thậm chí còn có thể diện hơn so với những tiểu thư đích nữ thật sự của phủ Thừa n Bá.
Nhưng hiện giờ, phủ Thừa n Bá gặp kiếp nạn như vậy, nguyên nhân là do Bạch Uyển Nhi.
Đại nãi nãi Bạch gia biết được nhiều chuyện hơn, tất nhiên nhớ rõ ngày đó là Bạch Uyển Nhi khóc lóc năn nỉ phu nhân Thừa n Bá, nói là thân phận mình ti tiện, muốn vào cung để có thể có được thân phận xứng đôi với Yến Vương Dung Dự, bởi vậy nhất định phải vào cung.
Phu nhân Thừa n Bá đau lòng nàng ta, bởi vậy mới đưa nàng ta theo, đại nãi nãi Bạch gia thấy không ổn nên có khuyên hai câu, nói rằng chỉ sợ mẹ con trưởng công chúa Nguyên Hòa làm khó dễ, nhưng Bạch Uyển Nhi nhu nhược nói một câu, đã khiến nàng ta phải câm miệng.
Thiếu nữ hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn nàng ta, khóc lóc nói: “Đại bá nương không cần lo lắng, Uyển Nhi chỉ vì Yến Vương điện hạ mới vào cung, không dám đoạt lấy hào quang của trưởng tỷ.”
Nếu nàng ta lại ngăn cản, chính là có tư tâm, không muốn Bạch Uyển Nhi và Yến Vương ở bên nhau, không muốn Bạch Uyển Nhi được coi trọng hơn nữ nhi của mình.
Bút sa thì gà chết, Bạch Uyển Nhi vào cung, vì thế mới gặp phải tai họa lớn đến vậy.
Đại nãi nãi Bạch gia hối hận đến xanh ruột.
Nàng hung tợn nhìn thiếu nữ mặc áo tang, cả người mặc đồ tang trắng như tuyết lại nhu nhược như một bông hoa bách hợp, mỹ lệ động lòng người, vòng eo mềm mại của nàng ta dưới lớp áo tang, phảng phất như muốn chảy thành nước. Nhưng mà giờ phút này, Bạch Uyển Nhi đang nghênh đón một cái bạt tai lên mặt, vốn chính là một tuyệt sắc giai nhân nhu nhược không xương, vậy mà giờ lại bị tát đến mức quay tại chỗ hai vòng, lảo đảo đâm vào lòng ngực ấm áp của Dung Dự.
Nàng ta cảm giác được những trưởng bối Bạch gia luôn yêu thương mình giờ đây đều cảm thấy chán ghét và thù hận mình, lập tức ôm mặt òa khóc.
“Các người đang làm gì vậy? Uyển Nhi cũng không phải cố ý.” Khuôn mặt anh tuấn của Dung Dự vô cùng tiều tụy.
Thái phu nhân vừa chết, Bạch gia đã lập tức xâu xé Bạch Uyển Nhi.
Hắn ở bên cạnh Bạch Uyển Nhi mấy ngày nay, sắc mặt cũng vô cùng mệt mỏi.
Hắn không hiểu nổi, vì sao chuyện lại tới nước này.
Hoàng đế giáng tước, là đang cố ý bức tử thái phu nhân sao?
Nghe thiếu nữ trong lòng ngực suy nhược bất lực thấp giọng khóc thút thít, Dung Dự chỉ cảm thấy trong nội tâm rất khó chịu, cảm giác trong lòng rất khó hiểu……
Nếu Bạch Uyển Nhi không đẩy Bạch Hi xuống nước, có phải mọi chuyện đều sẽ không xảy ra hay không?
Xét cho cùng thì, vẫn là…… là Bạch Uyển Nhi sai.
Từ đáy lòng vô tình nghĩ tới điều này, thân thể Dung Dự nhất thời cứng đờ.
Nhưng hắn vẫn luôn thích thiếu nữ mềm mại thiện lương đã mất phụ mẫu, vất vả trưởng thành ở Bạch gia này. Hiện giờ Bạch Uyển Nhi chỉ còn mỗi hắn, nếu Dung Dự còn không quan tâm đến nàng, vậy Bạch Uyển Nhi chỉ sợ là chỉ còn mỗi con đường chết. Thân thế nàng đáng thương như vậy, thậm chí… thậm chí còn không có một trưởng bối thật lòng yêu thương nàng. Nếu đổi lại là Bạch Hi, giờ phút này có coi hắn là điểm tựa hay không? Bạch Hi có được quá nhiều, mà Bạch Uyển Nhi lại có quá ít, nàng chỉ có Dung Dự.
Nhưng Bạch Hi thì không như thế.
Trong lòng bất giác nhớ tới hình ảnh Bạch Hi đầu dựa vào đầu giường nhìn mình, ngậm nước mắt cố gắng mỉm cười, Dung Dự theo bản năng cúi đầu, thấy một giọt nước mắt của Bạch Uyển Nhi dừng trên vạt áo mình.
Từng giọt nước mắt, rơi đến mức Dung Dự tan nát cõi lòng.
Nhưng đáy lòng hắn lại có một hình bóng kiều diễm cố gắng không rơi lệ lướt qua.
Ánh mắt Dung Dự hoảng hốt một chút.
Bạch Uyển Nhi vội vàng nắm lấy vạt áo hắn.
“Điện hạ.” Nàng ta bi ai gọi một tiếng.
Nàng ta khóc rất giỏi, hai mắt lúc nào cũng mông lung đẫm lệ, luôn khiến nam tử mềm lòng vì mình.
Dung Dự theo bản năng mà ôm lấy nàng ta, giương mắt mệt mỏi nhìn những người của phủ Thừa n Bá, cái gì cũng không nói, nhưng lại như thể gạt Bạch Uyển Nhi ra khỏi phủ Thừa n Bá. Hắn do dự một chút, nghĩ đến chuyện hiện tại nàng ta không nơi nương tựa, hắn quyết định đưa thiếu nữ này vào phủ Yến Vương, để nàng ở trong một tiểu viện thanh u hoa mỹ nhất, hắn đỡ lấy bả vai nhu nhược của Bạch Uyển Nhi, thấp giọng nói: “Nàng hãy đến phủ của bổn vương nghỉ ngơi, những chuyện ngoài này, bổn vương làm chủ cho nàng.” Hắn muốn quay đầu lại giải thích với Bạch gia, Bạch Uyển Nhi không phải là sao chổi.
Hốc mắt Bạch Uyển Nhi đỏ lên, ngửa đầu, si ngốc mà nhìn vị hoàng tử mười phần ôn nhu anh tuấn của mình.
“Điện hạ.” Nàng ta ngậm nước mắt dựa sát vào lòng ngực Dung Dự, giọng nói nhu nhu nhược nhược, mang theo vài phần nghẹn ngào, nhẹ giọng nói: “Uyển Nhi hiện giờ, chỉ có ngài.”
Nàng ta nắm chặt vạt áo Dung Dự, hai mắt đẫm lệ mông lung lập tức hiện lên một chút lưu quang, càng thêm đáng thương mà nói: “Nhưng mà… nhưng mà Uyển Nhi vô tội. Lão thái thái mất, là do bệ hạ nghiêm khắc. Bệ hạ vì sao lại giận dữ như vậy? Hay là vì… vì A Hi muội muội.”
Nàng ta dừng một chút, cảm giác được hô hấp Dung Dự cứng lại, thanh âm lại càng mềm mại hơn, nhẹ nhàng nói: “Uyển Nhi tự biết thân phận hèn mọn, không dám ngang hàng với A Hi muội muội. Nhiều năm như vậy, vẫn luôn không dám tới trước mặt A Hi muội muội, chính là sợ xảy ra chuyện như hôm nay. Hiện giờ lão thái thái mất, A Hi muội muội……”
Nàng ta còn chưa nói hết câu.
Nhưng Dung Dự lại cảm thấy mình đã hiểu.
Vì Bạch Hi bức bách, bởi vậy thái phu nhân mới chết.
Hắn hoảng hốt chớp mắt.
“Muội ấy sẽ không làm như vậy.”
Nàng ấy thật ra vẫn luôn suy nghĩ cho hắn, vẫn luôn nghe lời hắn.
“Muội ấy không xấu xa như nàng tưởng đâu. Nếu không chấp nhận nàng, thì hôm thánh thọ của phụ hoàng là thời điểm tốt nhất để ra tay với nàng, nhưng muội ấy lại cầu tình cho nàng. Phu nhân Thừa n Bá bị nhận trượng chịu phạt, là chuyện muội ấy không nghĩ tới. Nếu không phải vì muội ấy rơi xuống nước đổ bệnh, cũng sẽ đến cầu tình cho phu nhân Thừa n Bá thôi.” Dung Dự không ngờ bản thân mình lại nói ra những lời như vậy, nhưng lại không ngừng nghĩ đến khuôn mặt tái nhợt vẫn quật cường không rơi lệ kia của Bạch Hi.
Mặt Bạch Uyển Nhi lập tức trắng bệch, nhưng khóe mắt nàng ta nhanh chóng rơi ra vài giọt nước mắt, nghẹn ngào nói: “Là do muội nghĩ quá nhiều rồi, điện hạ đừng để ý.”
“Sao có thể chứ.” Dung Dự vuốt mái tóc dài của Bạch Uyển Nhi.
“Nếu A Hi muội muội ôn nhu thiện lương như vậy, vậy điện hạ hãy vào cung nhờ muội ấy cầu tình, cầu bệ hạ tha thứ cho muội, tha thứ cho Bạch gia có được không?” Bạch Uyển Nhi ngửa đầu thương tâm nói: “Chỉ cần bệ hạ tha thứ cho Bạch gia, mọi người sẽ tiếp nhận muội một lần nữa. Điện hạ, A Hi muội muội thiện lương tốt đẹp như vậy, nhất định sẽ vì Bạch gia mà cầu tình, có phải không?” Thân thể mềm mại của nàng ta dựa vào Dung Dự, đôi môi run rẩy hôn lên khóe miệng Dung Dự, mang theo một hương thơm nhàn nhạt, là hương thơm mê hoặc của nữ tử.
Dung Dự ôm chặt lấy thân thể thiếu nữ đáng thương kia, theo bản năng gật đầu.
“Ta cũng định đi gặp muội ấy. Không biết thân thể muội ấy thế nào rồi.”
Hắn không để ý đến sắc mặt cứng đờ của Bạch Uyển Nhi.
Từ sau buổi thánh thọ của hoàng đế, Bạch Hi luôn ở trong cung, Dung Dự vô thức lo lắng nàng vì rơi xuống nước mà nhiễm lạnh, nằm bệnh ở trên giường.
Hắn vậy mà lại chủ động lo lắng cho Bạch Hi, mà không phải là thở phào nhẹ nhõm vì trong thời gian này Bạch Hi không còn bám dính lấy mình nữa, đây là một loại tâm trạng vô cùng mới lạ.
Bởi vậy, vào lúc Dung Dự tiến cung, thấy một thiếu nữ đang ngồi nhướng mày nheo mắt trên núi giả cao cao của Ngự Hoa Viên, nàng đang liều mạng đâm kim chỉ vào khung vải, thêu một hình gì đó rất sống động, khóe miệng nhịn không được mà cong lên.
Bạch Hi không để ý.
Nàng đang đâm cây kim vào tấm vải gấm màu xanh ngọc thượng hạng, bên trên tấm vải là một con mèo trắng xinh đẹp.
Bạch Hi: “Yêu đương thật là phiền toái. Vì sao ta phải thêu hầu bao cho Dung Linh?!” Rõ ràng nguyên chủ không có kỹ năng thêu thùa đó biết không hả?
Không thể nào có chuyện Bạch Hi ra tay, trong vòng mấy ngày đã có thể luyện thành chuyên gia thêu thùa được chứ?
Hệ thống: “Nghe nói muốn yêu đương đều phải biết thêu thùa, trong cuốn《 vì sao ở cổ đại lại có nhiều mỹ nam 》 có nói đấy.”
Bạch Hi cảm thấy sách này nghe tên đã không đáng tin cậy rồi, hoài nghi mình bị lừa ngồi thêu hoa.
Bạch Hi: “Hồ ly cũng câu dẫn người khác bằng cách này à?”
Hệ thống nhẹ nhàng: “Không có đâu, bọn họ đều chỉ cần đẹp ơi là đẹp, thiên hạ đều sẽ nằm dưới chân họ.”
Nói như vậy, hồ ly chỉ cần có sắc đẹp…… Bạch Hi đột nhiên trầm xuống.
Cái thứ hệ thống rác rưởi này đang ám chỉ nàng không xinh đẹp bằng đám hồ ly kia đúng không?!
Hệ thống lập tức ẩn thân.
Khi Dung Dự đi đến gần Bạch Hi, cúi đầu nhìn thấy chiếc hầu bao đang thêu dang dở, trong lòng xuất hiện loại cảm giác kỳ diệu.
Hắn vừa muốn mở miệng, lần đầu tiên muốn hỏi một chút về sức khoẻ của Bạch Hi, thì thiếu nữ kia bỗng nhiên ngẩng đầu, sau đó đôi mắt sáng rực lên, kêu một tiếng.
“A Linh!”
Nàng không coi ai ra gì chạy lướt qua mặt hắn.
Nụ cười trên mặt Dung Dự cứng đờ, chỉ cảm thấy trái tim trong nháy mắt hẫng đi một nhịp.
Hắn quay đầu, thấy nàng nhảy từ trên núi giả xuống.
Rơi vào trong lòng ngực của một thiếu niên anh tuấn khác.