Nhóm dịch: Phù Du
Thiếu nữ yếu ớt, mặt mũi tái nhợt nỗ lực nén nước mắt.
Dung Dự đột nhiên không biết phải nói gì.
Hắn yêu cầu cái gì, nàng cũng đều đã làm.
Bảo nàng buông tha cho Bạch Uyển Nhi, nàng cũng đúng là đã buông tha nàng ấy.
Nhưng hắn lại hùng hổ chỉ trích nàng.
Chẳng sợ trong lòng ái mộ Bạch Uyển Nhi, chỉ sợ xem Bạch Hi ở bên cạnh là một sự phiền toái, nhưng Dung Dự thấy thiếu nữ nhỏ bé xoay người đã chui vào trong chăn, bả vai đơn bạc âm thầm run rẩy, lại chỉ có thể há miệng thở dốc.
Ánh mắt hắn ôn hòa vài phần, hiển nhiên đã bị Bạch Hi đả động.
“A Hi, ta chỉ là quan tâm nhiều quá nên bị loạn.” Thiếu niên anh tuấn hơi lung lay, không biết phải làm thế nào, lại nhớ lại những năm qua, Bạch Hi đuổi theo mình, còn mình lại chạy trốn, nữ hài tử ở trước mặt người ngoài thì kiêu ngạo vô cùng, thậm chí còn dám mạo phạm cả phi tần trong hậu cung lại một lòng si tình với mình.
Hắn không thích tính cách ngang ngược, kiêu ngạo tùy hứng của Bạch Hi, nhưng hắn cũng không thể không thừa nhận, Bạch Hi chắc chắn sẽ không làm những chuyện tổn hại đến mình. Hắn lại nghĩ đến hoàng đế sủng ái Bạch Hi như vậy, liền nỗ lực dịu giọng nói: “Uyển Nhi rất đáng thương. Nàng ấy sinh ra đã mất đi phụ mẫu, một mình lẻ loi bất lực lớn lên ở phủ Thừa n Công. A Hi, nàng ấy là tỷ muội của ngươi…”
“Hoàng huynh coi đệ là huynh đệ sao?” Dung Linh an tĩnh ngồi ở mép giường của Bạch Hi, đột nhiên mở miệng hỏi.
“Ngươi hỏi vậy là có ý gì?” Trong hoàng gia làm gì có tình cảm huynh đệ, Dung Dự cũng không thích những kẻ âm u, luôn dùng ánh mắt cao ngạo khinh thường để nhìn Dung Linh.
Bây giờ đối mặt với thiếu niên này, hắn thấp thoáng cảm thấy bản thân ở trước mặt Dung Linh, không là gì cả.
Nhưng rõ ràng chính hắn mới là hoàng tử được hoàng đế thích nhất.
“Hoàng huynh chưa từng coi đệ đệ khác mẹ của mình là huynh đệ, vậy lấy đâu ra mặt mũi mà ở đây yêu cầu, yêu cầu……”
“Hi Nhi.” Bạch Hi nhỏ giọng, bả vai run rẩy, nhẹ nhàng nói.
Hệ thống: "Ngài đừng có cười như vậy chứ!”
Mọi người đều tưởng nàng đang khóc, nhưng thật ra con mèo rừng này lại đang cười.
Thật là càng nghĩ kỹ càng thấy kinh khủng.
Cắn góc chăn vì bị chính kỹ thuật diễn xuất của mình cảm động, hệ thống nghe lén đối thoại ở mép giường của Bạch Hi xong cũng nhanh chóng bị kéo đen.
Hệ thống: “…… Không ngờ bổn hệ thống lại có ngày bị kéo đen.”
“Yêu cầu Hi Nhi.” Đôi mắt hẹp dài của Dung Linh hơi nâng lên, không biết vì sao trong lòng lại có cảm giác vui sướиɠ, hắn vốn không phải là người thích nói chuyện, vậy mà giờ phút này lại nhìn thẳng vào Dung Dự mà lạnh lùng nói: “Coi đứa con của ngoại thất thành tỷ muội của mình. Con của ngoại thất, đê tiện cỡ nào chứ. Hi Nhi là đích nữ của trưởng công chúa, một nữ nhi của ngoại thất mà cũng dám xưng tỷ muội với nữ nhi của trưởng công chúa, không sợ gió lớn thổi bay đầu lưỡi sao.” Hắn hừ lạnh một tiếng, thanh âm lạnh nhạt hờ hững, một đôi mắt đen nhánh hơi trầm xuống nhìn về một bên góc, hơi gợi lên một độ cong châm chọc.
“Đứa con của ngoại thất kia một bên khóc, một bên lại cười trộm. Hoàng huynh, huynh cũng chỉ xứng ở bên cạnh loại nữ nhân như thế mà thôi.”
“Ngươi!” Dung Linh không thích nói chuyện, nhưng chỉ cần nói mấy câu, đã khiến cho Dung Dự có chút bực bội.
“Sao ngươi lại có thể khắc nghiệt với một nữ tử vô tội như vậy chứ?”
“Đẩy người khác rơi xuống nước, đúng là một nữ nhân vô tội.” Dung Linh hờ hững nói.
Hắn dừng một chút, nhìn Dung Dự, trong lòng sinh ra cảm giác cực kỳ không vui.
Bạch Hi ở trong cung kiêu ngạo, lại vì Dung Dự mà khổ sở như vậy.
“Được rồi.” Bạch Hi rất chột dạ, nàng mới vừa rồi cũng cười, nhưng nàng cảm thấy mình không phải là bạch liên hoa, chỉ là một cô nương trong sáng thuần khiết vô tội, vội vàng xoay người ngăn Dung Linh lại, cúi đầu nhẹ giọng nói: “Biểu ca, muội muốn nghỉ ngơi.” Còn nhìn thấy gương mặt này của Dung Dự nữa, liền sẽ không nhịn được mà muốn OOC (*) để đánh hắn mất!
(*) OOC: Out of character, thoát vai.
Nàng mềm mại yêu kiều gối lên cánh tay Dung Linh, trong hai mắt còn mang theo nước mắt trong suốt, Dung Dự cảm thấy trong lòng tức giận, lại nhìn thấy Dung Linh cúi đầu sờ đỉnh đầu Bạch Hi, cảm nhận được cảm xúc khó chịu khó hiểu.
Hắn thấy Bạch Hi ngửa đầu, cười tươi với Dung Linh.
Đôi mắt kia thấp thoáng ánh sáng.
Hắn đột nhiên cảm thấy l*иg ngực bị đè nén đau đớn.
Giống như thể có cái gì đó bị mất đi, bị người khác cướp mất.
“Hoàng huynh, thay vì ở đây so đo, không bằng đi xem đứa con ngoại thất kia của huynh đi. Nàng ta bị phụ hoàng kéo ra ngoài, huynh quên mất nàng ta rồi à?”
Dung Linh bảo vệ Bạch Hi, thấy nàng nho nhỏ, mềm mại, vì rơi xuống nước mà đổ bệnh, giờ phút này thiếu mất dáng vẻ ngạo mạn ngày thường, nhiều thêm vài phần bất an và ỷ lại. Đây là tiểu cô nương duy nhất dùng bộ dáng ỷ lại này với mình, nàng còn quan tâm đến mình mặc xiêm y ngâm nước, sai người đưa mình bát canh gừng, đút cho mình ăn mứt hoa quả. Trong lòng hắn cảm thấy rất thỏa mãn, chần chừ duỗi tay, nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay mềm mại của Bạch Hi.
Bạch Hi: “Thập hoàng tử điện hạ đã từng trải qua cuộc sống khổ sở gì vậy?”
Hệ thống: “……”
Bạch Hi: “Nói đi!”
Hệ thống: “Hệ thống hiện tại không ở khu phục vụ!”
Hệ thống bị kéo đen cũng có thống cách, quyết không thể để người khác kêu tới thì tới, nói đuổi thì đi đâu!
Bạch Hi cảm thấy hệ thống này không được.
Bị kéo đen một lần mà trái tim pha lê đã vỡ nát rồi.
Nàng vốn là một người mẫn cảm, cảm thấy Dung Linh nhìn mình với con mắt khác, liền cảm thấy vị thập hoàng tử này thật là người tốt. Không chút hổ thẹn mà tặng cho Dung Linh một tấm thẻ người tốt, Bạch Hi làm sao còn có thời gian để ý đến cái tên Dung Dự sẽ thiên đao vạn quả mình, chỉ muốn vùi đầu vào cánh tay Dung Linh.
Thấy nàng thương tâm, trong lòng Dung Dự khẽ nhúc nhích, sau đó lại nghĩ tới không biết Bạch Uyển Nhi đang chịu tổn thương ở nơi nào, liền mặc kệ Bạch Hi, vội vàng buông xuống một câu: “A Hi ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ta đi trước.” Hắn đi nhanh ra ngoài, Bạch Hi ngẩng đầu, cắn môi ngơ ngẩn nhìn theo bóng dáng hắn.
“Còn đắng.” Dung Linh đột nhiên nói.
Bạch Hi mờ mịt ngẩng đầu, sau đó lộ ra biểu cảm bừng tỉnh đại ngộ, đem cả mâm mứt hoa quả ở bên cạnh đưa cho hắn.
“Ăn đi, ăn hết luôn vào.”
Thiếu niên anh tuấn gầy yếu, mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm vào mâm mứt hoa quả.
Hệ thống: “Ta biết ngay con mèo rừng này là đồ xấu xa mà!”
Bạch Hi nhận lấy biểu tình nặng nề áp lực của Dung Linh, đột nhiên nhoẻn miệng cười, rõ ràng là khuôn mặt tái nhợt, lại sinh ra vài phần kiều diễm khó tả.
Nàng chọn lấy một miếng mứt hoa quả màu đỏ ở trên mâm, đưa tới trước mặt thiếu niên, cười tươi như hoa nở.
Dung Linh trầm mặc cúi đầu, ngậm lấy miếng mứt hoa quả.
“Thật ra, là muội có lỗi với Thập biểu ca.” Bạch Hi dựa vào đầu giường, nhìn thiếu niên sắc mặt lãnh đạm, mặc cẩm y thêu hoa, lộ ra cái cổ thon dài ở trước mặt, nhẹ giọng nói: “Lấy ơn báo oán, câu này là dành cho Thập biểu ca. Trước kia ta làm sai nhiều chuyện, luôn nói năng lỗ mãng với biểu ca, còn hay làm huynh bị thương.” Thứ Bạch Hi thích nhất là một chiếc roi dài màu đỏ lửa, vung vẩy trong cung, không người nào dám mạo phạm nàng. Nàng đã từng cho Dung Linh hai roi, đều là bởi vì Dung Linh bất kính với Dung Dự.
Thấy thiếu niên này không thèm để ý mà tiếp tục cắn mứt hoa quả, hốc mắt Bạch Hi lập tức đỏ lên.
“Muội vốn tưởng rằng, muội đối xử với huynh tệ như vậy, là có thể khiến A Dự biểu ca thích.” Nàng nhanh chóng đem cái nồi ụp lên đầu Dung Dự, tẩy trắng cho bản thân.
Đều là Dung Dự sai.
Nàng và Thập hoàng tử điện hạ không thù, xảy ra những chuyện xấu kia, đều là làm vì Dung Dự.
“Cho nên mới nói muội là đồ ngu.” Ánh mắt Dung Linh dừng lại ở hai miếng mứt hoa quả hình hải đường tinh xảo trên mâm, rồi giương mắt nhìn Bạch Hi.
Bạch Hi: “Ta có thể đánh hắn không?”
Hệ thống suy nghĩ, cảm thấy việc ẩu đả với Dung Linh không làm hỏng thiết lập nhân vật, lập tức nóng lòng muốn thử: “Cái này có thể.”
Bạch Hi duỗi tay.
Cầm lấy hai miếng mứt hoa quả hình hải đường trên mâm, trong lòng nguyền rủa một vạn lần, đem mứt hoa quả nhét vào miệng chó của Dung Linh.
Đây là chiếc đùi vàng mà sau này nàng cần phải ôm.
Nàng cũng đánh không lại hắn.
“Hắn không thích muội, muội thích hắn chỉ có thiệt thân thiệt tâm. Giống như hôm nay muội ngã xuống nước, hắn không cứu muội trước, mà lại đi an ủi đứa con ngoại thất kia.”
Dung Linh cái gì cũng đều thấy rõ ràng, hắn nhảy xuống nước vớt Bạch Hi lên, ít nhất cũng biết, lúc đó bản thân mình cũng có mặt, nếu Bạch Hi ở dưới nước có bất trắc gì, thì vị cô mẫu coi ái nữ như mạng nhất định sẽ không tha cho hắn và mọi người ở đấy. Có lẽ đối với Dung Dự còn có vài phần cố kỵ, nhưng đối với một hoàng tử không được sủng như hắn, trưởng công chúa Nguyên Hòa không chơi chết hắn mới là lạ.
Nhưng khi nhìn thấy Bạch Hi bừng bừng sức sống tức giận nhét mứt hoa quả vào miệng hắn, Dung Linh lại rũ mắt.
Hắn lại cảm thấy, cứu nàng, thật sự là rất tốt.
"Muội biết, nhưng vậy thì sao chứ?” Bạch Hi liền nhẹ giọng hỏi: “Muội so với nàng ta cao quý hơn, đẹp hơn, thích hắn hơn. Nhưng vì sao biểu ca lại chỉ thích nàng ta?”
“Bởi vì muội quá tốt.” Dung Linh theo bản năng mà nói, sau đó nhíu mày nhấp nhấp khóe miệng.
Đôi mắt trong suốt của nữ hài tử trước mắt nhìn hắn chằm chằm, hơi nghiêng đầu hỏi: "Muội quá tốt sao?”
“Muội quá ưu tú, cái gì cũng đều cao quý, thân phận vinh sủng còn hơn cả hoàng tử. Phụ hoàng lại sủng ái muội, ở bên cạnh muội, hắn chỉ có thể cảm nhận được thất bại. Nhưng đứa con ngoại thất kia lại chỉ có thể dựa vào hắn, lúc nào cũng đều đợi hắn chăm sóc. Muội không có hắn, thì vẫn xuất sắc. Nhưng đứa con ngoại thất kia không có hắn, thì sẽ giống như không có mạng. Sao muội phải đi tranh đấu với loại nữ tử như vậy chứ?”
Thấy trong ánh mắt Bạch Hi lộ ra vài phần ảm đạm, đáng thương mà vẫn nỗ lực quật cường nhịn không rơi nước mắt, Dung Linh lại cảm thấy bản thân vừa làm nàng tổn thương.
“Muội tranh đấu với nàng ta làm gì? Muội đáng yêu hơn nhiều mà.” Hắn khô cằn mà nói.
Bạch Hi bỗng nhiên ngẩng đầu, như thể một câu này của hắn, đã khiến nàng sống lại vậy.
“Muội cũng cảm thấy như vậy.”
“Cho nên.” Dung Linh nhìn thiếu nữ mặt mày đều lóng lánh, cong cong khóe miệng.
Hắn duỗi tay, không biết bản thân đang dùng loại cảm xúc gì để nói chuyện.
Hắn sờ cái trán của nàng, cảm nhận được sự ấm áp tinh tế, hắn xoa xoa vài cái rồi vội vàng thu tay mình lại.
“Trên đời này nhiều nam nhân tốt như vậy. Mắt hắn bị mù, sao có thể xứng với muội. Muội đừng thích hắn nữa.”